Sương mù dày đặc, đưa tay cũng không thấy năm ngón tay, từ trên bầu trời nhìn xuống, giống như trên biển cây vô biên đắp một lớp thảm nhung thật dày, lại giống như biển mây từ trên trời giáng xuống.
Một ngọn núi xuyên qua biển sương mù, tựa như một hòn đảo phiêu bạt, tiếng gió trên đỉnh núi gào thét, từng mặt cờ bay phấp phới, phía trên vẽ từng đóa Bạch Liên.
Hương Hoa Tử đứng trên ngọn núi, đưa mắt nhìn về phía biển sương mù, nhíu mày: “Tính toán thời gian, ngày hôm qua A Lục nên đến rồi, sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi?”Sau khi nàng gia nhập Bạch Liên giáo, mới biết được Bạch Liên giáo nhìn có vẻ vô cùng cường đại nhưng cũng không phải không có đối thủ, chỉ là trước kia ở cấp độ của nàng, ý thức không tới mà thôi.
Mặc dù Xà Thần giáo bị đánh bại, nhưng lực lượng còn sót lại vẫn khủng bố, muốn hủy diệt bộ tộc vu dân như Hương Hoa thị, quả thực đơn giản như nghiền chết một con sâu.
“Đại nhân, dưới núi có một nam một nữ đang tới, trong đó có một người tự xưng là muội muội của ngài!”“Chỉ có hai người họ?”“Đúng vậy.
”Hương Hoa Tử đi tới dưới chân núi, đã có một vài đệ tử Bạch Liên giáo tụ tập ở đó, nàng làm sương mù tản ra một ít, cách pháp trận nhìn thấy Hương Hoa Lục và Lý Thanh Sơn, kinh ngạc nói: “A Lục, những người khác đâu?”“Nhị tỷ, chúng ta gặp phải một con đại xà, những người khác đều đã chết, chúng ta thật không dễ dàng mới trốn thoát được!” Trong mắt Hương Hoa Lục rưng rưng, không ngừng căng thẳng nhìn về phía sau, giống như trong sương mù dày đặc sẽ có một con đại xà nhào ra bất cứ lúc nào!Trong lòng Lý Thanh Sơn bội phục, chẳng trách người ta nói nữ nhân là diễn viên trời sinh, nhìn không ra nàng còn nhỏ tuổi, một bộ dáng ngây thơ hồn nhiên mà diễn xuất lại tốt như vậy, đương nhiên, đây cũng là kết quả của đạo diễn kiêm biên kịch như hắn tốn công mấy ngày nay dạy dỗ.
“Ta cũng không thể thua nàng!” Với quyết tâm như vậy, Lý Thanh Sơn cắn môi, nắm chặt tay Hương Hoa Lục, một bộ dáng cố nén sợ hãi, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hài tử đáng thương Hương Hoa Lục.
“Xà Thần giáo!” Hương Hoa Tử lắp bắp kinh hãi, sắc mặt của các đệ tử Bạch Liên giáo khác cũng thay đổi.
“Mau mở pháp trận ra!” Hương Hoa Tử nói.
“Thân phận của họ không rõ, không thể thả cho họ vào!” Trong sương mù có một người trung niên đi tới, sắc mặt nghiêm túc, khí tức trầm ổn, đã được coi là luyện khí sĩ cao cấp.
“Nàng là tam muội ta, có thân phận gì không rõ!”“Hài tử kia thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng quen à?”“Hừ.
Không phải là ngay cả một hài tử ngươi cũng sợ đấy chứ!”“Liên quan đến Xà Thần giáo, không có mệnh lệnh của đàn chủ, ta sẽ không thả bất kỳ người nào không rõ thân phận tiến vào Tử Liên đàn! Nếu thật sự gặp phải dư nghiệt của Xà Thần giáo, chỉ với hai người họ cũng có thể trốn thoát sao?” Vẻ mặt của người đàn ông trung niên nghi ngờ.
“Được, ta không tranh chấp với ngươi, chỉ để tam muội ta vào là được!”“Ta là đệ tử do sứ giả đại nhân thu nhận! Ta cũng là đệ tử Bạch Liên giáo! Đừng bỏ ta bên ngoài chứ!” Lý Thanh Sơn kêu lên, còn véo Hương Hoa Lục một cái.
Hương Hoa Lục vội vàng nói: “Đúng vậy nhị tỷ, hắn tên là Kim Tử A Nguyệt, không phải là người không rõ thân phận gì, hắn cùng ta từ Hương Hoa thị tới, để hắn ở bên ngoài, hắn sẽ chết mất!”Đúng lúc này, trên núi u u truyền đến một giọng nói: “Để cho họ tiến vào đi, bản đàn chủ có chút chuyện cần hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”“Vâng, đàn chủ!”Tất cả cùng nói.
Hương Hoa Tử nói: “A Lục, đi theo ta đi, còn có tiểu tử ngươi!”Hương Hoa Lục và Lý Thanh Sơn thuận lợi bước vào trong Tử Liên đàn.
Khóe môi Lý Thanh Sơn khẽ nhếch lên, chỉ cần vượt qua cửa ải này, còn lại thì dễ dàng rồi, cảm giác Hương Hoa Lục hơi run rẩy, hắn an ủi nắn nắn tay nàng.
Hương Hoa Tử liếc mắt nhìn Hương Hoa Lục, là tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng rõ ràng cảm giác được, Hương Hoa Lục cũng không hề thả lỏng lúc tiến vào Tử Liên đàn mà ngược lại càng thêm khẩn trương.
Có thể là bởi vì phải lập tức gặp mặt đàn chủ, nhưng hài tử bên cạnh nàng lại thả lỏng khác thường, dung mạo cực kỳ tuấn tú kia càng vô cùng nổi bật!Đoàn người đi tới chính điện trên đỉnh núi, một nam tử mặc bạch bào có thêu liên hoa, ngồi trên một cái bảo tọa đài sen lạnh lùng nhìn xuống, thân hình hắn gầy gò quái dị khủng bố, tựa như bộ khô lâu da bọc xương, tóc đen trắng đan xen thưa thớt buông xuống, thoạt nhìn âm trầm mà khủng bố.
“Tham kiến đàn chủ!” Mọi người ầm ầm nói.
Lý Thanh Sơn từ chỗ Hương Hoa Man biết được, đàn chủ Bạch Liên giáo phần lớn đều là vu dân cường đại vượt qua Thiên Kiếp trong rừng rậm Vụ Châu, bị từng cái thu phục nên được phong làm đàn chủ, thiết lập thiên can địa chi hai mươi bốn tòa phân đàn, mỗi một người đều trung thành và tận tâm với Bạch Liên giáo.
Cho nên trên danh nghĩa là đàn chủ Bạch Liên giáo, nhưng thực tế tu hành vẫn là Vu thuật của bộ tộc, đương nhiên không giống với người tu hành bình thường.
Hương Hoa Lục kể lại chuyện đã xảy ra, mấy lời nói đều là sự thật, nói thành thật đến mức ngay cả giọt nước cũng không lọt.
Kể cả lai lịch thân phận của Lý Thanh Sơn, nàng cũng bịa ra giống như khuôn mẫu, nếu không phái người cẩn thận điều tra thì rất khó vạch trần ngay tại chỗ, chỉ cần để Lý Thanh Sơn lấy được Tu La tràng từ Hương Hoa Tử, vậy thì tất cả dễ nói rồi.
Tử Liên đàn chủ thỉnh thoảng gật đầu, nghe đến đại xà cắn nuốt sứ giả Bạch Liên như thế nào, lại càng gào thét nói:“Phạm Bạch Liên giáo giả ta, có thù tất báo! Xà Thần dư nghiệt, sống không lâu nữa đâu!”Các giáo chúng cũng hét lên theo: “Phạm Bạch Liên giáo giả ta, có thù tất báo! Xà Thần dư nghiệt, sống không lâu nữa đâu!”Trong lòng Lý Thanh Sơn lạnh lẽo, nhưng lại có thể nghe ra, khẩu hiệu của Tử Liên đàn chủ này xuất phát từ nội tâm, gần như chân thành, trái lại những giáo chúng phía dưới này, giọng điệu tuy rằng vang dội nhưng không có bao nhiêu thành ý ở bên trong.
Tử Liên đàn chủ bỗng nhiên dời tầm mắt dừng ở trên người Lý Thanh Sơn: “Bên trong bộ tộc Man nhân nhỏ bé cũng có thể sinh ra nhân tài tuấn tú như vậy sao?”Lý Thanh Sơn cúi đầu ấp úng không nói nên lời, giống như một hài tử căng thẳng đến nỗi không biết làm sao!“Tiểu tử, đàn chủ đang nói chuyện với ngươi đấy!” Người trung niên vừa rồi không chịu thả Lý Thanh Sơn tiến vào trầm giọng nói.
“Hắn tuổi còn nhỏ, lại chịu nhiều khổ sở như vậy, hiện giờ chắc vẫn chưa lấy lại tinh thần! Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi cho tốt đi! Bạch Liên giáo sẽ không vứt bỏ bất kỳ một giáo chúng nào, Thánh mẫu Bồ Tát ở trên trời nhìn các ngươi đấy! A Tử, ngươi ở lại!”Đợi đến khi các giáo đồ tản đi, Tử Liên đàn chủ lạnh lùng nói: “Muội muội ngươi đang nói dối! Tiểu tử kia cũng có vấn đề.
”Trong lòng Hương Hoa Tử giật mình: “Hương Hoa thị chúng ta tuyệt đối trung thành với Thánh mẫu, trung thành với đàn chủ!”“Ta tin tưởng Hương Hoa thị vẫn trung thành với Thánh giáo, nhưng người khác sẽ luôn bị mê hoặc, ngươi đi cẩn thận hỏi dò thử, lạc đường biết quay lại hiện giờ còn kịp!”“Nếu họ vẫn nói như vậy thì sao?”“Vậy thì đưa họ tới đây, ta tự có biện pháp để cho họ nói thật!” Trên mặt Tử Liên đàn chủ hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
“Vâng!” Trong lòng Hương Hoa Tử run lên, nếu thật sự đến một bước kia, thật đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Yên tâm, ta cũng nhớ kỹ công lao của ngươi, chỉ cần ngươi không làm việc thiên vị, ta sẽ không liên lụy đến ngươi!”.
Lý Thanh Sơn và Hương Hoa Lục vừa mới được sắp xếp chỗ ở, Hương Hoa Tử đã tìm tới cửa, còn chưa mở miệng, Lý Thanh Sơn đã đem thư của Hương Hoa Man giao cho nàng.
Hương Hoa Tử nghi hoặc nhận lấy thư, đọc một lượt, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng hai tay xoa xoa, vò bức thư thành bột mịn, hung tợn nói: “Ngươi quả nhiên có vấn đề! Rốt cuộc ngươi đã mê hoặc A Lục và mẹ ta như thế nào?”Nàng vốn tưởng rằng chỉ là Hương Hoa Lục bị uy hiếp, không nghĩ tới Hương Hoa Man cũng sẽ phát điên theo, lại bảo nàng phối hợp hành động của tiểu tử này cho tốt, hết thảy nghe theo phân phó của hắn, đây chính là Bạch Liên giáo đấy, thật sự muốn cho Hương Hoa tộc rước vào đại họa diệt tộc sao?Lý Thanh Sơn cũng không giả vờ nữa, thản nhiên ngồi trên ghế nói: “Xin ngươi giao món đồ kia cho ta, hình như ngươi không mang theo trên người, chúng ta mau đi lấy đi!”“Đồ vật mà ngươi nói, ta đã hiến cho đàn chủ rồi, ngươi muốn vậy thì đi theo ta đi!”Hương Hoa Tử thản nhiên nói, giữa Bạch Liên giáo và một tiểu tử lai lịch không rõ ràng, căn bản không cần lựa chọn, hiện tại nàng chỉ suy nghĩ xem làm thế nào rửa sạch tội danh của thị tộc Hương Hoa!“Chính là Tử Liên đàn chủ vừa rồi sao? Hiện giờ vẫn còn nằm trong tay hắn sao?”Lý Thanh Sơn nhướng mày, người bình thường sẽ nhìn không ra đó là một món pháp bảo, nhưng Tử Liên đàn chủ tất nhiên có thể nhìn thấu, hắn rõ ràng là bị ‘Thanh Liên Trạc Tâm Thuật’ ảnh hưởng, đầu óc đã trở nên không bình thường, nếu là vì trung thành với Thánh giáo, trực tiếp đem Tu La tràng hiến cho Bạch Liên Thánh mẫu, vậy chuyện này gặp phiền phức rồi.
“Đương nhiên!” Trong lòng Hương Hoa Tử cười lạnh: “Quả nhiên là sợ rồi, tốt nhất ngươi nên từ chối theo ta đi gặp đàn chủ, ta sẽ lấy danh nghĩa phản kháng để giết ngươi tại chỗ!”Nhưng mà vượt ngoài dự liệu của nàng, Lý Thanh Sơn gấp gáp nói: “Chúng ta đi ngay đi!”Mặc dù lời nói của Hương Hoa Tử làm cho hắn thoáng yên lòng, nhưng cũng không dám tin hết, tránh cho đêm dài lắm mộng, vẫn nên nhanh chóng lấy lại Tu La tràng về mới là chuyện nên làm lúc này.
Hương Hoa Tử nhíu mày không nói gì, sát khí trên người đằng đằng, nàng cũng không muốn để cho hắn nói lung tung trước mặt đàn chủ!Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Mau dẫn ta đi đi, nể tình ngươi là tỷ tỷ của A Lục!”Lời này giống như là khẩn cầu, lại làm cho Hương Hoa Tử hít một hơi khí lạnh, hắn vừa không muốn che giấu thân phận, cũng không muốn chạy trốn, chẳng lẽ không biết sự lợi hại của một vị đàn chủ sao? Có lẽ còn có một khả năng khác, loại khả năng này mới khiến cho mẫu thân tàn nhẫn kia của nàng viết một phong thư như vậy!“Được rồi, ngươi đi theo ta!”Hai người trở về trên đường cũ, rất nhanh lại trở lại đỉnh núi đại điện, Tử Liên đàn chủ vẫn ngồi ở chỗ đó, có chút nghi hoặc nhìn xuống, nhanh như vậy đã thẩm vấn ra kết quả ư?Không đợi Hương Hoa Tử mở miệng, Lý Thanh Sơn đã lên trước một bước, hai tay miêu tả: “Ngươi có từng thấy qua một thứ to bằng chừng này không, một thứ giống như làm bằng vảy vậy!”Trong mắt Tử Liên đàn chủ nổi lên hai điểm rét lạnh, từ trong tay áo lấy ra một vật: “Ngươi nói là cái này sao?”Đó là Tu La tràng!“Đa tạ ngươi, xin hãy trả nó lại cho ta đi!” Lý Thanh Sơn thở dài một hơi, hoàn toàn yên lòng.
Thật ra là hắn quá mức lo lắng rồi, “Thanh Liên Trạc Tâm Thuật” bắt nguồn từ “Đại pháp Thể Hồ Quán Đỉnh”, tuy rằng có công hiệu gần như tẩy não, làm cho họ hình thành tư duy logic hoàn toàn mới, nhưng nếu muốn xóa bỏ ý chí bản thân của người tu hành, biến họ thành nô lệ, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, hơn nữa đối với Bạch Liên giáo cũng là hại nhiều hơn lợi.
Sau khi Tử Liên đàn chủ nhìn thấy Tu La tràng trong tay Hương Hoa Tử, rất nhanh đã ý thức được đây là một kiện pháp bảo trong truyền thuyết, trân trọng cất giữ còn quý trọng hơn cả con ruột.
Hơn một năm qua, không có một khắc nào hắn không muốn luyện hóa nó, mặc dù hắn trung thành với Bạch Liên giáo, nhưng cũng muốn tăng cao tu vi và địa vị của mình hơn những đàn chủ khác.
Lần này nghe Lý Thanh Sơn tới đòi vật này, quả thực giống như kích thích sự tham lam của hắn, sát khí cuồng liệt đột nhiên bộc phát giống như sóng biển đánh về phía Lý Thanh Sơn.
Bên trong cung điện, Hương Hoa Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một luồng dư âm đánh bay ra ngoài, đến giữa không trung thì trợn to hai mắt, chỉ thấy thân thể gầy gò quỷ dị của Tử Liên đàn chủ ở trên liên đài đang cấp tốc bành trướng, nháy mắt một cái đã hóa thành một nam tử có hình thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.
Mái tóc dài đen thui của hắn xõa xuống, tràn ngập sức sống, khí thế không ngừng dâng cao, tràn ngập toàn bộ cung điện.
“Là Tàng Tức cổ, hôm nay tiểu tử không biết trời cao đất dày này chết chắc rồi, đừng để bị hắn liên lụy!”Cái gọi là Tàng Tức cổ là ngày thường sẽ thu liễm tất cả khí tức linh khí lại và cất giấu trong cơ thể, mặc dù sẽ khiến người ta trông tiều tụy nhưng lại có thể che giấu khí tức kéo dài tuổi thọ, hơn nữa một khi bộc phát vào thời khắc mấu chốt thì càng có uy lực lớn lao.
Nam Cương Vu Thuật thường được gọi là Vu Cổ thuật, có thể thấy “cổ” này quan trọng đến đâu, rất nhiều vu dân có phương thức tu hành là dưỡng cổ, nó được chia thành “nội dưỡng” và “ngoại dưỡng”.
Nội dưỡng là nuôi dưỡng cổ ở trong thân thể, người và cổ hợp làm một, phát huy được các loại uy năng, gần như là yêu đan của yêu tộc.
Ngoại dưỡng là luyện chế đủ loại cổ trùng, điều khiển cổ trùng tiến hành chiến đấu.
“Loại côn” có số lượng đông đảo mà đặc tính lại là trí tuệ thấp, thế nên mới bị đám vu dân lợi dụng, sinh ra Vu Cổ thuật thay đổi khôn lường, có thể công kích phòng ngự hay nguyền rủa hạ độc, không gì không làm được.
Nhưng chúng lại bị tu hành đạo chính thống vứt bỏ, suy cho cùng người bình thường đều không thích bỏ một con sâu vào trong thân thể, hơn nữa thời gian lâu dài thì ngay cả tính tình cũng sẽ bị ảnh hưởng, gần như sẽ trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như côn trùng.
Mái tóc Tử Liên đàn chủ bay phất phới, yêu đao ra khỏi vỏ phát ra tiếng “leng keng”, chém một đao xuống từ khoảng cách vài trượng, linh quang màu vàng bùng phát, hóa thành đao cương mấy trượng.
“Đao chỉ là một món linh khí, xem ra Vu dân thực sự không quá am hiểu về luyện khí, chỉ là uy lực cũng không tệ, tốt nhất là đừng để truyền ra động tĩnh gì!”Đối diện với đao cương lao thẳng vào mặt, Lý Thanh Sơn không tránh cũng không né.
Hắn nhảy lên đón lấy lưỡi đao, còn bình phẩm lung tung ở trong lòng.
“Kính Hoa Thủy Nguyệt!”Tử Liên đàn chủ chợt không thấy bóng dáng Lý Thanh Sơn đâu, trái lại nhìn thấy chính mình, một mặt gương lớn bỗng xuất hiện trước mắt hắn, hắn ở trong gương cũng đang múa đao chém tới.
Khi đao của hắn chém vào trong gương thì dường như không chém trúng thứ gì, mà thứ vốn chỉ là hình phản chiếu của đao cương ở trong gương lại chợt bay từ trong gương ra và chém về phía hắn.
Tuy rằng nó hơi nhỏ hơn một chút nhưng lưỡi đao vẫn rất sắc bén.
Tử Liên đàn chủ có hơi kinh ngạc nhưng cũng không hoảng loạn, đài sen dưới chân tỏa ra linh quang, biến ảo thành những cánh sen trắng tinh rồi tản ra.
Đao cương rơi vào bên trên hoa sen thì trực tiếp nát tan.
Bảo tọa đài sen này là một trong những thánh vật do Bạch Liên Thánh Mẫu ban cho đàn chủ, ngồi ở trên đó tu hành thì không chỉ tâm thần trấn tĩnh mà tốc độ tu hành cũng tăng lên, càng không cần lo bị tấn công từ bên ngoài, sức phòng ngự cực kỳ mạnh.
Mặt kính nát tan không một tiếng động, Lý Thanh Sơn xuất hiện lần nữa, lúc này hắn đã hóa thành dáng vẻ tóc đỏ mắt đỏ, đầu mọc hai sừng, sau lưng có cánh.
Cánh phong hỏa vẫy vẫy, hóa thành một đạo xích quang.
“Yêu tướng hóa hình!”Tử Liên đàn chủ đối diện với cặp mắt đỏ kia, bỗng hắn cảm nhận được sự hoảng sợ trước nay chưa từng có, nhớ tới tình hình lúc trước mình nhìn thấy Bạch Liên Thánh Mẫu thì gần như mất đi ý chí phản kháng.
Nhưng đây chỉ là sự mềm yếu trong chớp mắt, hắn chợt quát lên một tiếng thật to rồi múa đao lần thứ hai.
Nhưng lần này hắn lại truyền phần lớn linh khí xuống đài sen dưới chân, bạch liên càng ngày càng hừng hực rồi hình thành tầng tầng lớp lớp bao bọc hắn ở bên trong, coi như nắm chắc phần thắng.
“Ngưu Ma Chấn Đãng!”Lý Thanh Sơn đấm một quyền, lực chấn động màu đen kịt cắt chém ngang dọc, xé tan từng mảnh cánh sen yếu đuối như tờ giấy.
“Sao lại như thế!”Tử Liên đàn chủ còn chưa phục hồi tinh thần thì Lý Thanh Sơn đã áp sát trước mắt.
Thế là hắn chém yêu đao xuống, chỉ thấy tay trái Lý Thanh Sơn nắm lấy lưỡi đao, tay phải bóp chặt cổ Tử Liên đàn chủ.
Trong lòng Tử Liên đàn chủ hoảng hốt, đang định phản kháng thì một cỗ lực chấn động kiểm soát toàn thân hắn, khiến hắn không thể tập hợp được chút linh khí nào, chớp mắt một cái đã bị đè lên đất.
Lý Thanh Sơn đạp một cước lên đầu hắn, một tay cầm Tu La trận, ngắm nghía đánh giá tới lui, trong lòng tràn ngập cảm xúc sung sướng khi mất đi rồi mà tìm lại được.
Tu La trận cũng không bị Tử Liên đàn chủ luyện hóa, với tu vi thiên kiếp thứ nhất của hắn thì còn thiếu rất nhiều tư cách để điều khiển một món pháp bảo.
Dựa vào sức mạnh hiện tại của Tử Liên đàn chủ, nếu muốn luyện hóa thứ này lần nữa thì cũng phí khá nhiều tâm tư.