Tất cả chỉ bắt đầu trong chớp mắt là đã kết thúc, lúc này Hương Hoa Tử mới nặng nề ngã trên mặt đất, nhìn cảnh tượng kia mà không thể tin nổi.
Tử Liên đàn chủ vô cùng mạnh mà lại bị đánh bại trong chớp mắt, làm nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã ra tay liều lĩnh.
Rốt cuộc hài tử này là ai? Không, không phải người mà là yêu tộc, chí ít cũng là yêu tướng đã hóa hình! Hơn nữa dáng vẻ tóc đỏ mắt đỏ kia khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc, rồi nàng chợt nhớ tới chuyện mình đã điều tra hơn một năm trước, bật thốt lên:“Ngươi là hài tử kia!”Lý Thanh Sơn ngoái đầu nhìn lại nàng, sau đó đá đá đầu của Tử Liên đàn chủ:“Đúng là ngớ ngẩn! Ngươi cho rằng kẻ nắm giữ pháp bảo sẽ là loại người gì? Vậy mà thật sự dám ra tay với ta!”“Pháp bảo! Món đồ vật kỳ lạ này mà lại là pháp bảo trong truyền thuyết sao, không ngờ ta cũng từng có một món pháp bảo!”Hương Hoa Tử càng ngạc nhiên hơn, Tử Liên đàn chủ không hề nói cho nàng biết, chỉ dặn nàng không được nói sự tồn tại của vật này cho bất cứ ai biết.
Sau khi kinh ngạc thì nàng cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng nghĩ lại thì nàng không có khả năng nắm giữ thứ như pháp bảo, bằng không chỉ có nước rước lấy đại họa, Tử Liên đàn chủ chính là một minh chứng!“Ngươi là dư nghiệt của Xà Thần giáo sao? Ngươi mà giết ta thì chắc chắn Thánh Mẫu sẽ báo thù rửa hận cho ta!”Tử Liên đàn chủ buông lời hung ác, nằm nhoài trên đất mà không dám làm ra hành động dư thừa gì, bởi vì chỉ cần cái chân trên đầu hắn hơi đè xuống thì kết cục của hắn chính là thịt nát xương tan.
Sinh tồn chính là bản năng của con người, huống chi hắn còn nắm giữ sức mạnh to lớn và địa vị cao quý.
Không ngờ đối phương lại mạnh như thế, khiến hắn không kịp thi triển rất nhiều thủ đoạn.
Có điều, nếu đối phương không trực tiếp giết hắn mà lại chọn cách bắt giữ thì chính là có điều kiêng kỵ.
“Trông ta giống xà lắm sao?”Trong lòng Tử Liên đàn chủ trào dâng một tia hy vọng, nếu không phải là người của Xà Thần giáo thì không hẳn chắc chắn sẽ giết hắn:“Ngươi thả ta ra, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Ta còn có thể tiến cử ngươi gia nhập Bạch Liên giáo!”“Trông ta ngu lắm sao?”Lý Thanh Sơn bật cười và ngồi xổm xuống, lấy túi Bách Bảo của Tử Liên đàn chủ rồi tiện tay cắm vào trong đan điền phần bụng của Tử Liên đàn chủ.
Lúc hắn rút ra thì trên tay đã có thêm một con sâu nhỏ màu đen dài ba tấc.
Con sâu liên tục giãy giụa ở trong tay hắn nhưng vẫn duy trì chút liên hệ với Tử Liên đàn chủ, khá giống với yêu đan của yêu tộc.
Quả nhiên Vu Cổ thuật rất thú vị.
Trong mắt Tử Liên đàn chủ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sâu nhỏ bỗng bành trướng, trở nên cực kỳ dữ tợn, sau đó hung ác cắn xuống cổ Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, tia sáng màu lam hiện ra khiến sâu nhỏ khôi phục kích thước vốn có, yên tĩnh không nhúc nhích tí nào, một chút liên hệ với Tử Liên đàn chủ cũng bị cứt đứt hoàn toàn.
“Ngươi…”Tử Liên đàn chủ bỗng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cấp tốc uể oải rồi khôi phục dáng dấp gầy gò như bộ xương lúc ban đầu.
Hiển nhiên việc mất đi con sâu nhỏ này đã gây tổn thương căn nguyên của hắn, khiến tu vi thụt lùi cực lớn.
“Ta sẽ lấy con sâu này, trước hết giữ lại cái mạng cho ngươi!”Lý Thanh Sơn vươn tay đặt lên trên đầu Tử Liên đàn chủ, một loạt tia sáng màu lam dập dờn xuất hiện, trấn áp toàn bộ khí tức còn sót lại trong cơ thể Tử Liên đàn chủ, thậm chí là cả ý thức của hắn, khiến hắn nằm nơi đó không nhúc nhích chẳng khác gì một bộ thi thể.
Đương nhiên Lý Thanh Sơn làm vậy không phải bởi vì nhân từ, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.
Khả năng cao trong tổng đàn của Bạch Liên giáo có mệnh đăng, nếu giết Tử Liên đàn chủ thì có lẽ chẳng mấy chốc Bạch Liên Thánh Mẫu sẽ giết tới.
Mà hắn còn muốn ở lại đây, luyện hóa Tu La trận lần nữa!“A Nguyệt, ngươi không sao chứ!”Hương Hoa Tử ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Hương Hoa Lục vịn vào cây cột trong điện, sợ hãi mà hỏi.
Nghe nói Hương Hoa Tử lại dẫn hắn lên đỉnh núi nên nàng lặng lẽ chạy tới, chỉ lo hắn xảy ra chuyện gì!“Tiểu nha đầu này khá là yêu mến ta nhỉ! Không uổng công ta dạy dỗ nhiều ngày như vậy, có điều vẫn là tuổi trẻ ngây thơ, nếu là Hương Hoa Man thì tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đến đây!”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, những ngày qua cô nam quả nữ ở chung sớm chiều, hắn thì không phải chính nhân quân tử gì mà Hương Hoa Lục thì cũng ỡm ờ nên đã bị hắn chiếm hết tiện nghi từ lâu.
Lúc này tâm trạng hắn đang tốt nên đã tiện tay ném túi Bách Bảo và Tàng Tức cổ của Tử Liên đàn chủ cho nàng:“Lại đây, cho ngươi cái này!”Chỉ cần luyện hóa Tu La trận thì hắn có thể lấy lại toàn bộ tài sản, nên đúng thật là không thèm để ý đến túi Bách Bảo của một tên man tử, còn vu cổ kia thì càng vô dụng với hắn.
Hắn đã tu hành quá nhiều rồi, Thương Hải Châu, ma tâm, Đại Diễn thần phù cũng chờ được hắn đưa vào cơ thể lần nữa đấy, sao hắn có thể phân tâm nữa!“Đây là.
cổ trùng!”Hương Hoa Lục sững sờ tiếp nhận túi Bách Bảo và Tàng Tức cổ, nàng nhìn lại Lý Thanh Sơn và Hương Hoa Tử rồi quay sang Tử Liên đàn chủ, còn chưa nắm rõ được tình hình.
Trong mắt Hương Hoa Tử tràn ngập sự ngạc nhiên và hâm mộ, thứ kinh người thế này mà hắn lại tiện tay thưởng cho A Lục không chút tiếc rẻ.
A Lục cũng chỉ giúp hắn nói dối một chút mà thôi, so với việc nàng vất vả ở trong Tử Liên đàn thì đúng là ung dung đến mức khiến nàng đố kỵ! Chẳng trách nương lại bảo ta dốc toàn lực phối hợp với hắn, e là cũng đạt được không ít lợi ích!Đương nhiên việc leo lên một cây đại thụ sẽ nhàn hạ hơn việc bò lên trên từng chút một, hơn nữa với sức mạnh của hắn thì việc tiêu diệt Tử Liên đàn này cũng vô cùng dễ dàng! Nghĩ tới đây, Hương Hoa Tử không do dự nữa mà quỳ gối xuống đất:“A Tử sẵn lòng cống hiến cho A Nguyệt đại nhân!”Sau đó nàng nói với Hương Hoa Lục còn đang ngơ ngác:“Tam muội, còn không mau cảm tạ đại nhân ban thưởng!”Ý là bảo A Lục nói tốt vài câu giúp nàng.
Đại nhân? Hương Hoa Lục khó mà liên tưởng tên tiểu tử xấu xa rảnh rỗi là bắt nạt nàng với cái từ này.
Lý Thanh Sơn nói:“Đứng lên đi! Tên nhóc đứng bên ngoài còn không mau lăn vào đây cho ta!”“A Trung cũng sẵn lòng cống hiến cho A Nguyệt đại nhân! Mọi chuyện từ trên xuống dưới của Tử Liên đàn trong những năm gần đây đều do tiểu nhân phụ trách, chỉ cần đại nhân đồng ý thì chắc chắn không có bất cứ ai biết chuyện đã xảy ra ở đây.
Ta dám lấy đầu mình ra để đảm bảo!”Nam tử ở ngoài cửa lập tức tiến vào trong điện, chẳng ai khác chính là nam tử trung niên cố gắng ngăn cản Lý Thanh Sơn tiến vào trong Tử Liên đàn, vẻ nịnh hót tràn ngập khắp mặt hắn.
Hắn nghe nói Hương Hoa Tử kia đi rồi mà quay lại, đã thế còn mang hài tử xinh đẹp kia tới đại điện thì lập tức cảm thấy tò mò, đoán chắc hài tử này có vấn đề.
Hương Hoa Lục có thể vượt qua tầng tầng cửa ải, thuận lợi tiến vào bên trong cung điện cũng là nhờ hắn âm thầm dốc sức, muốn Hương Hoa Lục cũng dính dáng vào chuyện này để đả kích Hương Hoa Tử đang tranh cướp quyền lực với hắn.
Thế mà không ngờ đường đường là Tử Liên đàn chủ lại bị đánh bại nhanh như vậy, đợi khi một tiếng quát khẽ truyền tới bên tới thì hắn nào dám do dự, lập tức tiến vào quy hàng, chỉ cầu một con đường sống.
Lý Thanh Sơn nói:“Ồ, không cho bất cứ kẻ nào biết sao.
A Trung, ngươi có đề nghị gì hay ho ư?”…Trong lòng A Trung mừng rỡ, chỉ cần có giá trị lợi dụng thì có thể tránh được một kiếp.
Hắn đang định lên tiếng thì Hương Hoa Tử đã cắt ngang:“Có thể tuyên bố hắn đang bế quan với bên ngoài!”A Trung trợn mắt nhìn nàng, nhưng Hương Hoa Tử chẳng thèm để ý tới hắn mà chỉ nhìn thẳng Lý Thanh Sơn.
Nàng cảm thấy hơi hối hận, ai bảo mình không nghe lời Hương Hoa Man sớm, nếu từ ban đầu đã tỏ rõ lập trường thì chắc chắn cũng đạt được lợi ích không nhỏ.
Hiện tại nàng chỉ còn cách dốc hết sức lực để bù đắp, còn phải cạnh tranh với người ta nữa.
“Sao lại nhìn chằm chằm tỷ tỷ của ta!”Hương Hoa Lục cũng đứng bên cạnh Hương Hoa Tử không chút do dự, khiến Hương Hoa Tử thấy hơi yên lòng, vào lúc mấu chốt thì người nhà vẫn đáng tin cậy.
Nàng nhìn dáng dấp yêu kiều đã trổ mã của Hương Hoa Lục mà tự hỏi, tiểu nha đầu này dựa vào cái gì mà được A Nguyệt sủng ái như vậy, chẳng lẽ là? Nghĩ tới đây, nàng lại tự tin thêm một chút, ưỡn cao ngực hơn một chút.
A Trung thầm nghĩ không ổn rồi, những tiện nhân dâm phụ này mà dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người thì ta cũng không phải đối thủ của các nàng, thế là hắn kêu lên:“Đại nhân, Hương Hoa Tử tư lịch nông cạn, chỉ nhờ vào việc quyến rũ đàn chủ nên mới được trọng dụng, sao lời nàng nói có thể khiến quần chúng tin phục!”Trong lòng Hương Hoa Tử tràn đầy căm hận, còn muốn phản biện thì…“Được rồi, các ngươi không cần đấu đá như chọi gà thế này.
Chuyện tiếp theo phiền hai vị vậy, vừa hay ta cũng phải bế quan một quãng thời gian, hi vọng hai vị có thể bình định lòng người trong Tử Liên đàn này, đừng để truyền ra lời đồn đại nhảm nhí gì, hoặc là truyền tới tổng đàn Bạch Liên giáo.
Ta không nói lời uy hiếp gì nhiều nữa, các ngươi nhìn mà làm là tốt rồi, muốn chết thì ta tuyệt đối không ngăn cản!”Lý Thanh Sơn không thèm để ý mà phất tay một cái, cũng không lo lắng họ có thể phản bội hay không.
Chưa kể hai tên Luyện Khí sĩ hoàn toàn không có thủ đoạn liên lạc đường xa, cho dù thật sự liên lạc được với Bạch Liên Thánh Mẫu thì cũng chỉ có con đường chết.
Trong tình huống không bị Thanh Liên Trạc Tâm thuật tẩy não thì họ sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
A Trung và Hương Hoa Tử chắp tay nhận lệnh rồi lui ra ngoài điện, để lại Hương Hoa Lục còn hơi ngỡ ngàng.
“Sao nào, không nỡ rời xa ta sao?”Lý Thanh Sơn cười ôm lấy eo nàng rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
“A Nguyệt, không được!”Thân thể Hương Hoa Lục chợt mềm nhũn, từ chối mà chẳng có chút sức lực nào, giọng nói ngọt ngào giống như đang quyến rũ hơn là từ chối.
Mấy ngày qua, tất cả những chỗ mềm mại trên thân thể nàng đều không tránh khỏi những cái vuốt ve của hắn, thậm chí còn lần đầu nếm thử mùi vị tình dục.