Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1284 - Chương 1293: Lựa Chọn

Chương 1293: Lựa Chọn

Lý Thanh Sơn hôn nhẹ lên môi nàng:“Qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác làm nữ nhân, có được hay không?”“Không được! Ta đi tìm nhị tỷ của ta đây!”Sắc mặt Hương Hoa Lục đỏ chót, đẩy hắn ra rồi xoay người rời đi, chạy ra ngoài đại điện cứ như đang chạy trốn.

Lý Thanh Sơn bật cười lắc đầu một cái.

Buổi tối hôm đó, A Trung và Hương Hoa Tử lấy danh nghĩa của Tử Liên đàn mà tuyên bố đóng kín đại điện tiến hành bế quan, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy.

Địa vị của họ ở trong Tử Liên đàn rất cao, hơn nữa chuyện Tử Liên đàn chủ lặng yên không một tiếng động bị bắt là chuyện khó mà tưởng tượng nổi, nên không một ai nghi ngờ gì.

Trong cung điện trống trải, Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên bảo tọa đài sen, bắt đầu luyện hóa Tu La trận lần nữa.

Thực ra với tu vi hiện tại của hắn thì không thể luyện hóa một món pháp bảo.

Thế nhưng hắn từng có kinh nghiệm luyện hóa một lần, hơn nữa trong Tu La trận còn sót lại dấu ấn của hắn nên lúc này hắn mới có cơ hội.

Tia sáng màu đỏ và xanh không ngừng lưu chuyển trong tay hắn, dây dưa với nhau mà đi vào trong Tu La trận, chỉ thấy từng chiếc phù văn màu đỏ chót ở bên trên sống lại, lóe sáng lấp lánh.

Hắn vô cùng bình tĩnh, thần niệm bắt đầu thâm nhập vào trong Tu La trận.

Trước khi hoàn toàn tiến vào trạng thái quên mình, hắn có nhớ tới Như Tâm, không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào, cuộc sống ra làm sao?Dựa vào linh cảm của Linh Quy, hắn loáng thoáng cảm nhận được nàng còn sống, cũng không gặp phải nguy hiểm trí mạng! Nhưng sức mạnh của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn cảm nhận vị trí của nàng nhưng không thể.

Lý Thanh Sơn lặng lẽ tĩnh tâm lại, đợi khi sức mạnh của hắn hoàn toàn khôi phục thì sẽ tự thấy rõ thôi!Ba năm trước, rừng mưa Vụ Châu.

Bầu trời mù mịt, mưa rơi xối xả như thác đổ, không ngừng trút xuống một cái hố to lớn, hình thành hồ nước lần nữa.

Một nữ tử mặc đồ trắng có thân hình yểu điệu đi ra khỏi rừng mưa, nhìn hồ nước này với vẻ mặt nghiêm túc, ngàn vạn gợn sóng dập dờn không ngừng trên mặt hồ mênh mông, giống như tâm trạng nàng lúc này.

Nghe nói Bắc Nguyệt còn để lại một loại khí tức khủng bố nào đó ở đây trong lần bị Long Vương Mặc Hải đánh giết, khiến cho lũ dã thú không dám tới gần.

“Chẳng lẽ hắn thật sự đã…”Trong lòng Như Tâm đau xót, chợt cảm thấy mờ mịt.

Nàng tốn gần hai tháng để đi từ Thanh Châu tới Vụ Châu, vượt qua gần ba vạn dặm để tìm kiếm tung tích của hắn, biết rõ sẽ không có kết quả gì nhưng nàng vẫn đến, đúng là ma xui quỷ khiến mà!Đã bao lần nàng mơ thấy cảnh tượng trước mắt lúc nửa đêm, trong không khí tràn ngập cảm giác đặc trưng của Vụ Châu, khiến cho ký ức ngày xưa không ngừng trỗi dậy, ngay cả Vong Thủy cũng không áp chế nổi.

Một đời người, đến tột cùng phải quên mất bao nhiêu thứ, ném mất bao nhiêu bộ quần áo thì mới có thể tiếp tục tiến lên đây?“Ồ, đó là…”Như Tâm lộ ra vẻ đề phòng, chỉ thấy một đóa hoa sen màu đen chợt vươn mình lên trên mặt hồ tràn ngập hơi nước.

Hoa sen mở ra, một nam nhân mặc pháp y màu đen, đầu đội pháp quan hắc liên ôn tồn nói:“Vị đạo hữu này cũng đặc biệt đến để tham quan di tích trận chiến này sao? Đáng tiếc đã quá lâu rồi, rất nhiều khí tức mấu chốt và dấu vết đều đã tiêu tan!”“Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu!”Như Tâm rùng mình, sợ là tu vi của người này đã vượt qua thiên kiếp thứ hai.

“Tên chỉ là một danh hiệu, đạo hữu cứ gọi ta là Hắc Liên đi!”Nam tử tự xưng là “Hắc Liên” cười ôn hòa mà nói, rồi rẽ nước mà tới.

Như Tâm cảm thấy hơi quen thuộc, trong lòng có chút lay động:“Lẽ nào hắn là Hắc Liên đàn chủ của Bạch Liên giáo?”“Đạo hữu từng nghe đến tên của ta sao?”“Chưa nghe bao giờ!”Vậy đạo hữu từng nghe nói đến Bạch Liên giáo không?”Mặt trời mọc rồi lặn, thời gian chầm chậm trôi.

Hơn một tháng sau, Tu La trận đột nhiên xoay tròn bay lên trên đỉnh đầu Lý Thanh Sơn trong chính điện Tử Liên đàn, tỏa ra từng vòng huyết quang.

Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra rồi ngửa đầu nhìn, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười nhẹ:“Cuối cùng cũng xong rồi!”Hắn để thần niệm đi vào trong Tu La trận, cảnh tượng quen thuộc lập tức hiện ra trước mắt, một gốc đại dung thụ khổng lồ đứng sừng sững giữa trời đất.

Dạ Du Nhân đang sinh sống ở bên dưới cây đại thụ này, các A Tu La thì đang chiến đấu, tôi luyện võ nghệ ở vùng đồng bằng, còn đám trành quỷ thì dạo chơi ở vùng rừng núi.

Chỉ là số lượng hồ nước và sông trong bán kính trăm dặm đã nhiều lên rất nhiều, còn nhớ đây là kết quả mà hắn rót lượng lớn thủy linh lực vào trong Tu La trận!“Ngươi vẫn còn sống ư!”Một cỗ ý niệm truyền đến từ đại dung thụ, lộ ra vẻ kinh ngạc nhè nhẹ.

Với trí tuệ này của hắn mà hắn cũng không ngờ tên này có thể chạy thoát dưới sự truy sát của Long Vương Mặc Hải.

Lý Thanh Sơn cười đắc ý:“Ta đâu có dễ bị giết như vậy, lão nhân gia ngài cũng đừng nói ra ngoài, cũng không được tùy tiện nói với cây cối!”Đại Dung Thụ Vương cười ha hả khiến thân cây rung lắc một trận, làm cho đám Dạ Du Nhân dồn dập ngẩng đầu lên, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà Đại Dung Thụ Vương lại vui vẻ như thế.

“Đây là đồ của ngươi, cầm đi!”Túi Bách Bảo trở lại trong tay Lý Thanh Sơn lần nữa, kèm theo đó còn có ba món đồ.

Đầu tiên là một hạt châu màu lam đậm, ẩn chứa khí tức mênh mông của biển cả.

Tiếp theo là một viên thạch anh màu đỏ như máu, đó là sự ngưng tụ của sát ý tàn bào vô biên.

Cuối cùng là một thần phù có bảy màu lưu chuyển, muôn màu muôn vẻ, diễn sinh vạn vật biến ảo.

Ba loại tia sáng chính là ba loại công pháp, cũng là ba đạo!Chỉ cần Lý Thanh Sơn bỏ bất kỳ cái nào vào trong cơ thể thì thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng hắn không vội làm thế.

Sau khi Phượng Hoàng niết bàn, việc quan trọng nhất chính là lợi dụng thời gian trưởng thành để từ từ điều hòa các loại sức mạnh trong cơ thể.

Nếu nuốt toàn bộ ba thứ này cùng một lúc thì sẽ làm xáo trộn tiến độ của hắn, chỉ có thể lựa chọn một trong số chúng.

Thương Hải Châu là lựa chọn tốt nhất, có thể giúp thực lực của hắn tăng lên Kim Đan sơ kỳ, lại phối hợp với sức mạnh khôi phục của bản thân thì chẳng có mấy kẻ ở Vụ Châu có thể uy hiếp tính mạng của hắn.

Nhưng hắn trầm ngâm một lát rồi vẫn chọn ma tâm, chỉ vì nó có độ khớp với Thần Ma Cửu Biến cao hơn một chút, với lại không làm xáo trộn sự cân bằng thủy hỏa trong cơ thể hắn.

Hơn nữa nói thật thì Trấn Ma đồ lục mạnh hơn Đại Hải Vô Lượng Công rất nhiều.

Sở dĩ nó không thể hiện sức mạnh to lớn là vì hắn vẫn chưa thực hiện bước then chốt kia, đó chính là hoàn toàn từ bỏ Đại Hải Vô Lượng Công, chuyển hóa hết tu vi thành Trấn Ma đồ lục.

Năm xưa, Bất Nộ tăng đã chuyển hóa Xá Lợi tử mà mình cực khổ tu hành thành ma tâm, mới coi như thực sự tu thành Trấn Ma đồ lục.

Nếu không thực hiện bước này thì thực ra Trấn Ma đồ lục chỉ là cái xác không trứng, Lý Thanh Sơn phải dựa vào ma tính mãnh liệt của bản thân mới miễn cưỡng phát huy được vài phần uy lực.

Mà lý do Lý Thanh Sơn vẫn không thực hiện bước này là do còn nhiều điều cần suy xét.

Loại chuyển hóa này cần thời gian mà hắn không có quá nhiều thời gian và tinh lực dành cho mặt này, suy cho cùng yêu tu mới là căn nguyên, nhân tu phải xếp thứ hai.

Mà mặc dù Đại Hải Vô Lượng Công có kém một chút nhưng lại hoàn chỉnh hơn, tiến hành tu luyện cũng đơn giản hơn.

Hắn vốn định sau khi tu Đại Hải Vô Lượng Công đến tầng thứ chín viên mãn thì tiến hành chuyển hóa, về cơ bản là có thể phát huy trước sáu phần uy lực của Trấn Ma đồ lục.

Nhưng xem ra giờ đã đến lúc chọn lấy hay bỏ, nếu không nhận dịp này mà chấn chỉnh các loại sức mạnh trong cơ thể thì phải chờ lần niết bàn sống lại lần tiếp theo.

Hắn chỉ tay một cái, ma tâm tựa như viên thạch anh máu đột nhiên tỏa ra ánh sáng dữ dội, lặng lẽ thi triển Trấn Ma đồ lục.

Ánh sáng từ từ hội tụ, lóng lánh long lanh, sáng lấp lóe.

Sau đó hắn lại nhìn sang phía Thương Hải Châu, dưới sự khống chế của thần niềm của hắn, Thương Hải Châu bắt đầu xoay tròn, càng ngày càng nhanh, hình dáng tròn trịa trơn bóng dần thay đổi, đồng thời cũng dần tới gần ma tâm.

Bỗng có một giọt đan dịch bay ra từ Thương Hải Châu rồi rơi vào trên ma tâm, lập tức gây ra phản ứng mãnh liệt, hồng mang lóe sáng lấp lánh chiếu rõ toàn bộ đại điện.

Dưới sự khống chế cật lực của Lý Thanh Sơn, ước chừng hơn một ngày thì ánh sáng mới dần lụi tắt, ma tâm thì càng ngày càng lóe sáng.

Sau đó là giọt đan dịch thứ hai…Cứ như vậy từng ngày trôi qua, Thương Hải Châu càng ngày càng nhỏ, ma tâm thì càng ngày càng sáng.

Nửa năm sau, khi giọt đan dịch cuối cùng hòa vào trong ma tâm thì Thương Hải Châu hoàn toàn biến mất trên thế giới, khiến cho Lý Thanh Sơn hơi buồn rầu.

Suy cho cùng đó cũng là công pháp mà hắn đã kiên trì tu hành trong thời gian dài, chỉ là sự biến hóa của ma tâm khiến hắn càng vui mừng hơn.

Ma tâm vốn đỏ như máu giờ được đan xen với màu lam đậm, hai màu sắc dung hợp cùng nhau trông lại càng đẹp.

Không cần nhiều lời về lợi ích khi dung hợp hai nguồn sức mạnh này, hiện tại thực lực nhân tu của hắn chắc chắn mạnh hơn lúc trước khi Niết Bàn.

Bây giờ, cho dù Bạch Liên Thánh Mẫu trực tiếp giết tới thì hắn cũng có thể tiến lùi thong dong.

Mà vào hai tháng trước, bên phía phân thân ảnh trong gương cũng truyền đến tin tức tốt, Cố Nhạn Ảnh đã thu thập một lượng lớn đan dược linh thạch thuộc tính Hỏa cho hắn dựa theo giao ước.

Thế là hắn trực tiếp thanh toán hết tiền.

đương nhiên còn phải cảm ơn sự rộng rãi của Tự Khánh.

Đồng thời hắn cũng nhờ nàng tiếp tục thu thập, có số tài nguyên này thì hắn có thể bắt tay vào tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh tầng thứ hai!Có điều cũng không cần nóng lòng chốc lát, sau khi tu hành một thời gian dài thì cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Thế nên hắn đã lấy Tu La trận ra.

“Tỷ tỷ, ngươi nói mấy năm qua chủ nhân đã đi đâu? Sao chưa từng triệu hồi chúng ta lấy một lần? Thụ Vương đại nhân biết rõ mà cũng không chịu nói!”Trong một căn nhà cây tinh xảo ở Tu La trận, Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba ngồi đối diện nhau, hơi nóng từ trà cuộn lên.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều được điêu khắc từ gỗ và được khắc những hoa văn phức tạp tuyệt đẹp, có mùi thơm tươi mát tự nhiên lan tỏa trong không khí, hoàn toàn khác với sự âm u bí hiểm ở dưới lòng đất.

“Có lẽ hắn đang chuyên tâm tu hành! Đạt đến cảnh giới như hắn thì bế quan vài năm cũng không kỳ lạ, thực ta nếu là yêu tộc thông thường thì một lần bế quan mấy chục năm cũng có.

Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyên tâm tu hành hơn đi!”Dạ Lưu Tô an ủi Dạ Lưu Ba nhưng ánh mắt cũng hơi xao động, thứ quý giá nhất trong tu hành là thời gian, mà thứ không đáng giá nhất cũng là thời gian.

“Cái gì! Mấy chục năm ư! Ta sẽ chết mất!”Dạ Lưu Ba líu lưỡi, uể oải nằm nhoài lên trên bàn gỗ tròn, rên rỉ một trận.

“Bên nhau thì ít, chia xa thì nhiều.

Lưu Ba, ngươi còn chưa nhìn thấu sao?”Dạ Lưu Tô vuốt nhẹ mái tóc Dạ Lưu Ba, nhẹ nhàng nói.

Với thiên tư của hắn thì trở thành yêu vương một phương là điều chắc chắn, khi đó tuổi thọ sẽ hơn vạn năm.

Tuy đám Dạ Du Nhân các nàng thọ lâu hơn tu hành giả nhân loại một chút nhưng cũng kém xa yêu tộc, gần như chắc chắn chết trước hắn.

Mà đây còn không phải chuyện tàn khốc nhất, vì hắn có thể tiến bước nhanh và cao hơn, phi thăng tới thế giới cao xa hơn, khi đó thì không còn là sự cách trở thời gian mà là cách trở về không gian.

“Ta mặc kệ! Ta mặc kệ! Ta muốn theo chủ nhân cả đời, ta còn chưa sinh con cho hắn đâu!”Dạ Lưu Ba la to tựa như hài tử chơi xấu.

Dạ Lưu Tô thở dài, đang muốn nói gì đó thì cảnh tượng trước mắt chợt biến ảo, một giọng nói truyền đến từ phía sau:“Chỉ cần thử thêm vài lần thì sẽ có hài tử!”Nàng nhìn lại thì chỉ thấy một hài tử mười hai mười ba tuổi đứng ở trên đài sen cách đó vài bước, hắn đang mỉm cười nhìn các nàng mà giọng nói kia được thốt ra từ chính miệng hắn.

“Ngươi là.

chủ nhân?!”Dạ Lưu Ba liếc mắt một cái đã nhận ra mái tóc đỏ và mắt đỏ kia.

“Nếu không thì còn ai!”Lý Thanh Sơn còn chưa dứt lời thì Dạ Lưu Ba đột nhiên nhào lên, ôm chặt lấy hắn rồi lẩm bẩm:“Chủ nhân, ngươi biến thành nhỏ quá!”Dạ Lưu Tô cũng hỏi:“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”“Các ngươi không biết sao? Việc này mà kể ra thì rất dài dòng!”Lý Thanh Sơn kể qua chuyện đã xảy ra:“.

Đại khái là như vậy, hiện tại đang trong quá trình khôi phục nên thân hình ta mới trở nên nhỏ như vậy, chỉ là chẳng mấy chốc sẽ trở lại bình thường!”Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba đều trợn to hai mắt, nói không ra lời.

Giết chết Mặc Vũ và một đám yêu soái! Bị Long Vương Mặc Hải truy sát! Mỗi một chuyện này đều vượt quá sức tưởng tượng của các nàng, tuy hắn nói rất ung dung nhưng các nàng đều cảm nhận được sự chấn động lòng người ở trong đó, rõ ràng việc hắn còn sống là chuyện rất không dễ dàng!Sau khi trò chuyện một phen thì Lý Thanh Sơn dặn dò các nàng hãy chuyên tâm tu hành, đừng lười biếng.

“Ta đâu có thiên phú như tỷ tỷ, dù có tu hành một trăm năm cũng chẳng vượt qua được thiên kiếp thứ hai, chẳng bằng ở lại đây, bên nhau nhiều hơn, chung quy cũng tốt hơn hẳn so với việc sống ở trong cái hộp nhỏ đó, khó chịu muốn chết!”Lâu ngày gặp lại, sao Dạ Lưu Ba chịu rời đi như thế, nên là ngốc nghếch ôm lấy Lý Thanh Sơn quấn quýt một hồi.

“Không gian trong đó cũng không nhỏ, vậy mà còn không chứa nổi ngươi?”Lý Thanh Sơn cười vỗ nhẹ lên mông nàng một cái:“Thực lực bây giờ không đủ, ngay cả ta cũng phải nhẫn nại, nhưng sau này chắc chắn có ngày thiên hạ Cửu Châu này mặc ta đi, cũng mặc các ngươi dạo!”“Vậy chúng ta sẽ ngóng trông ngày đó mau tới, Lưu Ba, chúng ta đi thôi!”Dạ Lưu Tô nói.

“Được rồi!”Dạ Lưu Ba bất đắc dĩ nói.

Các nàng vừa trở lại Tu La trận thì bỗng có một bóng đen đen kịt xuất hiện ở trong phòng.

Bóng đen kia hóa thành thực thể, đó là một nữ Dạ Du Nhân có dung mạo khá giống Dạ Lưu Tô nhưng thành thục hơn và dáng người yểu điệu hơn, đó chính là Dạ Minh Châu.

“Mẫu thân!”Dạ Lưu Tô nói, Dạ Lưu Ba cũng bất đắc dĩ thi lễ một cái.

“Lưu Tô, có chuyện gì xảy ra vậy?”Dạ Minh Châu nhíu mày nói.

Sau khi vượt qua thiên kiếp thứ hai, tiếp nhận quyền chấp chưởng Dạ Du Nhân thì khí chất của nàng cũng trở nên cao quý hơn so với lúc trước, lời nói và hành động đều mang theo uy thế, cũng càng lẳng lơ hơn.

Dạ Lưu Tô kể sơ qua về chuyện đã xảy ra.

“Thì ra là như vậy!”Trong lòng Dạ Minh Châu dâng lên sự hối hận sâu sắc, hóa ra mấy năm qua hắn bị thương nặng, mất đi sự khống chế đối với Tu La trận, chẳng trách luôn không có tin tức gì.

Sớm biết như vậy thì nàng đã thử luyện hóa Tu La trận từ bên trong, chẳng những có thể có được một món pháp bảo mà thậm chí còn tiến thêm được một bước, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Bắc Nguyệt.

Với tu vi của nàng thì chắc chắn sẽ làm được, chỉ là hiện tại hối hận thì cũng chậm rồi, thế là nàng lại dò hỏi:“Chắc hiện tại Bắc Nguyệt đại nhân đã khỏe hẳn rồi nhỉ!”“Còn cần chút thời gian để khôi phục, mẫu thân đừng cảm thấy bị vây ở đây, hắn đã nói rồi, thế nào cũng sẽ có ngày chúng ta có thể cất bước tùy ý trong thiên hạ Cửu Châu này!”Dạ Lưu Tô tràn ngập tự tin an ủi mẫu thân, nàng loáng thoáng cảm thấy sự thay đổi tâm trạng của mẫu thân, chắc chắn là không cam lòng cứ mãi ở trong Tu La trận nho nhỏ này.

“Tin chắc sẽ có một ngày như vậy!”Dạ Minh Châu nở nụ cười mừng rỡ, nhưng trong lòng chẳng tin chút nào, kết tử thù với Long Vương Mặc Hải thì rõ ràng là mãi mãi không có ngày vươn mình, chỉ có thể trốn chui trốn lủi như con chuột thế thôi.

Bình Luận (0)
Comment