Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1285 - Chương 1294: Ý Đồ

Chương 1294: Ý Đồ

Sau khi trở lại động phủ thuộc về nàng ở chỗ cao trên đại dung thụ, vẻ mặt Dạ Minh Châu biến ảo một hồi, ánh mắt bỗng sáng ngời rồi trở nên u ám! Có lẽ đây là cơ hội trời cho trước nay chưa từng có, nếu bỏ qua cơ hội này, đợi khi sức mạnh của hắn hoàn toàn khôi phục hoặc thậm chí trở nên mạnh hơn thì nàng không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Nàng đã chịu đủ cuộc sống thế này, bị sai khiến tựa như nô bộc, bị vây trong một không gian nho nhỏ.

Nàng không còn là chủ mẫu Chu Ảnh tộc ngày trước mà là người đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, nắm giữ sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng nổi!Dạ Minh Châu cắn răng hạ quyết tâm.

Lý Thanh Sơn đang muốn thu hồi Tu La tràng thì bỗng cảm nhận được một cỗ thần niệm truyền đến từ trong Tu La tràng:“Chủ nhân, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”“Chuyện gì?”“Ta muốn bẩm báo trước mặt chủ nhân!”Lý Thanh Sơn cau mày suy nghĩ một lát rồi phất tay thả Dạ Minh Châu đi ra khỏi Tu La tràng.

Hắn đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, nữ nhân đúng là ngày càng làm người ta rung động, sau này có cơ hội thì hắn không ngại hưởng dụng một phen, ngoài miệng lại hỏi:“Có chuyện gì?”Dạ Minh Châu vừa thấy dáng vẻ của hắn thì đã bật thốt một tiếng ở trong lòng:“Quả nhiên!”Hiển nhiên dáng vẻ này không phải ý của hắn, nếu nhìn từ bên ngoài thì e rằng thực lực hiện tại của hắn chỉ còn năm đến sáu phần, cùng lắm được coi như cảnh giới yêu tướng! Hiện tại ta mới có cơ hội thắng hắn!Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói đầy chân thành:“Ta lo lắng cho sự an nguy của chủ nhân, nếu có chỗ nào cần Minh Châu thì xin hãy triệu ta!”Đúng là Lý Thanh Sơn đang cần trợ lực, nàng đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, lại có năng lực ám sát mạnh nên chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

“Ngươi đang nhìn xem ta còn mấy phần sức mạnh phải không!”Lý Thanh Sơn dùng tay đỡ má, cười nói.

Hắn có thể tin tưởng Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba nhưng trước khi có đủ thực lực để tự vệ thì hắn tuyệt đối không triệu Dạ Minh Châu ra khỏi Tu La tràng, nếu không thì sẽ bị hiếp ngược lại.

Nếu không muốn bị người ta phản bội thì tốt nhất đừng để người đó có cơ hội này.

“Oan uổng quá chủ nhân!”Uy thế tích lũy bao năm qua của Lý Thanh Sơn vẫn còn đó, Dạ Minh Châu nghe vậy thì sắc mặt kịch liệt thay đổi, lập tức quỳ gối xuống đất:“Chủ nhân có ơn lớn với ta, lòng trung thành của ta dành cho chủ nhân được tinh nguyệt chứng giám!”Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua song cửa sổ được thiết kế tinh xảo mà rơi vào trong cung điện, trông cung điện có vẻ vô cùng sáng ngời.

Trên gương mặt xinh đẹp của Dạ Minh Châu không có vẻ ngạo mạn và cao quý ngày thường, chỉ tràn ngập vẻ oan ức và vâng lời.

“Thật sao? Vậy cần gì phải thấy ta mới nói mấy câu kia, ở trong Tu La tràng cũng có thể nói cho ta biết!”Lý Thanh Sơn tràn đầy hứng thú, đôi mắt đỏ phản xạ ánh mặt trời, phát sáng rạng rỡ, ngón tay nhẹ nhàng khuấy động.

“Không thấy mặt của chủ nhân thì sao ta yên tâm được!”Dạ Minh Châu nàng chủ muốn nhận dịp trước khi hắn khôi phục sức mạnh thì mau chóng kiếm ra Tu La tràng, không ngờ lại thành công một cách đơn giản như thế.

Nàng còn chưa nghĩ ra lời giải thích hợp lí nhưng phản ứng của nàng cũng không chậm, suy tư một xíu rồi nói:“Thực ra là do ta không chịu được nỗi khổ tương tư, nên mới muốn đến đây gặp mặt chủ nhân!”“Ồ?”Lý Thanh Sơn nhíu mày, dường như cũng không ngờ nàng sẽ nói như vậy, nên cười nói:“Hóa ra sức hấp dẫn của ta lại mạnh như vậy, sao nào, ngươi cũng muốn trở thành nữ nhân của ta sao?”“Vâng, từ lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân…”Dạ Minh Châu bắt đầu kể quá trình từ phải lòng cho đến chung tình của mình với Lý Thanh Sơn.

“Được rồi, ta rất cảm động, xem xét sự thâm tình của ngươi nên ta gắng gượng đồng ý với ngươi là được.

”Lý Thanh Sơn nghe một lúc, ban đầu vẫn còn rất thoải mái nhưng một lát sau đã ghê răng không chịu được, tuy hắn không tu “Giải Trĩ biến” nhưng cũng không phải kẻ ngốc nghe vài câu hay ho thì đã say như điếu đổ.

Hắn chẳng tin một chữ nào trong phần bày tỏ của Dạ Minh Châu.

“Cảm ơn chủ nhân!”Dạ Minh Châu vui mừng khôn xiết mà nói.

“Trước hết cứ về Tu La tràng đi, đợi đến khi thích hợp thì ta sẽ triệu ngươi!”Lý Thanh Sơn phất tay nói, tuy hắn đã khôi phục đến độ tuổi có thể làm vài việc nhưng hắn thực sự không đói khát đến mức đó.

“Ta muốn ở lại với chủ nhân lâu hơn một chút!”Dạ Minh Châu lơ đãng vuốt ve bộ ngực mềm mại, ánh mắt cũng chợt trở nên quyến rũ.

“Thật sao?”Ánh mắt Lý Thanh Sơn hơi tụ lại, tựa như phải nhìn xuyên thấu Dạ Minh Châu, khóe môi thì hiện ra nụ cười khó lường, nhưng hình như đây không chỉ là sự vui thích vì mỹ nhân chủ động hiến thân.

Dạ Minh Châu chần chừ một chút rồi gật đầu nói:“Vâng!”“Vậy hãy tới đây đi!”Lý Thanh Sơn vốn không định làm chuyện gì với hình dáng nhi đồng thế này, nhưng giờ lại chợt đổi ý.

Dạ Minh Châu đang muốn đứng lên thì Lý Thanh Sơn lại nói:“Không cho đứng dậy, cứ thế lại đây!”“Vâng, chủ nhân!”Trong con ngươi Dạ Minh Châu chợt xuất hiện một tia u ám, vẫn quỳ đến trước mặt hắn.

“Ngươi biết không? Có vài người, người khác càng chèn ép làm nhục nàng, coi nàng như nô lệ thì càng nghe lời.

Ngược lại, nếu có người đối tốt, cho nàng sức mạnh thì nàng lại càng dã tâm bừng bừng, chưa bao giờ suy xét đến tình cảm hoặc ân nghĩa, chỉ nghĩ đến cái lợi và hại, được và mất.

Minh Châu ngươi là người như vậy sao?”Lý Thanh Sơn cúi người xuống, cái trán gần như sắp đụng phải Dạ Minh Châu, đôi mắt đỏ nhìn nàng thật sâu.

“Đương nhiên không phải!”Dạ Minh Châu căng thẳng, lẽ nào hắn đoán được suy nghĩ của ta?Nếu lần này nàng đã đi ra thì không có ý định trở lại Tu La tràng nữa, chỉ cần hòa vào trong bóng cây ở rừng rậm Vụ Châu quanh năm không thấy mặt trời này thì đố ai tìm được nàng.

Sau đó thiên hạ rộng lớn, với tu vi của nàng thì đi đâu cũng được.

Thế nhưng sau khi nàng ra khỏi Tu La tràng lại không lập tức xoay người bỏ trốn là vì nàng muốn thử một chuyện, đó là ám sát Bắc Nguyệt!Nếu đã quyết định phản bội thì không phải không thể ra tay, độ nguy hiểm vẫn thế.

Một khi thành công thì có thể tiếp nhận mọi thứ của hắn, cho dù ám sát thất bại thì cũng trốn xa ngàn dặm được, nàng tự tin dù không thắng thì việc bỏ trốn cũng không thành vấn đề với nàng.

Đến lúc đó chỉ cần lan truyền tin hắn còn sống ra bên ngoài thì hắn khó mà thoát khỏi kết cục bị Long Vương Mặc Hải truy sát đến chết.

Đây chính là cơ hội trời cho mà nàng nhìn ra, thắng thì có được tất cả, thua thì cũng không mất gì, đương nhiên nàng muốn liều một phen rồi!“Vậy là tốt nhất!”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ.

Dạ Minh Châu thả lỏng, thầm nghĩ:“Xem ra hắn cũng chỉ cảnh giác quá độ mà thôi, nên mới cố ý cảnh cáo ta như vậy, nếu không thì đã trực tiếp ra tay rồi.

Mà việc này còn chứng minh hiện tại hắn đang yếu, nếu là lúc trước thì hắn sẽ không phí lời thế này, một khi dám phản bội thì trực tiếp giết là được rồi.

”Trước đây hắn tùy ý giao Nguyên Linh Đan cho nàng không phải là vì tin tưởng nàng, mà lại không sợ nàng sẽ làm gì.

Hiện tại hắn sợ rồi, cho nên nàng càng tràn ngập tự tin về kế hoạch của mình.

Nàng cần làm vài chuyện để hắn hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác.

Là một nữ nhân nên đương nhiên nàng phải lợi dụng một trong những vũ khí có lợi nhất của mình rồi:“Ta đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì chủ nhân!”“Thế thì tốt quá!”Lý Thanh Sơn cũng không khách khí nữa, mạnh mẽ nhấc nàng lên đặt trên đài sen, xé rách y giáp của nàng không chút thương hương tiếc ngọc, ngắm nghía bộ ngực mềm mại căng mẩy trước ngực nàng một cách trắng trợn.

Dạ Minh Châu phát ra tiếng rên rỉ rung động linh hồn, trong lòng thì cười khẩy:“Cuối cùng cũng mắc câu, có điều với dáng vẻ hiện tại của ngươi thì e rằng cũng chỉ có thể sờ sờ mó mó thôi!”Hình như cảm ứng được suy nghĩ của nàng nên thân hình Lý Thanh Sơn bỗng lớn lên, ma tâm tỏa ra hào quang óng ánh, trong nháy mắt đã từ một hài đồng tuấn tú biến thành một tráng hán có khuôn mặt dữ tợn, còn cười đắc ý.

Những cánh sen nở rộ trên đài sen, bao bọc trọn họ ở bên trong.

Ánh mặt trời hơi lệch rồi từ từ trở nên u tối, cho đến khi hoàn toàn biến mất, bên trong cung điện không có đèn đuốc, chỉ nguyên một vẻ tối tăm như nước.

“Sắc trời đã muộn, sao còn chưa ra tay?”Lý Thanh Sơn xoa xoa sống lưng bóng loáng của Dạ Minh Châu, cười nói.

“Chủ nhân, ngươi đang nói cái gì vậy!”Dạ Minh Châu lười biếng nói.

“Ta đang đùa giỡn ngươi thôi!”Lý Thanh Sơn bật cười ha hả.

Dạ Minh Châu cũng cười khanh khách theo, tiếng cười còn chưa ngừng thì tay phải của nàng đã hóa thành một thanh chủy thủ đen kịt như cái bóng và xuyên thẳng vào trái tim Lý Thanh Sơn!…Ầm!Trái tim đỏ như máu ngừng đập, độc tố màu đen lan tràn, trong nháy mắt trái tim đã bị ăn mòn thành màu đen kịt.

“Ha ha ha!”Lý Thanh Sơn bật cười liên tục, vẻ mặt cũng chẳng biến hóa chút nào, thậm chí ngay cả động tác trên tay cũng vẫn dịu dàng:“Từng có người bán hành tung của ta cho Phó Thanh Khâm của Tru Yêu minh, chính là ngươi làm đúng không!”“Đúng thì lại làm sao?”Dạ Minh Châu hóa thành bóng đen hòa vào trong bóng tối, giọng nói lơ lửng không cố định vang vọng trong cung điện:“Trái tim không chỉ không phải chỗ hiểm, mà còn chẳng thể khiến hắn bị trọng thương sao? Sớm biết như vậy thì ta đã trực tiếp tấn công đại não thức hải rồi!”“Trước đây ta không thèm để ý đến ngươi, sau khi trải qua chuyện này thì mới phát hiện thực sự không nên để một mầm họa ở lại trong Tu La tràng!”Lý Thanh Sơn ngồi dậy, mái tóc dài buông xuống che khuất khuôn mặt hắn, hai tay chống lên đầu gối, cố sức lắc lắc đầu, như đang cảm thán sự sơ ý trong quá khứ.

“Đáng tiếc ngươi hiểu ra quá muộn, nếu đợi khi ngươi hoàn toàn khôi phục sức mạnh thì sao ta dám ra tay với ngươi?”“Không phải hiểu ra, mà là nếu ngươi không ra tay thì sao ta có thể giết ngươi danh chính ngôn thuận đây?”“Ha ha, Bắc Nguyệt à, ta còn tưởng ngươi là một nhân tài, hóa ra lại rụt tay không dám làm, cho ta cơ hội giết ngươi vì lý do buồn cười như thế.

Ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi làm gì được ta chắc?”Dạ Minh Châu lạnh cả tim, nhưng lại không cho là đúng.

Hắn đâu biết sự lợi hại hiện tại của nàng, chỉ cần không bị vây trong không gian giới hạn như Tu La tràng thì nàng có thể ẩn giấu toàn bộ khí tức, xuyên qua bất kỳ trở ngại gì, bất kể là sắt thép hay là trận pháp thì đều coi như không.

Bình Luận (0)
Comment