Con đường chiến đấu và sinh tồn của Dạ Du Nhân chính là con đường làm thích khách, lấy yếu thắng mạnh chỉ là bình thường.
Bất kể kẻ địch có lực phòng ngự mạnh hơn nữa thì cũng có thể bị giết trong một đòn, dù cho thất bại thì họ cũng có thể trốn xa ngàn dặm.
“Ý kiến của Lưu Tô có lẽ chỉ là lý do buồn cười đối với ngươi, nhưng đối với ta thì không.
Còn việc ta là loại người thế nào thì chưa tới lượt ngươi đánh giá đâu.
Còn ở đây nói linh tinh làm gì, sao chưa ra tay, hay là sợ sao? Vậy thì ta nhường ngươi ba chiêu là được!”“Nhường ta ba chiêu? Là vì Lưu Tô sao? Đúng là con rể tốt nhỉ!”“Không, là vì lúc nãy nhạc mẫu đại nhân ngươi hầu hạ cũng không tệ lắm!”Khóe miệng Lý Thanh Sơn hiện ra ý cười, lời còn chưa dứt thì một đoạn mũi kiếm màu đen đã xuyên qua từ mi tâm, rồi một u ảnh xuất hiện phía sau Lý Thanh Sơn.
Coi thường da trâu cứng cỏi và xương hổ rắn chắc, một đòn xuyên qua đầu hắn.
“Chiêu thứ hai.
”Lý Thanh Sơn không nhúc nhích, mặc kệ u ảnh ở phía sau.
Dạ Minh Châu ngơ ngác, đến cùng chỗ hiểm của hắn ở đâu? Nếu đòn tấn công được cho là trí mạng mà không có tác dụng trong lúc giao đấu, khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến thắng bại sinh tử! Nghe xong lời của hắn thì nàng cười khẩy, nếu ngươi đã bất cẩn như vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!“Bách Quỷ Dạ Du!”Những bóng người lần lượt đi ra từ trong bóng tối, bóng dáng mỏng mong tựa như yếu ớt, có cái thân thể sưng vù, có cái tứ chi cao to.
Hơn nữa chúng còn không ngừng vặn vẹo biến hóa, áp sát về Lý Thanh Sơn ở trên đài sen hệt như ma quỷ.
Lý Thanh Sơn vẫn an tọa bất động, vững như thái sơn.
Quỷ ảnh nhào lên loạn xạ, chỉ thấy đầu lâu kia bỗng nứt ra, biến thành chiếc miệng rộng với những chiếc răng nhọn đan xen, hung ác cắn xé lôi kéo Lý Thanh Sơn.
Trái tim Dạ Minh Châu nặng trĩu, lẽ nào trên người hắn không có chỗ hiểm sao?“Chiêu thứ ba, chỉ với sức mạnh của ngươi, dù ta có nhường ngươi một trăm chiêu thì ngươi cũng chẳng làm được gì?”Lý Thanh Sơn thờ ơ nói, ma khí trên người tuôn ra như từng đợt thủy triều, quét sạch sành sanh tất cả quỷ ảnh.
Thân hình hắn bành trướng to lớn cho đến tận khi cao hơn một trượng, ma hóa hoàn toàn!Áo giáp dữ tợn màu đỏ tươi bao bọc từng tấc da thịt của hắn, chỉ để lại một đôi con ngươi có màu đỏ xanh giao hòa tương tự như ma tâm đang nhìn chằm chằm vào bóng tối vô biên.
Phản Ma Kiếm hiện ra, nằm ngang trước gối, độc nhãn chuyển độc, ma quang lưu chuyển.
Dạ Minh Châu mở to hai mắt:“Hắn giấu giếm thực lực, khí tức mạnh quá, đây không phải yêu khí!”Lúc này nàng mới phát hiện tuy mình biết hắn đã lâu, lại từng giao hoan một hồi nhưng không biết nổi một điểm yếu của hắn, đúng là muốn giết hắn chẳng dễ dàng chút nào!Nàng lập tức lẻn ra ngoài điện không chút do dự, giết không được thì không giết, dù sao Long Vương Mặc Hải cũng sẽ giết giúp nàng!“Còn muốn chạy?”Lý Thanh Sơn vuốt nhẹ Phản Ma Kiếm, cảm nhận nguồn sức mạnh mới lưu chuyển trong cơ thể nhưng không ra tay!Dạ Minh Châu đã xuyên qua vách tường ngoài điện, mắt thấy từ đây trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy thì đầu nàng chợt va phải một vách tường màu đen, chợt bị bắn trở lại.
“Đây là cái gì?” Chẳng biết từ lúc nào mà một tòa tháp nguy nga đen kịt đã đứng sừng sững trên ngọn núi cô độc này, bao phủ toàn bộ đại điện ở bên trong.
Dạ Minh Châu lẻn xuống phía dưới nhưng lại gặp thứ chất liệu màu đen giống bên trên, lúc này nàng lao loạn cả lên ở trong tháp tựa như con ruồi không đầu, nhưng không tìm được cửa mà ra.
“Là ma niệm trong lòng ngươi, cũng là ma niệm trong lòng ta! Công pháp tu hành của Dạ Du Nhân tộc các ngươi tên là Dạ Ma Kinh nhỉ, đúng là rất nhanh nhẹn!”Ào ào ào! Vô số sợi dây đen kịt như kéo dài ra từ trong hư không, nhằng nhịt khắp nơi.
Dạ Minh Châu hóa thành u ảnh, tự cho là ẩn giấu rất tốt nhưng chớp mắt một cái đã bị vô số xiềng xích trấn ma ập tới như thoi đưa, nhắm thẳng về vị trí của nàng.
Dạ Minh Châu khiếp sợ, bay vút đi khắp nơi nhưng xiềng xích trấn ma lại đuổi theo nàng gắt gao, tựa như ruồi bâu lấy mật.
Dù tốc độ của nàng có nhanh hơn nữa, nhưng phải tránh né sự truy đuổi của xiềng xích ở trong không gian chật hẹp như này thì cũng hơi vất vả.
Đột nhiên, xiềng xích ở một phía đan dệt thành một cái lưới lớn và trùm về phía nàng.
Nàng không dám thử xem cái lưới này có thể chạm tới thân thể nàng hay không, chỉ thấy u ảnh là nàng vặn vẹo rồi chợt trở nên cực kỳ nhỏ, sau đó xuyên qua mắt lưới.
Nhưng nàng chợt cảm thấy eo bị siết chặt, tấm lưới lớn cũng theo đó mà thu lại, vô số xiềng xích trấn ma quấn quanh đến, bất kể làm gì cũng không thể thoát thân.
Từ đầu đến cuối, Lý Thanh Sơn vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên đài sen, chỉ thấy xiềng xích đan dệt như một quả cầu ở trước mặt hắn, trong đó còn có một bóng đen đang va đập loạn xạ.
“Còn không hiện nguyên hình?”Lý Thanh Sơn phất tay loại bỏ Trấn Ma tháp.
“Chủ nhân tha mạng, Minh Châu sẽ không dám nữa!”Dạ Minh Châu hiện hình, kinh hoảng xin tha.
Lúc này nàng mới biết, hóa ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, từ ban đầu đã chẳng có cái gọi là cơ hội giết hắn hay cơ hội chạy trốn tồn tại!Lý Thanh Sơn đứng dậy, thân thể run run.
Răng rắc!Trên áo giáp màu đỏ tươi xuất hiện một vết nứt, nó nhanh chóng lan ra thành một mảnh vết rạn.
Bộ giáp vốn lóe sáng dữ tợn bỗng như nham thạch bị gió thổi khô, đầy rầy vết nứt, nát tan bay ra.
Tựa như phá tan vỏ trứng, hiện ra dáng dấp mới tinh, thân hình hắn nhỏ đi nhiều, chỉ cao lớn hơn ngươi bình thường một chút.
Trông vẫn giống như mặc bộ giáp kia, chỉ là có thêm màu xanh u ám mà thôi.
Ngay cả khuôn mặt của hắn cũng bị bao trùm bởi giáp diện hình cung mỏng nhẹ trơn nhẵn hệt như nước chảy mây trôi, không thấy mặt mày, lại có sóng nước dập dờn, như sóng lớn ào ạt, như thủy triều chập trùng, những chỗ khớp xương đều có hoa văn như vòng xoáy, trông có một loại mỹ cảm tuyệt đẹp.
Sau khi Thương Hải Châu hoàn toàn tan biến thì cuối cùng cũng từ một cái xác không biến thành thực thể, bày ra tư thái Ma soái chân chính chỉ thuộc về Lý Thanh Sơn!“Vốn cho là ngươi có thể khiến ta ra tay, thực sự là làm người ta thất vọng mà!Giáp diện mở ra, để lộ dung mạo hoàn toàn xa lạ với Dạ Minh Châu, giống không mặt ban đầu của Lý Thanh Sơn đến bảy tám phần, chỉ là không góc cạnh rõ ràng như trong quá khứ, mà có vẻ mềm mại hơn một chút.
Nhưng trên hai bên gò má lại có những đạo thú văn, lúc nói chuyện cũng lộ ra răng nanh sắc bén.
“Chủ nhân, cầu xin ngươi nể mặt Lưu Tô mà tha cho thiếp thân một mạng, thiếp thân sẽ cố gắng hầu hạ ngài! Nếu không ta sẽ tự bạo Dạ Ma đan, lúc đó ngài sẽ chẳng chiếm được gì!”“Nếu ta nói chỉ cần ngươi giao Dạ Ma đan ra thì sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, ngươi sẽ làm sao?”Dạ Minh Châu hơi xoắn xuýt, nếu giao Dạ Ma đan ra thì nàng sẽ mất đi tấm thẻ đánh cược cuối cùng, nhưng nếu không giao ra thì chắc chắn bị giết, nghĩ đi nghĩ lại:“Chỉ cần ngài thề…” Lời còn chưa dứt thì ánh kiếm chợt lóe lên rồi vụt tắt, chỉ thấy cái đầu còn tràn ngập vẻ kinh ngạc của Dạ Minh Châu lăn lông lốc xuống đất.
“Nếu ngươi chỉ muốn chạy trốn mà không phải nhân cơ hội ám sát ta thì nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng! Đã đến bước này rồi mà còn muốn uy hiếp ta, đúng là tự tìm đường chết!”Lý Thanh Sơn thu hồi Phản Ma kiếm, trong tay cầm một viên hạt châu màu đen, hình như trong đó có một bóng đen quanh quẩn, hình thành nên mặt quỷ biến ảo chập chờn, đó chính là Dạ Ma đan.
Tiếp theo hắn cất thi thể Dạ Minh Châu vào trong túi Bách Bảo rồi lại khôi phục dáng dấp hài tử, sau đó phất tay triệu Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba ra, nói:“Dạ Minh Châu muốn giết ta, hiện tại đã bị ta giết chết!”“Cái gì!”Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Nàng nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến, hơn nữa nhất định phải ở bên ngoài Tu la tràng.
Sau khi gặp mặt thì thấy sức mạnh của ta chưa khôi phục hoàn toàn nên nảy sinh tâm tư làm loạn!”Dạ Lưu Ba oán hận nói:“Ban ngày ta đã nhận ra biểu hiện của nàng không đúng, hóa ra là đang thăm dò sức mạnh của chủ nhân!”“Mẫu thân!”Dạ Lưu Tô lẩm bẩm, lộ ra vẻ bi thương, cũng không nghi ngờ lời giải thích của hắn.
Nếu không muốn nàng biết thì chỉ cần nói Dạ Minh Châu chạy trốn là được, hắn chẳng cần nói với bọn nàng làm gì, mà làm như thế này cũng ăn khớp với tính tình của Dạ Minh Châu.
Trong lòng nàng trào dâng sự hối hận sâu sắc, đều do ta sai, do ta nói quá nhiều với nàng! Với sự cẩn thận của Dạ Minh Châu, nếu không nói tin tức hắn đang suy yếu cho nàng biết thì nàng tuyệt đối sẽ không ra tay.
Hơn nữa, hiển nhiên tin tức này còn không đúng.
“Ta tự nhận mình đối xử với Dạ Du Nhân tộc không thẹn với lương tâm, cuối cùng lại được báo đáp thế này, thật sự khiến người ta thất vọng.
Đợi khi thời cơ chín muồi thì ta sẽ chuyển Dạ Du Nhân tộc ra ngoài!”“Chủ nhân muốn vứt bỏ chúng ta sao?”Dạ Lưu Tô thất thanh nói, Dạ Lưu Ba cũng hoàn toàn biến sắc.
Lẽ nào bởi vì việc của Dạ Minh Châu mà hắn nảy sinh sự hoài nghi với tất cả Dạ Du Nhân?“Không phải các ngươi mà là tất cả mọi người ra ngoài.
Ta chỉ để ý hai người các ngươi trong số Dạ Du Nhân mà thôi, chuyện sống chết của những người khác không liên quan gì đến ta, ta cũng lười áp bức họ.
Mang ra làm niềm vui như Chu Hậu La Ti thì chẳng bằng đường ai nấy đi còn hơn!”Dạ Lưu Ba yên lòng, Dạ Lưu Tô thì quỳ xuống nói:“Xin chủ nhân thù hồi lời nói!”Điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và Dạ Minh Châu chính là suy nghĩ, Dạ Minh Châu chỉ suy xét đến cái lợi và hại được và mất của bản thân, đến lúc then chốt thì ngay cả nữ nhi cũng bị quăng ra sau đầu, hoàn toàn không nghĩ việc mình chạy trốn sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào.
Mà Dạ Lưu Tô thì lại cân nhắc đến sự phát triển của toàn tộc Dạ Du Nhân, vốn dĩ tất cả cũng rất thuận lợi, chỉ chờ một ngày hắn trở thành yêu vương một phương thì tự nhiên Dạ Du Nhân tộc đi theo hắn cũng có thể đứng sừng sững giữa đất trời.
Không thể không nói sự tin tưởng vô điều kiện này cũng là do tình cảm sâu nặng mà nàng dành cho hắn, tình cảm cá nhân và lý tưởng đan xen với nhau, tất cả đều tụ lại trên người hắn.
Hiện tại lại suýt chút nữa bị cắt đứt, điều này càng khủng bố hơn việc mất đi Dạ Minh Châu!Dạ Lưu Ba nói:"Đúng vậy chủ nhân, một mình ở trong Tu La tràng thấy quá buồn chán, nhiều người mới vui vẻ! ""Nếu ngươi muốn chấn hưng Dạ Du nhân tộc vậy thì hãy ăn vào viên Dạ Ma Đan này, mau chóng vượt qua thiên kiếp lần thứ hai đi!" Lý Thanh Sơn giao viên Dạ Ma Đan cho Dạ Lưu Tô.
Dạ Lưu Tô chăm chú nhìn Dạ Ma Đan nhưng không đưa tay nhận.
Tất nhiên nàng ta có lý tưởng chấn hưng Dạ Du nhân tộc, tuy rằng Dạ Minh Châu gieo gió gặt bão nhưng dù sao đó cũng là mẫu thân của nàng ta, sao nàng ta có thể dễ dàng tiếp nhận Dạ Ma Đan được.
Lý Thanh Sơn lẳng lặng chờ nàng ta đưa ra lựa chọn, trong lòng cũng có chút cảm giác kỳ lạ: "Giết mẫu thân người ta, còn bức bách người ta như vậy, ta thật đúng là ác ma mà!"Suy cho cùng, quan hệ giữa hai bên cũng không phải bình đẳng, loại bình đẳng này không phải là mạnh yếu.
Như Tâm yếu hơn so với hắn nhiều nhưng vẫn là quan hệ bình đẳng, cũng vì ba chữ "không cầu gì", Như Tâm chưa bao giờ chịu chiếm tiện nghi của hắn, thậm chí cố gắng tránh liên lụy hắn vào chuyện của mình.
Trái lại hắn được lợi rất nhiều, vì thế mới đối xử bình đẳng với nàng ta như tri kỷ.
Nhưng với Dạ Du nhân lại không giống vậy, nếu cần cầu gì đó thì phải bỏ ra một chút đền bù, hơn nữa còn có một tầng quan hệ chủ tớ nên ít nhất phải "trung thành".
Nếu là muốn đạt được chỗ tốt, lại không muốn trả giá bất cứ cái giá nào, hắn cũng sẽ không giận tím mặt, mỗi người một đường mà thôi.
"Chủ nhân ngài thật thiên vị!" Dạ Lưu Ba bỗng nhiên kêu lên: "Dựa vào thiên phú của tỷ tỷ có thể dễ dàng có thể vượt qua thiên kiếp thứ hai.
Còn ta thì không nắm chắc một chút nào nhưng ngài không cho ta viên Dạ Ma Đan thượng hạng này, ngược lại muốn cho tỷ tỷ, không phải thiên vị thì là cái gì?""Nói rất có lý, vậy thì thưởng cho ngươi.
"Lý Thanh Sơn cười, chuyển hướng ném Dạ Ma Đan cho Dạ Lưu Ba, Dạ Lưu Tô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích Dạ Lưu Ba ném.
"Các ngươi tu hành cho thật tốt, Tu La tràng này cũng không phải Cực Lạc Tịnh Thổ.
Cuối cùng đến một ngày nào đó, ta sẽ rời khỏi thế giới này!"Lý Thanh Sơn nói một câu mang đầy ý tứ sâu xa.
Để Dạ Lưu Tô với Dạ Lưu Ba quay về Tu La tràng, ánh mắt nhìn về phía ngoài điện, vung tay lên nói: "Các ngươi vào đi!"Tỷ muội Hương Hoa Tử và Hương Hoa Lục, còn có Tử Liên đàn chủ đại tổng quản A Trung, ba người đi vào trong điện, Trấn Ma tháp tuy rằng chỉ xuất hiện một lát đã bị Lý Thanh Sơn thu hồi, nhưng động tĩnh quả thực không nhỏ, toàn bộ Tử Liên Đàn đều bị kinh động.
"A Nguyệt, ngươi lại lớn lên!"Hương Hoa Lục kinh ngạc nói.
Chẳng qua chỉ mới trôi qua mấy tháng, hắn lại lớn lên không ít, đang từng chút từng chút khoát khỏi hình dáng đứa trẻ ngây thơi, thể hiện phong tháp chân chính.
"Thoạt nhìn ngươi cũng trưởng thành không ít!"Lý Thanh Sơn cười một tiếng.
"Thật sao? Cảm ơn ngươi đã cho ta Tàng Tức Cổ!" Sắc mặt Hương Hoa Lục đỏ bừng, hơi nhăn nhó.
Mấy ngày nay Hương Hoa Tử đã dạy nàng ta không ít chuyện:"Đúng rồi, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?""Chỉ là có một con chuột trà trộn vào thôi, gần đây trong Tử Liên Đàn có chuyện gì không?"Hương Hoa Tử phỉ báng trong lòng nói: "Một con chuột đã có thể gây ra trận chiến lớn như vậy, vậy thì nhiều con sẽ ra sao!"A Trung nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả!""Phải không? Như thế kia thì lập tức sẽ có chuyện đấy!"Lý Thanh Sơn nhìn về phía Tây Nam, tu vi của đám người Hương Hoa Tử không cảm nhận được bên ngoài khoảng mấy chục dặm bốc lên một cỗ yêu khí lúc ẩn lúc hiện đang không ngừng đến gần.
Ba người Hương Hoa Tử đều không biết ra làm sao.
Rầm!Yêu khí hung hăng va chạm vào pháp trận, mở ra một vầng ánh sáng rực rỡ mạnh mẽ chiếu sáng toàn bộ Tử Liên Đàn, đại điện cũng hơi rung động.
"Không ổn, là Xà Thần giáo!"Khuôn mặt xinh đẹp của Hương Hoa Tử trắng bệch.
Xà Thần giáo với Bạch Liên giáo có mối thù không đội trời chung, một khi phá được pháp trận, chắc chắn sẽ không thể thiếu việc giết sạch tất cả mọi người trút giận, mà Tử Liên đàn chủ lại hết lần này tới lần khác bị phế bỏ.
Người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Kim Tử A Nguyệt không rõ lai lịch này, hắn có thể đối địch với Xà Thần giáo hay không vẫn là một ẩn số.
Nếu trực tiếp từ bỏ Tử Liên Đàn, vậy họ nhất định sẽ chết chắc!Tiếng nổ không ngừng vang lên, toàn bộ Tử Liên Đàn đều rối loạn, không ít người chạy về phía đại điện.
"Được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi!" Lý Thanh Sơn khoát tay áo.
"Chúng ta bằng lòng cùng đại nhân cùng tiến cùng lùi!" "A Trung cũng vậy, nguyện vì đại nhân phục vụ hết mình!"Lý Thanh Sơn nhìn thấu suy nghĩ của họ, nhẹ nhàng cười, thân hình chợt lóe, biến mất trong điện.
Hương Hoa Tử và A Trung liếc nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ sợ hãi tuyệt vọng.
Trong mắt họ, cho dù là Xà Thần giáo hay Bạch Liên giáo cũng đều là quái vật khổng lồ không thể chiến thắng, ai cũng sẽ không tình nguyện đối đầu trực tiếp với họ, lựa chọn chạy trốn quả thực là chuyện rất bình thường, hơn nữa còn có thể thuận tiện giết người diệt khẩu, không đến mức bị Bạch Liên Giáo để mắt tới.
A Lục lớn tiếng hô: "A Nguyệt cẩn thận!"Hương Hoa Tử và Trung liếc mắt nhìn nhau.
"Sao thế, có chuyện gì vậy? Ta có nói gì sai không?"