Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1306 - Chương 1315: Phá Lệ

Chương 1315: Phá Lệ

Thu nạp người tu hành trải qua hai lần thiên kiếp thành trưởng lão khách khanh là một trong những truyền thống của Tàng Kiếm Cung, dù là người có thân phận lai lịch kiếm quyết thượng đẳng của Tàng Kiếm Cung.

Nhưng không phải tất cả người tu hành vượt qua thiên kiếp lần thứ hai đều có cơ hội trở thành trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Cung, ngươi đó nhất định phải đung kiếm, sau khi chết cũng phải để kiếm lại bên trong Tàng Kiếm Cung.

Tàng Kiếm Cung thu nạp Lôi thôi đạo nhân Chu Thông làm trưởng lão khách khanh, không phải chỉ là vì đánh giá cao ông ta, mà còn để mắt đến thanh lôi cức kiếm trong tay hắn.

Dựa vào tu vi của Chu Thông thì việc sống thêm mấy trăm năm không là vấn đề gì.

Chỉ cần dùng pháp quyết của Tàng Kiếm Cung không ngừng tế luyện, dù là một cục đất cũng có thể hoàn toàn thay da đổi thịt, càng miễn bàn đến pháp khí lôi cức kiếm, nó rất có khả năng sẽ trở thành một món pháp bảo có uy lực mạnh mẽ.

Cũng nhờ vào cách này, Tàng Kiếm Cung không ngừng thu thập những thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ.

Đến cả loại pháp bảo mà người tu hành cầu còn không được như phi long kiếm cũng còn chưa được tính vào Thập Danh Kiếm, là đủ biết căn cơ của họ sâu đến cỡ nào.

“Thì ra là thế.

”Lý Thanh Sơn hiểu ra, lại hỏi:“Nhưng mà ngươi lại nói là đổi một thanh kiếm mới, không lẽ ta cũng có thể vào Tàng Kiếm Phong rút kiếm sao?”Hắn không có hảo cảm gì với Tàng Kiếm Cung, từ Phi Long trưởng lão đến Phó Thanh Khâm đều từng ép hắn đến đường cùng, nhưng mà sức quyến rũ của một món pháp bảo là quá lớn, hắn nghĩ thầm:“Dựa vào sức hấp dẫn của mình, đợi đến khi đến cái Tàng Kiếm Phong gì gì đó rồi, Thập Danh Kiếm gì đó chắc chắn cũng sẽ nối đuôi nhau chạy đến.

”“Các trưởng lão khách khanh bình thường thì sẽ không được đến Tàng Kiếm Phong rút kiếm, nhưng hình như trong tay đạo hữu cũng không có thanh kiếm nào thích hợp cho nên mới coi như là ngoại lệ.

Dựa vào ngộ tính của đạo hữu đối với kiếm đạo, nếu có thể tu luyện kiếm quyết của Tàng Kiếm Cung thì nhất định sẽ càng mạnh hơn!”Doãn Tiêu Sầu nghiêm túc nói.

Tuy rằng thua Lý Thanh Sơn, nhưng hắn cũng không vì chuyện này mà có khúc mắt gì, lại càng không dám lơ là trước nhiệm vụ mà Tàng Kiếm Cung giao cho.

Hiển nhiên ở độ tuổi và kinh nghiệm trải đời của hắn không thể nào có được phong thái như thế này, mà phần lớn là bị đoạn thủy kiếm ảnh hưởng, có thể thấy được một thanh kiếm tốt sẽ có giá trị như thế nào đối với Tàng Kiếm Cung.

Nhưng mà có một vài chuyện hắn cũng không nói quá rõ ràng, sở dĩ Tàng Kiếm Cung sẵn sàng tạo ra tiền lệ cho Lý Thanh Sơn vào Tàng Kiếm Phong rút kiếm, cũng là vì đánh giá cao kiếm đạo của hắn.

Cái gọi là “nhân kiếm hợp nhất”, không phải chỉ là kiếm hỗ trợ cho người, mà người cũng đang dưỡng kiếm tâm.

Một kiếm khách tốt sẽ làm cho kiếm mạnh lên rất nhiều.

“Để ta suy xét một chút đã!”Lý Thanh Sơn cân nhắc nói.

“Mời đạo hữu từ từ suy xét.

”Doãn Tiêu Sầu không nói nhiều nữa.

Ngoại trừ Hoa Thừa Tán ra, những người còn lại có mặt nơi đây đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ vốn còn đang cảm thấy chuyện Lý Thanh Sơn vượt qua thiên kiếp lần hai có hơi ảo, hiện tại lại không thể không cảm thán, trong bất tri bất giác, hắn đã phát triển đến bước này rồi.

Loại môn phái như Tàng Kiếm Cung là đối tượng mà bọn họ đều phải ngước nhìn, Hoa Thừa Tán có thể trở thành đệ tử của Tàng Kiếm Cung cũng đã là một chuyện tốt đáng để ăn mừng, còn phải vượt qua kiểm tra, vậy mà Lý Thanh Sơn lại được mời trở thành trưởng lãi khách khanh, đãi ngộ khác biệt quá rõ ràng.

Cũng có một số người hiểu được vì sao Hoa Thừa Tán lại không tổ chức tiệc mừng rầm rộ, nếu không lúc nãy Doãn Tiêu Sầu nói ra những lời kia, vậy chắc chắn giọng khách sẽ át giọng chủ.

Hoa Thừa Tán mời ba người Lý Thanh Sơn ngồi xuống trước, cười nói:“Mặc kệ quá khứ như thế nào, tương lai sẽ ra sau, tối hôm nay cứ uống cho thỏa thích đi!”“Được!”Lý Thanh Sơn cười ngồi xuống, Tiểu An cũng ngồi sát bên cạnh hắn, Hàn Quỳnh Chi thở dài trong lòng, đang định đi tìm chỗ khác, đột nhiên phần eo bị xiết chặt, đã bị Lý Thanh Sơn kéo vào lồng ngực, cười hỏi:“Phu nhân định đi đâu đó?”Mặt Hàn Quỳnh Chi đỏ bừng:“Mau thả ta ra!”Lý Thanh Sơn bưng vò rượu lên uống cạn sạch, cười to nói:“Không thể nghe lời ngươi được!”Mùi rượu đập vào mặt, dường như Hàn Quỳnh Chi cũng dính một chút men say, người nam nhân từng khiến cho một người không biết tình yêu là gì như nàng vừa gặp đã yêu lại càng trở nên khí phách hơn trước kia, hắn chỉ cười thoải mái là đã đủ sức hút làm nàng xiêu lòng.

Trước kia là như thế, hiện tại vẫn như vậy, dù không thể làm đạo lữ, dù gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng vẫn chưa từng hối hận.

Mọi người cười vang, Lý Thanh Sơn thấy mặt nàng càng lúc càng hồng, đã sắp xấu hổ đến chịu không nổi mới buông nàng ra, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng tay vẫn ôm chặt eo của nàng, không cho nàng bỏ chạy.

Hàn Quỳnh Chi thúc mạnh cùi chỏ vào người hắn, tránh không được cũng chỉ đành thôi, tuy rằng trên mặt có chút xấu hổ và bực mình, nhưng ánh mắt lại đong đầy niềm vui.

Mọi người vừa uống rượu vừa ngắm trăng, cũng coi như là sung sướng.

“Thanh Sơn, nếu như ngươi trở thành trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Cung, vậy chúng ta có thể đi chung với nhau một đoạn đường.

”Hoa Thừa Tán nói.

“Nếu như được thì ta đương nhiên cũng muốn đi lấy một thanh kiếm nổi danh ra, nhưng mà việc này còn cần được sư phụ của ta đồng ý mới được, ta không thể tự làm chủ.

”Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua Doãn Tiêu Sầu, Doãn Tiêu Sầu đang tự rót rượu tự uống, dáng vẻ tang thương giống hệt như uống rượu tiêu sầu mà sầu lại càng sầu.

Nhưng mà ở trong mắt Lý Thanh Sơn thì đây cũng chỉ là một con buôn thích giả vờ, dù sao thì những truyền thừa nhận được từ trong kiếm cũng không phải do chính bản thân cảm ngộ được, có một số khác biệt rất nhỏ.

“Nếu tiểu tử này dám nói ra, không đúng, nếu Tàng Kiếm Cung dám nói ra thì có lẽ đã khẳng định Thiên Long Thiền Viện chắc chắn sẽ đồng ý, nếu không chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao! Hay là nói Tàng Kiếm Cung vẫn luôn muốn kết minh với Thiên Long Thiền Viện, coi ta như một người kết nối đôi bên!”Lý Thanh Sơn suy tư, dần dần có quyết đoán, đột nhiên ngẩng đầu nói:“Trời sắp mưa rồi.

”Mọi người ngẩng đầu lên, trăng sáng treo giữa trời, bầu trời đêm chỉ có vài đám mây mỏng trôi lơ lửng, không giống như sắp mưa chút nào!Nhưng mà không bao lâu sau gió to đã thổi ập đến, gào thét thổi qua đỉnh núi, giống như một bàn tay to vô hình kéo qua một tấm màn to, tầng mây dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín cả bầu trời, nặng nề đè lên đỉnh núi, giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến.

“Sơn vũ dục lai phong mãn lâu!”Lý Thanh Sơn ngân nga nói, sau khi chiến dịch của Thanh Hà Phủ kết thúc, mấy năm gần đây Cửu Châu dần dần rung chuyển, Nhân tộc và Yêu tộc chiến đấu chém giết liên tục, còn có ma đạo tông môn đã bị áp chế mấy nghìn năm cũng bắt đầu xuất hiện lại một lần nữa, hoành hành ngang ngược khắp bốn châu Vân Vụ Sương Lôi.

Lực khống chế của vương triều Đại Hạ đối với các châu đang dần yếu đi.

Thật ra chỉ từ Bạch Liên Giáo là đã có thể nhận ra điểm này.

Nếu như là lúc trước, dù Bạch Liên Thánh Mẫu chạy đến Vụ Châu thì cũng phải cụp đuôi mà sống, Ưng Lang Vệ sao có thể để mặc nàng gióng trống khua chiêng xây dựng lai tổng đàn được, vậy mà hiện tại lại không có ai thèm ngó đến.

Đây còn là khu vực ranh giới của Vụ Châu, cách Thanh Châu và Long Châu cực kỳ gần, nếu lại đi về phía nam thêm mười dặm, có thể tưởng tượng thử xem Nam Hải Quận sẽ là như thế nào.

Chờ đến khi trật tự, lúc đó sẽ là là lúc cầm vũ khí xem thực lực.

Tàng Kiếm Cung và Thiên Long Thiền Viện đều là danh môn chính phái, ở thời khắc quan trọng này, muốn hợp tác chặt chẽ hơn cũng là chuyện đương nhiên.

“Đúng thế!”Hoa Thừa Tán nói.

Những người có mặt ở đây đều không phải là người ngu, nghe hiểu hàm nghĩa mà Lý Thanh Sơn muốn nói, đều bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Trong lúc nhất thời, trên đài cao yên lặng không một tiếng động, chỉ còn tiếng gió phất qua tai.

Mọi người đều đã đích thân trải qua chiến dịch Thanh Hà Phủ thảm thiết đó, nhưng hiện tại xem ra, đó chẳng qua chỉ là tai nạn nhỏ, mưa gió đã chạy đến trước núi, còn có kiếp nạn càng lớn hơn đang chờ đợi!Mây đen che đi mặt trăng, mưa to trút xuống, đất trời đen nhanh, tiếng mưa to vang vọng, nhưng kỳ lạ là lại không có một tiếng sấm nào.

Tuy rằng những đại điện dưới chân núi đều sáng lên đèn dầu, nhưng dường như đều trở nên vô cùng mỏng manh, lay lắt giữa mưa gió.

Tuy rằng nước mưa không rơi xuống người bọn họ, nhưng không có ánh sáng của sao trời, bầu không khí cũng trở nên có chút áp lực.

“Thiên hạ chính đạo, chúng sinh khó khăn, cần chúng ta cầm kiếm đi bảo vệ!”Doãn Tiêu Sầu nghiêm nghị đứng lên, tóc đen bay phần phần, nghiêm nghị uy nghiêm.

Keng, đoạn thủy kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía bầu trời đen nhánh.

Kiếm quang chợt lóe rồi biến mất, giống như một tia chớp cắt qua bầu trời đêm.

Tầng mây yên lặng nứt ra một khe hở, ánh trăng chiếu rọi xuống, ánh sao lấp lánh.

“Kiếm tốt! Kiếm pháp tốt!”Mọi người khen to, tầng mây như gần như xa, cách khoảng cách xa như thế, có thể dùng một kiếm phá vỡ tầng mây, thật sự là vô cùng thần kỳ.

“Còn phải cảm ơn ngày đó đạo hữu ban tặng cho ta một lần thất bại đó, nó đã gợi ý cho ta rất nhiều điều, làm ta có lĩnh ngộ mới đối với kiếm đạo, sao đạo hữu không ra tay để cho ta mở rộng tầm mắt!”Doãn Tiêu Sầu quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, vừa khoe ra uy thế của đoạn thủy kiếm, cũng loáng thoáng có ý muốn đánh giá, tuy rằng tu vi của ngươi cao hơn ta một cảnh giới, nhưng chuyện ta làm được, chưa chắc gì ngươi đã làm được.

Hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng chờ đến khi ta vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, ngươi chắc chắn không phải là đối thủ của ta.

Lý Thanh Sơn lười biếng đứng lên, quăng vò rượu trống không trong tay xuống vách núi, đẩy hai tay về phía trước!“Bác thương hải bài vân thức!”Tầng mây gợn sóng phập phòng, di chuyển ra bốn phương tám hướng, chỉ trong chốc lát, hơn phân nửa mây trên không trung đều đã bị gạt ra, ánh trăng lại càng thêm trong vắt.

Lý Thanh Sơn nói:“Doãn đạo hữu, ta sẽ bẩm báo việc này cho sư phụ, nếu như hắn không phản đối, chắc chắn sẽ đi cùng đạo hữu đến Tàng Kiếm Cung!”Tiệc rượu kết thúc, mọi người tan đi.

Không bao lâu sau, Bất Nộ Tăng đã truyền đến hồi âm, làm Lý Thanh Sơn tự quyết định, chỉ có một yêu cầu duy nhất, không được làm mất mặt tên tuổi của ông!Lý Thanh Sơn mỉm cười, nhìn ra ngoài mưa lất phất trong rừng trúc, xem ra suy đoán của hắn quả nhiên không sai, thân phận đệ tử tục gia này của hắn lại vừa khéo dùng ở trên mặt này.

Đồng thời sở hữu thân phận của hai đại tông môn Thanh Châu, tuy đều là thành phần không chủ chốt nhưng địa vị cũng không thấp, mà hắn lại là một yêu ma, thế sự thật đúng là khó lường.

“Thanh Sơn, ngươi thật sự muốn đến Tàng Kiếm cung làm khách khanh trưởng lão?”Lưu Xuyên Phong ở một bên hỏi, rất thận trọng, dường như sợ một câu vô ý sẽ chọc giận Lý Thanh Sơn.

Mặc dù Lý Thanh Sơn chưa từng bày ra sự tự cao gì, nhưng nhiều năm mưa gió sát phạt như vậy đã hình thành uy thế, không giận tự uy.

Vân Hư xã ở Như Ý quận phát triển rất tốt, hôm nay Lưu Xuyên Phong đặc biệt mời Lý Thanh Sơn đến Vân Hư đảo, bảo hắn tiếp tục sáng tác, vốn là để cho hắn chớ quên thân phận đệ tử tiểu thuyết gia, không ngờ hắn thật sự sẽ đồng ý.

Lý Thanh Sơn luôn cảm thấy một ngày nào đó trong lương lai Đại Diễn thần phù sẽ có tác dụng, liền dẫn theo Tiểu An đi tìm cảm giác ngày xưa, cũng không cần uống nước gì đó để nhớ lại ký ức.

Với tu vi hiện tại của hắn, muốn miễn cưỡng nhớ lại chuyện gì đó, nếu không nhớ ra được thì tạo ra một bản sao lớn, rồi để cho Tiểu An tiến hành sửa chữa, trái lại cũng vô cùng vừa ý.

“Người khác có lòng tốt ngỏ lời mời, ta làm sao có thể từ chối đây! Tiểu An, ngươi ở đây từ từ sửa đi, ta lại đi hội họp với Doãn Tiêu Sầu kia đây.

”Lý Thanh Sơn đứng dậy, đang định phá không rời đi, liếc mắt nhìn thấy một họa gia cách đó không xa, nhớ tới Hoa Thừa Tán đang đi dạ yến ở Phi Hà sơn, Chử Đan Thanh lại không đi, cũng không biết “Tam Tuyệt thư” sửa chữa thế nào rồi, hắn lập tức hạ xuống trên đảo, tùy tiện kéo chặt một đệ tử họa gia, hỏi: “Chử gia chủ của các ngươi đâu?”“Lý.

Lý thống lĩnh! Gia chủ đang bế quan, nói bất luận người nào cũng không được quấy rầy!” Đệ tử kia run rẩy nói.

“Thật ra khiến hắn cực khổ rồi!” Lý Thanh Sơn nói, hắn biết muốn sửa chữa pháp bảo như “Tam Tuyệt thư” không phải là một chuyện dễ dàng, nếu có cơ hội đương nhiên phải đền bù một chút.

Lý Thanh Sơn vừa mới phá không rời đi, không lâu sau, một đạo độn quang từ phương hướng Thanh Hà phủ bay tới, rơi vào Vân Hư đảo, là Hoa Thừa Lộ, mi tâm hơi nhíu lại, trên mặt khó nén vẻ sầu lo.

Lưu Xuyên Phong vội vàng nghênh đón: “Hoa thống lĩnh, sao ngươi lại tới đây!”“Lý thống lĩnh ở đây sao?”“Tới không khéo rồi, hắn vừa mới đến Phi Hà sơn.

”“Vậy hắn hẳn là đã biết rồi.

” Hoa Thừa Lộ than thở một tiếng.

Trong trúc lâu, Tiểu An dừng bút liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó lại cúi đầu xuống, tâm không thể tập trung, viết từng nét từng nét.

“Doãn đạo hữu, sư phụ ta đã đồng ý rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi!”Lý Thanh Sơn lại đi tới Phi Hà sơn, tìm đến Doãn Tiêu Sầu, đi thẳng vào vấn đề.

“Lý đạo hữu, chuyện lại xảy ra một vài biến cố.

”Doãn Tiêu Sầu có chút bất lực, vẻ mặt lại có một tia khó xử.

“Biến cố gì?”“Ngươi chưa gặp Thừa Lộ sao?” Hoa Thừa Tán xen vào nói.

“Không có ah! Thừa Lộ bị sao vậy?”“Thì ra ngươi vẫn chưa biết, Ưng Lang vệ đã bổ nhiệm ngươi làm Bạch Lang thống lĩnh của Nam Hải quận ở Vụ Châu!“Bạch Lang thống lĩnh!”Lý Thanh Sơn nhíu mày, Bạch Lang thống lĩnh là cái gì chứ.

Một địa phương rách nát như Nam Hải quận kia lại còn có Bạch Ưng thống lĩnh sao? Quên đi, dù sao hắn cũng đến Vụ Châu, chủ yếu là vì Như Tâm và tìm kiếm ngô đồng thần mộc, cũng không quan tâm quan lớn quan nhỏ.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì chứ, ta nhậm chức muộn vài ngày, Ưng Lang vệ còn có thể trị tội ta hay sao?” Lý Thanh Sơn bỗng nhiên hiểu được, cười nói: “Thì ra Tàng Kiếm Cung là sợ ta đến Nam Hải cho người ta làm thịt, đánh mất bảo kiếm trong cung các ngươi, ta đoán đúng không?”“Không sai, Nam Hải quận là nơi man hoang hiểm ác, nếu kiếm bị thất lạc ở đó, Tàng Kiếm cung cũng rất khó tìm lại.

”Doãn Tiêu Sầu thản nhiên nói, đối với Tàng Kiếm cung, mỗi một thanh kiếm trên Tàng Kiếm phong đều là báu vật không thể thiếu, dựa vào lĩnh ngộ của Lý Thanh Sơn đối với kiếm đạo, rút ra rất có thể là một thanh bảo kiếm cấp pháp bảo, đó là thứ Tàng Kiếm cung tuyệt đối không thể tổn thất.

Mất đi Phi Long kiếm đã làm cho Tàng Kiếm cung canh cánh trong lòng.

Bắc Nguyệt vừa chết, càng cắt đứt manh mối, không còn cách nào tìm được.

“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, ngươi cầm một kiện pháp bảo đến Nam Hải chưa chắc là một chuyện tốt.

”Doãn Tiêu Sầu nghĩ thế nào cũng không ra, Bắc Nguyệt bị nghi ngờ đã chết lại đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, lại bàn bạc đến Tàng Kiếm cung cầm một thanh kiếm trở về.

“Hiểu rồi, vậy ta sẽ trực tiếp đến Vụ Châu nhậm chức, chuyện kiếm thì chờ trở về rồi nói sau.

Bình Luận (0)
Comment