Hai người nằm xuống ôm nhau, Lý Thanh Sơn nói một vài chuyện xảy ra sau khi tách ra, phần lớn thời gian Tiểu An đều chỉ yên lặng lắng nghe.
Ánh trăng chếch đi, cuối cùng biến mất, đổi thành ánh sáng mặt trời, cứ thế lặp lại, mặt trăng mặt trời luân phiên với nhau.
Mãi đến khi Hàn Quỳnh Chi tìm đến.
Hàn Quỳnh Chi đứng trước cửa động phủ, nhìn mây mù trôi nổi ở giữa Liên Nhạc Sơn, âm thầm suy nghĩ:“Động phủ của Như Tâm cách nơi này không xa, nhưng nàng đã bế quan mấy năm, không biết hiện tại như thế nào rồi!”Cửa đá ở sau lưng mở ra, nàng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Lý Thanh Sơn bước đến, nhưng ánh mắt nàng không khống chế được rời đi, dừng lại ở trên người Tiểu An, không khỏi ngẩn người, cho dù nàng là nữ tử nhưng vẫn có cảm giác hoa mắt say mê.
Chu nhan bạch cốt, chuyển hóa sinh tử, cho dù có được ý vị tất cả đều biến thành trống không, nhưng cũng đã lộ rõ sắc đẹp cực hạn trên đời này, theo tu vi tăng cao và tuổi dần trưởng thành, nhan sắc của nàng càng trở nên xinh đẹp, không phải mị thuật mà còn hơn mị thuật.
Nếu thật sự có thể phát huy đến mức tận cùng thì miêu tả “quốc sắc thiên hương tướng’ của Vân Vũ Môn cũng xứng để hình dung, đó chính là yêu nữ tiên nữ siêu thoát khỏi thế giới này.
“Ngươi là.
Tiểu An!”Hàn Quỳnh Chi gian nan lấy lại tinh thần.
“Sao nào, không nhận ra sao?”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Sao lại như thế được, chỉ cần gặp qua một lần, ai có thể quên được chứ!”Hàn Quỳnh Chi cười nói, tâm trạng lại có chút phức tạp, nàng vốn là người hào sảng phóng khoáng, cũng không hề ghen tị trước thiên phú của Tiểu An, càng sẽ không bị sắc đẹp tuyệt thế của nàng chấn nhiếp.
Hơn nữa nàng dựa vào trực giác của mình mà tin rằng giữa hai người họ không có tình yêu nam nữ gì, nếu không thì cho dù nàng không ghen thì Thiên Long Thiền Viện cũng sẽ không thể chịu đựng được.
Nhưng mà họ chỉ đơn thuần đứng ở đằng đó lại có cảm giác hài hòa không nói nên lời, khí chất và gương mặt hoàn toàn khác nhau, lại liên kết chặt chẽ với nhau, đến cả chính nàng cũng không thể nào chen chân vào được.
Thầm nghĩ:“Chắc đây chính là đạo lữ mà phụ thân nói!”Từ phương diện nào đó mà nói, nàng thà là Lý Thanh Sơn đi hái hoa ngắt cỏ còn hơn, lắc đầu vứt suy nghĩ này ra sau đầu, nói với Tiểu An:“Nghe nói ngươi đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, chúc mừng!”Tiểu An hơi gật đầu, bình tĩnh không gợn sóng nhìn Hàn Quỳnh Chi, giống như đang nhìn một cục đá cành cây.
Nếu không có gì cần thiết thì nàng luôn không thích mở miệng nói chuyện, quy tắc lễ nghi gì đó lại càng miễn bàn, chỉ có những lúc cần thiết mới mở miệng đối phó một chút.
Nhớ lại trước đây, Hàn Quỳnh Chi cũng từng tức giận vì loại thái độ này, Lý Thanh Sơn lập tức trở mặt, vì nàng, hắn chỉ mới là một tên Luyện Khí sĩ nho nhỏ, vậy mà đã không thèm kiêng dè trở thành kẻ thù với Thu Hải Đường.
Hiện tại Hàn Quỳnh Chi đã biết khi nàng đối mặt với bất cứ ai cũng đều có thái độ như thế, cũng không phải là có ý kiến gì với nàng.
“Người vừa về đã chui vào trong động phủ không ra ngoài, ta còn tưởng rằng ngươi muốn bế quan!”“Lần trước có chút ngoài ý muốn, nếu thật sự muốn bế quan trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ nói cho ngươi, nhưng mà mấy ngày gần đây ta cũng có ý định này!”Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn nhau, đây là chuyện mà họ đã thương lượng ngay từ đầu.
Sau khi Lý Thanh Sơn lĩnh ngộ được Trấn Ma Đồ Lục tầng thứ tám xong, hắn cần một thời gian nhất định để lắng đọng lại, lại một lần nữa tăng cao tu vi.
Dựa vào mấy chục viên ma tâm mà Đa Cát đưa cho hắn, hắn lại càng có cơ hội luyện thanh phản ma kiếm thành một món ma bảo chân chính, còn có thể làm cho sức mạnh yêu thân khôi phục lại đến cực hạn.
Tiểu An cũng giống như thế, sau khi vượt qua thiên kiếp lần thứ hai xong đã có thể tu hành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo sâu hơn, các khí cụ như khô cốt tràng hạt, Thí Phật kiếm, huyết hải kỳ đều cần phải luyện chế thêm một lần nữa, Lý Thanh Sơn đã chuẩn bị cho nàng hết tất cả những tài nguyên cần thiết, mấy năm nay chiến đấu, hắn đã cất chứa được không ít thi thể.
Nhất là trong trận chiến ở tầng thứ tám Trấn Ma Điện, mấy vạn ma dân, còn có một đống ma tướng ma soái vô cùng động đảo, đủ để làm cho tu vi của nàng lại tăng cao thêm một bước.
Cứ như thế, hai người họ hợp tác với nhau, không nói đến mức thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, nhưng họ có thể thong dong ứng phó khi đi đến bất cứ nơi nguy hiểm nào trong Nam Hải Quận, cho dù đối mặt với một ít người đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba thì cũng không cần sợ.
“Còn bế quan nữa hả!”Hàn Quỳnh Chi thật sự không biết phải nói cái gì nữa, đối với người tu hành mà nói, bế quan chắc chắn không phải là một chuyện xấu, nhưng nếu không phải đến giai đoạn tu hành quan trọng, cần phải tập trung tinh thần để đột phá bình cảnh thì cũng không cần thiết phải bế quan, chỉ cần duy trì tu hành bình thường là đủ rồi.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại bế quan quá thường xuyên, hơn nữa mối lần hắn bế quan thì tu vi đều sẽ tăng lên nhanh chóng, thật sự làm người ta có chút chết lặng.
Lý Thanh Sơn nói:“Nhưng mà không phải là ngay bây giờ, mấy ngày nay chủ yếu vẫn sẽ nghỉ ngơi, có lẽ phải đợi người bổ nhiệm mới đến nơi, đi đến Vụ Châu rồi mới tính tiếp.
”“Chuyện tu hành là quan trọng nhất, ngươi tự tính toán là được rồi, cũng không cần cố ý nói cho ta biết, dù sao ta cũng quen rồi! Chúng ta cũng không phải người phàm, không cần phải thân thiết như thế!”Hàn Quỳnh Chi vô cùng thoải mái, lại có chút bất đắc dĩ nói, nàng không đợi Lý Thanh Sơn trả lời đã nói tiếp:“Ta đến đây tìm ngươi là vì có chuyện khác, Thừa Tán muốn đến Tàng Kiếm Cung.
”Sau khi quyết đấu trong nguyệt đình hồ xong, Doãn Tiêu Sầu cũng không chạy đến các phủ kế tiếp để tiếp tục chiến đấu, mà là nhận lời mời của Hoa Thừa Tán, đêm hôm đó hai người họ cũng không đến tham dự bữa tiệc ở Vân Vũ Lâu, mà lại chạy đến trên Phi Hà Sơn uống rượu.
Hòa Thừa Tán đã có ý định muốn gia nhập vào Tàng Kiếm Cung, đương nhiên sẽ cố ý làm thân với Doãn Tiêu Sầu.
Hắn vốn là người rất có sức hấp dẫn, tuy rằng Doãn Tiêu Sầu có tu vi rất cao, nhưng phần lớn thời gian đều ở bên trong Tàng Kiếm Cung, tập trung tu luyện kiếm đạo, kinh nghiệm trải đời thua xa Hoa Thừa Tán.
Uống xong mấy vò rượu vào bụng, hắn lập tức có cảm giác vừa gặp đã thân, Hòa Thừa Tán lại nói hắn muốn gia nhập Tàng Kiếm Cung, Doãn Tiêu Sầu lập tức vỗ ngực bảo đảm, dựa vào thiên phú của hắn chắc chắn sẽ không thành vấn đề, sang ngày hôm sau lập tức đưa tin đến Tàng Kiếm Cung, có lẽ là bị Thiên Long Thiền Viện kích thích, không bao lâu sau Tàng Kiếm Cung cũng đã đưa ra câu trả lời, muốn hắn đi đến Tàng Kiếm Cung để tiếp nhận kiểm tra!Màn đêm buông xuống, trên Phi Hà Sơn, từng tòa điện phủ trống không trên núi bắt đầu sáng ánh đèn.
Khác với những gì Lý Thanh Sơn đã đoán, nơi đây cũng không có khách khứa nườm nượp, ngược lại còn có chút vắng vẻ.
Hoa Thừa Tán kết bạn với rất nhiều người, Hoa gia lại có căn cơ thâm hậu, chuyện lớn như thế này đáng lẽ ra phải mời rất nhiều khác đến mới đúng.
Hắn đứng trên đài cao ở đỉnh núi, phát hiện chỉ có mười mấy người đến, hơn nữa còn toàn là người quen, thậm chí còn không bày bàn tiệc chính thức nào, cả đám uống rượu cười đùa giống như một buổi gặp mặt thông thường.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Tiểu An đứng bên cạnh Lý Thanh Sơn hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn đều không nói gì.
“Chắc đạo hữu là Nhất Ý đúng không, đã nghe danh từ lâu, hôm nay được gặp mặt, mới biết được cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy!”Doãn Tiêu Sầu đứng dậy, ánh mắt như kiếm, ẩn chứa kiếm ý.
Hắn theo bản năng thăm dò nàng sâu cạn như thế này, sau đó mới đột nhiên phát hiện ra, kiếm ý giống như đá chìm vào đáy biển, không có phản hồi, nếu như thật sự muốn ra tay thì cũng không biết phải vung kiếm như thế nào.
Đến lúc này hắn mới biết được đôi bên chênh lệch lớn như thế nào, không phải chỉ dựa vào Đoạn Thủy Kiếm là có thể đền bù được.
Tiểu An không nói một lời, Lý Thanh Sơn không thèm để ý đến Doãn Tiêu Sầu, hỏi Hoa Thừa Tán:“Sao chỉ có vài người thế này, không mời nhiều người đến để chúc mừng sao!”Hoa Thừa Tán:“Ta còn chưa trở thành đệ tử của Tàng Kiếm Cung mà, có cái gì để chúc mừng!”“Dựa vào tâm tính và thiên phú của Thừa Tán ngươi, chắc chắn không có vấn đề gì, nói không chừng còn có thể rút ra được một thanh kiếm nổi tiếng nào đó nữa!”Doãn Tiêu Sầu thay đổi chủ đề, nói với Lý Thanh Sơn: ‘Lý đạo hữu có muốn gia nhập vào Tàng Kiếm Cung, đổi một thanh kiếm tốt hơn không?”“Doãn đạo hữu đang đùa sao, ta là đệ tử của Thiên Long Thiền Viện!”Lý Thanh Sơn sửng sốt, không khỏi bật cười.
“Đệ tử tục gia.
”Doãn Tiêu Sầu bổ sung, ở Thiên Long Thiền Viện, đệ tử tục gia có địa vị rất thấp, thậm chí còn không có tư cách bước chân vào nội viện, càng miễn bàn đến công pháp tuyệt diệu gì, càng không có tài nguyên, cũng chỉ có được cái danh đệ tử Thiên Long Thiền Viện để người ngoài không dám khinh thường mà thôi.
“Vậy ngươi có biết sư phụ của ta là ai không?”Lý Thanh Sơn nhướng mày, hắn là đệ tử tục gia, nhưng không phải là đệ tử tục gia bình thường, sư phụ mà hắn bái chính là đại tu sĩ đã vượt qua ba lần thiên kiếp của Thiên Long Thiền Viện, công pháp hắn tu hành chính là công pháp hàng đầu, Tàng Kiếm Cung có tư cách gì mà hỏi hắn có muốn gia nhập hay không.
“Ai mà không biết, ai mà không hiểu danh hào của Bất Nộ đại sư chứ!”“Vậy ta lại càng không rõ rồi, dù ta có muốn gia nhập Tàng Kiếm Cung thì không lẽ có thể vượt qua được cửa ải của sư phụ ta sao?”Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói, trong giới tu hành, danh phận thầy trò rất quan trọng, nhất là khi sư phụ của ngươi là một đại tu sĩ đã vượt qua ba lần thiên kiếp của một môn phái lớn, vậy thì loại quan hệ này sẽ cực kỳ bền chắc.
“Cũng không phải muốn để đạo hữu làm đệ tử của Tàng Kiếm Cung, bái ai đó làm thầy, mà làm một vị trưởng lão khách khanh giống như Chu Thông Chu trưởng lão của Thanh Hà Phủ vậy.
”Doãn Tiêu Sầu giải thích, hắn đã bẩm báo chuyện hắn thua Lý Thanh Sơn cho Tàng Kiếm Cung, chuyện này làm cho rất nhiều người chú ý đến, cũng không phải chỉ bởi vì tu vi của Lý Thanh Sơn, mà còn là vì Doãn Tiêu Sầu đã nói:“Kiếm đạo của người này cao hơn ta!”Cái này làm cho các trưởng lão và cung chủ Tàng Kiếm Cung đều cảm thấy có chút bất ngờ, Doãn Tiêu Sầu đã học kiếm từ nhỏ, lại còn tu luyện kiếm quyết tuyệt diệu của Tàng Kiếm Cung, còn được truyền thừa kiếm ý bên trong Đoạn Thủy Kiếm, vậy mà vẫn không bằng Lý Thanh Sơn, lập tức động lòng.