Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1304 - Chương 1313: Châu Chấu

Chương 1313: Châu Chấu

“Ta không thể nào có được tài năng như Thanh Sơn sư đệ, ân cứu mạng không có cái gì báo đáp, xin nhận của Nhất Đăng một bái!”Nhất Đăng hòa thượng cúi người bái lạy Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn thản nhiên nhận lấy, cười nói:“Ngươi không trách ta suýt chút nữa kéo ngươi đứt ra làm đôi là được.

”“Một khi rơi vào trong tay yêu ma thì chắc chắn sẽ sống không được, muốn chết không xong, cho dù không may chết đi cũng phải cảm tạ sư đệ đã giúp đỡ!”Vỗ Úy Tăng cảm thấy tiếc nuối, nghe Bất Nộ Tăng nói, thì ra mấy năm nay Lý Thanh Sơn đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai từ lâu rồi, thiên phú như thế này, tâm trí như thế đều là kỳ tài trăm năm khó gặp, chắc chắn không thua gì Nhất Ý, nếu có thể trở thành đệ tử chính thức của Thiên Long Thiền Viện, chắc chắn có thể trở thành một trụ cột vững vàng.

Nhưng hắn có cứng đầu, không thể ép buộc được, may mà được Bất Nộ Tăng thu nhận vào môn hạ, kết thành nhân quả với Thiên Long Thiền Viện, sau này cũng không sợ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.

Trở lại bên ngoài Trấn Ma Điện, ánh chiều tà chiếu vào bên trong sơn cốc, làm cho xung quanh nhuốm màu đỏ rực.

Nhất Đăng hòa thượng hít thở sâu, có cảm giác như được trở về trên trần gian, Vô Úy Tăng bảo hắn quay về nghỉ ngơi, Nhất Đăng hòa thượng lại cảm ơn Lý Thanh Sơn một lần nữa, cong người đi về Đại Phật Sơn, bước chân càng trở nên kiên định hơn.

Đợi đến khi sắp sửa bước vào đại trận thủ sơn của Thiên Long Thiền Viện, một cái trứng sâu nhỏ như hạt giống rau cải, mắt thường khó có thể phát hiện ra được chui từ trong lỗ chân lông ở sau gáy hắn ra, rơi xuống bụi cỏ, Nhất Đăng hòa thượng hoàn toàn không hề hay biết gì.

Trứng sâu nhanh chóng nở ra, biến thành một con châu chấu lớn cỡ chừng ngón tay út, bay tới bay lui trong bụi cỏ, nhanh chóng chạy ra xa khỏi Đại Phật Sơn, bay thẳng ra ngoài trăm dặm mới dừng xuống một chạc cây đại thụ, điên cuồng gặm lá cây ăn.

Châu chấu nhanh chóng lớn lên, bắt đầu phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, chỉ trong chốc lát đã lớn lên bằng một nắm đấm, nó đập cánh, lại bay ra xa hơn.

Vô Úy Tăng nói: “Nhất Ý, ngươi đã kiên quyết muốn đi thì ta cũng sẽ không giữ ngươi lại.

Vụ Châu nguy hiểm hơn Thanh Châu, Nam Hải quận rất nhiều, còn cách nhau hơn mười vạn dặm, nếu có nguy hiểm gì thì đến cả ta cũng không thể đến cứu viện kịp lúc, chỉ có thể dựa vào ngươi.

”“Đệ tử đã hiểu!”Tiểu An nói.

Bất Nộ Tăng bù lại viên tràng hạt mà Lý Thanh Sơn vừa mới bóp nát lúc nãy, lại nói:“Thanh Sơn, ngươi giữ nó làm vật kỷ niệm đi! Nam Hải Quận xa quá, cho dù ngươi có bóp nát viên tràng hạt này thì vi sư cũng sẽ không chạy qua đó đâu! Cầu người không bằng cầu mình, ngươi tự mà lo thân mình đi!”“Đệ tử biết rồi.

”Lý Thanh Sơn bĩu môi, chắp tay nói:“Vậy chúng ta xin cáo từ trước!”Đang định rời đi, một giọng nói bé xíu vang lên:“Sư huynh!”“Đa Cát à! Ồ, suýt chút nữa đã quên mất.

Nè, đây là sư huynh trả cho ngươi, mượn một viên trả hai viên, đừng có nói là sư huynh không có nghĩa khí.

”Lý Thanh Sơn lấy ra hai viên ma tâm của ma soái đưa cho Đa Cát.

“Không không, ta không có ý này!”Đa Cát nhét một đống ma tâm vào trong tay Lý Thanh Sơn.

“Gì đây?”Lý Thanh Sơn có hơi kinh ngạc, mới phát hiện ra tràng hạt mà Đa Cát đeo trên cổ đã ngắn đi rất nhiều, đống ma tâm trong tay hắn chừng ba bốn mươi viên, cái nào cũng trong suốt lộng lẫy, phẩm chất rất tốt.

“Nghe nói Nam Hải rất nguy hiểm, tặng cho ngươi, bây giờ ta có giữ chúng nó thì cũng không có tác dụng gì!”Đa Cát ngượng ngùng nói.

Lý Thanh Sơn cực kỳ cảm động, ôm chặt lấy hắn:“Tiểu tử, sư huynh nhớ kỹ nhân tình này, sau này sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi!”Sau đó lại khinh bỉ liếc nhìn Vô Úy Tăng và Bất Nộ Tăng, Phật môn cao tăng gì chứ, còn không biết điều bằng một thằng nhóc ma tộc!Hai vị cao tăng đương nhiên là mặt không đỏ tim không đập nhanh, Vô Úy Tăng đúng là đã từng muốn ban cho Tiểu An một món Phật bảo, nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi lại thôi, tuy rằng có thể dồn tài nguyên cho đệ tử ưu tú, nhưng ông là phương trượng của Thiên Long Thiền Viện, phải giữ được sự công bằng cơ bản nhất.

Chuyện liên quan đến Phật bảo rất quan trọng, Nhất Ý vừa mới gia nhập vào Thiên Long Thiền Viện không được bao lâu nhưng cũng đã được quá nhiều ưu đãi rồi, nàng lại chưa từng lập công lao gì, lần này lại cứ khăng khăng nhất định phải rời núi, nếu lại ban Phật bảo cho nàng, chắc chắn sẽ làm cho những đệ tử khác khó chịu.

Bất Nộ Tăng cười ha hả, giống như đã đoán trước được Đa Cát sẽ làm như thế, cực kỳ vừa lòng.

Trong tay ông cũng có một món pháp bảo chuẩn bị đưa cho Lý Thanh Sơn, không phải Phật bảo, mà là ma bảo, nhưng mà hiện tại vẫn chưa phải là thời cơ.

Có thể nói, đã có hai món pháp bảo đang chờ đợi bọn họ, dựa vào thiên phú và tu vi của hai người thì cũng đã đủ tư cách, chẳng qua là còn thiếu một chút kinh nghiệm mà thôi.

Như thế này lại càng bộc lộ ra được ưu điểm của Tàng Kiếm Cung, chỉ cần vừa trở thành đệ tử chính thức là đã có cơ hội có được một thanh kiếm nổi tiếng cấp pháp bảo, chỉ cần được kiếm đồng ý thì không có ai được phép nói ra nói vào cái gì.

Nhưng mà điểm yếu chính là cho dù Tàng Kiếm Cung sắp diệt vong thì cung chủ cũng không thể ban kiếm cho đệ tử nào đó sử dụng, chỉ có thể chờ chủ nhân của thanh kiếm xuất hiện!Lý Thanh Sơn và Tiểu An cưỡi mây rời đi, biến mất ở phía chân trời.

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”Trong ruộng dưa, một con chó vàng đang sủa như điên.

Trong một góc ruộng dưa, một người đàn ông trần truồng đang ôm dưa hấu ăn ngấu nghiến, đến cả vỏ dưa cũng ăn, còn không thèm nhả hạt ra! Hắn có cơ thể rất cường tráng, làn da khô vàng, bên trong đôi mắt màu nâu kia lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, vừa ăn còn vừa nói:“Con mẹ nó ngon thật! Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi! Con mẹ nó! Thiên Long Thiền Viện, Bất Nộ Tăng, Kim Thiền, còn có Lý Thanh Sơn nữa! Con mẹ nó, tất cả các ngươi đều phải chết!”Nông dân trồng dưa đội mũ rơm, nghe thấy tiếng chó sủa, vội vàng cầm vũ khí chui ra khỏi lều tranh:“Thằng chó, dám trộm dưa của ông đây, chán sống rồi đúng không!”“Ngươi là ai?”Nam tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nông dân trồng dưa cảm giác như rơi xuống hầm băng, không dám nhúc nhích, dường như bên trong đôi mắt màu nâu kia phản chiếu ra vô số chính hắn.

Chó vàng rên rỉ, kẹp chặt đuôi bỏ chạy đi.

Nam tử liếm môi:“Lâu rồi không được ăn thịt người, thịt ma dân vừa thối lại vừa chua, dở muốn chết!”Một lát sau, nam tử từ trong ruộng dưa đứng dậy, lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía bầu trời ở phía tây, chút ráng chiều cuối cùng cũng biến mất, sau lưng của hắn đột ngột xuất hiện một bức tượng Trấn Ma, hơn nữa còn không giống với bất cứ pho tượng nào mà Lý Thanh Sơn từng gặp“Thằng nhóc kia cũng đã làm cho ta nghĩ ra một vài ý kiến hay! Nếu không cũng không thể lừa gạt được hai tên hòa thượng đó, đến lúc đó cho hắn chết dứt khoát một chút là được!”Bên trên tầng mây, trong lòng Lý Thanh Sơn hơi giật mình, dường như cảm nhận được gì đó.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, để linh quy tiến hành bói toán!Sau một lúc lâu, hắn mở to mắt, có chút khó hiểu nhìn về phía Đại Phật Sơn, rõ ràng hắn đã rời khỏi Trấn Ma Điện, tại sao vẫn cái cảm giác nguy hiểm khó diễn tả thành lời kia vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, ngược lại còn trốn đi, có xu hướng phát triển càng thêm lớn mạnh chứ.

“Sao thế?”Tiểu An quan tâm hỏi.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Không có gì, chỉ cảm giác được con đường phía trước có chút nguy hiểm, nhưng mà những gì chúng ta trải qua từ trước đến nay đúng là không có bao nhiêu lần không nguy hiểm, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau, nhất định có thể vượt qua hết tất cả cửa ải khó khăn, đi thẳng đến cửu thiên!”Thanh Hà Phủ, ở sâu bên trong lòng đất, dung nham sôi trào, hỏa hồ cháy hừng hực.

“Kim Thiền đạo hữu, chúng ta tới hoàn thành hiệp ước năm xưa!”Lý Thanh Sơn biến thành hình thái Bắc Nguyệt, lớn giọng gọi, giọng nói quanh quẩn vang vọng khắp nơi.

Một bộ xương trắng trong suốt đứng bên cạnh hắn, bên trong hốc mắt của bộ xương kia đang có hai ngọn lửa màu trắng sữa trong suốt đang bốc cháy.

“Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi!”Một giọng nói vừa non nớt lại già nua trực tiếp vang lên trong đầu hắn!“Để ngươi đợi lâu rồi! Đây là Thiên Long Thiền Xướng mà ngươi muốn!”Lý Thanh Sơn lấy ra một cái ngọc giản, Tiểu An đã khắc Thiên Long Thiền Xướng vào bên trong.

Ngọc giản bị quăng vào bên trong hỏa hồ dung nham, bên trong hỏa hồ xuất hiện một cái lốc xoáy, lốc xoáy kéo dài xuống phía dưới, giống như muốn đi đến một thế giới khác.

Ngọc giản rơi xuống trong đó, lốc xoáy biến mất, một lúc lâu sau, giọng của Kim Thiền Linh Vương lại vang lên.

“Quả nhiên.

Quả nhiên không sai, làm phiền!”Giọng điệu cực kỳ cảm thán, cũng không chỉ là vui sướng vì có được môn công pháp tuyệt thế này.

“Chúng ta đã thanh toán xong, nếu đã không còn việc gì nữa thì chúng ta cáo từ trước.

”Lý Thanh Sơn vẫy tay muốn rời đi.

Kim Thiền Linh Vương nói:“Khí tức phượng hoàng trên người của ngươi càng ngày nồng, nghe nói ngươi bị Long Vương Mặc Hải giết chết, chắc là dựa vào năng lực niết bàn của phương hoàng mới có thể tìm được con đường sống đúng không!”“Không sai, trận chiến đó thật sự rất nguy hiểm! A, nói trắng ra là đang chạy trốn mà thôi, đạo hữu có cái gì muốn chỉ giáo không? Không lẽ trong tay đạo hữu còn có phượng hoàng linh khác sao?”Trong lòng Lý Thanh Sơn đột nhiên nảy ra ý tưởng này, hình như Kim Thiền Linh Vương khá quen thuộc với phương hoàng, đã có một cây phượng hoàng linh, nói không chừng sẽ có càng nhiều! Nếu lại có được thêm ba năm căn thì việc tu hành Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh sẽ trở nên cực kỳ dễ dàng.

“Phương hoàng đã bay đi từ rất lâu rồi, ta cũng chỉ giữ lại cây phương hoàng linh kia làm vật kỷ niệm thôi, làm gì còn có nữa! Nhưng mà ở Hỏa Dung Sơn ở Vụ Châu có một gốc cây ngô đồng thần mộc, là nơi phượng hoàng từng sinh sống! Nếu ngươi có thể đến chỗ đó thu hành, hiệu quả còn tốt hơn gấp trăm lần khi tu luyện ở dung nham!”Lý Thanh Sơn nói:“Hỏa Dung Sơn! Hình như đã từng nghe nhắc đến ở đâu rồi, ta cũng đang định đi về phía Nam, đến lúc đó nhất định phải đi xem thử mới được!”“Đợi đến khi ta hiểu thấu đáo Thiên Long Thiền Xướng, là đã có bù đắp tu vi và lỗ hổng, độ thiên kiếp lần thứ tư, nhảy ra khỏi thế giới này Đến lúc đó ngươi đến đây, ta có một món quà cuối cùng sẽ tặng cho người, coi như là làm trao đổi!”Kim Thiền Linh Vương nói, bên trong hỏa hồ dung nham lại có một thứ bay ra, rơi vào trong tay Lý Thanh Sơn.

Đó là một khối bảo ngọc màu đỏ rực, bên trong có ký thác một tia thần niệm, cũng không có công năng đặc biệt gì, là thứ dùng để báo tin trong những thời khắc quan trọng.

“Trao đổi cái gì?”Lý Thanh Sơn ngắm nghía ngọc thạch, tò mò hỏi.

Cái thứ mà có thể làm cho Kim Thiền Linh Vương nghiêm túc xem như là quà tặng thì chắc chắn không phải thứ tầm thường gì, nói không chừng nó còn quý giá hơn cả lông của phượng hoàng! Nhưng mà nếu đã nói là trao đổi, vậy cũng có nghĩa là hắn phải trả giá thứ gì đó, mà thứ đó nhất định cũng có giá trị tương ứng.

Một cọng lông phượng hoàng đổi lấy Thiên Long Thiền Xướng, không thể nói rõ là ai lời ai lỗ, chỉ coi như theo nhu cầu của đôi bên, nhưng có một thứ có thể khẳng định là giá trị của hai thứ này đại khái là tương đương nhau.

“Đến lúc đó ngươi tự sẽ biết!”Kim Thiền Linh Vương giữ kín như bưng.

“Vậy có thể ứng trước quà tặng giống như linh vũ phượng hoàng không.

Ta sắp sửa phải trải qua không ít cửa ải khó khăn đây!”Lý Thanh Sơn bắt đầu suy nghĩ, sau khi trải qua một lần giao dịch, đôi bên cũng coi như đã hình thành độ tin tưởng cơ bản nhân, có thể thêm một phần sức mạnh cũng tốt.

“Cái này không được, phải đợi đến lúc đó mới có thể đưa cho ngươi, cũng không phải là không tin tưởng ngươi!”“Ta lại càng thêm tò mò!”“Ta bảo đảm giá trị của thứ này chắc chắn sẽ không thua pháp bảo, nếu như biết cách sử dụng nó thì chỉ sợ còn sẽ tốt hơn!”“Vậy được rồi! Ta đây chúc đạo hữu sớm ngày vượt qua thiên kiếp lần thứ tư, nhảy ra khỏi cái giếng nhỏ này, đi đến một thế giới khác!”Chấm dứt một đoạn nhân quả, lại kết thành nhân quả mới, Lý Thanh Sơn và Tiểu An quay trở về mặt đất.

Lúc này đã là giữa đêm, trời đầy sao sáng.

Trong lúc nhất thời, Lý Thanh Sơn không biết phải đi đâu, vừa mới trải qua một lần tu hành dài dòng, sau đó lại ăn một bữa tiệc thịnh soạn trong lâu, lại chiến đấu kịch liệt trong Trấn Ma Điện

Tuy rằng chưa đến mức chán ghét, nhưng cũng muốn hơi nghỉ ngơi một chút, ở chung với người thân thiết nhất mà lâu lắm rồi hắn mới được gặp lại, cho nên cười nói:“Thời gian trôi qua nhanh thật! trong bất tri bất giác, ngươi đã trưởng thành rồi, lúc đó còn bé xíu!”“Vậy đừng sờ đầu của ta nữa.

”Tiểu An giơ đôi tay trắng nõn túm lấy bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.

“Tiểu nha đầu trưởng thành thật rồi, lúc trước ngoan ngoãn đến cỡ nào, hiện tại đến cả sờ đầu cũng không được, nếu biết trước như thế, thật sự không nên đưa ngươi đến Thiên Long Thiền Viện, đều bị đám lừa trọc kia dạy hư rồi!”Lý Thanh Sơn thở ngắn than dài, vô cùng đau đớn nói.

Tiểu An cắn môi, lại đặt tay hắn lên đầu mình.

“Vậy mới ngoan chứ!”Lý Thanh Sơn cười ha ha, ôm nàng vào trong lòng, mùi đàn hương thoang thoảng đôi đầy trong lòng, tinh thần yên lặng bình yên, dịu dàng nói:“Ngươi suy nghĩ cái gì đấy, muốn làm cái gì trước, ta đều chiều ý ngươi!”“Ta muốn về nhà.

”Tiểu An ngẩng đầu.

“Về nha? Ngươi là nói Thanh Tiểu động phủ sao, không lẽ bế quan tốt như thế sao, còn chưa thấy buồn à?”Lý Thanh Sơn lắc đầu.

“Ngươi nói đều sẽ chiều theo ý của ta.

”Tiểu An nghiêm túc nói.

“Vậy được rồi!”Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.

Bên trong Thanh Tiểu động phủ, một cột sáng ánh trăng màu xám trắng từ trên đỉnh chiếu vào.

Lý Thanh Sơn nằm ở dưới ánh trăng, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tiểu An yên lặng nằm trong lồng ngực hắn, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Mái tóc dài gợn sóng bồng bềnh như thác nước, trải đầy trên bệ đá, rũ xuống bên cạnh.

Một lúc sau, Lý Thanh Sơn cúi đầu hỏi:“Rồi làm gì nữa!”“Không làm gì nữa.

”“Vậy thôi sao!”“Như vậy là được rồi.

”Tiểu An lại ôm chặt hắn hơn.

“Vậy được rồi! Ngươi cũng dễ chiều thật.

”Lý Thanh Sơn cười than, cũng cảm thấy cảm giác này cũng không tệ lắm.

“Vậy ở lại đây một trăm năm!”Hai mắt Tiểu An sáng lấp lạnh, còn lộng lẫy hơn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời“Hả? Một trăm năm, ở đây đó hả?”“Đúng vậy? Khó chiều hơn chưa?”Trên mặt Tiểu An hiếm khi mà lộ ra chút tinh nghịch, như vậy mới phù hợp với dáng vẻ thiếu nữ của nàng.

“Ngươi sẽ thấy chán nhanh thôi!”Lý Thanh Sơn nhéo mặt nàng, coi như đây là lời nói của trẻ con.

“Không chán.

”Tiểu An dừng lại, lặp lại lần nữa:“Sẽ không chán!”Thứ mà nàng truy tìm không phải là phương trời xa xôi nào, mà là ở ngay nơi này, nàng cố gắng tu hành chẳng qua là vì muốn lưu giữ thời khắc này lại càng lâu hơn, ở bên trong thế giới không có người ngoài quấy rầy, chỉ có lẫn nhau, đó mới là cực lạc.

Lý Thanh Sơn đột nhiên nảy sinh một loại xúc động muốn nghe theo lời nàng, sống trăm năm ngàn năm như thế này thì lại sao chứ! Nhưng mà xúc động này chỉ chợt lóe rồi biến mất, nếu so sánh với ước mơ của hắn thì nó chỉ giống như một cơn gió nhẹ thổi phất qua, rất khó để lại dấu vết, rồi lại cảm thấy áy náy, có phải là hắn đã muốn quá nhiều rồi không?Tiểu An đột nhiên cười, xoay người cưỡi lên trên người hắn, giơ tay phải lên cao, chỉ lên trên bầu trời sâu thẳm, lớn tiếng nói:“Ta muốn đi lên đến cửu thiên!”Trong nháy mắt đó, nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đến cả Lý Thanh Sơn cũng phải hoa mắt vì nàng, lúc này mới bừng tỉnh ý thức được nàng xinh đẹp như thế.

Bình thường nàng đều giống như một tờ giấy trắng, một hồ nước trong xanh, trong vắt không tì vết, nhưng mà tại thời khắc này nàng lại nhuộm dần những nhan sắc tươi sáng nhất, có chút xa lạ, lại giống như có chút quen thuộc.

“Lúc nãy không phải còn nói muốn ở lại chỗ này một trăm năm sao?”“Tuy rằng ta chỉ là một bộ xương trắng nhưng mà ta cũng có trái tim!”Tiểu An cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn nói.

Bình Luận (0)
Comment