Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1303 - Chương 1312: Quấy Nhiễu

Chương 1312: Quấy Nhiễu

Nhất Đăng hòa thượng cầm một cây đèn trong tay, sau đầu có một vầng sáng, trông giống hệt như cao tăng đắc đạo, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn không thể làm gì hơn lắc đầu, không nói nhảm thêm nữa.

Nếu như nói mấy câu là có thể đánh thức hắn thì cũng đã không phải là tâm ma rồi.

Nếu đã là người có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Nhất Đăng hòa thượng thì có lẽ còn có một chút khả năng, nhưng họ chỉ mới quen biết được mấy canh giờ, còn bị Nhất Đăng hòa thượng xem là đối tượng để so đấu, có nói cái gì thì cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.

Nhất Đăng hòa thượng trừng mắt liếc nhìn Lý Thanh Sơn, xoay người đi lên tầng thứ chín của Trấn Ma Điện.

“Người nhu nhược!”Lý Thanh Sơn nói.

Nhất Đăng hòa thượng hơi dừng chân lại.

“Đồ vô dụng!”Lý Thanh Sơn khoanh tay đứng đó, tiếp tục nói.

Nhất Đăng hòa thượng đột nhiên quay đầu nói:“Ngươi nói cái gì?”“Ta nói ngươi không phải là đối thủ của ta, sợ ta, cho nên mới định chạy trốn, là một tên vô dụng nhu nhược!”Lý Thanh Sơn cười nói.

Nhất Đăng hòa thượng có pháp bảo, tu vi của bản thân lại cực mạnh, nếu muốn cản không cho hắn lên tầng thứ chín thì nhất định phải sử dụng sức mạnh của yêu tu mới được, như vậy so ra thì sỉ nhúc hắn sẽ dễ dàng hơn.

Nếu như là Nhất Đăng hòa thượng bình thường thì dù có chửi ầm lên cũng chưa chắc có thể làm hắn nhíu mày, nhưng hiện tại tâm trí hắn đã loạn, trở nên cực kỳ nhạy cảm.

“Đại quang minh thương!”Nhất Đăng hòa thượng gầm lên giận dữ, ánh sáng bạch kim biến thành từng thanh thương dài, mang theo khí thế vừa nhanh vừa mạnh tấn công về phía Lý Thanh Sơn.

Nếu như có thể sử dụng Kính hoa thủy nguyệt thì nhất định hắn phải làm cho tên hoàng thượng này nếm thử xem cái gì gọi là “gậy ông đập lưng ông”, Lý Thanh Sơn quơ ma kiếm, kiếm quang đan chéo tạo thành một mảnh kiếm võng, cắt nát chặt đứt từng vệt sáng một.

Nhưng mà ánh sáng trên người Nhất Đăng hòa thượng lại càng ngày càng sáng, Đại quang minh thương càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, giống như mưa rền gió dữ ập đến.

Tuy rằng kiếm pháp của Lý Thanh Sơn rất mạnh thì cũng dần dần không duy trì được nữa, một kiếm thất bại, Đại quang minh thường xuyên thấu qua cơ thể, chỉ trong phút chốc đã bị vô số vệt sáng đánh trúng, bay ra ngoài.

Ở phía sau mặt nạ, Lý Thanh Sơn lại vô cùng bình tĩnh:“Quả nhiên kẻ địch đã mất đi bình tĩnh thì sẽ càng dễ đối phó hơn, ngươi chẳng qua chỉ mới điều tức khôi phục lại, có thể giữ được thế tấn công điên cuồng này trong bao lâu chứ!”Dù không có Thần Ma Cửu Biến, chỉ dựa vào cơ thể ma soái cũng đã đủ để chịu đựng được loại tấn công này, chỉ có món Phật bảo kia mới có thể tạo thành uy hiếp cho hắn, chỉ cần chờ Nhất Đăng hòa thượng hao hết sức lực, phản kích lại một lần là có thể chế phục ngay, sau đó lập tức mang hắn lên tầng trên của Trấn Ma Điện, chờ Bất Nộ Tăng quay về là được.

Lý Thanh Sơn đang âm thầm chuẩn bị, một cỗ ý chí vô cùng mạnh mẽ bạo ngược xâm nhập vào bên trong đầu hắn, có một giọng nói gào rống to:“Đi chịu chết đi!”Giống như có sấm sét nổ tung trong óc, Lý Thanh Sơn choáng váng xây xẩm mặt mày, gần như không thể khống chế được thân thể của hắn.

Cao thủ đấu tranh chỉ trong chớp mắt, dù Nhất Đăng hòa thượng đang bị tâm ma khống chế thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, đọc nhanh Phật hiệu.

“Đại quang minh luân!”Một quầng sáng bay trên đỉnh đầu Nhất Đăng hòa thượng, đánh mạnh vào ngực Lý Thanh Sơn, giáp trụ lập tức bị đánh nát ngay trong nháy mắt.

“Chiêu thức này buồn cười thật đấy, nhưng mà khi nó đánh lên người mình thì đã không còn buồn cười nữa rồi.

Khoan đã, cái chiêu này có phải là Hỏa tiễn đầu chùy nổi tiếng khắp thiên hạ không vậy?”Lý Thanh Sơn bị đâm bay ra ngoài, cắm ngược ma kiếm xuống đất mới có thể dừng lại được, cúi đầu cười dữ tợn:“Cái con rùa con này đừng có gấp, sớm muộn gì ông đây cũng chặt ngươi ra thành tám khúc!”Hình như hắn đang tự mắng bản thân, nhưng mà cũng không khác gì mấy.

“Linh quy trấn hải!”Lý Thanh Sơn khống chế lại được cơ thể, trước mắt đột nhiên chói lòa, Nhất Đăng hòa thượng kéo theo một vệt sáng tông mạnh đến.

“Còn chưa hết hay sao! Trấn Ma Tháp!”Lý Thanh Sơn thôi động ma tâm, một cái Trấn Ma Tháp cực lớn nhốt hắn lại!Đùng! Trấn Ma Tháp hơi lắc lư, Nhất Đăng hòa thượng bị bắn ngược trở về, vầng sáng kia cũng đã bị đụng nát, đầu trọc chảy đầy máu tươi.

Lý Thanh Sơn âm thầm bật cười, dựa vào ma lực hùng hậu này, nếu hắn dùng Trấn Ma Tháp để phòng ngự thì có thể nói là kiên cố không gì có thể phá vỡ được.

Nhất Đăng hòa thượng càng tức giận hơn, lắc đầu còn định tiếp tục tái chiến Trong đầu lại đột nhiên vang lên tiếng cổ Phật, thúc giục hắn nhanh chóng đi lên tầng thứ chín của Trấn Ma Điện.

Có lẽ là lần va chạm này đã phát huy tác dụng, hắn cũng dần dần cảm giác được có gì đó sai sai, nhìn Trấn Ma Tháp ở trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía bức tượng Trấn Ma ở phía sau, đột nhiên có chút chần chừ.

Bên dưới bức tượng Trấn Ma, cánh cửa đi thông lên tầng thứ chín đột nhiên mở ra, bên trong đen ngòm lại truyền đến một lực hút cực mạnh, gió to rít gào, cuốn Nhất Đăng hòa thượng bay vào bên trong cánh cửa.

Hắn lại cứ ngơ ngác không biết phản kháng, đâm đầu vào bên trong cánh cửa kia, sắp sửa rơi vào tầng thứ chín.

Thân hình đột nhiên khựng lại, một đầu Trấn Ma Tỏa đột nhiên cuốn lấy hai chân của Nhất Đăng hòa thượng, một đầu khác của Trấn Ma Tỏa nằm trên tay Lý Thanh Sơn, hắn cười nói:“Rùa con, ngươi đừng hòng mà thực hiện được!”Giọng nói kia lại phát ra tiếng rống giận:“Nếu ngươi còn không chịu buông tay thì cứ việc kéo hắn rách ra làm hai đi!”Nếu như đổi thành người khác thì có lẽ sẽ có chút do dự, không dám dùng lực kéo mạnh.

Nhưng Lý Thanh Sơn là loại người gì chứ, đổi từ một tay kéo thành hai tay, hơi nghiêng người ra sau giống như đang kéo co.

“Tới luôn, coi ai sợ ai, ông đây cứ thích chơi với ngươi đó!”Yên lặng bóp nát chuỗi tràng hạt cứu mạng mà Bất Nộ Tăng tặng cho hắn, thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ tiến triển đến nông nỗi như thế này, cũng may là còn có linh quy dự cảm, hắn vẫn luôn đề phòng.

Nếu như không cẩn thận bị kéo vào tầng thứ chính, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cái tên đang bị nhốt ở tầng thứ chín chắc chắn không phải dạng vừa gì.

“Xoẹt”, tăng bào của Nhất Đăng hòa thượng bị rách ngay phần eo, sau đó da thịt của vòng eo cũng bắt đầu kéo căng rách ra, máu tuôn ra như suối, bị gió lớn cuốn vào bên trong cánh cửa.

“Xin lỗi Nhất Đăng sư huynh, nhưng mà thân là đệ tử Phật môn, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, dù có chết cũng không thể rơi vào trong tay ma đạo được, ngươi nói coi có đúng hay không!”Lý Thanh Sơn thở dài, sức kéo trên tay lại không hề yếu đi chút nào, nếu Nhất Đăng hòa thượng rơi vào tầng thứ chín thì cũng không có cơ hội sống sót, còn có khả năng sẽ bị làm con tin để áp chế Thiên Long Thiền Viện.

Còn không bằng đánh cược một lần, hi vọng Bất Nộ Tăng có thể chạy đến cứu viện kịp lúc, nhưng mà xem ra cũng phải suy nghĩ xem nếu như ông ta đến không kịp thì phải giải thích với Bất Nộ Tăng như thế nào, hay là nói:“Sư phụ, ta cứu được một nửa Nhất Đăng sư huynh, không cần cảm ơn!:Lúc này Trấn Ma Tỏa đột nhiên buông lỏng!“Không xong, đã xảy ra chuyện rồi!”Trên Đại Phật Sơn, Bất Nộ Tăng đang nói chuyện với Vô Úy Tăng, đột nhiên giật thót lên, sắc mặt thay đổi kịch liệt, vội vàng chạy về phía sau núi, đi vào tầng thứ tám của Trấn Ma Điên.

“Thanh Sơn, chuyện gì thế này! Tại sao cây đèn này lại ở trong tay ngươi!”Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi trong góc của đại điện, đang thưởng thức cây đèn của Nhất Đăng hòa thượng, ngọn đèn dầu kia đã tắt ngúm!Trước người hắn còn có một cái Trấn Ma Tháp!“Sư phụ, cuối cùng ngươi cũng về rồi, ta đã cứu Nhất Đăng sư huynh về, cứu nguyên cả người!”Lý Thanh Sơn nhấn mạnh, vung tay lên thu hồi Trấn Ma Tháp về, Nhất Đăng hòa thượng đang nằm ở bên trong hôn mê bất tỉnh, trông không bị thương gì, chỉ là vòng eo bị kéo ra trở nên cực kỳ thon dài.

Cuối cùng trong nháy mắt đó, trản đèn dầu trên người Nhất Đăng hòa thượng đột nhiên tỏa ra ánh sáng cực chói mắt, Lý Thanh Sơn cảm giác sức mạnh ở đầu bên kia cánh cửa vì ánh sáng này mà buông lỏng, cho nên thuận thế kéo Nhất Đăng hòa thượng về.

Lại nhìn cái đèn kia, dầu thắp đã bị đốt hết.

Không biết là bị cơn đau của Nhất Đăng hòa thượng đánh thức, hay là Phật bảo có linh, tự động bảo vệ chủ nhân nữa!“Xảy ra chuyện gì!”Lúc này Vô Úy Tăng và Tiểu An cũng đã chạy đến nơi.

Lý Thanh Sơn lập tức nói ra những gì hắn trải qua, thở dài nói:“Nếu không có ta thì Thiên Long Thiền Viện đã bị tổn thất mất một đệ tử thiên tài và một món pháp bảo, nếu phương trượng còn không muốn thả người nữa, vậy thì không có nghĩa khí quá rồi!”Tiểu An nói:“Thanh Sơn, phương trượng đã đồng ý rồi, ta sẽ đi đến Nam Hải Quận cùng với ngươi!”“Tốt quá!”Lý Thanh Sơn vô cùng vui vẻ, cười nói:“Phương trượng hiểu rõ đại nghĩa, mấy đệ tử hậu bối chúng ta cảm thấy tràn đầy sức lực!”Vô Úy Tăng trừng mắt nhìn hắn, vung tay áo, một mảnh kim quang rơi xuống.

Nhất Đăng hòa thượng từ từ tỉnh táo lại, hai mắt còn có chút ngơ ngác.

Bất Nộ Tăng đột nhiên vỗ lên đỉnh đầu hắn, cảnh tỉnh!Cơ thể Nhất Đăng hòa thượng run lên, hai mắt tỉnh táo trở lại, nhìn trái nhìn phải, nhớ lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa thẹn, cực kỳ muốn đâm đầu vào cây cột trong điện chết đi cho xong, quỳ rạp xuống đất:“Phương trượng.

ta.

sư đệ.

Đều là vì tâm trí của đệ tử không kiên định cho nên mới bị yêu ma áp chế, xin phương trượng trách phạt!”Bất Nộ Tăng nói:“Ngươi không cần quá áy náy, bên dưới đó đang trấn áp Phi Thiên Hoàng Vương, một trong bảy mươi hai lộ Yêu Vương năm xưa, tu vi của hắn hơn xa ngươi, đến cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

Từ lúc ngươi còn nhỏ đã tu hành ở trong Thiên Long Thiền Viện, tâm tư thuần khiết, đây là điểm mạnh của ngươi, cũng là điểm yếu của ngươi, cũng giống như câu nói người trong sáng dễ bị dụ dỗ, tên đệ tử này của ta lại là cục đá ở trong hầm cầu, vừa xấu lại vừa lì cho nên mới không cần lo lắng như thế, không ngờ lại còn làm ngươi nảy sinh ra lòng hiếu thắng muốn so đấu!”“Sư phụ ngài quá khen rồi!”Lý Thanh Sơn cười, cũng không thấy phật lòng.

Bình Luận (0)
Comment