Hai đại đệ tử thiên tài của Thiên Long thiền viện đều chưa tới ba mươi tuổi, vượt qua Thiên Kiếp thứ hai, tiền đồ rộng mở, không thể hạn lượng.
Bởi vì đắc tội Tự Khánh hoàng tử mới bị đày đến nơi này.
Tự Khánh hoàng tử muốn hắn chết, sau khi xong việc tất có hậu tạ xứng đáng, thậm chí có thể điều mình về Long Châu! Hoàng Tư Tần cũng không có hứng đối với việc trở về Long Châu, nhiều năm trước bị đày đến nơi này, bây giờ hắn đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở chỗ này, cũng đều có liên lạc với các thế lực khắp nơi ở Nam Hải quận, lén lút đảm đương khách khanh trưởng lão của vài tông môn.
Hiện giờ triều đình suy yếu, ma đạo phục hưng, địa vị của hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, bất luận ai muốn thống nhất tu sĩ ma đạo ở Nam Hải quận đều cần hắn làm cầu nối từ bên trong, ngay cả Vụ Đô thành cũng phải dùng tới hắn.
Hắn mất đi động lực trùng kích ba lần Thiên Kiếp, dùng thời gian gần trăm năm dệt thành một mạng lưới quan hệ.
Bản thân hắn ở đây có lực lượng quá phi phàm, lúc then chốt thậm chí có thể khiến những đại tu sĩ vượt qua ba lần Thiên Kiếp ra tay vì hắn.
Đối với hậu lễ đáp tạ của Tự Khánh hoàng tử, hắn cũng không quá để ý, nhưng vẫn quyết định giúp hắn ta giải quyết thỏa đáng việc này.
Thân phận của hai người này thật sự là quá chướng mắt rồi, nếu đã tới Nam Hải, càng là thiên tài càng đừng hòng sống sót ra khỏi nơi này.
Hai đệ tử danh môn chính đạo đi tới nơi này, quả thực giống như là đem hai ngọn lửa ném vào trong biển rộng vô biên, ngay cả mạnh hơn nữa cũng khó thoát khỏi kết cục bị dập tắt.
Hắn chẳng qua cũng chỉ thuận thế mà làm thôi!Đương nhiên, trời không tuyệt đường người, hắn cũng để lại cho hai người này một chút hy vọng sống, chỉ cần họ phục tùng mệnh lệnh, hiểu được sâu cạn, làm hai con chó ngoan biết vẫy đuôi, hắn cũng không ngại giúp họ một phen, chỉ cho họ một con đường sống.
Tự Khánh hoàng tử tức giận, hắn cũng có thể hoàn toàn không để ở trong lòng, tất cả chỉ nhìn lợi ích lớn nhỏ.
Mà hiện tại xem ra, hai người này thật sự không biết làm người thế nào, đã bỏ lỡ cơ hội tốt mà hắn cho, đặc biệt là Lý Thanh Sơn kia dám trực tiếp ra tay bắt thuộc hạ của hắn, thật là không biết sống chết.
Hoàng Tư Tần ở trong lòng cảm thấy tiếc nuốt thay họ, nếu nhất định muốn đi trên con đường chết, hắn cũng ngăn không được.
Cái người tên Lý Thanh Sơn này tính tình cuồng ngạo cương liệt nên rất dễ đối phó, trái lại là nữ tử pháp hiệu “Nhất Ý” kia khó biết sâu cạn, hơn nữa xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, lọt vào tầm mắt khiến hắn cũng động tâm tư.
Nhưng đây đều là chuyện nhỏ, mặc dù Thiên Long thiền viện cách xa mười vạn dặm, nhưng hai người đứng phía sau dù sao cũng là hai tăng vương vượt qua ba lần Thiên Kiếp, làm việc cũng phải cẩn thận, không nên chuốc họa vào thân.
Hoàng Tư Tần xác định tâm niệm, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Không ngờ ngươi lại tới nhanh như vậy nên ta chưa thông báo cho đám tiểu tử này biết, mau thả hắn ra, theo ta lại đây, ta sẽ sắp xếp yến tiệc giúp ngươi đón gió tẩy trần! Mặc dù Vụ Châu là nơi hoang dã nhưng cũng có chỗ phong tình đặc biệt.
”“Tốt!”Lý Thanh Sơn thả Trần Quân Nghiễn trong tay xuống đất, thoáng dùng hai ba phần sức lực.
Phịch một tiếng, một người lớn sống sờ sờ ngã thành một đống thịt nát, máu tươi bắn tung tóe, còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Hắn chẳng qua chỉ có vài câu ngôn ngữ bất kính, ngươi không khỏi xuống tay quá tàn nhẫn rồi!” Sắc mặt Hoàng Tư Tần biến đổi, không nghĩ tới hắn ta thật sự sẽ hạ sát thủ, hơn nữa còn ở ngay trước mặt hắn, đây quả thực là đánh vào mặt hắn rồi.
Mà mặt nữ tử kia vẫn không hề có cảm xúc gì, đây cũng được coi là đệ tử Phật môn ư?“Vậy thống lĩnh ngươi sau này tốt nhất nên chú ý ngôn từ một chút!”Lý Thanh Sơn nói, hắn đến Nam Hải quận, cũng không phải đến để nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hổ ma ngũ trọng cũng không phải khiêm tốn điệu thấp mà ra, đều là từ chiến đấu chém giết đi ra, kẻ thù càng nhiều càng tốt!Nếu là ở Thanh Châu, hắn cũng không thể tùy ý giết chết Bạch Lang vệ sĩ, Vụ Châu là một mảnh đất không có luật pháp, đối với hắn ngược lại là một chuyện tốt, hắn chính là muốn ép Hoàng Tư Tần trở mặt ra tay, sau đó hắn có thể thăng chức làm Bạch Ưng thống lĩnh.
“Ngươi có biết sư phụ hắn là ai không?” Vẻ mặt Hoàng Tư Tần nghiêm trọng nói.
“Chờ hắn tới tìm ta báo thù, tự nhiên sẽ biết, ngươi nói xem có đúng không, Hoàng thống lĩnh?” Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn Hoàng Tư Tần, trên mặt mỉm cười.
“Vậy ngươi cũng biết, Cường Long không áp địa đầu xà!”Hoàng Tư Tần vốn định lấy lòng trước, lôi kéo Lý Thanh Sơn, lại lợi dụng thân phận Bạch Ưng thống lĩnh để sắp xếp cho hắn những nhiệm vụ nguy hiểm, nếu chết cũng không trách được hắn, nếu vẫn có thể sống sót thì tương đương với việc hắn có thêm một tay chân lợi hại.
Nhưng không ngờ, Lý Thanh Sơn căn bản không để hắn vào mắt, cũng không có một chút ý tứ muốn giao hảo với hắn, làm toàn bộ kế hoạch của hắn thất bại.
“Câm miệng đi! Lão tử liếc mắt một cái đã nhìn ra lão tiểu tử ngươi không có lòng tốt gì! Lý Thanh Sơn ta đến Nam Hải quận này làm Bạch Lang thống lĩnh, không phải đến nói nhảm với ngươi, mà là muốn càn quét quần ma, chủ trì chính nghĩa, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, ha ha ha!”Lý Thanh Sơn lớn tiếng cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng cánh rừng, truyền khắp tai mỗi người ở Nam Hải quận thành, mọi người nhao nhao nhìn xung quanh, không biết là ai dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ điên rồi à!Mặc dù hắn muốn làm ra bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, thế nhưng lời nói điệu bộ lại là mười phần đại phản diện.
Hoàng Tư Tần trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tưởng tượng, Phật môn thánh địa là danh môn chính phái ở Thanh Châu sao lại dạy ra một đệ tử như vậy! Không hiểu một chút đạo lý, cũng không thèm nói đến một chút quy tắc nào.
“Hoàng Tư Tần, ngươi thân là Bạch Ưng thống lĩnh, chẳng những ngồi không ăn bám, mà còn cấu kết ma đạo, gây họa cho muôn dân chăm họ, hôm nay tội sống không thể tha, tội chết khó thoát, ngươi còn muốn nói gì nữa không?”Lý Thanh Sơn thu lại tiếng cười, chỉ tay vào Hoàng Tư Tần, lớn tiếng giận dữ, trong mắt lộ ra hồng quang đẹp lạ thường, cả người tản mát ra ma khí dào dạt.
Mặc dù không biết Hoàng Tư Tần rốt cuộc có cấu kết ma đạo hay không, nhưng thôi cứ mặc kệ! Chém hắn ta là có thể thăng chức, sau này gặp nữ điểu nhân kia, mọi người đều cùng cấp bậc.
“Ngươi có chứng cớ gì, ngươi ngậm máu phun người!” Hoàng Tư Tần giận dữ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm rất lớn.
“Ngươi là phản đồ chính đạo, ma tu bại hoại, đi giải thích với Diêm Vương đi!”Lý Thanh Sơn chính nghĩa lẫm liệt quở mắng, ma khí cuồn cuộn bỗng thu lại rồi ngưng tụ, hóa thành dáng vẻ ma soái.
Trong Phản Ma kiếm, một viên ma nhãn nhìn chằm chằm Hoàng Tư Tần không chớp mắt.
“Này con mẹ nó, ai mới là ma tu!”Tất cả Bạch Lang vệ đều chửi lấy chửi để ở trong lòng, nói chung thì ma tu chỉ là một danh hiệu không rõ ràng.
Tu hành ma công tà pháp là ma tu, làm việc trái luật pháp đạo đức cũng là ma tu.
Mà bất kể là thi triển công pháp, hay phong cách làm việc thì Lý Thanh Sơn thực sự là một ví dụ điển hình cho cái từ “ma tu” này.
Một người như vậy mà lại chỉ trích người khác là ma tu! Dù ở đây không có một ai là loại người lương thiện, nhưng đều có nỗi kích động muốn chửi má nó.
Cuối cùng Hoàng Tư Tần cũng hiểu rõ, từ lúc ban đầu người này đã chẳng có ý định để bất cứ ai dễ chịu, hắn đến là để đập phá.
“Lý Thanh Sơn, ngươi cậy mình có hai người nên không thèm để ta vào trong mắt sao? Lúc ta vượt qua thiên kiếp thứ hai, các ngươi còn chưa chào đời đâu!”Giọng nói của Hoàng Tư Tần bắt đầu trở nên già nua khàn khàn, lúc sau đã trở nên vang dội tựa như chuông lớn, khí thế lan tỏa.
Thân hình hắn biến lớn, răng nanh trong miệng nhô ra, toàn thân mọc ra lông trắng, phía sau có thêm một cái đuôi.
Trong chốc lát, hắn đã từ một ông già gầy gò biến thành dáng vẻ nửa người nửa vượn, hai cánh tay tráng kiện chống lên mặt đất, nhìn Lý Thanh Sơn đằng đằng sát khí.
Không ngờ Hoàng Tư Tần lại có huyết thống yêu tộc!Vụ Châu có trăm tộc cư trú, không phân biệt rõ ràng yêu tộc và nhân loại như Thanh Châu.
Tình huống yêu tộc và nhân loại, thậm chí là dị nhân với nhân loại cùng sản sinh nòi giống cũng có xảy ra, cho nên trong cơ thể rất nhiều nhân loại đều có pha tạp huyết thống yêu tộc.
Một vài người có bậc trưởng bối, thậm chí là tổ tông đều là nhân loại, nhưng trong giây phút nguy cấp cũng sẽ kích thích ra huyết thống yêu tộc.
Đây là huyết thống truyền thừa bị ẩn giấu từ thế hệ này qua thế hệ khác do tổ tiên của họ thành hôn với yêu tộc.
Cho nên mới có thuyết pháp cho rằng Vụ Châu Nam bộ không còn nhân loại thuần chủng nữa.
Cho nên không thể nảy sinh ra chiến tranh quy mô lớn giữa nhân tộc và yêu tộc như Thanh Hà phủ, có lẽ chiến tranh chưa bao giờ ngừng, nhưng đó chỉ là cuộc chiến sinh tồn, tranh giành lợi ích.
Ở Vụ Châu, việc nắm giữ huyết thống yêu tộc không chỉ không phải sự sỉ nhục mà ngược lại còn là một loại kiêu ngạo.
Vì kẻ có thể sinh hạ dòng dõi với nhân loại thì ít nhất cũng phải là yêu tướng trở lên của yêu tộc.
Huyết mạch của họ có thể làm cho một phàm nhân nhanh chóng có được thể phách cường đại, thậm chí là một vài loại sức mạnh kỳ diệu.
Hoàng Tư Tần phát ra tiếng hét điên cuồng, khí tức cường đại pha trộn với yêu khí phóng thẳng lên trời.
Ngàn vạn tán cây xanh dờn đều lay động theo, tiếng xào xạc vang lên không ngớt.
“Nếu hai vị muốn đánh nhau thì mời đổi một địa điểm khác, đừng phá nát Thụ Thành!”Đúng vào lúc này, một đạo hồng quang bay xuống từ tán cây, hóa thành một nam tử trung niên mặc y phục hào hoa phú quý, đầu đội cao quan.
Mà Lý Thanh Sơn cảm thấy bộ đồ này rất quen mắt, làm hắn nhớ tới Như Ý Hầu Khương Phú.
Tuy rằng chi tiết có sự khác biệt rất lớn nhưng hoa văn trang trí đều mang hơi hướng Nam Cương, mà trông tổng thể bộ đồ thì không khác biệt nhiều.
“Các hạ chính là Trừng Hải Hầu, quận trưởng Nam Hải quận?”Lý Thanh Sơn nói.
Đây là trang phục thống nhất của đám vương hầu được Đại Hạ vương triều phân đất phong hầu, tương tự với đồng phục của Ưng Lang vệ, vừa thể hiện thân phận, vừa biểu đạt sự thần phục.
Nhưng nhìn sự sửa đổi đối với y phục thì có thể biết ý nghĩa thần phục đã không còn bao nhiêu.
“Không sai!”Trừng Hải Hầu nói một cách lạnh lùng.
Hắn vốn đang ở chỗ cao trong Thụ Thành xem trò vui, có người có thể khiến Hoàng Tư Tần ăn quả đắng thì trong lòng hắn cũng thấy sảng khoái.
Nhưng khi nghe Lý Thanh Sơn ăn nói ngông cuồng tự đại thì lại cau mày, hiện tại thấy thái độ người này vô lễ như vậy thì càng không vui.
Hắn không đơn giản chỉ là kẻ thống trị Nam Hải quận trên danh nghĩa, mà cũng nắm giữ nền móng thực lực tương đương nên mới ngồi vững được vị trí này.
Mấy ngàn năm trước, thánh tổ Hoàng đế chọn ra cường giả có thể trấn giữ cục diện để phân đất phong làm thiên hạ vương hầu.
Sau khi trải qua truyền thừa kéo dài mấy ngàn năm thì họ đều là thế gia hùng bá một phương.
Là chủ nhân của một mảnh lãnh địa, không một ai lại cho phép những dã thú khác rít gào ở trước mặt mình.
Nhưng Trừng Hải Hầu cũng không để Lý Thanh Sơn ở trong mắt, thiên tài cũng chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất dày, chẳng trách lại bị giáng tới nơi này.
Ngược lại Tiểu An trầm mặc không nói ở bên cạnh lại càng khiến hắn để bụng hơn một chút, quả thực hắn chưa từng nghe đến giai nhân tuyệt sắc này, thiên phú tu vi thì càng khỏi phải bàn.
Nếu lấy được nữ tử này về làm thê thì chắc chắn có thể gia tăng thanh thế cho gia tộc, đúng là phải nghĩ cách rồi.
“Ngươi không cần lo lắng, ta xong nhanh thôi, ngươi đứng một bên nhìn là được rồi.
”Mặt nạ hình cung trên mặt Lý Thanh Sơn biến ảo ra khuôn mặt tươi cười, lúc lắc như đuổi con ruồi.
“Ngươi!”Trừng Hải Hầu tức giận đến mức ngẩn người, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải đầu óc kẻ này có vấn đề hay không.
“Hầu gia, chúng ta bắt tay tiêu diệt cái tên mất trí này đi!”Hoàng Tư Tần chỉ mong có thể lôi Trừng Hải Hầu xuống nước, mặc dù tràn ngập tự tin đối với sức mạnh của mình nhưng lấy một địch hai thì vẫn phiền phức.
“Rắc rối giữa hai người các ngươi là chuyện nhà của Ưng Lang vệ, ta cũng không thể phán xét.
Các ngươi cứ đến chỗ khác mà đánh, bất luận người nào cũng không được xen vào!”Trừng Hải Hầu đâu ngốc đến mức giúp Hoàng Tư Tần gánh vác trách nhiệm, nhưng nể tình quan hệ ngày thường nên cũng giúp hắn một tay.
Ngoài mặt thì ra vẻ công bằng không cho bất cứ ai xen vào, nhưng loáng thoáng ngăn cản Tiểu An ở ngoài, khiến Lý Thanh Sơn mất đi một viện trợ cường đại.
Hoàng Tư Tần mừng rỡ, không uổng công ngày thường hắn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy để kết giao.
Chỉ tiếc kẻ này đến quá nhanh, tấn công quá mãnh liệt nên không kịp triệu tập viện trợ, bằng không nhất định hắn có thể dọa Lý Thanh Sơn tiểu ra quần.
“Ngươi đường đường là Trừng Hải Hầu mà cũng dám cấu kết với ma đạo? Đây là tội chết đó!”Lý Thanh Sơn quay đầu lại và nói với vẻ ngạc nhiên, sát cơ lặng lẽ làn tràn dày đặc.
Trừng Hải Hầu trợn mắt ngoác miệng, đây kẻ kẻ nào mà nói chuyện không thèm để lại đường lui vậy.
Vừa mở miệng đã trực tiếp uy hiếp, không, đây không còn là uy hiếp nữa mà là hỏi một cách trần trụi “ngươi muốn chết sao?”.
Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần thì cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói lời như vậy với hắn chứ!“Người giết tên kia, ta giết tên này.
”Tiểu An bình tĩnh lên tiếng, đầu tiên chỉ Hoàng Tư Tần rồi chỉ sang Trừng Hải Hầu.
Tựa như đây không phải hai đại nhân vật danh chấn Nam Hải quận, mà là hai con chó con mèo có thể tiện tay bóp chết vậy!Trừng Hải Hầu giận điên lên, sát khí không ngừng tăng cao, một giây sau như muốn phát động thế tiến công tựa như sóng to gió lớn.
“Không cần, ta đang muốn dùng họ để tôi luyện kiếm đạo!”Mấy ngày qua, Lý Thanh Sơn đã lĩnh hội rất nhiều về thẻ ngọc mà Doãn Tiêu Sầu giao cho hắn, tăng thêm vài phần tâm đắc đối với kiếm pháp nhưng đang thiếu thực chiến đây!Câu nói này tựa như một thùng nước đá dội lên đầu Trừng Hải Hầu, dập tắt lửa giận của hắn, cũng nhờ đó mà tỉnh táo lại.
Không ngờ Lý Thanh Sơn lại từ chối đồng bạn, muốn lấy một địch hai mà đối đầu với bọn hắn.
Hoặc Lý Thanh Sơn thực sự là một ngốc điên cuồng, hoặc do Lý Thanh Sơn tự tin tuyệt đối về thực lực của mình.
Mà dựa vào việc Lý Thanh Sơn có thể tu đến cảnh giới này ở độ tuổi này thì hiển nhiên tính khả thi của vế sau lớn hơn một chút.
“Ta không thù không oán bọn hắn, cần gì xen vào vũng nước đục này! Cho dù giết họ thì cũng chỉ rước lấy một đống rắc rối cho mình mà thôi!”Thế là Trừng Hải Hầu thu liễm khí thế toàn thân:“Đạo hữu nói bậy rồi, ta nhận lệnh triều đình, đời đời kiếp kiếp trấn thủ Nam Hải, sao lại cấu kết với ma đạo được chứ?’Dường như tất cả sát cơ lúc nãy đều là giả vậy, tỏ rõ lập trường sẽ không ra tay.
Lý Thanh Sơn tiếc nuối mà chẹp miệng một cái, Hoàng Tư Tần cũng cảm thấy không đúng, chửi Trừng Hải Hầu ầm ĩ ở trong lòng, ngoài miệng thì lại thở dài một tiếng:“Hay cho tên Lý Thanh Sơn nhà ngươi, ta thấy ngươi tuổi nhỏ kiến thức nông cạn nên không chấp nhặt với ngươi, ta coi như chưa từng nghe thấy mấy câu lúc nãy.
Chúng ta đều là người trong Ưng Lang vệ, vẫn nên hòa giải mâu thuẫn, hợp tác chân thành, ngươi là…”Lý Thanh Sơn chợt ngắt lời:“Vậy có muốn ta nói lại lần nữa không hả lão hầu ma đạo nhà ngươi! Bớt nói nhảm, hôm nay ngươi chết thì chết mà không chết cũng phải chết! Ra tay đi!”“Ngươi đừng ép người quá đáng!”Hoàng Tư Tần ngửa mặt lên trời mà hét điên cuồng, hắn định lùi một bước là trời cao biển rộng, chờ khi tập hợp được viện trợ thì lại xuống tay tàn nhẫn.
Nhưng Lý Thanh Sơn không cho hắn cơ hội này, ngày hôm nay nhất định phải giết ngươi mới được, ta còn nóng lòng muốn làm Bạch Ưng thống lĩnh đây!Trong lúc vô tình, sự tự tin của Hoàng Tư Tần không còn sót lại chút nào, không có bất kỳ niềm tin tất thắng gì, thậm chí còn có ý định lui một bước trước.
Hắn còn chưa ra tay mà đã bị Lý Thanh Sơn áp đảo hoàn toàn về mặt khí thế rồi.
Lý Thanh Sơn bấm kiếm quyết, vươn tay ra chỉ, Phản Ma kiếm lập tức hóa thành một ánh kiếm tựa như dài lụa gào thét mà đến.
Hoàng Tư Tần cũng lấy một thanh đại đao xanh biếc sáng loáng ra, trên chuôi đao được khắc một cái đầu quỷ dữ tợn, đao vừa vung xuống đã chém hung ác lên ánh kiếm.
Keng! Một tiếng vang cực kỳ sắc bén vang lên, Phản Ma kiếm xoay tròn rồi bay ngược trở lại, khi ở giữa không trung thì từ một biến thành ba rồi lại bắn nhanh về, dưới thần niệm thôi thúc của Lý Thanh Sơn, nó không ngừng chém về phía Hoàng Tư Tần.
Keng keng keng keng!Hoàng Tư Tần múa đại đao đầu quỷ thành một vòng đao cương, không ngừng đánh bay Phản Ma kiếm, khiến nó không thể tới gần mình, trong lòng hơi thả lỏng:“Tuy khẩu khí tên tiểu tử này lớn nhưng hóa ra thực lực cũng chỉ đến thế, suýt chút nữa đã bị tên này dọa rồi.
Lý Thanh Sơn tập trung tinh thần, không ngừng thôi thúc kiếm quyết, khi thì Phản Ma kiếm hóa thành ánh kiếm bay khắp nơi, khi thì phun ra nuốt vào kiếm khí, cũng không hề yếu thế.
Trừng Hải Hầu đứng ngoài quan sát cũng thở phào nhẹ nhõm:“Đúng là thủ đoạn điều khiển kiếm rất tốt, lĩnh ngộ về kiếm đạo cũng khá tỉ mỉ, đối với tuổi của hắn thì đã được coi là thiên tài.
Nhưng đáng tiếc kiếm chỉ được coi là một món pháp khí, lật đi lật lại cũng chỉ có mấy loại kiếm quyết kia, dựa vào thủ đoạn ấy mà đã muốn giết Hoàng Tư Tần thì quả thực là người si nói mộng.
”“Tiểu tử, nộp mạng đi!”Hoàng Tư Tần vững tin bản lĩnh của Lý Thanh Sơn chỉ đến thế, hắn vung một đao đẩy Phản Ma kiếm ra rồi tung người nhảy một cái, biến ảo ra một con quỷ khổng lồ cầm đao cương xanh biếc dài mười trượng, sau đó chém về phía Lý Thanh Sơn.
Đao này không chỉ mạnh mẽ vô song, chặn hết mọi đường tránh né của Lý Thanh Sơn, mà đồng thời cự quỷ còn phát ra tiếng gào thét làm chấn động tâm hồn!Lý Thanh Sơn mất kiếm, trong chốc lát cũng như bị ảnh hưởng, dáng vẻ khá ngỡ ngàng.
Mắt thấy đao này sắp bổ xuống đầu Lý Thanh Sơn thì Hoàng Tư Tần lại chợt do dự, ngược lại cũng không phải đột nhiên lương tâm trỗi dậy, mà là lo lắng.
Tuy thế lực của Thiên Long thiền viện không tới được Nam Hải, nhưng nếu có Tăng vương quyết định ra tay tiến hành truy sát hắn, dù hắn có sống sót thì mọi thứ hắn gầy dựng ở Vụ Châu cũng sẽ sụp đổ.
“Vốn còn định giữ ngươi lại đùa giỡn một lúc, ngay cả quyết tâm đích thân giết ta cũng không có sao? Đối thủ mềm yếu như vậy thật làm người khác mất hứng, chết đi cho ta!”Lý Thanh Sơn bấm kiếm quyết, ngón tay chỉ một cái, tiếng rồng ngâm nổi lên lấn át tiếng quỷ gào.
Một con long ảnh quấn quanh dọc theo cánh tay phải của Lý Thanh Sơn mà lên, kéo dài tới tận đầu ngón tay, gào thét mà tới.
Ngoài tiếng rồng ngâm cuồn cuộn kia ra, chẳng mấy ai thấy được rõ dáng vẻ của nó.
Cùng lúc đó, Phản Ma kiếm bị đánh bay xoay tròn trên không trung, ma nhãn nơi chuôi kiếm nhìn chòng chọc vào Hoàng Tư Tần, dường như muốn nhìn thấu cả người hắn, tỏa ra từng vòng ma quang.
Tim Hoàng Tư Tần nhảy tới cổ, cảm giác chết chóc bao phủ lên hắn.
Bỗng hắn điên cuồng hét lên, từng sợi lông trắng trên người cũng dựng đứng, dựng lên linh quang cuồn cuộn, kết thành bức rào chắn cứng rắn không thể phá vỡ.
Long ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, xuyên qua con quỷ khổng lồ, quyên qua linh quang rồi xuyên qua đầu Hoàng Tư Tần, để lại một khuôn mặt còn đọng vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt kia, kiếm ý cuồn cuộn hoàn toàn phá hủy thức hải, khiến Hoàng Tư Tần thậm chí không kịp thực hiện ý định tự bạo đồng quy vu tận với Lý Thanh Sơn.
Long ảnh trở lại trên tay Lý Thanh Sơn, lặng lẽ quấn quanh ẩn núp ở phía trên.
Đây chính là uy lực của một món pháp bảo, hơn nữa còn là pháp bảo thuần tính công kích.
Nhưng Lý Thanh Sơn có thể giết chết Hoàng Tư Tần bằng một chiêu thì cũng không chỉ dựa vào mỗi pháp bảo được…Tu vi của Hoàng Tư Tần rất cao thâm, chí ít cũng là cảnh giới kim đan trung kỳ hoặc thậm chí là hậu kỳ, không biết trong tay còn ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của Trấn Ma đồ lục mà muốn giết hắn thì đúng là không phải chuyện dễ dàng, đạt đến cấp bậc như họ thì vốn là rất khó giết chết được đối thủ.
Nhưng ngay từ ban đầu Hoàng Tư Tần đã mất đi niềm tin tất thắng, giữa chừng lại khôi phục do Lý Thanh Sơn rơi vào thế yếu, đến giây phút cuối cùng lại nảy sinh do dự.
Tâm trạng thay đổi không ngừng là một điểm trí mạng, đặc biệt là sự do dự vào phút cuối, quả thực là tự tìm đường chết.
Phản Ma kiếm liếc mắt một cái đã nhìn thấy sơ hở, Ma Long kiếm chém một chiêu giết địch, chẳng qua chỉ là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.