Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1310 - Chương 1319: Chết

Chương 1319: Chết

Thi thể Hoàng Tư Tần rơi trên mặt đất, Lý Thanh Sơn lập tức tiến lên tìm ra một cái túi Bách Bảo, cũng lấy một viên Kim Đan kỳ dị từ trong cơ thể hắn ra.

Viên Kim Đan kia có màu trắng như sương, hình bầu dục như là trứng trùng, ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Nói vậy là Nam Cương nhờ vào Vu Cổ thuật mà ngưng luyện ra một loại Kim Đan đặc biệt rồi!Cuối cùng Lý Thanh Sơn cất thi thể Hoàng Tư Tần vào trong nhẫn Tu Di, vị Bạch Ưng thống lĩnh ngông cuồng tự đại ở Nam Cương cứ như thế biến mất khỏi thế gian.

Đáng tiếc là hắn có rất nhiều thủ đoạn chưa kịp thi triển mà cứ thế đi đời nhà ma, quả nhiên là chết không nhắm mắt.

Trong lúc nhất thời, trên nhánh cây khổng lồ này yên tĩnh không một tiếng động, tất cả Bạch Lang vệ đều sửng sốt.

Mà những tu hành giả có tư cách ở lại trong tán cây, để ý trận chiến này cũng đều ngưng thở theo bản năng.

Bên dưới truyền đến tiếng ồn ào náo động, mọi người ngửa đầu quan sát suy đoán, không biết đến cùng nơi này xảy ra chuyện gì.

Tâm thần Trừng Hải Hầu cũng run rẩy, hắn hiểu rõ Hoàng Tư Tần mạnh như thế nào, hắn cũng không có tự tin mình lại thắng được Hoàng Tư Tần.

Vậy mà hiện tại Hoàng Tư Tần lại bị giết chết một cách tùy ý như thế, đừng nói là chạy trốn, ngay cả phản ứng lại cũng không kịp.

Bỗng nhiên hắn ý thức được rằng, mình vừa đi một chuyến đến bờ vực của cái chết, nếu vừa nãy nếu hắn thật sự kích động mà ra tay thì e rằng cũng phải nhận kết cục này.

Lý Thanh Sơn vừa mới đến mà dám giết cả thượng cấp, huống chi Trừng Hải Hầu là hắn này.

Lý Thanh Sơn không hề điên cuồng, mà là cố chấp!Không vào hang cọp thì không bắt được cọp con!Lý Thanh Sơn khụ hai tiếng không khác nào hai tiếng sấm sét, khiến tất cả mọi người chấn động.

“Hoàng Tư Tần này cấu kết ma đạo, làm hại Nam Hải quận ta nhiều năm, vẫn không một ai tiêu diệt được.

Nhờ có đạo hữu ngươi, như thần binh giáng lâm chủ trì chính nghĩa, giúp đỡ chính đạo, quả thực là rất tốt!”Trừng Hải Hầu thành khẩn nói.

“Ha ha, trừ ma vệ đạo là bổn phận của chúng ta, quận trưởng đại nhân quá khen rồi.

”“Gì mà quận trưởng, nếu đạo hữu không chê thì cứ gọi tên ta là được rồi, ta tên…”“Vậy thì không cần.

”Lý Thanh Sơn cười cắt ngang, ý tứ rất rõ ràng: ta đâu có muốn biết tên ngươi.

Trừng Hải Hầu ngượng ngùng nói:“Cũng được, cũng được! Mời thống lĩnh đến phủ ngồi, để ta làm tiệc đón gió tẩy trần cho thống lĩnh, dốc hết lễ nghĩa chủ nhà!”“Được!”Lý Thanh Sơn quay đầu lại, nói với đám Bạch Lang vệ:“Nơi này có chỗ để liên lạc với bên trên không?”“Có ạ, có một phòng truyền âm vạn dặm!”“Vậy thì truyền âm đi giúp ta, Bạch Ưng thống lĩnh Hoàng Tư Tần cấu kết ma đạo, hiện đã bị Bạch Lang thống lĩnh Lý Thanh Sơn giết chết, những người khác có cấu kết với ma đạo hay không thì vẫn đang trong quá trình điều tra.

”Lý Thanh Sơn vừa nói xong thì liếc nhìn một vòng, đám Bạch Lang vệ không rét mà run, sau đó lại nói tiếp:“Đừng quên, xin đại thống lĩnh thăng ta làm Bạch Ưng thống lĩnh.

”Khóe mắt Trừng Hải Hầu co giật, ý trong lời này quá rõ ràng rồi!Trừng Hải Hầu mời Lý Thanh Sơn và Tiểu An lên lầu gác được kết thành từ các cành cây, nằm ở trên ngọn của cây khổng lồ.

Từ nơi này có thể quan sát rừng cây, gió thổi vi vu, chim hót từng trận, phong cảnh vô cùng đẹp.

Lý Thanh Sơn vừa thưởng thức rượu ngon sơn hào hải vị, vừa thưởng thức múa hát phong tình, tất cả đều tràn ngập vẻ đặc sắc của Nam Cương và phong tình dị vực.

Trừng Hải Hầu ngồi trên chiếu lại bồi tội với Lý Thanh Sơn lần nữa.

Lý Thanh Sơn cũng rộng lượng tha thứ cho hắn, tỏ ý trông dáng vẻ hắn không giống như cấu kết với ma tu!Trừng Hải Hầu cười làm lành, cẩn thận tìm hiểu căn nguyên của Lý Thanh Sơn.

Thực ra điều hắn muốn hỏi nhất chính là, long ảnh lóe lên một cái rồi biến mất lúc nãy có phải là một món pháp bảo hay không.

Thế nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì hắn lại không hỏi ra miệng, vừa do sợ đắc tội Lý Thanh Sơn, vừa do đã có đáp án.

Nếu như không có pháp bảo thì sao Lý Thanh Sơn có thể xuyên qua phòng ngự của Hoàng Tư Tần dễ như ăn cháo như thế!“Không hổ là thiên tài xuất thân từ đại tông môn của Thanh Châu, thậm chí có cả pháp bảo.

Ta là Trừng Hải Hầu mà trong tay cũng chỉ có Sơn Hà ấn là có chút dáng vẻ của pháp bảo, nếu lan truyền tin tức này thì chắc chắn hắn sẽ trở thành mục tiêu công kích, người người đều muốn cướp đoạt.

”Thế nhưng Trừng Hải Hầu lại suy ngẫm một lát, quyết định vẫn câm miệng.

Nếu như đối mặt với người thường thì chỉ cần không thừa nhận là được, chung quy sẽ không trở mặt ra tay với hắn chỉ vì nghi ngờ.

Nhưng sợ rằng cái tên hung đồ Lý Thanh Sơn ngang ngược không biết lý lẽ này sẽ không nghe hắn giải thích, chỉ cần có chút nghi ngờ, ví dụ như nói một câu “dung mạo ngươi rất giống dáng vẻ cấu kết với ma đạo” thì Lý Thanh Sơn cũng dám hạ đòn sát thủ với hắn ngay!Nói chung, người này quá sắc bén, y cảm thấy vẫn nên tránh mũi nhọn trước, chờ một ngày hắn tự tìm đường chết!Bên ngoài Vụ Đô thành, trong Ưng Lang vệ.

Một người hầu vội vã chạy tới phía sau núi, đứng trước một cây đại thụ che trời.

Cái cây kia cao hơn ba trăm trượng, ở trong rừng cũng không quá nổi bật, nhưng người hầu kia lại cung kính thi lễ một cái với cây đại thụ đó.

“Thống lĩnh, Nam Hải quận truyền âm lại đây!”“Chuyện gì!”Đại thụ bỗng mở đôi mắt, yêu bài kim ưng trên ngọn cây cao cao bỗng sáng lấp lánh.

“Nam Hải quận đưa tin rằng, Bạch Lang thống lĩnh Hoàng Tư Tần cấu kết tu sĩ ma đạo, hiện đã bị Lý Thanh Sơn giết chết, những người khác còn đang trong quá trình điều tra, yêu cầu thăng chức Bạch Ưng thống lĩnh!”“Há, xem ra hắn rất thích hợp với Nam Cương!”Nếu như đặt ở Thanh Châu, Bạch Lang thống lĩnh giết chết Bạch Ưng thống lĩnh thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động rất lớn, thậm chí có thể bị bắt tới tổng bộ Ưng Lang vệ ở Long Châu để điều tra.

Nhưng mà nơi này là Vụ Châu, Nam Hải quận ở phía nam nhất của Vụ Châu, hỗn loạn tưng bừng.

Hoàng Tư Tần cũng không phải Bạch Ưng thống lĩnh trung thành tuyệt đối với Ưng Lang vệ, nói hắn cấu kết với ma tu thì cũng không cần điều tra.

Đây là bí mật mà mọi người ở Nam Cương đều biết.

Việc này đặt ở Thanh Châu cũng là tội lớn, nhưng ở Vụ Châu thì lại chẳng đáng kể chút nào.

“Đồng ý yêu cầu của hắn!”Kết quả là, Lý Thanh Sơn được thăng cấp với tốc độ kinh người, trở thành Bạch Ưng thống lĩnh mới của Nam Hải quận.

“Ha, muốn làm quan thì giết người phóng hỏa được chiêu hàng!”Lý Thanh Sơn cười nói với Tiểu An.

Hiện tại hắn đã thay trang phục Bạch Ưng thống lĩnh, tiêu sái thẳng thớm, bên hông cũng đeo một con ưng bạc nho nhỏ.

Sau đó sẽ chờ lực lượng các bên đánh tới, chuẩn bị hưởng thụ sự nhiệt tình của thổ dân Nam Hải.

Nhưng hắn chờ mãi mà chẳng thấy cái bóng của kẻ địch đâu, ngay cả sư phụ của tên Bạch Lang vệ bị hắn giết chết cũng không tới đây báo thù rửa hận giúp đồ đệ, ngày tháng còn yên bình hơn cả khi ở Thanh Châu.

Lý Thanh Sơn thấy rất khó hiểu, đây vẫn là Nam Cương được coi là cực kỳ hung hiểm sao? Cảm giác sai sai ở đâu rồi, thế là hắn lại đến quý phủ của Trừng Hải Hầu.

“Chúc mừng thống lĩnh trở thành Bạch Ưng thống lĩnh.

Không biết hôm nay đại giá quang lâm đến đây để làm gì?”Trừng Hải Hầu mang theo ba phần cẩn thận mà hỏi.

“Quận trưởng, ngươi nói tại sao không có ai đến giết ta?”Lý Thanh Sơn ngồi xuống không khách khí, cau mày hỏi.

Trừng Hải Hầu sửng sốt, đây là câu hỏi gì thế này? Trông dáng vẻ hắn còn rất khổ não, thế là Trừng Hải Hầu cẩn thận từng li từng tí hỏi:“Tại sao có người muốn đến giết ngươi?”“Ngươi xem, ta xuất thân từ danh môn chính phái, ngày đó còn nói muốn càn quét quần ma, trừ ma vệ đạo, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chắc những câu nói này đều được truyền đi rồi! Những đám ma đạo ma tu kia không đến giết ta mà còn đang chờ cái gì vậy?”"Ngươi muốn họ tới giết ngươi sao?”Trừng Hải Hầu không thể tưởng tượng nổi mà nói.

“Đương nhiên, nếu không phải vậy thì ta nói những câu kia làm gì? Ha ha, xấu hổ quá!”“Vì sao chứ?”Ánh mắt Trừng Hải Hầu nhìn Lý Thanh Sơn như đang nhìn quái vật, hóa ra tên này cố ý nói mấy câu kia là để châm biếm ma tu Nam Hải quận, muốn gây thù chuốc oán để mọi người đến giết hắn.

Đây là tật xấu gì thế này?“Ta muốn giết người! Cũng không cần là người, cái gì cũng được.

”Lý Thanh Sơn thản nhiên nói, chuyện đã đến nước này thì hắn cũng không muốn che giấu mục đích chân chính của mình nữa.

Hắn đến Nam Hải quận chỉ với mục đích được đánh sảng khoái! Để thỏa mãn hết dục vọng giết chóc của Hổ Ma.

“Chẳng lẽ giới thứ nhất của Phật môn không phải là sát giới hay sao?”Trừng Hải Hầu sửng sốt hồi lâu.

Lý Thanh Sơn cười hì hì:“Trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo!”Trừng Hải Hầu rất muốn nói rằng ngươi không cần giải thích nữa, chắc hẳn ngươi ở Thiên Long thiền viện đã nhịn gần chết đúng không! Nam Cương được người khác coi là nơi cực kỳ hung hiểm lại là nơi hắn tìm đến để xả!Thế là Trừng Hải Hầu thở dài một tiếng:“Chỉ e tạm thời sẽ không có ai đến giết ngươi!”“Tại sao? Ta nghe nói không phải Hoàng Tư Tần có rất nhiều bằng hữu hay sao? Lẽ nào không một ai nghĩa khí?”Trừng Hải Hầu ho khan hai tiếng, vì hắn cũng được coi như một trong số “bằng hữu” của Hoàng Tư Tần.

Sau khi trải qua một phen nói bóng gió thì cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng hiểu rõ vì sao không ai đến gây chuyện với hắn rồi.

Đầu tiên là vì lúc hắn giết Hoàng Tư Tần thì đã để lộ thực lực cường đại, đủ để khiến đa số ma tu kinh sợ.

Tất nhiên Hoàng Tư Tần có một mạng lưới liên lạc nhưng người chết như đèn tắt, nơi này là Nam Cương, không có ai lại ra sức vì một kẻ đã chết cả.

Mà lời nói hành vi được Lý Thanh Sơn tự cho là có thể lôi kéo thù hận thì lại mang đến tác dụng ngược lại hoàn toàn.

Ngông cuồng bá đạo, giết người không chớp mắt như vậy rõ ràng là một ma đầu, ngay cả công pháp tu hành cũng tràn đầy ma khí, cho dù là đệ tử danh môn chính phái thì cũng là đồng loại ngầm.

Còn cường giả ma đạo và thế lực ma tu có thể uy hiếp đến Lý Thanh Sơn thì ngược lại cảm thấy có thể lôi kéo kết giao một hồi.

“Cái này cũng được!”Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói.

Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, quả nhiên tám chín phần mười chuyện trong cuộc sống đều không như ý.

Lúc trước, khi hắn muốn khiêm tốn tu hành thì luôn gặp phiền phức, không dễ gì mới đạt được thành công nho nhỏ, còn nơi hoang sơ hung hiểm này thì lại biến thành chỗ yên bình.

Trừng Hải Hầu cũng cảm thấy tiếc nuối, nếu Lý Thanh Sơn tha cho Hoàng Tư Tần một con ngựa, tha cho tên đó về nhà thong thả bố trí thì chắc chắn sẽ có phiền phức tìm đến hoài không hết.

Hoàng Tư Tần tâm cơ thâm sâu giao thiệp phức tạp, âm mưu quỷ kế thì tầng tầng lớp lớp.

Đến lúc đó, chỉ cần Lý Thanh Sơn bước vào một cái bẫy thì coi như cứ thế bị giết liên tục, cuối cùng chắc chắn sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người, rơi vào kết cục thê lương.

Trông Lý Thanh Sơn thì như là đánh một trận lỗ mãng, nhưng dường như lại đánh vào bảy tấc của rắn độc, giết ra uy danh.

Hiện tại ngay cả y cũng phải ứng phó cẩn thận, sợ cái tên cuồng đồ coi trời bằng vung này đột nhiên hạ sát thủ mất.

“Vậy cũng tốt! Thời đại này, dù làm chuyện gì cũng không thể đi đường tắt, phải đi thật từng bước một, muốn giết người thì phải đến nhà người ta mà giết, sao lại hi vọng người ta dâng tới tận cửa chứ?”Lý Thanh Sơn vỗ đùi bừng tỉnh, trong lòng Trừng Hải Hầu thì lạnh run vì hiện tại đang ở nhà của hắn, bàn tay giấu trong tay áo của hắn đã nắm chặt thành quyền.

“Yên tâm, ta không giết người vô tội lung tung đâu, à, có lẽ thôi!”Sau khi nói xong lời khiến Trừng Hải Hầu không thể nào yên tâm thì Lý Thanh Sơn đứng dậy rời khỏi hầu phủ.

Trừng Hải Hầu sửng sốt một lúc rồi thở phào một cái, buông nắm đấm ra, trong đó có nắm một con dấu nho nhỏ, đó chính là vũ khí mạnh nhất của hắn - Sơn Hà ấn.

Vẻ ôn hòa điềm đạm gượng gạo trên mặt bỗng biến thành hung ác.

Từ bao giờ mà hắn đường đường là một Trừng Hải Hầu lại bị một tiểu tử từ bên ngoài đến bắt nạt thành thế này.

Ngày nào kẻ này còn chưa chết thì hắn mãi mãi không có ngày bình yên, và cảm giác ở cùng một nhân vật như vậy ở lại trên cùng một Thụ Thành quả thực rất tồi tệ.

Nhưng cụ thể làm sao để giết Lý Thanh Sơn thì Trừng Hải Hầu cũng cảm thấy nan giải, những ngày qua hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, thế nhưng không nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn nào.

Ngược lại cũng không phải thật sự không thể nghĩ được cách nào, vấn đề là một khi thất bại, chỉ cần tiết lộ một chút phong thanh thôi thì cái tên cuồng đồ liều lĩnh này chắc chắn sẽ giết hắn.

Thiên kim chi tử, phải cẩn thận! Với thân phận địa vị của hắn, thực sự không cần mạo hiểm như vậy.

Cuối cùng, Trừng Hải Hầu thở dài một tiếng:“Ta tạm nhẫn nhịn ngươi nghe theo ngươi, xem ngươi có thể càn rỡ tới khi nào!”“Thế đạo này, thật sự là thần quỷ sợ kẻ ác!”Lý Thanh Sơn cười cảm thán rồi trở lại đầu cảnh ưng bạc sừng sững kia, sau đó ngoái đầu lại liếc nhìn Trừng Hải Hầu phủ cao cao tại thượng một cái, tất nhiên hắn cảm nhận rõ được Trừng Hải Hầu phòng bị và dè chừng mình.

Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi.

Nếu một người quá mềm yếu thì người ở xung quanh sẽ không kiềm chế được mà đến bắt nạt hắn, cho dù không đạt được bất kỳ lợi ích gì, chỉ đơn giản là để thỏa mãn cảm giác ưu việt trong lòng mà thôi.

Mà đối mặt với những người vô cùng hung ác, dù cho phải chịu sự khinh bỉ thì họ cũng sẽ chọn nhẫn nại, chỉ nguyền rủa ở trong lòng, ngóng trông vận mệnh đến trừng phạt người này.

Bầu trời mù mịt, khắp nơi đều chìm trong u tối, dường như sắp vào đêm, hơi ẩm trong không khí càng ngày càng nồng nặc.

Vụ Châu mưa nhiều, dù cho lúc không mưa thì cũng rất ít khi trời đẹp, chớ nói chi là Nam Cương gần sát Nam Hải.

Rào!Mưa to như trút nước, rơi xuống ngàn vạn phiến lá xanh biếc, tạo ra một loại ồn ào trong tĩnh mịch.

Nước mưa gian nan xuyên qua tán cây, biến thành mưa phùn lả lướt bay lượn trên không trung, hòa làm một thể với sương trắng bốc lên, bắt đầu trở nên mông lung, khó mà phân biệt rõ được.

Tiểu An cầm một cuốn sách ngồi ở trên sàn gỗ, tăng y màu xanh nhạt và mái tóc dài màu đen rũ xuống xõa ra, mưa bụi ngoài cửa sổ không ngừng rơi xuống tiến vào, nàng thì vẫn lẳng lặng lật sang trang khác.

Xung quanh Tiểu An đều là giá sách cao cao, nó lặng lẽ nhìn chăm chú vị khách mất tích đã lâu.

Nơi này là kho tài liệu của Ưng Lang vệ, ghi chép các loại vụ án và nhiệm vụ từ lúc thành lập cho tới nay.

Mấy ngàn năm, dù cho có trận pháp bảo vệ thì trang sách cũng đã ố vàng, chữ viết cũng đã mờ đi.

Mà từ cổ chí kim, số vụ án từ nhiều cho đến ít, các ghi chép cũng trở nên cẩu thả, tràn ngập cảm giác qua loa.

“Chẳng phải ta đã cho ngươi thẻ ngọc rồi sao? Còn đọc những quyển sách hỏng này làm gì?”Lý Thanh Sơn đi tới, ngồi ở bên cạnh nàng.

Hắn thu được rất nhiều chiến lợi phẩm từ túi Bách Bảo của Hoàng Tư Tần, đan dược pháp khí bùa chú thì khỏi phải nói, nhưng còn có rất nhiều đặc sản của Nam Cương và một chiếc thẻ ngọc ghi chép các loại tư liệu về Ưng Lang vệ Nam Hải quận.

“Ta đã xem cái đó rồi.

”Tiểu An nghiêng người tựa vào hắn, lại lật qua một trang.

“Có thu hoạch được gì không?”Lý Thanh Sơn ôm vai nàng, ngửa đầu đọc chữ trên sách.

“Thanh Sơn, chúng ta bế quan có được hay không?”Tiểu An dùng đầu đụng hắn một cái.

“Được! Chỉ là trước hết phải tìm một cái động phủ thích hợp, ở trên cây cảm giác như con khỉ ý, ngươi có chỗ nào yêu thích chưa?”Lý Thanh Sơn thu hồi tầm mắt khỏi trang sách, cười nhìn nàng.

“Cũng có mấy nơi, chúng ta cùng đi xem đi!”Đôi mắt Tiểu An long lanh lấp lánh, mở tấm bản đồ Vụ Châu ra rồi dùng ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ lên vài điểm.

Nếu Trừng Hải Hầu ở đây, nhìn thấy mấy nơi mà nàng chỉ thì nhất định sẽ la thất thanh cho coi.

Mà Lý Thanh Sơn cũng có một ít ấn tượng mờ nhạt về mấy nơi này, cũng đồng ý:“Được, không thành vấn đề.

”“Thế, nơi này thì sao?”Tiểu An chỉ vào một thung lũng.

“Nơi này chắc là một chỗ tốt, chẳng qua có vài kẻ xấu chiếm cứ.

Hết cách rồi, vì Tiểu An nhà ta, phải ra tay dọn dẹp một chút thôi!”“Ta giúp ngươi.

”Hai người cứ quyết định vui vẻ như thế.

Trạm thứ nhất, Dã Nhân sơn, Quần Ma quật!Tu hành đạo có “tài, lữ, pháp, địa”, tuy “địa” được xếp ở vị trí cuối cùng nhưng cũng không thể thiếu.

Một động phủ tốt có thể nâng cao tốc độ tu hành của tu hành giả rất nhiều, bất kể là hấp thụ linh khí thiên địa, hay là cảm ngộ pháp tắc đại đạo thì cũng đều chiếm ưu thế sẵn có.

Những đại môn phái như Thiên Long thiền viện, Tàng Kiếm cung, Huyền Âm tông hoàn toàn được xây dựng đắc địa như vậy, nên mới có thể truyền thừa tiếp trăm năm, vạn năm thậm chí là ngàn năm.

Tuy Nam Cương cực kỳ rộng lớn, nhưng nơi đắc địa chân chính vẫn có hạn, mà những kẻ chiếm được nơi như vậy thì không ai yếu cả.

Không phải là đại tu sĩ tu vi cực cao thì cũng là tông môn có thế lực khổng lồ, mà hai kiểu này thường hợp lại làm một.

Trong số tất cả những nơi đắc địa ở Nam Cương thì Dã Nhân sơn được đứng thứ năm, kẻ chiếm giữ nơi đó cũng không phải một tu sĩ nào cả, nghiêm chỉnh mà nói thì cũng không phải một tông môn.

Không biết cách đây bao nhiêu năm, vì tranh giành Dã Nhân sơn các tu sĩ Nam Cương đã dấy lên một cuộc gió tanh mưa máu.

Nhưng dù cho có người có thể trở thành chủ nhân của nó thì thường thường chẳng bao lâu sau cũng sẽ chết một cách oan uổng.

Kẻ chiếm cứ nơi này trong thời gian dài nhất là một tông môn ma đạo cường đại năm đó, thanh thế cũng gần sánh kịp với Vạn Độc giáo - đệ nhất tông môn Nam Cương.

Nhưng mấy chục năm sau thì cũng bị đông đảo tu sĩ ma đạo hợp lực công phá, bị phạt sơn diệt phái, chôn vùi trong bụi bặm lịch sử.

Sau đó các tu sĩ ma đạo quyết định dùng chung nơi này, mỗi người lập ra một động phủ, đề cử tám tu sĩ vượt qua thiên kiếp thứ hai làm tám đại động chủ, lập ra lời thề máu: không xâm chiếm lẫn nhau, có ngoại địch xâm lấn thì mọi người cùng kháng địch.

Cuối cùng tranh cướp cũng kết thúc, cứ như vậy truyền thừa xuống từng đời một, không ngừng thu nhận tán tu gia nhập, con số động chủ thay đổi đổi theo thời gian, cũng hình thành nên một thế lực khổng lồ không ai có thể dao động, lấy tên là Quần Ma quật.

Ngoài ma tu Nam Cương thì cũng có rất nhiều tu sĩ phạm vào luật pháp bị triều đình truy nã cũng trốn đến đây.

Từ một ngàn năm trước thì nơi này đã bị Ưng Lang vệ Nam Hải quận liệt vào vùng cấm, triển khai một cuộc tranh đấu kéo dài mấy trăm năm.

Vương triều Đại Hạ dần suy sụp nên cũng không thể khống chế những nơi xa xôi thế này, thế là Quần Ma quật không còn đối thủ, tên tuổi càng ngày càng vang dội.

Buồn cười nhất là, sư phụ của tên Bạch Lang vệ bị Lý Thanh Sơn đạp thành đống thịt nát chính là một trong các động chủ trong Quần Ma quật này.

Đám mây bay cao, xuyên qua tán cây, xuyên qua làn mưa xối xả, xuyên qua tầng mây.

Phóng tầm mắt ra vạn dặm chỉ thấy biển mây chập chùng, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, cảnh sắc vô cùng tráng lệ.

Lý Thanh Sơn ngồi ngay ngắn trên đám mây, Tiểu An thì gối đầu lên chân hắn, khóe miệng còn đọng nụ cười mỉm, vẫn yên tĩnh không thích nói chuyện.

Rất nhiều năm trước, khi vừa khôi phục khả năng nói chuyện thì nàng cũng có một quãng thời gian rất thích nói chuyện, chẳng qua không kéo dài lâu, bởi vì với người khác thì không có gì để nói, mà với hắn thì lại không cần phải nói quá nhiều.

Nhìn nhau nở nụ cười, tâm linh tương thông.

Nhưng Lý Thanh Sơn lại rất thích nghe nàng nói chuyện, giọng nói kia không phải kiểu ngọt ngào điềm đạm của thiếu nữ, lại có linh khí kỳ ảo, loáng thoáng như tiếng ngọc vang.

“Những ngày qua ngươi phải nhọc lòng rồi.

”Lý Thanh Sơn sờ gò má nàng, nói là tìm động phủ chứ thực tế là lựa chọn đối thủ giúp hắn, không yếu đến mức khiến hắn thấy chán, mà cũng không đến nỗi rước lấy đại tu sĩ thiên kiếp thứ ba.

“Ngươi cũng không được bất cẩn quá, họ chiếm lợi thế địa hình, chỉ dựa vào Lý Thanh Sơn thì không thắng được, mà thân phận Bắc Nguyệt lại không thể bại lộ.

”“Vậy cũng đơn giản, không tha cho bất kỳ ai rời khỏi là được!”Mảnh đất nơi Dã Nhân sơn chiếm cứ có hình dạng cong như sắt móng ngựa, hình thành nên một thung lũng to lớn.

Mà các mạch còn lại tản ta lại hình thành nên vô số khe ngang dọc.

Nơi này không giống với những nơi khác ở Nam Cương, không có nhiều cây khổng lồ che trời, các tòa nhà trong thung lũng san sát nhau, nghiễm nhiên hình thành nên một tòa thành trì phồn hoa.

Lý Thanh Sơn đứng ở lối vào thung lũng, trước một đại môn cao mười mấy trượng.

Ngửa đầu lên nhìn, lập tức thấy trên vách đá cao vút đến tận mây có bốn chữ lớn đẫm máu “kẻ thiện vào sẽ chết”, dường như được viết bằng máu tươi.

“Kẻ nào ở bên dưới!?”Lầu trên cổng, một người rống to lên.

“Bạch Ưng thống lĩnh, Lý Thanh Sơn!”Lý Thanh Sơn ngân nga nói, giọng như sấm nổ truyền khắp toàn bộ thung lũng.

“A!”Người kia lấy làm kinh hãi, mở to hai mắt cẩn thận nhìn kỹ Lý Thanh Sơn mặc một độ đồ trắng kia, sau đó cười nói:“Thống lĩnh đại nhân, ngươi chán sống rồi sao? Dám đến Quần Ma quật của chúng ta dạo chơi, không sợ mấy vị đông chủ của chúng ta đi ra ăn tươi nuốt sống ngươi sao!”Trên cổng lập tức truyền đến một trận cười vang, hồn nhiên không sợ thân phận và tu vi của Lý Thanh Sơn.

“Đang muốn đến tiếp các vị động chủ một hồi, mau mở cửa nhanh!”Tiếng cười vang trên cổng càng kịch liệt, tranh đấu nhiều năm như vậy với Ưng Lang vệ, dù chưa hoàn toàn thắng nhưng cũng chưa bao giờ có Bạch Ưng thống lĩnh đến hỏi thăm trước, lại có người reo hò ầm ĩ:“Uy danh Quần Ma quật lan xa, Ưng Lang vệ cũng phải cúi đầu xưng thần!”Đến nỗi họ còn không nghĩ đến chuyện Bạch Ưng thống lĩnh mới nhậm chức đến để giết họ, sao lại như thế được!Một lát sau, hình như họ nhận được mệnh lệnh gì đó nên cửa hông bên dưới hé ra một khoảng nho nhỏ.

“Vào đi, thống lĩnh đại nhân, động chủ bọn ta muốn gặp ngươi.

”Lý Thanh Sơn đứng im bất động:“Xin mời mở cửa chính, cảm ơn!”Tựa như một giọt nước rơi vào chảo nóng, tiếng cười vừa mới ngừng ở trên cổng lại sôi trào.

“Ha ha, hắn nói xin mời, còn nói cảm ơn, cười chết ta rồi!”“Không hổ là danh môn chính phái đến từ Thanh Châu, e rằng lần này là đến để càn quét đám quần ma chúng ta!”“Ha ha, nếu các ngươi không mở cửa ra thì ta phải gõ cửa!”Trên một tòa tháp cao sâu trong thung lũng, năm vị động chủ Quần Ma quật chính tụ tập lại đây bàn bạc.

“Đại động chủ đâu? Sao vẫn chưa đến!”Một đầu đà nói.

Cái trán hắn nhô ra, xương gò má cao vút, hốc mắt lún sâu, bên trong ngập tơ máu, môi xanh xao, trên trán mọc hai cái chân thịt.

Rũ mắt nhìn không có chút nhân khí nào, lại như đeo một chiếc mặt nạ quỷ, trên người khoác một tấm áo cà sa màu đỏ tươi.

“Quỷ đầu đà, cũng không phải ngươi không biết đại động chủ đã bế quan hai năm, chuyện nhỏ như này sao có thể quấy rầy hắn được.

”Một nữ tử nói như vậy.

Dung mạo nàng mỹ lệ, tuy không phải tuyệt sắc nhưng thân thể đẫy đà đầy đặn, trên người có từng vòng tơ tằm quấn quanh, nửa ẩn nửa lộ trông càng trắng ngẩn mê người.

Quỷ đầu đà liếc nàng một cái, dường như còn dè chừng nên không nói nữa.

Hắn chỉ là động chủ Quần Ma quật thứ sáu, mà mỹ nhân mập này lại là động chủ thứ tư.

Trông nàng thì giống người nhưng thực ra là một dị nhân chủng tộc hi hữu, được gọi là Mỹ Tằm Nương.

Nếu nàng được coi là mập, mà so sánh với nam nhân bên cạnh thì lại như là một tiểu nữ tử xinh xắn lanh lợi.

Rũ mắt nhìn, nam nhân kia không còn giống một người mà là một đống núi thịt màu trắng ngọ nguậy, ngũ quan đều bị thịt mỡ chen lấn đến mức sắp không thấy được nữa, đó chính là động chủ Quần Ma quật thứ hai “Thiên Phì Lang Quân”.

Thân thể hắn hơi lay động tựa như gợn sóng, mở miệng nói:“Hừ, việc nhỏ ư, đó cũng là Bạch Ưng thống lĩnh đấy, Hoàng Tư Tần còn chết ở trong tay hắn, ta thấy là kẻ đến chẳng lương thiện gì!”“Nếu hắn dám đến thì chắc chắn không thể sống sót rời khỏi nơi này, nếu không mặt mũi Quần Ma quật chúng ta biết để vào đâu!”Người nói chuyện là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt đen gầy tràn ngập sát khí.

Hắn đeo rất nhiều vòng vàng trên người, trên mặt trồi ra một con bọ cạp màu đen, đuôi bọ cạp chia làm ba, ngược lại là một trong những người bình thường nhất ở nơi này.

Chỉ là da dẻ hơi tím, những người khác đều duy trì một khoảng cách với hắn.

“Ngụy Độc, đệ tử của ngươi chết rồi mà không dám đi báo thù, lại muốn mượn tay của bọn ta!”Quỷ đầu đà sợ Mỹ Tằm Nương nhưng không sợ hắn, bởi vì Ngụy Độc được xếp hạng chót trong chư vị động chủ Quần Ma quật, chỉ là động chủ thứ tám.

Trên mặt Ngụy Độc tràn ngập vẻ oán độc, Bạch Lang vệ bị Lý Thanh Sơn giết chết chính là môn đồ đắc ý của hắn, bị giết như ép con rệp thì sao không hận Lý Thanh Sơn cho được.

Nhưng hận thì cũng hết cách rồi, suy cùng cùng Quần Ma quật cũng không phải một tông môn, trừ phi có ngoại địch xâm lấn, nếu không thì không thể đoàn kết.

Đệ tử đắc ý của hắn bị giết thì những động chủ khác vui mừng còn chẳng kịp, tất nhiên sẽ không báo thù giúp hắn.

Hắn cũng không dám một mình đi trêu chọc kẻ đã giết Hoàng Tư Tần, vốn tưởng rằng đại thù khó báo mà không ngờ cơ hội tự đưa tới cửa, nên sao bỏ qua cho được.

“Chúng ta đã lập lời thề độc, có ngoại địch xâm lấn thì sẽ đồng lòng hợp sức lại, ngươi dám vi phạm sao?”Ngụy Độc quát lên.

“Ai nói hắn đến làm kẻ địch của chúng ta, nói không chừng là xin vào thành, muốn lôi kéo chúng ta giống như tên Hoàng Tư Tần kia!”Quỷ đầu đà nói.

“Ta thấy có thể lắm!”Mỹ Tằm Nương cười híp mắt:“Chỉ cần hắn không bị điên thì sẽ không giết tới chúng ta!”“Các ngươi muốn bắt tay với Ưng Lang vệ? Đừng quên huyết hải thâm thù nhiều năm như vậy!”Ngụy Độc âm thầm tức giận nói.

Bình Luận (0)
Comment