Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1311 - Chương 1320: Quyết Định“Nếu Lão Đại Không Ở Đây, Vậy Ta Chính Là Người Lo Liệu Việc Ở Đây.

Chương 1320: Quyết Định“Nếu lão đại không ở đây, vậy ta chính là người lo liệu việc ở đây.

Cho hắn vào, nghe xem hắn muốn nói gì, nếu không người khác còn tưởng rằng chúng ta sợ hắn.

Nếu nói để chúng ta hài lòng thì cho hắn chết một cách sảng khoái, còn nếu không hài lòng thì để sâu của lão ngũ ăn sạch hắn từng chút một!”Đống thịt mỡ trên thân Thiên Phì Lang Quân run rẩy một trận, thế mà lại có thứ như cánh tay nhô ra từ trong đống thịt, cánh tay đó chỉ vào kẻ “người túi áo” nãy giờ chưa lên tiếng mà nói.

Sở dĩ gọi là người túi áo là vì trên thân người kia đầy những túi áo to to nhỏ nhỏ, gần như nhấn chìm toàn thân hắn, ngay cả là nam hay nữ cũng không thể nhận biết được.

Ngoài một túi Bách Bảo ra thì mỗi một chiếc túi còn lại đều là một túi trùng.

Đó chính là động chủ Quần Ma quật thứ năm, Sơn Trùng tử.

Thiên Phì Lang Quân vừa nói xong thì các động chủ khác đều không nói nữa, đây có nghĩa là nhất định phải đẩy Lý Thanh Sơn vào chỗ chết.

Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, trao đổi ánh mắt với nhau.

“Vu Vô Phong, đợi khi sư môn Lý Thanh Sơn giết tới, ta xem ngươi còn yên tâm bế quan kiểu gì! Hừ, muốn vượt qua thiên kiếp thứ ba, thống nhất Quần Ma quật ư, mơ mộng hão huyền!”Thiên Phì Lang Quân thầm nghĩ, ánh mắt lướt qua:“Các ngươi có ý kiến khác không?”Chư vị động chủ đều nhất trí đồng ý, đưa Lý Thanh Sơn vào chỗ chết!Tuy rằng đại động chủ đang tu hành, còn có hai vị động chủ không ở trong Quần Ma quật, nhưng mượn lợi thế địa hình của Dã Nhân sơn cùng với tầng tầng trận pháp cạm bẫy thì Bạch Ưng thống lĩnh chẳng có một đường sống nào.

…Lý Thanh Sơn đứng chắp tay trong màn mưa, tóc đen đồ trắng, sừng sững như núi cao, trên mặt là nụ cười thong dong trước sau như một.

Mây đen thấp thấp đè xuống, Dã Nhân sơn trông càng hiểm trở hơn, âm trầm tràn ngập địch ý.

Mỗi một hang động đều tựa như một con mắt lạnh lùng, ngay cả gió nóng xoay quanh trên đỉnh đầu cũng như là tiếng cười nhạo.

“Gõ cửa ư! Vậy ngươi gõ đi, xem ai sẽ mở cửa cho ngươi!”“Chẳng bằng ngươi cầu xin lão tử đi, lão tử thấy ngươi đáng thương thì nói không chừng còn mở cửa ra giúp ngươi!”“Chạy trở về Thanh Châu đi, nơi này không phải nơi ngươi nên đến!”Toàn bộ Dã Nhân sơn đều bị kinh động, ngày càng có nhiều người tụ tập lại lầu trên cổng nhìn xuống Lý Thanh Sơn một thân một mình ở bên dưới mà chỉ chỉ chỏ chỏ, nghị luận cười nhạo.

Trong số họ có cả nam cả nữ, có cả tăng cả người trần tục.

Có người mặc trường sam váy ngắn, tay cầm quạt lông dùng khăn buộc đầu, trông không khác nào nhân sĩ Trung thổ.

Có người dùng thuốc màu bôi mặt, phanh ngực lộ bụng, mang rõ nét đặc sắc Nam Cương.

Còn có một vài người có đặc trưng dị nhân yêu quái, cũng có vài người không có chút dáng dấp nào của nhân loại.

Trong chốc lát, quần ma loạn vũ, cùng vừa khéo với cái tên Quần Ma quật này.

Không một ai sợ Lý Thanh Sơn, thái độ hắn càng ôn hòa có lễ thì tiếng cười của họ càng càn rỡ, giống như nhìn một tên hề quái dị.

Với thân phận của họ thì cơ hội cười nhạo cường giả như vậy cũng không nhiều.

Cảm giác này tương tự như đứng ngoài lồng sắt xem mãnh hổ, làm mãnh hổ tức giận, để nó gào thét giương nanh múa vuốt nhưng lại bị song sắt cản trở, không thể làm mình bị thương được.

Đây là một loại vui thích hiếm thấy.

“Vậy thì ta đi gõ cửa!”Thế là Lý Thanh Sơn cúi đầu, nhếch miệng nở nụ cười lộ ra răng nanh, sau đó bước về phía cánh cửa khổng lồ kia.

Đột nhiên Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người rơi xuống từ lầu trên cửa thành.

Đó là một tên béo trắng, trên đầu đội mũ sắt sừng trâu, người mặc một bộ áo giáp, phát ra tiếng gào thét, liên tục vung quyền trên không trung.

Ầm ầm ầm ầm!Không khí nổ vang, tốc độ tên béo hạ xuống không ngừng chậm lại, cuối cùng ngã ầm một tiếng trước mặt Lý Thanh Sơn.

“Có dũng khí !”Lý Thanh Sơn nhướng mày, rõ ràng kẻ này còn chưa vượt qua thiên kiếp thứ nhất.

Tên béo đặt mông ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, khuôn mặt to trắng thoáng chốc trở nên càng trắng hơn, sau đó lại đỏ lên, rồi hắn cấp tốc lui về phía sau, xoay người lại mắng to với lầu trên tường thành:“Con mẹ nó, đứa nào đẩy ta?! Ta thao tổ tông hắn…”Hắn mắng mấy câu bậy bạ liên tiếp, xen lẫn với tiếng địa phương Nam Cương.

Vừa nãy hắn cũng như vậy, đang đứng mắng vui vẻ ở lầu trên tường thành thì không ngờ bị ai đó vỗ một chưởng từ phía sau, thế là chợt không khống chế được thân thể mà bay ra ngoài.

“Ha ha, La mập mạp ngã xuống rồi!”“Lần này xong mẹ kiếp trứng của hắn rồi!”“Nói không chừng đại hiệp đến từ Thanh Châu này có lòng dạ từ bi, không giết hắn ấy!”Lầu trên tường thành lại bùng lên tràng cười vang, không có người nào đồng cảm với cảnh ngộ của hắn, trái lại còn dốc sức chế giễu hắn.

Tọa sơn quan hổ đấu, còn có chuyện gì đặc sắc hơn việc có người ngã xuống sao? Ngoài người trong cuộc thì tất cả mọi người đều rất hưng phấn, rất chờ mong.

La mập mạp xoay người lại, chỉ vào Lý Thanh Sơn và nói:“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng ra tay, sư phụ của ta là Thiên Phì Lang Quân - động chủ Quần Ma quật thứ hai, hiện tại đang ở bên trong thành, ngươi dám làm ta bị thương thì hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”Lý Thanh Sơn cười không nói gì rồi chỉ chỉ vào cửa nách.

La mập mạp như được đại xá, lập tức xoay người bỏ chạy, lúc tiến vào trong cửa nách còn không quên xoay đầu lại nói:“Coi như ngươi thức thời!”Lầu trên thành vang lên một loạt tiếng suýt xoa tiếc nuối, La mập mạp vừa đi lên là lại gây ra một trận ồn ào, mọi người càng ngày càng khinh bỉ Lý Thanh Sơn ở bên dưới.

Ở đây, nhân từ là không được công nhận, càng hung ác thì càng được người ta tôn kính.

Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng đi tới trước cửa thành, vừa giơ tay lên thì mặt quỷ to lớn được vẽ trên cửa thành bỗng nổi ra rồi cắn về phía Lý Thanh Sơn.

“Có người ở nhà không?”Ầm!Mặt quỷ vỡ nát, cửa thành tiêu tan, đá vụn bay tán loạn!Không khác nào vạn tấn thuốc nổ nổ tung, từng khối đá khổng lồ cỡ ba đến năm trượng gào thét bắn ra tựa như hòn đá nhá mất đi trọng lượng.

Một đám ma tu đang trông coi ở sau cửa bỗng nghe thấy tiếng vang thật lớn, chỉ thấy những hòn đá to to nhỏ nhỏ lao đến như trâu đực đang nổi giận, còn chưa kịp phát huy tu vi của mình thì đã bị tảng đá đập trúng, bỗng chốc biến thành đống thịt nát.

Ma tu đứng trên cửa thành xem trò vui trực tiếp bị đất đá bụi mù bay tán loạn nuốt chửng.

Một lúc lâu sau thì chấn động mới lắng xuống, trong thung lũng vẫn còn vang vọng tiếng nổ.

Một ma tu có nửa người dưới bị tảng đá đè nát, thoi thóp giương mắt lên nhìn, cửa thành cao mười mấy trượng kia đã hoàn toàn biến mất, biến thành một lỗ thủng to lớn, thi thể nằm ngang dọc khắp nơi, một bóng người đi ra từ trong đống bụi mù đá vụn chồng chất.

Chờ khi bóng người kia đến gần thì chỉ thấy trên mặt hắn vẫn là nụ cười thong dong, hình như cũng không cho là mình đã làm chuyện gì bất bình thường.

Những ma tu có ở gần cửa thành có tu vi thiên kiếp thứ nhất trở xuống đều bị đá vụn bắn thành như cái sàng, cho dù vượt qua thiên kiếp thứ nhất, nhưng chỉ cần bị đá tảng bắn trúng chính diện thì cũng mất mạng tại chỗ.

Lý Thanh Sơn lướt qua đống tàn thi và đá vụn, đi vào bên trong thung lũng.

Trước mặt hắn là một con đường rộng lớn, đối diện là một ngọn núi cao nhất Dã Nhân sơn, trên ngọn núi có một tòa tháp cao sừng sững.

Hắn có thể cảm nhận được vài cỗ khí tức mạnh mẽ đang hội tụ ở đó, đó chính là vị trí mục tiêu của hắn.

Trong tháp cao, mấy vị động chủ đều khiếp sợ.

“Hắn lại dám ra tay!”Mỹ Tằm Nương rất bất ngờ, vừa ra tay đã phá hủy cửa lớn của Quần Ma quật, giết vô số ma tu, giống như kết làm tử thù, không để lại bất kỳ đường lui nào, điều này hoàn toàn khác so với suy đoán ban đầu của nàng:“Chẳng lẽ hắn bị điên rồi!”“Còn nói không phải đến làm kẻ địch của chúng ta.

”Ngụy Độc trào phúng nhìn quỷ đầu đà.

Thiên Phì Lang Quân cười ha ha nói:“Thực sự là ức hiếp đến tận cửa rồi, Quần Ma quật chúng ta mới không làm địch với Ưng Lang vệ mấy chục năm, vậy mà cũng làm người ta coi thường.

”Rồi vẻ mặt hắn chợt trở nên hung ác:“Vậy thì cho hắn thấy sự lợi hại của chúng ta đi!”“Linh khí nồng quá!”Lý Thanh Sơn dọc theo thông đạo lớn nhanh chân sải bước đi về phía trước, càng đi sâu vào trong sơn cốc, linh khí càng nồng đậm.

Hít thở một hơi không khí đều khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Ngay cả Nhạc Sơn động phủ so với nơi này thực sự kém xa rất nhiều.

Sơn cốc không có nhiều cây gỗ khổng lồ che trời, tầm nhìn có vẻ rất rộng mở, hai bên núi hoang dã nhô cao nghìn trùng, mọc lên rất nhiều kỳ hoa dị thảo, còn có cây tùng thương nghênh đón khách, từng tảng đá kỳ lạ lởm chởm, chim hót khe sâu, bướm múa trên những bụi hoa.

Mấy dòng suối quanh co quanh co giữa núi, hóa thành thác nước lao thẳng xuống dưới, xuyên qua mây mù, rơi vào đầm màu ngọc bích làm những giọt nước giống như ngàn vạn châu ngọc văng lên.

Phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Mà ở trong ”tiên cảnh” này có một tòa thành lớn, kiến trúc xếp chồng lên nhau theo phong cách riêng, vừa có Man Hoang thần miếu được xây dựng bằng đá lớn, cũng có nhà lớn cổng cao được xây bằng gỗ, màu sắc khắp nơi, thỏa thích thể hiện một Nam Cương muôn màu muôn vẻ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới đây chính là Quần Ma quật hung ác lừng lẫy Nam Cương, sống ở nơi này chỉ có thể là một đám ma tu coi trời bằng vung.

Ngay cả vùng đất man hoang có đầu tai tiếng đến mức này, ác nhân bên ngoài so với họ liền giống với đứa trẻ nhỏ, vừa thuần khiết vừa thông minh.

Tâm trạng Lý Thanh Sơn vui vẻ thưởng thức phong cảnh, giống như đang xem ngôi nhà mới của mình vậy.

Khi hắn đi vào trong thành, đường lớn ngõ nhỏ vốn náo nhiệt thoáng chốc an tĩnh lại, từng tòa kiến trúc hai bên đường xuất hiện những ánh mắt nhìn chằm chằm, cảnh giác, tràn đầy địch ý.

Nụ cười trên mặt Lý Thanh Sơn bớt phóng túng đi một chút, hắn có thể cảm nhận được bốn phía có trùng điệp pháp trận, hoặc là nói bây giờ hắn đã bước vào bên trong một số lượng pháp trận lớn.

Bình thường tông môn đều chú trọng phòng ngự bên ngoài, thiết kế trận pháp phòng thủ, nghiêm khắc khống chế người tiến vào.

Ở bên trong sẽ không bố trí quá nhiều chướng ngại, thuận tiện cho các đệ tử trao đổi qua lại.

Nhưng ở Quần Ma quật lại không giống thế, nơi này tốt xấu lẫn lộn, thường xuyên có người lui tới ra vào.

Tám đại động chủ cũng có sự đề phòng lẫn nhau.

Mâu thuẫn giữa các đệ tử lâu la phía dưới càng thêm nặng nề.

Các động chủ bởi vì huyết thệ ít nhất còn duy trì sự hòa bình bên ngoài, con đám ma tu phía dưới tranh đấu cũng là chuyện thường xuyên, bình thường một lời không hợp liền đánh nhau.

Các động chủ chẳng những không ngăn cản ngược lại còn thấy vui vẻ và thành công, hạng người vô năng không có tư cách ở trong Quần Ma quật.

Đây chính là lẽ sống sinh tồn của ma tu, luyện cổ bình thường ưu thắng bại liệt.

Giữa người và người không có sự tin tưởng và tình bạn, chỉ có đề phòng và lợi dụng lẫn nhau.

Nếu dã thú phân chia lãnh địa dùng nước tiểu thì người tu hành dùng pháp trận.

Mỗi một tòa kiến trúc đều có ít nhất một pháp trận đang vận hành, mà một khu kiến trúc lớn sẽ có một pháp trận lớn hơn bao phủ.

“Đây có lẽ là nơi dày đặc pháp trận nhất trên thế giới.

Cũng may nơi này là động thiên phúc địa, những pháp trận này mới có thể vận hành, hơn nữa uy lực chỉ sợ còn vượt xa so với pháp trận tầm thường.

Bảo sao họ dám mở cửa bên thả ta đi vào, quả thật là tự chui đầu vào lưới.

Lúc này vẫn chưa phát động là muốn chờ ta lún sâu hơn sao?”“A, nếu chỉ dựa vào một mình Lý Thanh Sơn thì thật sự là cửu tử nhất sinh.

Im lặng nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc để Bắc Nguyệt ra ngoài thư giãn gân cốt một chút rồi!”Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con.

Lý Thanh Sơn đi lên phía trước, chỉ thấy một đứa bé mặc quần áo vải màu đỏ, đầu đội mũ hổ ngồi ở giữa đường oa oa khóc lớn.

Vô cùng có tinh thần, thanh âm vang dội, ở trong tòa thành yên tĩnh này lại hiện ra một tia quỷ dị.

“Tiểu gia hỏa.

Ngươi đang khóc cái gì vậy?” Lý Thanh Sơn cười nói, thậm chí còn ngồi xổm xuống.

Giống như hoàn toàn không nhận ra sự quỷ dị nguy hiểm ở bên trong, từ trước đến nay hắn vẫn luôn ôn hòa khi đối mặt với mấy đứa bé.

“Chó con của ta sắp chết!” Đứa trẻ vẫn cúi đầu lau nước mắt như trước.

“Ồ, chó con của ngươi đâu? Để ta nhìn thử xem, có lẽ ta có thể cứu sống nó!”“Vô dụng, ngươi nhất định phải chết!”Đứa nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt đỏ ửng mang theo sự hung ác âm trầm không phù hợp với tuổi tác.

Lời này vừa nói ra, một cỗ lực lượng bí hiểm vô hình vô ảnh lập tức bám vào trên người Lý Thanh Sơn, đồng thời xâm nhập thật sâu vào thần hồn của hắn.

Lời nguyền!Một loại phương thức công kích khó lòng phòng bị nhất, thường thường có thể giết địch, đả thương kẻ địch trong vô hình.

Một khi bị độc chú quấn thân thì quả thực so với kịch độc trong người còn phiền phức hơn gấp mười lần, thế nhưng điều kiện nguyền rủa cũng cực kỳ khắc nghiệt.

Sau khi nói xong câu đó, trên khuôn mặt đứa bé kia lập tức chảy ra máu từ mắt, mũi, tai mà chết, hiển nhiên chẳng qua nó chỉ là khôi lỗi, hơn nữa rất có thể là một trong những điều kiện nguyền rủa.

Nụ cười trên mặt Lý Thanh Sơn biến mất, linh quy trấn áp nguyền rủa xuống, thần hồn trở nên rõ ràng, nguyền rủa không còn sót lại chút nào.

“Đáng chết, do tu vi chênh lệch quá xa sao?”Một lão già mù trên người mặc quần áo lam lũ, trong tay cầm gậy kêu lên một tiếng đau đớn, nhận ra nguyền rủa của mình thất bại, thầm mắng một tiếng.

Chẳng qua có thất bại cũng không sao cả, là người đầu tiên dám trực tiếp công kích nên dù ra sao hành động của hắn nhất định sẽ được mấy vị động chủ khen ngợi, cho dù nguyền rủa thất bại, đối phương cũng hết với hắn.

Ầm ầm!Cuồng phong cuốn theo gỗ vụn tràn ngập căn phòng, trên vách tường thật dày xuất hiện một cái lỗ lớn.

Lý Thanh Sơn xuyên qua mười mấy vách tường, bảy tám tòa pháp trận, đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn vào lão già mù.

“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Lão già mù run rẩy lui về phía sau: “Ta chỉ là một lão già mù sắp chết!”Lão ta còn muốn giả vờ không liên quan đến chuyện này nhưng trong lòng lão ta lại tràn ngập sợ hãi, rốt cuộc làm sao hắn biết đó là ta, nguyền rủa của ta chắc hẳn sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào chứ!“Yên tâm, con người của ta luôn kính già yêu trẻ.

Đến đây, đưa gậy trong tay cho ta.

Hôm nay thời tiết đẹp, ta sẽ đưa lão ra ngoài đi dạo một chút!”Lý Thanh Sơn một tay nhận lấy gậy của lão già mù, một tay giữ chặt lấy cổ tay gầy gò như củi của lão ta, nữa lôi nửa kéo dọc theo con đường lúc hắn tới.

Một đám ma tu sợ hãi nhìn hắn xuyên qua sảnh đường nhà mình, lão già mù run rẩy, đây không phải giả vờ nữa mà là thật sự tràn ngập sợ hãi, nhưng lão ta lại không dám phản kháng.

Đi ra đường cái, bên cạnh thi thể đứa bé kia, Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Nào, há miệng đi!”Lão già mù thấy tình hình không ổn, trong miệng chợt phát ra một loạt những từ ngữ kỳ lạ không lưu loát.

Phốc một tiếng, cái gậy cắm vào trong miệng lão ta!“Ác thật đấy!”Lý Thanh Sơn cắm cây gậy quanh co khúc khuỷu, tràn đầy rễ cây kết lại với nhau, từng tấc từng tấc cắm vào trong đầu của lão già mù, cho đến khi nó xuyên qua dựng thẳng trên mặt đất.

Nhưng mà lão ta vẫn chưa chết.

Tuy rằng bị xuyên qua nội tạng, ngay cả đan điền khí hải cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng dù sao lão ta cũng là người tu hành, thân thể lọm khọm bởi vì thống khổ mà co lại.

“Ai dám động đến lão ta thì đến làm bạn với hắn ta đi!”Lý Thanh Sơn nói một tiếng, để lại dấu hiệu cổ quái, hấp dẫn ánh mắt trong bóng tối kia rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Trong những tòa kiến trúc hai bên đường rất nhiều thân ảnh đang rục rịch muốn động đều thấy sợ hãi.

Lý Thanh Sơn cảm thấy tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều, đi thêm lát nữa.

Nhìn thấy sắp đi đến cuối sơn cốc, hắn dừng bước lại, ngửa đầu nhìn về phía một tòa tháp cao trên núi đang có năm đôi mắt đang nhìn hắn từ xa.

Linh khí trong không khí càng ngày càng nồng đậm.

Khu vực nằm ở đáy cốc cũng chính là chân núi Dã Nhân, nơi tập hợp linh khí của trời đất, động phủ của tám đại động chủ đều được xây dựng ở trong đó.

Đệ tử lâu la bình thường chỉ có thể xây dựng động phủ trên đỉnh núi hai bên.

Nơi này giống như là đáy túi, cạm bẫy cuối cùng.

Pháp trận bố trí ở chỗ này cho dù là cấp bậc, quy mô, hay là khả năng phát huy sức mạnh đều không phải thứ mà pháp trận trong thành có khả năng so sánh.

Cho dù họ không ra tay cũng có thể vây khốn một tu sĩ vượt qua hai lần thiên kiếp hoặc Yêu Soái.

Năm vị động chủ đều đang chờ, chờ Lý Thanh Sơn tiến thêm một bước về phía trước, sau đó chính là ngày chết của hắn!Đại chiến vô cùng căng thẳng!Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Thanh Sơn chỉ đứng bất động, cứ đứng một chỗ như vậy, khóe miệng nhếch lên.

“Khách quý tới thăm, sao không đến trên núi một lần, nói rõ ý đồ đến đây!” Giọng nói của Thiên Phì lang quân từ trên tháp cao truyền đến.

Rốt cuộc Lý Thanh Sơn cũng động đậy, nhưng không phải đi về phía trước, bước chân chuyển hướng đi về phía bên trái.

Một tòa nhà cao trăm thước, tên là ”Say không về”, nhà cửa hoa lệ, mái hiên đấu góc, gió mát thổi qua, chuông gió rung động.

Tinh xảo hoa mỹ không giống với tạo vật của Nam Cương, hơn nữa biết rõ Lý Thanh Sơn đến, tửu lâu này còn dám mở rộng cửa vào.

“Ông chủ, mang rượu lên đây!”Lý Thanh Sơn bước qua cánh cửa, trong lầu không có một vị khách nào nhưng không ít bàn còn để lại đồ ăn trong tiệc rượu.

Hắn phóng mắt ra xa chỉ nhìn thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đứng ở phía sau quầy, lạch cạch đánh bàn tính để tính toán, lại đánh thêm vài cái, có vẻ như tính được kết quả hài lòng, mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có ông chủ, chỉ có bà chủ, khách quan không phân biệt được nam hay nữ sao?”Mắt ngọc mày ngài, lớn mật mạnh mẽ, đầu khẽ nghiêng một cái, ngân sức trên đầu cũng leng keng vang lên.

Nàng ta đi ra từ sau quầy, y phục vải xanh thêu hoa, vải hoa gấm vóc.

“Ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ, chỉ cần biết rượu của ngươi có được hay không, nếu không tốt, ta sẽ phá hủy cửa tiệm của ngươi!”Lý Thanh Sơn ngồi xuống cái bàn ở giữa, thầm nghĩ: “Đám Quần Ma này quả nhiên có nhiều cao thủ, vừa rồi giết một người bây giờ lại xuất hiện thêm một người khác.

Đương nhiên, nếu không có mấy cái bàn chải thì cũng không có can đảm đối mặt với ta.

Chẳng qua tuổi của nàng ta chỉ sợ không trẻ giống như vẻ bề ngoài như thế này!”“Khách quan, ngươi hung dữ thật đấy! Chỗ này của ta rất nhiều rượu ngon, bảo đảm ngươi không say không về.

Nhưng khách quan, ngươi không đi gặp mấy vị động chủ của chúng ta mà đến cửa hàng nhỏ uống rượu, chẳng lẽ trong lòng cảm thấy sợ hãi, muốn uống rượu lấy thêm can đảm hay sao?” Bà chủ cười nói, bày ra dáng vẻ ngây thơ tò mò.

Chỉ cần là nam nhân sẽ không muốn người khác nói mình nhát gan sợ hãi, đặc biệt là một nữ nhân xinh đẹp nói như vậy!Lý Thanh Sơn cũng là nam nhân, hắn lắc đầu nói: “Lời này không đúng, không phải ta sợ động chủ của các ngươi mà là động chủ của các ngươi sợ ta!”“Xin được chỉ giáo?” Bà chủ lắc lư cái eo, đi vài bước lại chỗ hắn, trực tiếp ngồi ở trên bàn trước mặt Lý Thanh Sơn, nghiêng người hỏi.

“Ta là khách, họ là chủ.

Ta một người, họ tám người.

Bây giờ ta đang ngồi ở đại sảnh nhà họ, họ lại không dám từ trong phòng ngủ đi ra gặp ta, ngại ngùng nhút nhát giống như một tiểu cô nương, ngươi nói xem, rốt cuộc là ai sợ ai!”Lý Thanh Sơn mỉm cười nói.

“Ôi chao, ta nói không lại ngươi, ngươi muốn uống rượu thì uống đi, nhưng ta muốn ngươi phải thanh toán nợ trước!”Bà chủ cúi người xuống, tiến đến trước mặt Lý Thanh Sơn, hơi thở như hoa lan, khe rãnh trước ngực như ẩn như hiện.

“Ta vừa mới ngồi xuống, ngay cả chén trà cũng không uống, lấy đâu ra nợ?”“Chỗ này của ta vốn dĩ ngồi đầy người, cũng bởi vì ngươi tới mà họ lập tức tản đi.

Tiền rượu, tiền thức ăn đều không trả.

Ngươi nói xem chỗ nợ này chẳng lẽ không nên do ngươi trả sao?”Lý Thanh Sơn cười cười: “Ta tới đây ăn chùa một bữa, ngay cả nợ của mình còn không muốn trả, huống chi là của họ.

”Vẻ mặt bà chủ biến đổi: “Ở chỗ của ta chưa có ai dám quỵt nợ lão nương đâu!”“A, khí thế cũng lớn thật đấy, lúc ta muốn ăn cơm chùa, người dám bắt ta thanh toán cũng không nhiều đâu.

”Ánh mắt Lý Thanh Sơn ngưng lại, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Nhưng hắn như thế lại khiến cho bà chủ cảm nhận được một loại cảm giác không rét mà run, giống như trước mặt nàng ta không phải là một nhân loại mà là một con cự thú hung mãnh đang đùa giỡn nhìn con mồi bên miệng mình.

Cho dù không lộ ra sát ý, nhưng loại cảm giác áp bách bắt nguồn từ đỉnh chuỗi thức ăn này cũng đủ để khiến cho người ta không thở nổi.

“Thật hung dữ! Ngươi muốn uống rượu thì ta mời ngươi, trừng mắt nhìn đáng sợ thế làm gì?”Bà chủ đẩy vai Lý Thanh Sơn một cái, nói như đàn liếc mắt đưa tình, vẻ mặt động tác lại có chút cứng ngắc mất tự nhiên.

“Ngươi không cần sợ, nếu có rượu ngon đồ ăn ngon, nợ nên trả thì ta vẫn sẽ trả, nói không chừng còn có thể trả gấp bội!” Lý Thanh Sơn ngồi ngay ngắn, nụ cười tươi trên khuôn mặt màu đồng cổ không thay đổi.

“Ai sợ chứ! Rượu thịt ở chỗ ta ở Nam Cương không tìm ra nhà thứ hai, chẳng qua sẽ làm người ta uống say!” Bà chủ cất cao giọng.

“Uống say không trách ngươi, uống không say mới phải trách ngươi.

Cửa hàng của ngươi không phải là say không về sao? Hôm nay nếu không say không về, cho mấy vị động chủ của các ngươi thêm một chút can đảm, xem họ có dám xuống núi uống cùng ta một chén hay không!”Bà chủ nhìn Lý Thanh Sơn thật sâu, nam nhân này thật không đơn giản, dám xông vào núi Dã Nhân đã xem như dũng cảm, hiếm có được biết tiến biết lùi một cách tự nhiên, biến nặng thành nhẹ, hồn nhiên không giống như xông vào long đầm nhảy vào hổ huyệt, tựa như hắn mới là long là hổ trở lại sào huyệt lãnh địa của mình, coi tám đại động chủ như phụ nhân, xem mấy ngàn ma tu như đồ vật.

Cỗ hào khí ngút trời này đè toàn bộ thanh thế của Quần Ma quật xuống.

Trong những nam nhân từ trước đến nay nàng ta gặp lại không có kẻ nào có thể so sánh!Bà chủ lắc lắc vòng eo đi lấy rượu, bờ mông tròn trịa trong váy vểnh lên, uốn éo quả nhiên là phong tình vạn chủng.

Lý Thanh Sơn cười đắc ý, hắn thích nhất là bị mị hoặc.

Nhưng mà nhớ đến Tiểu An bây giờ đang ở xung quanh, chỉ có thể có chút tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

“Đầu bếp, có khách quý đến thăm, thổi lửa nấu cơm đi.

Nếu không ngon, coi chừng ta đánh ngươi!” Bà chủ lớn tiếng ra lệnh rồi đi xuống hầm rượu.

Đầu bếp phía sau truyền đến câu trả lời: “Được rồi, bà chủ!”Không lâu sau, bà chủ ôm vò rượu quay lại.

Đập vỡ bùn niêm phong, mùi rượu tỏa ra bốn phía, một cỗ chất lỏng rượu màu xanh nhạt rơi vào trong chén sứ lớn, rót đầy một chén.

Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua: “Trong rượu này sẽ không có độc chứ!”Bà chủ không nói hai lời, bưng chén sứ lên một hơi uống hết.

Đáy bát soi chiếu Lý Thanh Sơn, ném lên bàn, lau miệng: “Không dám uống thì đừng uống!”“Uống rượu một mình không có mùi vị, ngươi đến uống với ta!” Lý Thanh Sơn cười nói.

“Được thôi!” Bà chủ cũng không khách khí, một chân giẫm lên ghế dài, lại rót hai chén rượu, cảnh đẹp đáy váy như ẩn như hiện, hết sức mê người.

Keng!Hai cái chén sứ chạm vào nhau, mỗi người uống một hơi cạn sạch.

Lý Thanh Sơn khen một tiếng: “Rượu ngon.

Quả nhiên có hương vị khác!”Sâu trong mắt bà chủ ẩn chứa một tia đắc ý: “Cho dù ngươi gian như quỷ thì vẫn uống nước rửa chân của lão nương.

Muốn uống rượu không độc, chờ kiếp sau đi! Chẳng qua tu vi của hắn ta quá cao, vẫn nên lừa hắn ta uống thêm một chút.

Đợi đến khi độc tố phát tác, còn không phải tùy ta làm gì thì làm sao!”Rượu của nàng ta được gọi là ”Bất Quy Tửu”.

Không phải hạ độc vào trong rượu mà là chuyên môn luyện chế ra rượu độc hại người, nhưng cũng là loại rượu ngon nhất đẳng, chẳng qua phải dựa vào giải dược mới có thể nhấm nháp.

Không cần nàng ta phải khuyên, Lý Thanh Sơn đã uống như uống nước, uống từng chén một.

Chỉ một lát sau, một vò rượu liền cạn sạch.

“Ta lại đi lấy thêm một vò.

” Trên mặt bà chủ hơi choáng váng, nụ cười cũng thêm vài phần chân thành, thừa dịp độc phát tác chậm, vừa vặn tích lũy thêm một chút.

“Một vò rượu làm sao đủ, mang toàn bộ rượu trong hầm rượu chuyển ra ngoài đi!”“Được, hôm nay theo ngươi hết, nếu ngươi say, chỉ cần ngủ trong phòng ta là được.

” Bà chủ mị nhãn như tơ, lại đi lấy rượu.

Trong lúc nói chuyện, một gã mập mạp đội mũ trắng, đeo tạp dề trắng từ sau bếp đi ra, đặt đĩa thức ăn lên bàn, vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa, khom lưng, xoa xoa tay: “Mời ngài thưởng thức!”Mùi hương lan tỏa ra bốn phía của sảnh đường, Lý Thanh Sơn cũng không khách khí nếm thử những món ăn này một lần, ánh mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên với đầu bếp.

Những món ăn này so với những món Trừng Hải chiêu đãi hắn một bữa càng thêm mỹ vị và đặc sắc.

Bà chủ nói rượu và thức ăn ở đây không tìm ra nhà thứ hai ở Nam Cương xem ra cũng không phải là lời nói dối.

“Được rồi, nếu ngài thích thì ta tiếp tục làm!” Nụ cười của đầu bếp càng lúc càng khiêm tốn, ánh mắt híp lại thành một đường, cơ thể cúi xuống thấp.

Lúc này, bà chủ cầm rượu trở về, khi lướt qua đầu bếp ánh mắt hai người trao đổi một chút.

Kết quả là, Lý Thanh Sơn rượu đến thì uống, đồ ăn đến thì ăn, ăn uống liên tục, vô cùng thoải mái! Lại trêu chọc bà chủ vài câu, dường như mục đích đến Dã Nhân núi đã hoàn toàn vứt bỏ ra sau đầu.

Bà chủ nở nụ cười tươi càng thêm diễm lệ, thật đúng là cửa địa ngục thì ngươi xông vào, gấp gáp uống nhiều như vậy, thần tiên cũng khó cứu, chỉ có một con đường chết có thể đi!Trong tháp cao trên đỉnh núi, mấy vị động chủ chăm chú nhìn một màn này, trên mặt đều mang theo nụ cười lạnh.

Lúc ban đầu, Lý Thanh Sơn không chịu đi lên tiếp còn làm cho họ có chút trở tay không kịp.

Nhất thời không biết có nên chủ động xuất kích hay không.

Bình Luận (0)
Comment