Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1317 - Chương 1326: Ràng Buộc

Chương 1326: Ràng Buộc

Quần ma quật ở Dã Nhân Sơn, trong động phủ đại động chủ.

Một vệt sáng lóe lên trong bóng đêm, chiếu sáng gương mặt của Vu Vô Phong, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bạch hồng kiếm trong tay, vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn, nhưng mày vẫn cứ nhíu chặt lại.

“Đã trải qua bao lâu rồi? Hai tháng hay là ba tháng, hay là lại càng lâu hơn!”Dựa vào tu vi của hắn, vốn là có thể ước tính ra được rõ ràng, nhưng trận chiến này ảnh hưởng quá lớn đến hắn, toàn bộ kế hoạch mà hắn tính toán từ lâu bị quấy rầy, hắn vốn phải tiến bộ hơn, vượt qua thiên kiếp lần thứ ba, sau đó luyện hóa huyết thệ thư, thống nhất Quần ma quật, trở thành “dã nhân vương!”Kết quả quay qua quay lại đã trở thành nô bộc của người khác, hơn nữa còn không thể dựa vào sức mạnh của bản thân để thoát khỏi hoàn cảnh này, hiện tại trong đầu vẫn còn vô cùng rối loạn.

Tuy rằng trước đó huyết thệ cũng đã coi như là cực kỳ chu đáo, nhưng có một thứ chắc chắn sẽ không viết vào bên trong thề ước, đó chính là ngăn cản các động chủ đề cao tu vi, vượt qua ba lần thiên kiếp, động chủ đời đầu tiên sẽ không tự cắt đứt con đường tu hành của mình, ngược lại đã từng lén lút ước định, sau này ai có thể vượt qua ba lần thiên kiếp thì sẽ là “dã nhân vương” đời tiếp theo, có thể thống nhất Quần ma quật, khai tông lập phái.

Nhưng mà sao Tiểu An có thể để lại loại sơ hở này được, một khi Vu Vô Phong muốn độ lần thiên kiếp thứ ba sẽ lập tức kích phát nguyền rủa của huyệt thệ.

Huyết thệ thư không còn “thư kết minh” công bằng hợp lý của tám đại động chủ nữa, mà đã trở thành “khế ước nô lệ”, quay trở về với mục đích ban đầu khi nó được tạo ra.

Dù không có thứ này ước thúc thì hắn cũng không dám độ kiếp một cách qua loa nữa, lần thiên kiếp thứ ba cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần tâm tính dao động một chút cũng đã đủ để trí mạng.

Vu Vô Phong thở dài, đi ra khỏi động phủ, nhìn về phía bầu trời phía nam, yên lặng nói: “Sư phụ, ngươi có biết được tình trạng hiện tại của đệ tử không!”Đương nhiên, nếu chưa được cho phép mà dám liên lạc với người khác cũng vi phạm vào huyết thệ, hơn nữa dù được đồng ý thì cũng không được phép tiết lộ bí mật của Lý Thanh Sơn và Tiểu An.

Từng điều thề ước giống như từng sợi xích vô hình, trói chặt lấy hắn, làm hắn không dám đi nhầm một bước.

“Chỉ có thể chờ tin tức dã nhân sơn bị tấn công truyền đi ra bên ngoài, lan đến phía Nam Hải, chuyện này mới có cơ hội thay đổi!”Vu Vô Phong nhìn về phía điện phủ ở giữa núi: “Lý Thanh Sơn, ngươi không biết ngươi đang chọc phải cái gì đâu, đó là người mà ngươi không có cách nào chiến thắng được!”.

Lý Thanh Sơn cũng không biết đang có người nhắc đến hắn, hắn đang vô cùng tập trung nhìn phản ma kiếm ở trên đầu gối, mũi kiếm thẳng tắp hẹp dài chiếu xạ ánh sáng, ở phía lưỡi kiếm lại giống như có một đống thịt sống đang ngọ nguậy bao vây lấy một con mắt cực lớn, trông có chút buồn nôn.

Dưới sự thúc giục của Lý Thanh Sơn, tròng mắt đảo qua, đối diện với hắn.

Trong phút chú, hắn dùng hai mắt mình nhìn vào phản ma kiếm, lại từ trong con mắt kia nhìn thấy được chính mình, hai hình ảnh đan xen chồng lên nhau.

Hắn sử dụng pháp quyết Tàng Kiếm Cung, lại một lần nữa tẩy luyện phản ma kiếm, đồng thời cũng đang tẩy luyện kiếm tâm của bản thân.

Hắn không phải là kiếm tu, thứ ngưng kết trong cơ thể là ma tâm, chứ không phải là kiếm thai kiếm chủng hay thậm chí là sau khi vượt qua lần thiên kiếp thứ ba cũng sẽ không có kiếm anh như những kiếm tu khác, đây là hai con đường tu hành hoàn toàn khác nhau.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn lĩnh ngộ kiếm đạo, tẩy luyện kiếm tâm.

Tuy rằng làm một lúc hai ba chuyện, nhưng trên thực thế, chuyện luyện chế phản ma kiếm, tẩy luyện kiếm tâm và tu hành Trấn Ma Đồ Lục lại là một.

Ma quang trên người chợt lóe, hắn lại chuyển đổi sang hình thái ma soái, trải qua ba tháng tu hành, ngoại hình lại có chút thay đổi, đường cong vốn trơn nhẵn mềm mại lại có thể một chút góc cạnh.

Khác với những môn công pháp khác, Trấn Ma Đồ Lục là một môn công pháp có tính bao dung cực kỳ mạnh, dù là người, ma tộc hay là yêu ma thì đều có thể tu hành, cũng có thể chuyển hóa tu vi của bản thân trở thành ma lực, mà hình thái ma hóa cũng đang thay đổi liên tục.

Ban đầu là hình thái cao một trượng, mặc trọng giáp, là ý niệm ăn tươi nuốt sống lĩnh hội được trong bức tượng trấn ma, chỉ là một lớp vỏ rỗng.

Sau đó chính là hình thái dáng người cao gầy, cơ thể dẻo dai chính là bị Đại Hải Vô Lương Công và thương hải châu ảnh hưởng.

Mà hiện tại tác dụng của kiếm tâm cũng bắt đầu thể hiện ra bên ngoài.

Các công pháp bình thường đều cần phải tập trung cao độ, nhưng Trấn Ma Đồ Lục lại khác, nó vừa không để ý đến quá khứ của người tu hành, càng không có yêu cầu gì đối với tương lai, có cảm giác như muốn thu gom hết tất cả mọi thứ.

Nếu muốn phát huy ra uy lực chân chính, ngược lại phải đi suy luận mới được.

Một luồng ma quang từ trong ma nhãn chuyển ra, bao trùm lấy toàn bộ thanh kiếm chuôi kiếm, càng lúc càng sáng và dày đặc hơn, qua một lúc lâu sau, ánh sáng mới dần dần tối xuống, con ngươi trong ma nhãn đã biến mất, lại xài hết một viên ma tâm.

Lý Thanh Sơn cũng quay về hình thái bình thường, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hoạt động một chút, chỉ thấy Tiểu An đã biến thành một bộ xương trắng muốt, cũng đang ngồi khoanh chân, xương tay kết thành Phật ấn, ngồi ở bên trong ngọn lửa hừng hực, dáng vẻ vô cùng trang nghiêm.

Lý Thanh Sơn giao toàn bộ thi thể mà hắn để dành mấy năm nay cho nàng, trong đó có một đống người đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, nhất là trong trận chiến tranh ở Trấn Ma Tháp, thi thể ma dân giống như núi như biển, toàn bộ đều bị nàng luyện hóa thành tam muội bạch cốt hỏa.

Chắc là vì đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, ngọn lửa lại càng thêm tinh thuần, không có chút tà khí nào.

Dù bị những người tu hành khác nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩa rằng đây là thần hỏa thánh hóa, không thể nào tưởng tượng được thức ăn của ngọn lửa này chính là máu thịt và hồn phách.

Tiểu An tiếp tục tu hành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, rèn luyện bạch cốt, củng cố tu vi của hiện tại.

Quá trình này đã kéo dài suốt mấy tháng, xương trắng lại càng thêm cứng rắn trắng bóng, bạch cốt xá lợi giống như được ngưng tụ từ ngọn lửa.

Chu Nhan Bạch Cốt Đạo cũng là công pháp do đích thân Ngưu ca truyền thụ, dù nó không bằng Thần Ma Cửu Biến, nhưng mà cũng đã hơn xa tất cả công pháp trên thế giới này.

Cách đây vài năm trước, nàng gần như đã có được thực lực đánh bại tất cả những người vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, mà hiện tại nàng đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, ngưng kết ra bạch cốt xá lợi, lại sẽ có được thực lực như thế nào đây? Lý Thanh Sơn cũng rất mong chờ.

Nhìn một lúc, hắn lại ngồi xuống tiếp tục tu hành.

Thời gian vội vàng trôi đi, Lý Thanh Sơn bỏ từng viên ma tâm mà Đa Cát đưa cho hắn vào trong phản ma kiếm.

Bản thân phản ma kiếm đã có năng lực tự cắn nuốt ma tâm để nâng cao thực lực của nó, theo Lý Thanh Sơn luyện chế, hình thức bên ngoài cũng có chút thay đổi, nó vốn dài gần một trượng, bây giờ ngắn lại chỉ còn bảy thước, thân kiếm hẹp dài đã dày rộng hơn rất nhiều, mà đống thịt sống ở lưỡi kiếm dường như đã sắp sửa ngưng kết lại.

Mà hình thái ma hóa cùng hắn cũng thay đổi theo, càng thêm góc cạnh rõ ràng hơn, đến cả khu trung tuyến trên mặt nạ hình trứng của hắn cũng có thêm một đường nhô lên, giống như kiếm tích.

Lại dung nhập một viên ma tâm vào trong kiếm, Lý Thanh Sơn mở to mắt, Tiểu An đang ngồi canh ở cách đó không xa, chờ hắn tỉnh lại.

Lý Thanh Sơn hơi sửng sốt, xương trắng đã phủ lên máu thịt, biến thành chu nhan, vấn đề là cơ thể kia lại không mặc cái gì, chỉ có mái tóc dài uốn cong rũ xuống, khó khăn lắm mới che được thân thể.

Thấy Lý Thanh Sơn tỉnh lại, Tiểu An cười, nhào thẳng vào lồng ngực hắn.

“Tu hành xong rồi sao?”Lý Thanh Sơn cũng cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cảm giác bên trong cơ thể mềm mại này ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh khổng lồ không có thứ gì so sánh được, nhưng đồng thời nó cũng ẩn chứa tử vong và trầm tịch vĩnh viễn, hai thứ đó dùng một phương pháp kỳ diệu nào đó mà hòa làm một, biến thành cơ thể mềm mại thơm tho, xinh đẹp mĩ miều này.

“Chu nhan bạch cốt” trong truyền thuyết là làm người ta hiểu được sắc dục chỉ là thứ mờ ảo không có tác dụng gì, dù nhan sắc có đẹp đến mức nào thì cuối cùng cũng đều sẽ biến thành một nắm xương trắng.

Lý Thanh Sơn tự nhận bản thân không có được “đại trí tuệ” như thế, từ trước đến nay hắn đều là một người có dục vọng rất mạnh.

Nhưng mà đối mặt với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh này, ngoại trừ lúc đầu có hơi sững sờ ra, trong lòng lại bình tĩnh như nước, càng không cảm thấy có chút xấu hổ nào, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.

Cái này đương nhiên không phải là vì hắn đã lĩnh ngộ được Phật lý thâm sâu gì từ những thay đổi của chu nhan bạch cốt.

Lúc trước khi lần đầu tiên hắn biến thành yêu ma, cũng không có cách nào chấp nhận được dáng vẻ xấu xí của bản thân, là nàng thật lòng thật dạ chấp nhận hắn.

Sau đó hắn lại độ kiếp hóa hình, nàng cũng không vì hắn trở nên đẹp hơn mà lại càng yêu thích hắn, bởi vì tình cảm đã đạt đến cực hạn từ lâu.

Dù nhan sắc có đẹp lên hay là xấu đi thì cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

Ở trong lòng hắn, chu nhan và bạch cốt đều đẹp như nhau, không có gì khác biệt cả.

“Ừ, tiếp theo cũng phải bắt đầu luyện kiếm.

”Tiểu An nói, lấy ra thí phật kiếm, trên thực tế đây chỉ mới là kiêm phôi.

“Thanh kiếm này tốt thật đó!”Lý Thanh Sơn nhận lấy thí phật kiếm, sau khi lĩnh ngộ của hắn về kiếm đạo tăng lên, năng lực giám định và thưởng thức kiếm cũng trở nên càng cao, khen ngợi nói: “Nếu thanh kiếm này thật sự được luyện thành công, có lấy Thập Danh Kiếm đem so với nó thì cũng giống như sắt vụn thôi!”“Không biết đến khi nào mới sửa xong Tam Tuyệt Thư nữa.

”Tiểu An đổi một tư thế khác, lúc trước nàng còn nhỏ, đã quen ngồi vào lòng ngực hắn như một đứa con nít, hiện tại nàng đã cao lên rất nhiều, có hơi mất tự nhiên một chút.

“Đúng vậy, nếu có thể tìm hiểu được kiếm đạo bên trong đó thì thực lực của chúng ta sẽ lại càng mạnh hơn nữa, sẽ lại càng sớm có thể đi tìm lão Long Vương Mặc Hải kia báo thù hơn!”Nói lại thì Lý Thanh Sơn cũng có rất nhiều pháp bảo, tu la tràng là một, ma long kiếm là hai, còn có huyết thệ thư và bạch hồng kiếm trong tay Vu Vô Phong đương nhiên cũng là của hắn.

Mà tương lai còn có thể có được một món ma bảo từ Bất Nộ Tăng, một thanh kiếm nổi tiếng từ Tàng Kiếm Cung, cùng với thanh phản ma kiếm hắn sắp sửa luyện chế.

Đếm tới đếm lui cũng có đến bảy món, ở trong giới tu hành của khắp Cửu Châu này đều có thể nói là khủng khiếp, rất hiếm khi có người tu hành nào chỉ mới đến cảnh giới độ thiên kiếp lần thứ hai mà đã có được một món pháp bảo, chỉ sợ là đến cả những đại tu sĩ đã vượt qua ba lần thiên kiếp thì cũng không có bao nhiêu người có được.

Nhưng mà thứ hắn trông chờ nhất vẫn là cuốn Tam Tuyệt Thư kia, hơn nữa không phải chỉ là vì kiếm đạo ẩn chứa bên trong đó, nó là tác phẩm mà Ngũ Tuyệt Tiên Nhân để lại, chỉ e là uy lực của nó hơn xa những pháp bảo bình thường.

Hắn cố ý đưa cho Chử Đan Thanh một cái ngọc thạch, chừng nào thành công sẽ bóp nát nó thông báo cho hắn.

“Đúng vậy!”Tiểu An nắm chặt thí phật kiếm, trong mắt cũng hiếm khi để lộ ra chút lạnh lẽo, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm xúc muốn hủy diệt cả thế giới lúc đó, lại nói với Lý Thanh Sơn: “Nhưng mà không được mạo hiểm.

”“Cũng cần phải mạo hiểm một chút, nếu không chẳng phải là phải chờ đến khi sắp sửa phi thăng mới có thể chạy đến tìm hắn sao.

”Lý Thanh Sơn cười nhéo cái mũi cao cao của nàng, Long Vương Mặc Hải gần như là cường giả mạnh nhất thế giới này, lại mạnh hơn nữa là sẽ phi thăng rời khỏi thế giới này.

“Ta đi cùng ngươi.

”Tiểu An cắn nhẹ tay hắn.

“Được.

”Lý Thanh Sơn nhìn dấu răng trên tay, bất đắc dĩ nói.

Mà ngay lúc này, trận chiến trên Dã Nhân Sơn đã truyền ra khắp Nam Cương, gây ra chấn động cực lớn.

Nam Hải Quận Thành, Trừng Hải Hầu phủ.

Ánh trăng xuyên thấu qua tán lá rậm rạp, vất vả chiếu từng tia sáng màu bạch lên trên ngọn cây ở đình viện.

Trừng Hải mặc hoa phục đang chắp tay đi tới đi lui dưới ánh trăng, đôi lúc lại nhíu mày, lúc lại thả lỏng, vẻ mặt lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại nghiêm tục.

Từ đầu đến cuối, trong miệng hắn luôn lẩm nhẩm một cái tên: “Lý Thanh Sơn!”Từ sau khi Lý Thanh Sơn đến nơi đây đến giờ, y luôn cảm thấy đầu óc không được tập trung.

Ngay từ đầu là tức giận và thù hận, muốn tìm cơ hội chơi hắn một vố, hiện tại lại hoảng sợ không yên lòng, ước gì cả đời này đừng bao giờ gặp lại hắn.

Người này có tính cách vô cùng hung ác, có thù nhất định sẽ báo, không thể tùy ý trêu chọc.

Nhưng mà Dã Nhân Sơn là nơi nào chứ, là vùng đất nguy hiểm nổi tiếng nhất Nam Cương, dựa theo tin tức thuộc hạ truyền về, cả tòa thành đều bị san bằng thành đất bằng, ngoại trừ tám đại động chủ ra, nhưng ma tu khác đều bị giết sạch sẽ, không có bất cứ tên nào có thể chạy ra được.

Mà ngọn núi chính của Dã Nhân Sơn lại được trận pháp cực mạnh bao phủ, mọi tin tức đều không được trả lời, cho nên không ai biết được kết quả của trận chiến này là gì? Rốt cuộc là Lý Thanh Sơn đã chết trong Dã Nhân Sơn, hay là.

không, tuyệt đối không thể nào có khả năng đó!Tám đại động chủ của Dã Nhân Sơn không có bất cứ ai là kẻ yếu cả, đại động chủ Vu Vô Phong lại càng là kiếm tu thiên kiếp lần thứ hai đỉnh, là đệ tử thiên tài của Kiếm Các Nam Hải khi xưa, dựa vào thanh pháp bảo bạch hồng kiếm, chém giết vô số kẻ địch mạnh mẽ, nổi tiếng gần xa, còn mạnh hơn Trừng Hải, cho dù là tu sĩ đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba thì cũng chưa chắc có thể đánh thắng người này.

“Đúng vậy! Chắc chắn sẽ không có khả năng này! Nếu Lý Thanh Sơn không quay về, vậy có phải là.

hắn đã chết rồi không?”Suy đoán này làm cho tâm trạng của Trừng Hải phấn chấn lên một chút.

“Hầu gia, đã lâu không gặp.

”Một giọng nói sâu lắng vang lên trong đình viện yên tĩnh, giọng nói kia cực kỳ mờ ảo, giống như là đột nhiên từ một nơi xa xôi nào đó truyền đến, lại giống như tiếng thì thầm nho nhỏ bên tai, không thể phân biệt được người nói là nam hay nữ, già hay trẻ.

Trừng Hải hơi rùng mình, linh quang kích động, trở tay cầm lấy Sơn Hà Ấn, trong lòng hoảng sợ: “Hầu phủ đã được pháp trận bao phủ hoàn toàn, sao lại có người có thể lẻn vào đây được, hơn nữa còn đến gần như thế mà mình vẫn không phát hiện ra.

”Y đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy ánh trăng như nước, bóng tối vẫn như trước kia, không nhìn thấy bóng người nào, cũng không cảm nhận được khí tức của ai.

“Tam động chủ?”Trừng Hải chần chừ hỏi, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng đêm ở trước mặt, không dám lơ là một chút nào.

“Ngươi nhận ra được sao.

”Một bóng dáng xuất hiện từ trong bóng đêm, dần dần biến thành hình người, đó là một nam tử che mặt có dáng người cao ráo, hai lỗ tai vừa nhọn vừa dài, da thịt để lộ ở bên ngoài có màu xanh mực.

“Ở Nam Cường này, ngoại trừ tam động chủ ra, có lẽ sẽ không có ai có thể bí mật lẻn vào phủ đệ của ta như thế.

”Trừng Hải cười nói, vẻ mặt hơi thả lỏng lại, khí tức vẫn cứ ngưng tụ lại, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment