Trong tám đại động chủ của Quần ma quật, người mạnh nhất đương nhiên là đại động chủ Vu Vô Phong, nhưng mà người nguy hiểm nhất lại là tam động chủ, không có ai biết được tên họ của người này, hắn chỉ có một danh hiệu gọi là “Quỷ Ảnh Tử”, có xuất thân từ tộc Dạ Du Nhân, không biết vì sao lại phản bội tộc đàn, xông vào trong Dã Nhân Sơn, am hiểu ẩn núp ám sát, là thích khách khủng bố nhất Nam Cương.
“Hầu gia, ta chỉ muốn biết một sự kiện, người ra tay trong trận chiến ở Dã Nhân Sơn rốt cuộc có phải là thống lĩnh Bạch Ưng Lý Thanh Sơn hay không?”Quỷ Ảnh Tử hỏi, mấy tháng trước hắn còn đang ẩn núp ở bên trong rừng rậm, chuẩn bị tiến hành ám sát, đột nhiên cảm thấy có đại nạn lâm đầu, nguy hiểm cực lớn, chỉ có trận chiến chạy thoát khỏi “Thâm Ảnh Thành” năm xưa mới có thể sánh bằng.
Huyết thủ vỗ xuống, huyệt thệ khởi động!Tuy rằng hắn cũng vẫn luôn làm việc mà Vu Vô Phong và Thiên Phì Lang Quân đang làm, cố gắng làm phai nhạt mối liên hệ với huyết thư, nhưng tu vi lại không bằng hai người kia, thấy đại nạn sắp rơi đến trên đầu, hắn phải dựa vào năng lực thiên phú của dạ du nhân mới thoát nạn được, không bị một chưởng đánh chết.
Trải qua một đoạn thời gian dài dưỡng thương, vết thương đã lành được bảy tám thành, hắn là thích khách mà lại suýt chút nữa đã bị giết, thật sự là cực kỳ nhục nhã, hắn có thể nhịn xuống cơn nhục nhã này, nhưng lại phải biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai đã luyện hóa huyết thệ thư, muốn dồn hắn vào đường chết.
Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn, không dám chạy đến trên Dã Nhân Sơn, cho dù người luyện hóa huyết thệ thư là ai thì cũng không thể nào khinh thường, cho nên mới đi đến Trừng Hải hầu phủ tìm hiểu.
“Cái này.
ta cũng không dám nói, hắn muốn làm cái gì cũng sẽ không nói cho ta biết, đã lâu lắm rồi ta chưa gặp hắn, nhưng mà có người từng tận mắt nhìn thấy hắn và nữ tử tên Tiểu An đi về phía Dã Nhân Sơn.
”Trừng Hải lựa lời đáp.
“Lý Thanh Sơn, Tiểu An.
”Quỷ Ảnh Tử đọc lại hai cái tên này, muốn nhớ kỹ nó vào lòng.
“Không được nói cho bất cứ kẻ nào biết ta còn sống, nếu không ta sẽ lại đến tìm ngươi lần nữa.
”Quỷ Ảnh Tử nói, bóng đêm xông lên như thủy triều, dần dần nuốt trọn lấy hắn, biến thành một đống bóng đen mờ nhạt.
Trừng Hải nhíu mày, y có thân phận và tu vi như thế này, không phải ai cũng có thể uy hiếp, nhưng mà người đối diện đúng là có tư cách này.
Hơn nữa nói tóm lại thì có thể làm cho Lý Thanh Sơn có thêm một đối thủ trí mạng như thế này cũng coi như là chuyện khá tốt, mặc dù rất có khả năng hắn đã chết rồi.
Quỷ Ảnh Tử biến mất ở bên trong bóng đêm mênh mông, sáng sớm ngày hôm sau, có người phát hiện tất cả vệ sĩ bạch lang trong Ưng Lang vệ sở đều đã chết đi một cách yên bình, giống như là còn đang ngủ, đều không ý thức được bản thân đã bị giết.
Năm tháng thoi đưa, thời gian trong núi vội vàng trôi qua.
Cuối cùng thì trong tay Lý Thanh Sơn chỉ còn lại một viên ma tâm duy nhất.
Hình thái của phản ma kiếm đã thay đổi hoàn toàn, chỉ dài hơn bốn thước, lưỡi kiếm hẹp dài đã trở nên cực kỳ dày rộng, từ một thanh trường kiếm có hình dạng quái lạ biến thành một thanh cự kiếm, có một lớp ma quang màu đen đang di chuyển, mũi nhọn thu lại, càng lộ ra vẻ nặng nề.
Đống thịt ở lưỡi kiếm đã ngưng đọng lại hoàn toàn, ma nhã ở chính giữa xoay chuyển, cực kỳ có linh tính, nhưng mà vẫn còn thiếu một chút nữa mới trở thành ma bảo thật sự.
“Cho nó mấy chục viên ma tâm thượng đẳng của ma soái, sức mạnh cần có đã đủ rồi, chỉ còn thiếu một lần đặt cược mà thôi!”Lý Thanh Sơn bấm kiếm quyết, chỉ vào phản ma kiếm, phản ma kiếm từ đầu gối bay lên, đảo ngược mũi kiếm lại, đột nhiên đâm thẳng vào ngực hắn.
“Nhân kiếm hợp nhất!”Mũi kiếm đâm từng tấc từng tấc vào người Lý Thanh Sơn, chỉ còn lại có chuôi kiếm là chưa chui vào cơ thể hắn mà thôi.
“Nhân kiếm hợp nhất của mình xấu thật đó!”Lý Thanh Sơn tự giễu nói, nắm chặt chuôi kiếm đè mạnh vào, chuôi kiếm cũng chui tọt vào trong ngực, để lại một vết thương lóe sáng.
Miếng vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng mà bên trong cơ thể Lý Thanh Sơn lại lộ ra ma quang, nhuộm thân thể của hắn thành một màu tối tăm.
Lý Thanh Sơn tập trung tinh thần, thôi động phản ma kiếm, tiến hành bước vô cùng quan trọng kia.
Một lúc lâu sau, ánh sáng tối tăm kia rút đi, màu da trở lại bình thường, hắn cười mỉm nói: “Thành công!”Nhưng mà hắn còn chưa dứt nói, keng keng, đầu vai hắn đã lộ ra một đạo kiếm phong, chỉ trong nháy mắt, mấy chục đạo kiếm phong từ trong cơ thể hắn lộ ra, làm cơ thể hắn giống như một con nhím.
Lúc trước khi Lý Thanh Sơn cướp lấy thanh kiếm này từ tay của tên ma tướng trong Trấn Ma Tháp, cuối cùng tên ma tướng kia cũng biến thành như thế này, thực lực tăng lên rất nhiều, cái giá phải trả chính là bị kiếm cắn nuốt, từ chủ nhân của thanh kiếm trở thành tế phẩm của nó.
Từng đạo kiếm phong rung động, phát ra tiếng vù vù, bên trên còn có từng con mắt mở ra, chúng nó đều nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, lộ ra vẻ độc ác và tham lam.
Sau khi thanh phản ma kiếm luôn vô cùng ngoan ngoãn như chó con của Lý Thanh Sơn cắn nuốt mấy chục cái ma tâm, trở thành ma bảo, cuối cùng cũng biến thành quái thú, muốn cắn nuốt luôn cả ma tâm của Lý Thanh Sơn.
“Chỉ là một món ma bảo nhỏ nhoi mà thôi, còn định phản phản ta, đúng là không biết tự lượng sức, thôi, đây cũng là bản năng của mày, vậy cứ để mày phản phệ đi, thu!”Trong mắt Lý Thanh Sơn lóe lên ma quang, từng đạo kiếm phong thu ngược vào trong cơ thể.
Bên trong bóng đêm vô biên vô hạn, từng đôi mắt đang nhìn chăm chú vào ma tâm của Lý Thanh Sơn, từng luồng sức mạnh tối tăm đang bao phủ đến, muốn ăn mòn cắn nuốt nó.
Lý Thanh Sơn không chỉ không ngăn cản, mà con buông thả ý chí, để mặc cho phản ma kiếm nuốt lấy ma tâm, sức mạnh ẩn chứa bên trong ma tâm của hắn đương nhiên không thể sánh được với mấy chục viên ma tâm, bị nhanh chóng nuốt hết.
“Trấn ma!”Lý Thanh Sơn quát khẽ, toàn lực vận chuyển Trấn Ma Đồ Lục, ma tâm đã bị nuốt chửng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dần dần nhuộm sức mạnh của phản ma kiếm.
Đừng nói là mấy chục viên ma tâm này, cho dù là chủ nhân của mấy chục viên ma tâm đó sống lại thì hắn vẫn có thể trấn áp, đánh chết hết toàn bộ, càng miễn bàn đến việc mấy viên ma tâm kia là do hắn dung nhập vào bên trong phản ma kiếm, đã mang theo ấn ký sức mạnh của hắn.
“Dù sao thì cũng chỉ là một thanh kiếm, tuy rằng vừa mới có được chút linh tính, nhưng mà vẫn chưa thể coi như có trí tuệ gì, chỉ biết hành động theo bản năng.
Lúc trước ta đã hứa hẹn với ngươi, nếu ta không đủ mạnh, bị ngươi cắn nuốt mất, vậy thì sẽ không oán hận một câu, cho nên mới đặt cho ngươi cái tên là “phản”, hiện tại ngươi không làm phản được, vậy thì chỉ có một kết cục duy nhất.
”Trong cơ thể Lý Thanh Sơn truyền đến tiếng kiếm minh, tiếng kêu tràn ngập sợ hãi và cầu xin, nhưng mà nó lại nhanh chóng nhỏ dần đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn, linh tính vừa mới được dựng dục ra đã bị trấn áp biến mất.
Giống như mười vạn đại quân đang làm phản, một tờ thánh chỉ đưa đến, đại quân lập tức phản chiến ngay lập tức, đánh chết thủ lĩnh của phản quân, dâng đầu người lên cho chủ nhân.
Ma khí lạnh lẽo lại ngưng kết một lần nữa, biến thành áo giáp, bày ra hình thái ma soái hoàn toàn mới.
Lý Thanh Sơn triệu hồi ra một mặt huyền giáp linh quy làm gương để soi, chỉ thấy ma giáp màu đen bao phủ láy toàn thân, đường cong sắc bén gọn gàng, làm dáng người càng thêm cường tráng, tứ chi thon gọn, toàn thân đều bộc lộ ra mũi nhọn.
Mặt giáp hình cung chỉ còn lại một nửa, ở giữa trán ngưng kết ra một kết tinh giống như hình đôi mắt.
Hơn nữa không chỉ ở trán, mà bả vai, ngực, đầu gối, thậm chí là sau lưng cũng có rất nhiều kết tinh, ẩn chứa những màu sắc khác nhau, giống như là mấy chục viên ma tâm kia, đồng thời đây cũng là mấy chục con ma nhãn, có thể quan sát được bốn phương tám hướng, nhìn thấy được hết tất cả sơ hở.
“Trông cũng khá ổn đấy, nhưng mà không giống như những gì mình đã tưởng tượng lắm! Cái này coi như là kiếm chủng sao?”Lý Thanh Sơn trầm ngâm nói, hắn vốn định dùng cách nhân kiếm hợp nhất để thôi hóa phản ma kiếm thành ma bảo, đúng là cũng thành công rồi, nhưng lại không ngờ được phản ma kiếm sẽ đột nhiên tạo phản, bị hắn bạo lực không chút tình cảm trấn áp, sau khi mất đi linh tính mới hòa làm một với hắn, bên trong ma tâm có một thanh kiếm nhỏ như ẩn như hiện trôi lơ lửng.
Tuy nằm ngoài dự đoán, nhưng hắn lại vô cùng hài lòng với kết quả này, sức mạnh của phản ma kiếm đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể hắn, thay vì dựa vào vật bên ngoài, còn không bằng làm bản thân trở nên mạnh mẽ, nếu như có thể, hắn cũng muốn dung nhập ma long kiếm vào trong cơ thể luôn.
Nhưng mà ma long kiếm sẽ không có bản năng phản phệ chủ nhân thanh kiếm, sẽ không hòa làm một với chủ nhân, đúng là có hơi đáng tiếc thật.
Lý Thanh Sơn bỏ ma hóa đi, sờ trán, ở nơi đó có một dấu ấn nhỏ nhỏ giống như một con mắt.
Hắn thở hắt ra thật mạnh, khổ tu gần một năm trời, tuy rằng cảnh giới vẫn không đột phát, nhưng mà về mặt sức mạnh thì lại có tiến bộ không nhỏ.
Lý Thanh Sơn lại nhìn về phía Tiểu An, tam muội bạch cốt hỏa đang yên lặng bốc cháy, giống như một đóa hoa sen lửa nâng Tiểu An lên.
Bị ngọn lửa chiếu rọi, da thịt của nàng lúc ẩn lúc hiện, lúc thì là một bộ khô lâu bạch cốt, khi thì lại là người đẹp quốc sắc thiên hương.
Thí phật kiếm treo ở bên trong ngọn lửa, cũng đã bắt đầu có hình dáng sơ bộ, không còn là kiếm phôi nữa.
Lý Thanh Sơn thấy nàng còn phải tiếp tục luyện kiếm một thời gian dài nữa, cũng không quấy rầy, tung người nhảy vào bên trong tu la tràng.
Bên trong thế giới màu bao phủ bởi màu máu này, chỉ có khoảng trời do Đại Dung Thụ Vương chống đỡ mới có được màu sắc bình thường.
Lý Thanh Sơn đứng trên ngọn cây nhìn xuống, các dạ du nhân đang sinh sôi nảy nở dưới tàn cây, khung cảnh vô cùng bình an và hòa bình, nhưng mà màu máu kia lại đang liên tục xâm nhập vào bên trong, chỉ sợ loại bình an hòa bình này sẽ không thể kéo dài mãi mãi.
“Cứ để dạ dụ nhân ở lại bên trong tu la tràng mãi như thế này cũng không được.
”Lý Thanh Sơn cân nhắc, tìm Dạ Lưu Ba và Dạ Lưu Tô, phát hiện hai nàng đang bế quan tu hành, cố gắng đột phá thiên kiếp lần thứ hai.
Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là viên dạ minh châu dạ ma đan đang xoay tròn, nó đã nhỏ hơn rất nhiều, tỏa ra một luồng sức mạnh hòa vào trong cơ thể của bọn họ, cũng không biết Dạ Lưu Ba thuyết phục nàng như thế nào, trong lòng Lý Thanh Sơn cũng có chút vui mừng.
“Ở Nam Cương tiến triển như thế nào rồi?”Một cơn gió thoảng đến, Đại Dung Thụ Vương phát ra âm thanh rào rạc, giọng nói già nua tang thương truyền vào tai Lý Thanh Sơn.
“Cũng không tệ lắm, hiện tại đã thu phục được Dã Nhân Sơn, lấy được huyết thệ thư, thuận tiện thu hai tên động chủ làm thuộc hạ.
”Lý Thanh Sơn xoay người cười nói.
“Thực lực của ngươi càng lúc càng mạnh.
”Đại Dung Thụ Vương là Yêu vương đã cắm rễ ở Vụ Châu gần vạn năm, không có ai hiểu biết Vụ Châu hơn lão, biết được Dã Nhân Sơn là một nơi như thế nào, muốn thu phục được nơi đó, còn lấy được huyết thệ thư, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
“Cũng không thể lãng phí thời gian được, đạo hữu có muốn chuyển sang nơi khác không?”Lý Thanh Sơn hơi.
Tu la tràng càng lúc càng mạnh, sự tồn tại của Đại Dung Thụ Vương đã bắt đầu ảnh hưởng đến sự vận chuyển của tu la tràng.
Mà tác dụng của tu la tràng là nơi thí luyện chiến đấu, triệu hoán tu la ra chiến đấu chứ không phải làm một cái động phủ di động.
“Được thôi, vừa lúc ta cũng có hơi mệt, Dã Nhân Sơn là một nơi khá tốt, là động thiên phúc địa nổi tiếng ở Nam Cương.
Đại Dung Thụ Vương cười nói, mặc dù Lý Thanh Sơn luôn tiếp tế linh khí, nhưng cứ luôn phải chống lại sức mạnh của tu la tràng thế này cũng rất hao phí tinh thần.
“Đạo hữu đồng ý thì tốt rồi, đúng là nơi đây không thích hợp để ở lâu, nhưng mà cũng không cần quá gấp gáp.
Còn phiền đạo hữu chống đỡ thêm một chút thời gian, chờ đến khi ta chuẩn bị sẵn sàng hết mọi việc lại cho đạo hữu quay trở về Vụ Châu.
”Lý Thanh Sơn nói xong, tung người nhảy lên, đi đến bên trong khu vực sa mạc kia, hô ta: “Mã Lục Đại Vương, đừng ngủ nữa!”Giọng nói văng vẳng trong sa mạc, một lúc lâu sau, cồn cát trước mặt Lý Thanh Sơn lắc lư, hạt cát đổ ào ào xuống, một con sâu lớn màu hồng phấn phá tan cồn cát, thân mật vờn quanh.
“Tốc độ tu hành của ngươi chậm quá, lại đây, cho ngươi mấy thứ tốt ăn nè!”Lý Thanh Sơn quăng độc đan của Ngụy Độc cho Mã Lục.
Mã Lục biến thành hình người, nuốt chủng độc đan, ợ hơi, sờ đầu trọc, toét miệng mỉm cười.
“Đừng có cười ngu nữa, mau luyện hóa viên độc đan này, lên làm yêu soái chơi, đừng có nói ta không đủ nghĩa khí!”Lý Thanh Sơn cười nói.
Mã Lục ngây ngơ gật đầu.
Đúng lúc này, hồ nước ở đằng xa đột nhiên gợn sóng, ngàn vạt bọt nước bay về phía chân trời, một con cá chép đỏ rực nhảy ra ngoài, lướt qua bầu trời, nhào về phía Lý Thanh Sơn.
“Cái tên này, lại đến xin xỏ!”Lý Thanh Sơn vươn tay vồ nhẹ, chộp được một thiếu niên áo đỏ, đó chính là cá chép tinh được hắn đặt tên là “Tiểu Hồng”.
“Đại vương đại vương, ta cũng muốn!”Lý Thanh Sơn tiện tay lấy một viên đan dược nhét vào trong miệng hắn, lại vứt mạnh ra ngoài, rơi xuống cái hồ ở đằng xa.
Lý Thanh Sơn quay trở về trên đại thụ, bắt đầu hỏi thăm Đại Dung Thụ Vương về cách tu hành Trấn Ma Đồ Lục.
Đại Dung Thụ Vương cũng rất sợ hãi và thán phục trước sự thần diệu của môn công pháp này, lại càng bội phục lòng dạ của Lý Thanh Sơn, môn công pháp này có thể coi như là một trong những môn công pháp đứng đầu thế giới này, khó mà tính toán được gái trị, nếu như rơi vào trong tay của người tu hành bình thường, có ai mà không xem nó còn quan trọng hơn cả tính mạng chứ, sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết được, nhưng hắn lại không thèm để ý.
Cảm nhận được lòng tin này, Đại Dung Thụ Vương cũng tận tâm làm thầy, mặc dù chưa từng tu hành môn công pháp này, nhưng dựa theo kiến thức trải đời hàng vạn năm của lão, đến cả Bất Nộ Tăng cũng không thể so sánh được, làm cho Lý Thanh Sơn cảm giác thu hoạch được rất nhiều thứ.
Hắn cũng không phải là không biết trân quý bảo vật của bản thân, ví dụ như đổi thành công pháp Thần Ma Cửu Biến thì hắn sẽ không nói cho bất cứ người nào biết, nhưng nếu chỉ là Trấn Ma Đồ Lục thôi thì không đáng để coi trọng như thế, dù sao sớm muộn gì công pháp này cũng sẽ bị thay đổi.
Nói chuyện với Đại Dung Thụ Vương là một việc cực kỳ vui, không chỉ vẻn vẹn là vì tu hành, Đại Dung Thụ Vương có kiến thức uyên bác, kinh nghiệm như biển, thuộc lịch sử quá khứ nằm lòng, lại càng có tầm nhìn xa trông rộng đối với đại thế thiên hạ hiện tại.
Điều này làm cho Lý Thanh Sơn mở rộng tầm mắt, nhận được rất nhiều lợi ích, cứ như thế, thời gian lại từng ngày trôi qua, đột nhiên có một ngày, một cột sấm sét từ trên trời giáng xuống, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
“Là có người độ kiếp, hả? Dạ Lưu Tinh!”Lý Thanh Sơn đứng lên, tập trung nhìn sang bên đó, chỉ thấy ở trên một hòn đảo ở giữa hồ, ánh sáng từ sấm sét chiếu sáng cả vùng trời, lại không chiếu sáng được bóng người của Dạ Lưu Tinh, nàng xuất hiện từ bên trong ánh sáng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm lên bầu trời.