Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1319 - Chương 1328: Ban Thưởng

Chương 1328: Ban Thưởng

“Không ngờ người đầu tiên độ kiếp lại là nàng!”Lý Thanh Sơn lắc đầu, nghĩ một chút rồi cảm thấy đây cũng là chuyện đương nhiên, hắn loáng thoáng nhớ được lúc trước tu vi của Dạ Lưu Tinh cũng đã cao hơn Dạ Lưu Tô, có thể trở thành nữ nhi của chủ mẫu thì thiên phú đương nhiên là miễn bàn, mà nàng lại có tâm trí lạnh nhạt kiên nghị, trong lúc Dạ Lưu Tô phân tâm vì mấy chuyện trong tộc đàn thì nàng chưa hề lơ là việc tu hành, ngược lại bởi vì nội chiến đã bình ổn mà càng thêm tập trung hơn.

Dạ Du Nhân tộc dần phát triển, nàng cũng lấy được không ít tài nguyên, sau đó còn được ban thưởng một viên nguyên linh đan, tích lũy thời gian dài như thế, cuối cùng cũng đến lúc đột phá rồi.

Từng cột sét đánh xuống, toàn bộ tu la tràng cũng rung động thôi, tiếng động nàng vật lộn với sấm sét đều đọng lại trong tầm mắt của mọi người.

Mặc dù thiên kiếp lần thứ hai nguy hiểm hơn thiên kiếp lần thứ nhất rất nhiều, nhưng đối với nàng mà nói thì vẫn chưa thể tạo thành uy hiếp.

Cột sét cuối cùng đánh xuống, Dạ Lưu Tinh từ trên trời rơi xuống, quần áo trên người đã tả tơi, toàn thân toàn là vết cháy sém, mặc dù trông rất chật vật, nhưng toàn bộ tinh khí thần đều có sự thay đổi về chất rõ rệt.

Nàng khẽ cong đôi môi mỏng, gương mặt lạnh nhạt cũng lộ ra nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm, giống như sông băng nứt vỡ, đương nhiên, tràn ra ngoài vẫn là dòng nước lạnh lẽo.

“Chúc mừng!”Dạ Lưu Tinh ngẩng đầu nhìn thấy Lý Thanh Sơn đang mỉm cười nhìn nàng, cung kính nói: “Dạ Lưu Tinh bái kiến chủ nhân.

”Sông băng lại đông lạnh lại lần nữa.

Lý Thanh Sơn vung tay lên, ngọn lửa ầm ầm lao đến.

“Hắn định thừa dịp ta đang suy yếu để giết chết ta sao?”Trong lòng Dạ Lưu Tinh căng thẳng, nhưng lại không hề né tránh, để mặc cho ngọn lửa rơi vào trên người, cảm giác vô cùng ấm áp, vết thương trên người cũng cấp tốc khôi phục, mới thả lỏng lại.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”Lý Thanh Sơn sờ cằm, suy xét xem có nên để nàng vinh dự chiếm vị trí thứ ba trong huyết thệ thư hay không.

“Chủ nhân đã muốn giết ta thì cần gì phải phí công đến thế.

”Dạ Lưu Tinh nói.

“Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi, coi như chúc mừng ngươi độ kiếp thành công, ngươi có yêu cầu gì, ta có thể ban thưởng cho ngươi.

”Lý Thanh Sơn nói.

“Vậy thỉnh cầu chủ nhân để ta thành hôn với Lưu Tô!”Trong mắt Dạ Lưu Tinh lóe lên ánh sáng, tràn đầy chấp niệm.

“Không được!”Lý Thanh Sơn từ chối dứt khoát, cái tên bách hợp đang chết nhà ngươi, đến cả nữ nhân của lão tử cũng dám dòm ngó đến!“Rõ!”Dạ Lưu Tinh không nói thêm gì nữa, gương mặt lạnh lùng như muốn kết thành băng làm cho người ta không đoán ra được nàng đang nghĩ cái gì.

Lý Thanh Sơn suy nghĩ, nàng đang chủ động để lộ nhược điểm cho hắn đúng không?Dạ Lưu Tô coi chấn hứng dạ du tộc là sứ mệnh của mình, chỉ cần là vì tộc đàn thì sẽ không phản bội, càng miễn bàn đến tình cảm của bọn họ, mặc dù bọn họ chưa từng thật sự làm cái gì, nhưng đôi bên lại gần như đã xác định quan hệ.

Sức mạnh của dạ du nhân cực kỳ đặc biệt, có thể tạo được tác dụng kỳ diệu ở một vài thời điểm, hơn nữa sau này hắn nhất định phải chiến tranh cướp đoạt khắp nơi, gom đủ mười người cho huyết thệ thư, tạo thành một thế lực khổng lồ, vừa uy hiếp vừa giao dịch, làm cho tộc thôn hỏa nhân cho hắn mượn thần mộc ngô đồng để tu hành.

Nếu không hắn chỉ là một thống lĩnh bạch ưng nho nhỏ, dựa vào cái gì để làm cho thôn hỏa nhân vương đưa bảo bối của nhà bọn họ cho hắn mượn chứ.

Nhờ có Đại Dung Thụ Vương nhắc nhở, hắn còn phát hiện được một mối nguy hiểm đang ẩn giấu, đó chính là Vụ Châu Mục Bắc Việt Vương và Thanh Châu Mục Sở Liệt Vương.

Trước khi vương triều Đại Hạ được thành lập, hai gia tộc này đã từng thành lập Bắc Quốc và Sở Quốc, ở quá khứ, châu mục chính là quốc chủ, đôi bên tấn công lẫn nhau, mối thù giữa hai nước không biết đã kéo dài suốt bao nhiêu đời, đến cả lời dạy của tổ tiên cũng đều là phải diệt sạch đối phương, có thể nói là không đội trời chung.

Sau này Thánh tổ Hoàng đế phân phong chức vị hầu vương cho tám châu, xác định biên giới của Vụ Châu và Thanh Châu, mới làm cho hai gia tộc không được tấn công nhau nữa, nhưng thù hận sẽ không vì thế mà kết thúc, ngược lại lại bị chôn giấu đi, đến tận ngày hôm nay.

Vương triều Đại Hạ dần dần không còn đủ sức để thống trị nữa, mùi thuốc súng giữa hai châu cũng càng lúc càng nặng.

Nếu là trước kia, có lẽ Lý Thanh Sơn sẽ cảm thấy chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ? Hắn cũng không phải người của hai gia tộc này, nhưng mà sau khi trò chuyện với Đại Dung Thụ Vương xong mới tỉnh táo lại.

Tông tộc không giống như môn phái, trải qua mấy ngàn năm phát triển trong hòa bình, số lượng đệ tử trong tộc đã tăng trưởng đến một con số khủng khiếp, họ gia nhập vào các môn phái lớn, thế lực rắc rối khó gỡ.

Các đệ tử xuất thân từ gia tộc lớn sẽ có được ưu thế bẩm sinh, không chỉ riêng về mặt huyết thống, được uống linh tuyền ăn đan dược lớn lên thì làm sao những phàm nhân ăn ngũ cốc hoa màu bình thường sao có thể sánh được, giáo dục được dạy dỗ từ nhỏ lại càng khác biệt như ngày và đêm.

Sau khi gia nhập môn phái xong sẽ được cả hai bên cung cấp tài nguyên, rất dễ dàng bộc lộ tài năng, trở thành nhân vật quan trọng trong môn phái.

Hai vị vương phi của Sở Liệt Vương lần lượt là người thuộc cấp bậc trưởng lão của Kiếm Cung và Huyền Âm Tông, mà đây cũng không phải là ngẫu nhiên, thậm chí cũng không phải là liên hôn chính trị, hi sinh sắc đẹp như những gì Lý Thanh Sơn đã nghĩ lúc đầu.

Hoàn toàn ngược lại, ba người này đã quen biết với nhau từ nhỏ, cho dù về mặt huyết thống đã cách nhau mấy đời, nhưng mà thật sự lại là người trong cùng một tộc, là thiên tài được lựa chọn ra từ ngàn ngàn vạn đệ tử trong tộc, học tập cùng nhau, dần dần có tình cảm với nhau.

Thiếu niên dựa vào thiên phú tuyệt thế của mình, ở lại trong tộc tiếp tục tu hành, mà hai thiếu nữ bởi vì thiên phú và tính cách khách nhau, gia nhập vào Tàng Kiếm Cung và Huyền Âm Tông.

Sau này thiếu niên vượt qua ba lần thiên kiếp, được phong vương, trở thành mục thủ của Thanh Châu, cưới hai nàng làm Minh U nhị phu, là một câu chuyện cảm động ở Thanh Châu.

“Xem ra lúc trước ta đã nghĩ sai rồi, như vậy mới đúng là hợp tình hợp lý.

Trong con đường tu hành, ý chí độc lập của người tu hành là thứ được chú trọng nhất, hai nữ tử có thực lực mạnh mẽ, thiên phú phi phàm như thế, sao lại có thể trái lòng gả cho một người nam tử, càng miễn bàn đến việc hầu chung một chồng.

”“Nếu là nữ tu bình thường thì cũng còn có khả năng, nhưng các nàng đều có cơ hội đột phá thiên kiếp lần thứ ba, tính tới tính lui thì hậu cung của cha Tiểu An mới là tốt nhất, đáng để học tập, nhưng mà cuối cùng cũng tan tành, đến cả nữ nhi của chính hắn cũng chết oan.

”Lý Thanh Sơn không khỏi nghĩ, khi xưa ba người là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, không đúng, là ba đứa nhỏ vô tư, tại sao sau này lại trở mặt thành thù chứ?Chỉ e là Tàng Kiếm Cung và Huyền Âm Tông cũng có giở trò gì đó trong việc này, trong lúc gia tộc ảnh hưởng đến tông môn, thì bên trong gia tộc khó tránh khỏi cũng sẽ chịu một ít ảnh hưởng, thậm chí nội bộ gia tộc cũng hình thành các phe phái khác nhau.

Cha của Tiểu An thành lập được cái hậu cung này đúng là không dễ dàng gì, hai nữ nhân còn dễ xử, hai cái tông môn thì biết xử lý làm sao, lại có thêm thế lực bên trong gia tộc tranh đấu, thật sự là dù cho thần tiên có đến cũng bó tay, cuối cùng lại hại Tiểu An.

Nói tóm lại, Huyền Âm Tông, Tàng Kiếm Cung và gia tộc của Sở Vương không thể tách rời ra được, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, hoàn toàn quấn chặt lấy nhau.

Lúc đó khi nghe được Đại Dung Thụ Vương nói, Lý Thanh Sơn còn may mà hắn không thuộc về phạm trù này, hắn chính là người xuất gia đường đường chính chính, tuy là đệ tử tục gia, không đến mức lục căn thanh tịnh, nhưng ít nhất cũng được ba căn thanh tinh.

Nhưng mà Đại Dung Thụ Vương lại nói với hắn, bên trong ba đại tông môn của Thanh Châu, nơi có quan hệ thân thiết nhất với Vương tộc không phải là Tàng Kiếm Cung và Huyền Âm Tông, mà lại là thánh địa Phật môn Thiên Long Thiền Viện, những hòa thượng xuất gia này đương nhiên cũng có gia đình.

Thiên Long Thiền Viện ở vùng đất trung tâm của Thanh Châu, vị trí địa lý cực kỳ gần Nam Xu Thành, đây cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.

Trước khi vương triều Đại Hạ được thành lập, Phật giáo chính là quốc giáo của Sở quốc, mà Thiên Long Thiền Viện chính là “Chùa hoàng gia”, thậm chí còn có quốc chủ thoái vị xong sẽ gia nhập Thiên Long Thiền Viện cạo đầu làm tăng.

Trong mấy ngàn năm chinh chiến với Bắc Quốc, Thiên Long Thiền Viện cũng có tác dụng mang tính quyết định, có mấy lần Sở quốc gặp được khủng hoảng lớn đều là do Thiên Long Thiền Viện giúp đỡ giải quyết, thậm chí đến hiện tại, chưởng môn Vô Úy Tăng của Thiên Long Thiền Viện cũng có huyết thống Vương tộc.

Cho nên nhìn thì có vẻ như Thiên Long Thiền Viện là trung lập, thiết lập cân bằng giữa Huyền Âm Tông và Tàng Kiếm Cung, nhưng mà đến thời khắc quyết định thật sự, chắc chắn sẽ là lực lương trung kiên.

Bất Nộ Tăng từng điên cuồng giết chết vô số người, cuối cùng vẫn có thể bình yên quay về núi tu hành, chỉ e là người ở phía sau lưng bảo vệ lão không chỉ có tông môn, mà còn có cả Vương tộc.

Có thể nghĩ, một khi hai vị chư hầu vương gia khai hỏa chiến tranh, chắc chắn sẽ lan rộng ra khắp toàn bộ Thanh Châu và Vụ Châu, mà hai đệ tử thiên tài của Thiên Long Thiền Viện là Lý Thanh Sơn và Tiểu An cũng tuyệt đối không thể không quan tâm đến, ngược lại nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng.

Thanh danh của họ càng vang dội thì lại càng có khả năng bị châu mục phủ coi như là tai họa ngầm mà tiêu diệt.

Nếu ở trong trạng thái chiến tranh, Bắc Việt Vương thậm chí sẽ trực tiếp chạy đến nơi bóp chết hai thiên tài này.

Nhưng mà Đại Dung Thụ Vương cũng bảo hắn đừng quá lo lắng.

Ít nhất trong vòng mười năm tới chiến tranh vẫn sẽ không bùng nổ, thân phận thống lĩnh bạch ưng của hắn vẫn còn có chút tác dụng.

Vương triều Đại Hạ sẽ không sụp đổ ngay được, dù hoàng hôn đã lặn thì ánh chiều tà vẫn còn có thể chiếu rọi được một khoảng thời gian rất lâu.

Hiện tại hai châu cũng đều đang tự chuẩn bị sẵn sàng, nếu Bắc Việt Vương đích thân ra tay giết bọn hắn, Thiên Long Thiền Viện nhất định sẽ trả thù trên quy mô lớn, chiến tranh sẽ bùng nổ ngay lập tức.

Chỉ có điều tuy là không thể ra tay một cách công khai, nhưng cũng chưa chắc sẽ không âm thầm đánh lén.

Chuyện này cũng may mà Lý Thanh Sơn hành động khá nhanh chóng, vừa ra tay đã giết chết thống lĩnh bạch ưng, sau đó không đợi được mấy ngày đã tấn công vào trong Dã Nhân Sơn, không còn ai biết được hành tung của hắn, cũng không rõ hắn đã chết hay còn sống, dù người khác có muốn đánh lén hắn thì cũng phải xem xét xem tình huống như thế nào.

Mặc dù Đại Dung Thụ Vương không đưa ra lời kiến nghị trực tiếp nào, nhưng Lý Thanh Sơn cũng đã hiểu được đôi chút, hắn phải tiếp tục nhanh nhẹn như thế, tranh thủ trong lúc kẻ địch đang ẩn núp còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng gây dựng lại Dã Nhân Sơn, dùng sức mạnh của huyết thệ thư để triệu tập mười người mạnh mẽ, hình thành một thế lực cực lớn.

Như thế thì dù là ai cũng không dám khinh thường hắn, muốn ra tay cũng phải cân nhắc đến hậu quả dẫn đến, nói không chừng Nam Việt Vương sẽ áp dụng chính sách dụ dỗ đến mời chào hắn.

Lúc này Lý Thanh Sơn mới hiểu được vì sao sau khi Tiểu An xem xong các loại sách vở rồi lại lựa chọn Dã Nhân Sơn, không đến mức tính toán toàn diện, nhưng ít nhất suy nghĩ rất kỹ lưỡng, phòng ngừa cẩn thận.

Mà ngay lúc này, một đạo “Quỷ Ảnh Tử” cũng đang đi tới đi lui xung quanh Dã Nhân Sơn.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian tu dưỡng dài đăng đẳng, cuối cùng thì vị thích khách mạnh nhất Nam Cương này cũng đã khôi phục lại toàn bộ vết thương, nhờ trải qua lần nguy hiểm sinh tử này, thực lực của hắn lại tiến bộ một chút.

Đây là lần thứ bảy hắn đến thăm dò Dã Nhân Sơn, mỗi một lần đến, hắn đều lựa chọn thời gian đêm khuya, hơn nữa còn là khi trăng sao đều bị mây đen bao phủ, đây là lúc thích hợp phát huy thực lực của hắn nhất.

Đoàn Quỷ Ảnh Tử là hắn sẽ hoàn toàn hòa vào trong bóng đêm, đi dạo xung quanh Dã Nhân Sơn, quan sát bất cứ dấu vết để lại nào, phán đoán ra thực lực của đối thủ.

Hiện tại hắn xem Dã Nhân Sơn – nơi mà hắn đã từng sinh sống rất nhiều năm – như đầm rồng hang hổ, mỗi một lần tiếp cận đều cực kỳ cẩn thận.

Đạo thích khách không phải là giận dữ rút kiếm, mà là cần phải có kiên nhẫn và tỉnh táo tuyệt đối, nếu đã là đối thủ cần phải ám sát, đương nhiên đều có thực lực hơn xa mình, nếu không thì cần gì phải phiền phúc như thế, mà đã muốn giết chết đối thủ mạnh hơn mình thì sao có thể không phải trả giá gì được chứ, dù có tốn mấy năm để bày ra một lần ám sát thì cũng là chuyện rất bình thường.

Hắn loáng thoáng có chút dự cảm, mục tiêu lần này chính là một con quái vật khổng lồ.

Tối hôm nay không trăng không sao, có mưa có gió.

“Xung quanh Dã Nhân Sơn có rất nhiều vết cào như thế này, giống như có rất nhiều yêu loại to lớn nào đó, chính là bọn nó cản lại những người muốn bỏ chạy, nhưng mà dấu vết này lại khác xa với móng vuốt của các yêu loại khác, càng miễn bàn đến đây còn là một tộc đàn cực lớn, nhìn tỉ lệ thì khá giống như bàn tay của con người, không lẽ đây là một trong những thủ đoạn của họ sao?”Quỷ Ảnh Tử quan sát được một vài dấu vết trên vách núi, sau đó leo lên ngọn núi phía Đông của Dã Nhân Sơn, mượn vị trí này để quan sát đống phế tích bên dưới.

“Thành thị đã bị phá hoại hoàn toàn, nhìn không giống như là bị dư âm của trận chiến phá hủy, giống như là bị động đất hơn.

”Quỷ Ảnh Tử nhẹ nhàng rơi xuống, kiểm tra bên trong đống phế tích, dừng lại trên một cái hố to.

“Thiên Phì Lang Quân muốn bỏ chạy, nhưng lại bị chặn lại, sau đó đánh trực diện với Lý Thanh Sơn hoặc là Tiểu An ở nơi này, cho nên mới tạo ra cái hố to này.

Thiên Phì Lăng Quân bị đánh bay, đâm vào vách đá bên kia cho nên mới để lại cái hố to kia, cái hố kia nhỏ hơn cơ thể của hắn rất nhiều, hắn chắc chắn đã bị thương rất nặng, không thể không dùng đống mỡ trên người để triệt tiêu.

Loại sức mạnh này đúng là kinh khủng thật, không thể đối đầu trực diện với nó được!”Quỷ Ảnh Tử càng quan sát lại càng sợ hãi, nhưng mà điều này cũng không thể làm dao động quyết tâm của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi chính của Dã Nhân Sơn, có chút hưng phấn, con mồi càng mạnh thì lại càng xứng đáng đi ám sát.

Gió đêm thổi đến, hắn nương theo cơn mưa phùn rả rích mà lướt về phía chân núi.

Mặc dù đống pháp trận trùng điệp kia đã bị Lý Thanh Sơn cướp đi, nhưng mà sao chúng có thể cản được người đã hiểu rõ nằm lòng pháp trận như hắn được, dựa vào thiên phú của dạ du nhân, hắn yên lặng xuyên thấu qua, men theo khí tức chui vào sâu trong lòng núi.

Lý Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra, trong tâm hải nổi lên gợn sóng, đó là linh quy cảnh báo, kẻ địch đã ở rất gần.

Mà cảm giác của hắn lại không hề phát hiện ra được thứ gì, hắn lập tức ổn định tinh thần, thôi động linh quy bắt đầu bói toán, khóe môi hơi cong lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngọn lửa tái nhợt trong hốc mắt Tiểu An hơi lóe lên, giống như cũng có phát hiện gì đó, Lý Thanh Sơn nhìn nàng hơi gật đầu, bảo nàng cứ tiếp tục tập trung luyện kiếm.

“Bát hoang trận trong cung điện huyết thệ có chút phiền phức, tuy là có thể bạo lực xông qua, nhưng mà chắc chắn sẽ tạo ra động tĩnh, linh giác của tám con hoang thú kia quá nhạy bén, một khi kích phát trận pháp thì rất khó có thể an toàn rút lui.

”Quỷ Ảnh Tử đang suy nghĩ, cơ thể đang mơ hồ đột nhiên ngừng lại, nghĩ thầm: “Đúng là trời cũng đang giúp mình mà!”Con mồi xuất hiện.

Quỷ Ảnh Tử cũng không lo lắng đối phương đã phát hiện ra hắn, hắn cực kỳ tự tin vào thủ đoạn ẩn nấp của bản thân, dù đối phương có là đại tu sĩ đã vượt qua thiên kiếp lần thứ ba thì chỉ cần hắn không ra tay cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn.

Tối nay hắn cũng không có ý định ám sát thật, chỉ muốn quan sát con mồi ở khoảng cách gần thôi.

Hắn tập trung tinh thần, chỉ thấy một nam tử từ trong điện phủ bước đến, bước từng bước lên bậc thang, thân hình cao lớn, bước chân vững vàng, dáng ngoài cũng không có gì lạ thường, khí tức tỏa ra ngoài cũng không quá mạnh mẽ.

Nhưng mà Quỷ Ảnh Tử lại không dám khinh thường chút nào, rất có khả năng hắn là người trực diện đánh bay Thiên Phì Lang Quân, có lẽ là hắn cũng đã bị thương trong trận chiến đó, vẫn luôn bế quan dưỡng thương, mà hắn có thể tiếp tục sống sót đã là chứng minh tốt nhất rồi.

Lý Thanh Sơn càng đến gần, Quỷ Ảnh Tử dần dần cảm nhận được một loại áp bách, đó không phải là do khí tức khí thế cao hơn, mà là một loại khả năng được rèn luyện từ vô số lần sống chết, làm cho hắn hiểu được con mồi này cực kỳ nguy hiểm.

Lý Thanh Sơn giống như chưa hề phát hiện ra được điều gì, bước từng bước đến gần Quỷ Ảnh Tử, mười bước, tám bước, năm bước.

Ngay khi chỉ còn cách nhau chừng ba bước chân, ánh mắt Lý Thanh Sơn đột nhiên trở nên yên tĩnh như nước, hắn không nói một lời, xoay người đấm một đấm về phía Quỷ Ảnh Tử, cười nói: “Khách quý đến chơi, ta chưa kịp nghênh đón từ xa, xin nếm thử một quyền của ta trước!”Lý Thanh Sơn đột nhiên tỏa ra lệ khí ngập trời, Quỷ Ảnh Tử giống như nhìn thấy một con hổ dữ đang gào rống, dù tâm trí của hắn rất kiên nghị thì vẫn chịu chút ảnh hưởng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, nắm đấm đã sắp sửa đấm vào người, muốn làm cái gì cũng không kịp nữa.

Nhưng mà Quỷ Ảnh Tử cũng không sợ hãi, hắn đã hóa thân thành dạ du thần, sẽ không dễ dàng bị thương đến thế.

“Dù là pháp thuật hay là đao kiếm thì đều sẽ xuyên qua cơ thể của ta!”Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn hôn mê.

Dưới sự khống chế của Lý Thanh Sơn, từng vòng địa chấn ngưng tụ không tan, một đoàn bóng đen tách rời khỏi bóng tối, giống như một đống mực nước liên tục bị chấn động, hoàn toàn mất đi khống chế.

Nắm đấm của Lý Thanh Sơn lại có thể đánh nát hư không, dù ở bên trong thế giới củng cố còn chưa có được uy lực này, đống Quỷ Ảnh Tử kia đương nhiên không cứng rắn bằng hư không

Trải qua hơn một năm tu hành, trên cơ bản hắn đã vượt qua “Niết Bàn Kỳ”, thực lực mạnh hơn lúc đại chiến với Thi vương rất nhiều, dù không thể đánh nát hư không, nhưng cũng đã có thể làm hư không chấn động.

Hiện tại nếu Thiên Phì Lang Quân dám đối đầu trực diện với hắn, dù có vứt bỏ hết đống mỡ trên cơ thể thì cũng sẽ không tránh được kết cục bị đấm chết tươi.

“Lại là một dạ du nhân, tiếc là lại là một người đàn ông, được rồi, thực lực cũng không tệ lắm, không phải là đã có người thứ ba rồi sao?”Lý Thanh Sơn mang theo Quỷ Ảnh Tử xoay người rời đi.

Tên thích khách mạnh nhất Nam Cương này đến cả một đấm cũng không chịu đựng được.

Lý Thanh Sơn cũng vì thế mà đoán, thực lực của tên này cũng coi như tạm được, bị hắn đấm một phát vẫn chưa chết, vậy thì đi thề một lời thề đi!Đợi đến khi Lý Thanh Sơn nhét Quỷ Ảnh Tử đã hôn mê đến trước mặt Tiểu An, Tiểu An nói: “Quỷ Ảnh Tử?”Lý Thanh Sơn ngạc nhiên: “Ngươi biết hắn à?”“Tam động chủ của quần ma quật, không ngờ hắn vẫn còn sống, quả nhiên xếp hạng cao thì cũng phải có chút thực lực.

”“Đúng vậy, bị ta đấm một phát vẫn còn chưa chết, quyết định đến Dã Nhân Sơn thật sự là quyết định vô cùng đúng đắn.

”Quỷ Ảnh Tử hôn mê suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, hắn hấp hối, sắc mặt trắng bệch, nhớ lại cú đấm kia, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Xem ra mình vẫn đánh giá thấp sự kinh khủng của “con mồi” rồi? Tại sao một tên thống lĩnh bạch ưng lại có được thực lực như thế chứ!”“Đừng giả chết nữa, mau dậy đi.

”Một tiếng quát khẽ chấn động tinh thần của Quỷ Ảnh Tử, hắn không dám khinh thường, từ từ bỏ dậy, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đang ngồi chồm hổm trước mặt hắn, vẻ mặt hung ác, quơ quơ một tấm “sách da dê”, giống như chủ nợ ác độc đến đòi nợ.

Mà hai người đứng ở phía sau đương nhiên chính là cấp dưới hoặc là vệ sĩ bọn họ đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, có chút bi ai thương hại, lại có chút hả hê trước sự đau khổ của người khác.

“Vu Vô Phong, Thiên Phì Lang Quân!”Quỷ Ảnh Tử nháy mắt, vô cùng giật mình.

“Lão tam, ngươi cũng đến rồi.

”Thiên Phì Lang Quân thở dài, hắn đã tu dưỡng hơn một năm, hình thể lại biến thành một núi thịt.

Vu Vô Phong lại dứt khoát nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment