Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1322 - Chương 1331: Nửa Năm

Chương 1331: Nửa Năm

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Thanh Sơn đi từ trong ra, toàn thân trần như nhộng, thân hình cao to cường tráng, lộ rõ xương cốt, mái tóc đỏ rối tung trên vai.

Chỉ thấy hắn ngáp một cái thật to, lộ ra bốn chiếc răng nanh nhòn nhọn và đầu lưỡi đỏ thắm, vẻ mặt tựa như một con mãnh thú lười biếng.

Chỉ một thoáng sau đã phấn chấn trở lại, nhanh chân đi về phía ngoài động phủ.

Dạ Lưu Tô lặng lẽ nhô đầu ra từ trong kén tằm, sợi tóc ngổn ngang, con ngươi nhìn theo bóng lưng hắn, hơi hy vọng rằng hắn có thể quay đầu lại nhưng hắn đi mà chẳng quay đầu lại lần nào, chớp mắt một cái đã biến mất không còn tăm hơi.

Dạ Lưu Tô cũng không cảm thấy thất vọng, nàng đã hiểu rõ thói quen này của hắn.

Hắn luôn bước những bước lớn tiến về phía trước, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nghỉ ngơi nhưng xưa nay đều không lưu luyến quay đầu lại.

Sau đó Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba cũng ở lại chỗ này, vì động phủ của Mỹ Tằm Nương thực sự rất thích hợp để tu hành, toàn bộ Dã Nhân sơn cũng không nồng nặc linh khí bằng ở đây, đặc biệt là ở trong kén tằm này thì càng bình tâm, không bị tạp niệm quấy nhiễu.

Lại qua hơn nửa năm, Dạ Lưu Tô vượt qua thiên kiếp thứ hai trước, mà Dạ Lưu Ba cũng theo sát phía sau, cùng độ kiếp thành công.

Sau đó họ đã trải qua một quãng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trên Dã Nhân sơn, Lý Thanh Sơn ngước nhìn trời cao rồi xoay người lại:“Đến lúc rồi.

”Vu Vô Phong, Thiên Phì Lang Quân và Quỷ Ảnh Tử đều đứng buông thõng hai tay, còn tỷ muội Dạ Lưu Tô thì lại nghiêm nghị tuân mệnh.

Ánh trăng soi sáng bầu trời mênh mông, vương xuống cánh rừng bao la nhưng không chiếu tới được trong khe Ưng Sầu này, khe núi sâu thẳm này không khác nào một vết thương trên mặt đất.

Lý Thanh Sơn đứng trên vách đá cheo leo mà nhìn xuống dưới, gió núi lạnh lẽo như nước rít gào đập vào mặt, một tầng pháp trận cường đại bao phủ ở trên khe sâu đen kịt này.

Tuy nơi này không bằng Dã Nhân sơn nhưng cũng là chốn bồng lai hiếm thấy.

Chỉ có điều là không thích hợp để thành lập tông môn, phù hợp cho tán tu tu hành hơn.

Mà Vụ Châu thì không bao giờ thiếu loại tán tu tự lập môn hộ này.

Thiên Phì Lang Quân nói:“Trận pháp ở nơi này tên là Huyền Cang Thiên Tỏa trận, cực kỳ khó bị công phá từ bên ngoài.

Ưng Sầu Tư cực kỳ nổi tiếng ở Nam Cương, bị Ưng Lang vệ truy nã vào ba trăm năm trước.

Khi đó hắn mới vượt qua thiên kiếp thứ nhất, nhưng dựa vào môn Thiên Độn đại pháp, vừa thi triển ra thì đã mất hẳn dấu vết trong ngàn dặm, vạn dặm không còn hình bóng, Ưng Lang vệ cũng không có cách gì để bắt hắn.

Trăm năm trước hắn đã thành lập động phủ ở đây, nhờ có đại trận này bảo vệ mà càng không một ai làm gì được, chỉ có thể mời Quỷ đạo hữu và mấy vị bằng hữu Dạ Du Nhân lẻn vào trong đó.

”Giọng nói hờ hững của Quỷ Ảnh Tử truyền đến:“Bốn người chúng ta hợp lực thì chỉ cần tốn thêm chút thời gian chuẩn bị thò giết Ưng Sâu Tử rất dễ dàng.

Mặc cho tên kia có độn pháp lợi hại như nào thì cũng không để hắn thi triển ra.

Nếu lập tức ra tay thì có thể chế ngự hắn và bắn hắn lập huyết thệ.

Nhưng cái này thì không chắc ăn lắm.

”Thích khách đạo coi trọng một đòn trí mạng, nếu không có tư tưởng tất phải giết thì khí thế sẽ giảm nhiều, không thể dốc hết toàn lực.

Dạ Lưu Tô nói:“Là như vậy à.

”“Các ngươi cũng không cần trù tính chuẩn bị gì, cứ việc ra tay, giết thì giết.

Nam Cương này lớn như vậy, tìm mười hay tám thuộc hạ còn không dễ sao?”Sau đó Lý Thanh Sơn nhìn về phía Vu Vô Phong và Thiên Phì Lang Quân và nói:“Hai vi cũng cần chuẩn bị sẵn sàng, nếu hắn may mắn sống sót thì cũng không thể để hắn chạy trốn.

”Nói rồi hắn liếc mắt nhìn Vu Vô Phong thật sâu.

Vu Vô Phong cúi đầu, ghìm chuôi kiếm Bạch Hồng.

Quỷ Ảnh Tử không nói thêm gì nữa, khí tức đột nhiên biến mất rồi hòa vào màn đêm, sau đó bay xuống khe Ưng Sầu, khiến ba người Lý Thanh Sơn cũng âm thầm khâm phục và theo sát phía sau.

Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:“Quả nhiên vẫn có chút thủ đoạn.

”Lời còn chưa dứt thì một đạo độn quang đã phóng lên trời từ khe Ưng Sầu.

Lý Thanh Sơn cũng không ra tay, mà một đạo Bạch Hồng ở bên cạnh đã bay lên, trực tiếp phóng về phía chân trời, chặn đứng độn quang.

Một lão già mặc áo bào đen với sắc mặt trắng bệch hiện thân, vóc người thấp bé như khỉ, khiếp sợ hỏi:“Bạch Hồng kiếm! Vu Vô Phong! Ta với Dã Nhân sơn các ngươi không thù không oán, vì sao lại đến đánh lén ta!”Vu Vô Phong không nói một lời, tay bấm kiếm quyết, chỉ thấy Bạch Hồng kiếm hóa thành một đạo bạch quang bay quanh, nhốt Ưng Sầu Tử ở bên trong.

“Cái kia là? Bạch Ưng thống lĩnh!”Ưng Sầu Tử thoáng nhìn phía trước Vu Vô Phong, chỉ thấy nam tử mặc bộ đồ trắng trên người đang đứng khoanh tay với nụ cười trên môi.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, bộ bạch y tựa như một con ưng bạc giương cánh.

Mà Thiên Phì Lang Quân nổi tiếng hung ác cũng đứng phía sau hắn, lại còn hạ thấp cái đầu to, cật lực duy trì điệu bộ khiêm tốn.

Ưng Sầu Tử ép mình phải tỉnh táo lại, tuy ánh kiếm của Bạch Hồng kiếm dày đặc nhưng cũng không giữ nổi hắn.

Hắn đang định thi triển Thiên Độn đại pháp để thoát thân thì vãi cỗ sát khí lơ lửng không cố định đã giữ hắn ở nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Trong chốc lát trước, nếu không phải có nhiều năm sinh tử mài giũa ra cảm ứng nhạy bén thì suýt chút nữa hắn đã không thi triển được độn pháp.

Mà ngoài Quỷ Ảnh Tử thì rõ ràng ba người khác đều là thích khách hàng đầu của Ảnh Cung, khiến hắn khiếp sợ đến mức linh hồn cũng muốn bay ra ngoài trời xa.

Tuy hắn may mắn trốn được nhưng cũng bị thương nặng, ngay cả động phủ mà hắn cũng vứt bỏ không cần, thế mà lại bị đại động chủ của Dã Nhân sơn dùng Bạch Hồng kiếm uy danh hiển hách của hắn để chặn mình lại.

Chỉ một thoáng mà bốn phương tám hướng phủ đầy sát cơ, nhưng đều giương cung chứ không bắn.

Ưng Sầu Tử đang suy nghĩ đối sách thì Trấn Ma tháp từ trên trời giáng xuống.

“Trấn Ma!”Tứ đại thích khách Dạ Du Nhân vốn vô tình mà lại còn hợp lực ám sát, đại động chủ Dã Nhân sơn dùng bảo kiếm Bạch Hồng vây khốn địch, sau cùng lại có Lý Thanh Sơn ra tay trấn áp.

Dù cho Ưng Sầu Tử có độn pháp thuật mạnh hơn thì cũng chỉ còn nước bó tay chịu trói.

Trong Trấn Ma tháp, Ưng Sầu Tử hóa thành một đạo độn quang, xô phía đông va phía tây, nhưng hiển nhiên là phí công vô ích rồi.

Tuy trong thực chiến thì Trấn Ma tháp có chút vô dụng, nhưng chỉ cần kẻ địch bị nó trấn áp lại thì chắc chắn khó thoát thân.

Đúng vào lúc này, một bóng người xuyên qua thân tháp, chỉ thấy Lý Thanh Sơn hiện thân và nói rằng:“Đừng phí công vô ích nữa, chúng ta nói vài lời có ích đi!”“Ngươi chính là Lý Thanh Sơn? Các hạ thật sự là bạo tay đấy!”Ưng Sầu Tử cố gắng giữ một khoảng cách hết mức có thể với Lý Thanh Sơn, trong con ngươi tràn ngập cảnh giác.

Đến cùng người này có thủ đoạn gì mà có thể sai khiến được tam đại động chủ của Dã Nhân sơn vậy, còn có ba thích khách hàng đầu của Ảnh Cung nữa.

Lý Thanh Sơn lấy Huyết Thệ thư ra, cười nói:“Nào, đạo hữu, hãy thề đi!”“Huyết thệ thư! Không ngờ ngươi lại luyện hóa Huyết Thệ thư!”Ưng Sầu Tử hoàn toàn biến sắc, cuối cùng cũng rõ vì sao tam đại động chủ Dã Nhân sơn đều bị hắn điều khiển rồi.

“Ta cho ngươi mươi giây suy xét!”Lý Thanh Sơn nói.

Sau mười giây thì Trấn Ma tháp hóa thánh ma khí rồi tiêu tan, Lý Thanh Sơn cất Huyết Thệ thư đi, vỗ vỗ lên vai Ưng Sầu Tử rồi tán dương:“Quả nhiên Ưng đạo hữu là người hiểu chuyện!”Ưng Sầu Tử cúi đầu ủ rũ, gượng cười nói:“Vâng, là…”“Đi tôi, tới trạm tiếp theo!”Lý Thanh Sơn vung tay lên, trông thực hăng hái.

Bảy ngày sau, Trừng Hải Hầu phủ.

Trừng Hải Hầu đang nhắm mắt suy tư thì quản gia đến bẩm báo:“Hầu gia, tên Lý Thanh Sơn kia ở ngoài cửa cầu kiến!”“Hắn còn sống ư!”Trừng Hải Hầu mở bừng mắt ra, vốn đang đi ra ngoài cửa nghênh đón, chỉ thấy Lý Thanh Sơn quay lưng về phía hắn, đứng đối diện một đám người và phát biểu:“Từ nay về sau, các ngươi phải hối cải để làm người mới, làm người lần nữa, tương lai chắc chắn đạt được thành tựu…”Trừng Hải Hầu đếm thì thấy tổng cộng có tám người, mỗi người đều cao thấp mập gầy khác nhau, ai nấy cũng khoác đấu bồng màu đen, mũ trùm che khuất khuôn mặt.

Tuy họ đều khom người cúi đầu không khác nào người hầu nhưng khí tức loáng thoáng tản ra lại khiến Trừng Hải Hầu hoảng sợ:“Thân hình mấy người này trông rất quen mắt, tên béo kia là? Thiên Phì Lang Quân! Còn có người lùn kia…”Trừng Hải Hầu không kịp phân biệt từng người thì Lý Thanh Sơn đã xoay người lại, hỏi:“Hầu gia, ngươi muốn chết hay là muốn sống?”…Rào!Một trận gió mạnh thổi qua rừng cây, cuốn qua từng đợt tựa như sóng biển.

Trừng Hải Hầu nghi ngờ có phải tai mình nghe lầm hay không, hỏi theo bản năng:“Ngươi nói cái gì?”“Không được giả vờ không nghe rõ!”Lý Thanh Sơn nở nụ cười, tám người mặc đấu bồng màu đen ở phía sau cũng thốt ra từng tràng cười khẩy, mà đôi mắt bên dưới mũ trùm lại lộ ra tia sáng rực rỡ như cười trên sự đau khổ của người khác.

Nếu bản thân đã không may thì nhìn người khác cũng không may như thế chính là chuyện vui ít ỏi trong đời.

Một luồng khí lạnh bùng lên từ đáy lòng Trừng Hải Hầu, khiến hắn không khỏi lùi về sau một bước, muốn lùi về trong cửa lớn.

Bỗng ba bóng đen hiện ra ở phía sau hắn, sát cơ lạnh lẽo như hàn băng.

Sau khi trải qua chiến đấu không ngừng và sự truyền thụ của Quỷ Ảnh Tử thì tam tỷ muội Dạ Lưu Tô ngày càng phối hợp ăn ý.

Tuy người khác không nhìn thấy nhưng Trừng Hải Hầu cảm nhận được, trong lòng không khỏi rùng mình:“Thích khách Ảnh Cung!”Chỉ có thích khách hàng đầu của Ảnh Cung mới có thể im hơi lặng tiếng ẩn núp ở bên cạnh hắn, làm hắn bỗng không dám lộn xộn.

Chỉ nghe hắn quát lên:“Lý Thanh Sơn, ngươi muốn làm cái gì? Ta là Trừng Hải Hầu, quận chủ Nam Hải quận được Hoàng đế khâm phụng đó!”“Được rồi, đừng kéo nữa, ta tìm ngươi mà!”Lý Thanh Sơn nói, tiếng cười ở phía sau ngày càng suồng sã, tràn ngập ác ý.

Trong lòng Lý Thanh Sơn thỏa mãn, ưu điểm lớn của những ma tu Nam Cương này là rất thức thời.

Hắn liên tục thảo phạt bảy ngày, chỉ cần sống sót khỏi cuộc hợp lực ám sát của đám người Quỷ Ảnh Tử thì không có một tên nào thà chết chứ không chịu khuất phục.

Hơn nữa một khi lập huyết thệ thì sẽ điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, biểu hiện cũng rất ngoan ngoãn.

Có kẻ còn không biết xấu hổ mà nói muốn bái Lý Thanh Sơn làm nghĩa phụ, nói mình tu hành mấy trăm năm chính là chờ ngày này, khiến Lý Thanh Sơn sững sờ không nhẹ.

Nếu là nữ thì cũng thôi, còn có thể miễn cưỡng làm nghĩa phụ, nhưng rõ ràng đó là một lão già, thực sự là không biết xấu hổ.

Đây chính là nếp sống ở Nam Cương, không có bất kỳ lễ nghĩa liêm sỉ gì, chỉ có cường giả được tôn sùng, chỉ cần nắm đấm của ngươi cứng thì không một ai mang đầu của mình ra liều.

Trong Hầu phủ truyền đến một trận ồn ào, còn có rất nhiều tu hành giả tuôn ra, trong đó có vệ sĩ của Hầu phủ, có trưởng lão khách khanh, đủ lên tới mấy trăm người.

Họ cũng lấy ra đủ loại pháp khí, thôi thúc cổ trùng vô cùng kỳ quặc bao quanh vây nhốt đám người Lý Thanh Sơn.

Chẳng qua không ai thèm quan tâm khung cảnh này.

Đừng nói Lý Thanh Sơn không để ý, ngay cả tám cái “đấu bồng đen” kia cũng không thèm nhìn, bởi vì trong mấy trăm người này không có một ai vượt qua thiên kiếp thứ hai.

“Lý thống lĩnh, ngươi dám vô lễ với Hầu gia bọn ta? Ngươi có biết trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, tất cả Bạch Lang vệ đều bị giết, ngươi chờ bị Ưng Lang vệ vấn tội đi! Nếu biết điều thì Hầu gia nhà ta còn nói tốt vài câu giúp ngươi.

”Chu quản gia của Hầu phủ nói, hắn thấy phe mình người đông thế mạnh, lợi chiếm lợi thế địa hình nên nghĩ rằng Lý Thanh Sơn cũng không dám manh động, thế là mới nhảy ra bày tỏ lòng trung thành.

Với tu vi hắn thì chưa thể phán đoán chuẩn tu vi của tám “đấu bồng đen” ở phía sau Lý Thanh Sơn, còn ba bóng đen ở phía sau Trừng Hải Hầu thì hắn lại càng không biết gì.

“Hả? Là ai làm?”“Là ta!”Một tiếng trả lời truyền ra từ hư không, Trừng Hải Hầu bỗng cảm thấy phấn chấn vì đó là giọng nói của Quỷ Ảnh Tử.

Chỉ cần Quỷ Ảnh Tử ra tay ám sát, dù không thành công thì cũng khiến Lý Thanh Sơn mất tập trung, hắn có thể nhân cơ hội này mà lùi về trong Hầu phủ.

Mật thất ở trong phủ của hắn có một đường lui đặc biệt, có một trận pháp có thể truyền tống hắn đi xa cách đây ngàn dặm.

Cái này không giống với độn quang, không thể nào lần theo được.

Tuy thích khách Ảnh Cung rất tuyệt vời nhưng nếu đã lộ dấu vết hành động thì cũng không có gì đáng sợ.

Nếu bàn về thực lực thì chắc chắn ba người này không thể nào đánh đồng với Quỷ Ảnh Tử này - thích khách đệ nhất Nam Cương.

”Quả nhiên Quỷ Ảnh Tử đã ra tay!Nhưng mà nỗi vui sướng trong lòng Trừng Hải Hầu lập tức biến thành nỗi sợ hãi.

Chu quản gia của Hầu phủ trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn ở đối diện, trên mi tâm xuất hiện một vết máu, chỉ thấm ra một giọt máu mà hắn như cảm nhận được, lập tức đưa tay sờ soạng theo bản năng, sau đó cũng ngã xuống với điệu bộ này.

“Tam động chủ!”Trừng Hải Hầu kinh hãi đến biến sắc, trái tim trùng xuống.

“Ta đã nhìn ra đám người kia cấu kết với ma đạo từ lâu, chết rồi cũng sạch sẽ, vừa hay có thể tới Vụ Đô thành xin lĩnh thưởng!”Lý Thanh Sơn dửng dưng như không nói.

“Hầu gia, ngươi đừng u mê không tỉnh, ôm may mắn trong lòng nữa, ngay cả ta và lão Vu đều cống hiến cho Lý thống lĩnh rỗi, đương nhiên Ảnh lão tam sẽ không ngoại lệ.

Ngươi không mau bảo mấy trăm tên rác rưởi này cút đi, chọc ta phát cáu thì tất cả đều sẽ bị ta nuốt vào bụng.

”Thiên Phì Lang Quân cười vỗ vỗ cái bụng, thịt mỡ toàn thân run rẩy một trận.

“Thiên Phì Lang Quân, quả nhiên là ngươi!”“Ngoài trừ lão tử thì còn ai lại phúc hậu như thế!”Thiên Phì Lang Quân cười, chìa bàn tay lớn như quạt hương bồ ra rồi vồ một cái, một hộ về của Hầu Phủ cách đó mấy chục trượng sợ hãi bay tới.

Thiên Phì Lang Quân há miệng lớn đến mức khó mà tin nổi, nhưng một phát đã nuốt tên hộ vệ kia xuống bụng, loáng thoáng chỉ thấy một bóng người giãy giụa dưới bụng mấy lần rồi biến mất không còn tăm hơi.

“A, là Thiên Phì Lang Quân, nhị động chủ của Dã Nhân sơn!”“Còn có tam động chủ Quỷ Ảnh Tử!”Mọi người kêu lên sợ hãi rồi tản ra một vòng lớn, trong số mấy vị động chủ Dã Nhân sơn này, có ai mà không phải hung danh hiển hách đâu.

Nhưng ánh mắt Trừng Hải Hầu lại tập trung ở trên người tên “đấu bồng đen” ở bên phải phía sau Lý Thanh Sơn, tóc bạc rủ xuống từ mũ trùm, phía sau đeo một thanh trường kiếm, khiến Trừng Hải Hầu lộ ra vẻ khó mà tin nổi.

Người ngoài thì cũng thôi, nhưng tên này là kiếm tu có pháp bảo ở trong tay, kiêu căng tự mãn cỡ nào mà sao lại thần phục Lý Thanh Sơn.

Trừng Hải Hầu mang theo hi vọng cuối cùng mà hô lên:“Vu động chủ!”“Trừng Hải Hầu, không được lãng phí thời gian!”Tay Vu Vô Phong cầm Bạch Hồng kiếm, lạnh lùng nói.

“Đúng đấy, muốn chết hay là muốn sống? Ta vẫn hi vọng ngươi có thể sống sót, mặc dù nói việc tìm ra tu sĩ thiên kiếp thứ hai ở Nam Cương rộng lớn vẫn rất dễ dàng, nhưng cao thủ có ích chân chính thì không nhiều.

Chỉ là nếu ngươi thật sự muốn chết thì ta sẽ tác thành cho ngươi!”Lý Thanh Sơn nói.

Trừng Hải Hầu tuyệt vọng, Lý Thanh Sơn đã là đối thủ cực kỳ khủng bố rồi, mà còn có ba thích khách hàng đầu của Ảnh Cung, tam động chủ của Dã Nhân sơn.

Hắn cũng nhận ra sáu người còn lại, không có ai không phải ma tu tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Cương, mà hiện tại đều đứng phía sau Lý Thanh Sơn và nghe sai bảo.

Phóng tầm mắt khắp Nam Cương, không một ai dám coi thường một nguồn sức mạnh như vậy.

Giọng nói hắn hơi run rẩy:“Ta là Hầu đó, ngươi dám giết ta?”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ:“Giết hắn!”Lời còn chưa dứt thì ba bóng đen phía sau Trừng Hải Hầu đã biến mất, Quỷ Ảnh Tử đột nhiên ập đến, sát cơ khóa chặt! Bạch Hồng kiếm leng keng ra khỏi vỏ, Thiên Phì Lang Quân vồ nhẹ một chưởng, còn sau đấu bồng đen kia cũng đồng loạt ra tay, tạo thành tình thế tuyệt sát tựa như trời long đất lở.

Trừng Hải Hầu không tránh được, trốn cũng không được, chặn cũng không xong, chỉ có thể dốc hết toàn bộ sức lực mà hét lớn một tiếng:“Muốn sống!”Lý Thanh Sơn khoát tay, tất cả thế tiến công lập tức dừng lại, tựa như biển gầm sắp ập xuống lại bị đóng băng trong chớp mắt.

“Muốn sống là tốt rồi, lại đây lập lời thề đi!”…Nếu nói vì kết quả trận chiến trên Dã Nhân sơn không rõ mà chỉ gây ra náo động trong Nam Cương thì lần hiện thân ở Nam Hải quận thành này của Lý Thanh Sơn đã đưa ra câu trả lời cho mọi sự nghi ngờ, không chỉ công bố kết quả trận chiến Dã Nhân sơn mà là sự biến hóa trong lề lối ở Nam Cương.

Sau khi Lý Thanh Sơn có được lời thề của Trừng Hải Hầu thì bố trí một buổi tiệc ở trong Hầu phủ, chiêu đãi mười vị động chủ.

Mười đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Cương cùng chúc rượu Lý Thanh Sơn, chính thức thành tâm cống hiến sức lực.

Tu sĩ muốn nhận Lý Thanh Sơn làm nghĩa phụ gọi Lý Thanh Sơn là “Vương Thượng”, không gọi đại nhân hay thống lĩnh nữa.

Lý Thanh Sơn không rõ, hỏi nguyên do thì tu sĩ kia nói:“Ai ở Nam Cương mà không biết, người thống nhất Dã Nhân sơn tức là Dã Nhân Vương”.

Lý Thanh Sơn cười ha hả, vui vẻ nhận cái danh xưng này.

Trong lòng Trừng Hải Hầu thầm mắng vô liêm sỉ, ngoài mặt vẫn là tươi cười không ngớt, cũng hô to “Ngô Vương”.

Yến hội qua đi, Lý Thanh Sơn hạ lệnh lập tức xuất phát, tiếp tục chinh phạt, gần như một lướt bắt hết tu sĩ thiên kiếp thứ hai ở Nam Cương, ngoại trừ Vạn Độc giáo.

Thực hiện câu “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” mà hắn nói lúc mới vào Nam Hải quận vô cùng nhuần nhuyễn!Dã Nhân sơn gần như vùng dậy trong một đêm, trở thành thế lực lớn chỉ đứng sau Vạn Độc giáo.

Nếu không phải Lý Thanh Sơn vẫn chưa vượt qua thiên kiếp thứ ba thì đủ để gây dựng nên một đại tông môn rồi.

Vụ Châu náo động!Lúc Lý Thanh Sơn vâng mệnh đi tới Vụ Châu và đảm nhận chức vị Bạch Lang thống lĩnh thì đã hấp dẫn vô số ánh mắt, hiển nhiên đây là vinh quang chói mắt của hai đại thiên tài.

Cũng là những tu hành giả muốn thông qua chuyện này để suy đoán thế cuộc biến hóa của Vụ Châu và Thanh Châu.

Có người đoán đay là mưu tính của vương triều Đại Hạ, cố ý phái bọn họ đi Vụ Châu, tương đương với hai con tin để hòa hoãn thế cuộc hai châu.

Nhưng càng nhiều người cho rằng vương triều Đại Hạ vốn không hề có ý hòa giải hai châu như trong quá khứ, trái lại có ý định để các châu đấu đá lẫn nhau, duy trì sự cường đại tuyệt đối của trung ương Long Châu.

Mà Lý Thanh Sơn và Tiểu An chỉ là quân cờ để hai châu nhanh chóng khai chiến, vật hy sinh đáng thương, không ít người ác ý phỏng đoán ở trong lòng:“Lúc Thiên Long thiền viện mất đi hai đệ tử thiên tài này thì sẽ có phản ứng gì?”Lý Thanh Sơn vừa đến Nam Hải thì đã giết Bạch Ưng thống lĩnh, thuận lợi thượng vị, thể hiện ra thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt đối không giống thân phận đệ tử nơi cửa Phật.

Nhưng phóng tầm mắt khắp Vụ Châu thì cũng chỉ là một việc nhỏ, từ sau hai năm kia thì cái tên Lý Thanh Sơn dần mờ nhạt trong tầm nhìn của mọi người, chỉ là tình cờ đề cập đến, suy đoán kết quả của trận chiến đó mà thôi.

Mãi đến tận khi Lý Thanh Sơn dùng Huyết Thệ thư thống nhất thập đại động chủ, chinh phạt toàn bộ Nam Cương thì cái tên này mới bỗng vang dội.

Chẳng qua tên tiền đó không còn là chức vị Bạch Ưng thống lĩnh, cũng không phải thân phận “đệ tử của Bất Nộ tăng”, mà là “Dã Nhân Vương”.

Vương vốn là cách gọi chỉ có người vượt qua thiên kiếp thứ ba mới có tư cách dùng.

Sở Vương, Việt Vương, Tăng Vương, Yêu Vương, Đại tướng quân vương có ai mà không phải là cường giả cái thế, được chọn ra từ hàng tỉ người, là giai cấp thống trị tuyệt đối trong thiên hạ Cửu Châu này.

Với tu vi của Lý Thanh Sơn thì vốn không có tư cách xưng vương, nhưng đại động chủ đời thứ nhất của Dã Nhân sơn đã từng nói, nếu ai có thể vượt qua thiên kiếp thứ ba thì có thể luyện hóa Huyết Thệ thư, thống nhất Dã Nhân sơn, các động chủ khác cũng phải phụng làm Dã Nhân Vương.

Lời này cũng được bảy vị động chủ khác đồng ý.

Trong tiềm thức của tất cả mọi người, đây là chuyện mà chỉ có đại tu sĩ thiên kiếp thứ ba mới làm được, cho nên cái chữ “vương” này cũng là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng có ai ngờ rằng, lại có người làm được chuyện đó khi tu vi mới đạt thiên kiếp thứ hai.

Bầu trời nặng nề, mây nặng dày dưới áp suất thấp, giống như treo lên biển cây, tối như mực.

Một đạo quang mang xẹt qua chân trời, một nam tử dáng người thấp bé ngự kiếm mà đi.

Tuy rằng dáng người hắn không cao, nhưng đường sinh ra rộng miệng, lộ ra vẻ khí tức dũng mãnh, trường kiếm dưới chân, rõ ràng là một kiện pháp bảo.

Kiếm quang rơi xuống đất, nam tử thu kiếm về vỏ, giương mắt nhìn, núi Dã Nhân cao vút tầng mây, nhưng mà muốn nhìn sâu hơn, lại chỉ thấy sương mù trùng trùng điệp điệp bốc lên, phong tỏa toàn bộ núi Dã Nhân, thần niệm cũng không thể xuyên thấu.

Bình Luận (0)
Comment