Thời đại bảy mươi hai lộ yêu vương đã đi xa, mấy ngàn năm nay có không ít yêu tộc ở Cửu Châu vượt qua thiên kiếp thứ ba, trở thành yêu vương, duy trì thế lực cân bằng với nhân loại, Chẳng qua, chắc cũng chỉ có Đại Dung Thụ Vương mới có năng lực tập hợp lực lượng như vậy trong Vương Đình của Thập Phương Yêu Vương.
Lý Thanh Sơn cũng phải tán gẫu với Đại Dung Thụ Vương thì mới biết, trong Vương Đình của Long Vương Mặc Hải ở Thanh Châu cũng có một đám yêu vương, nhưng đều là nghe điều động chứ không nghe tuyên truyền, trên danh nghĩa thì phục tùng chỉ huy của Long Vương nhưng ai nấy cũng bí mật tu hành, trừ phi là nhân tộc và yêu tộc lại chiến một lần nữa nếu không thì đều không ra ngoài.
Trái ngược với nhân loại, tính tình yêu tộc quái gở, sẽ không lập môn phái, thành lập thị tộc.
Mà ở thời đại nhân đạo hưng thịnh thì liên minh chư vương vẫn còn có tác dụng, đám yêu vương lại càng không dám đi ra ngoài đi loạn.
Vì tuổi thọ của yêu tộc dài, nên quan niệm về thời gian cũng không giống nhân loại, sau khi đạt đến cảnh giới này thì bế quan trăm năm cũng là việc bình thường.
Mà từ khi Lý Thanh Sơn ra khỏi Ngọa Ngưu thôn cho đến hiện tại thì cũng chỉ mới khoảng hai mươi năm mà thôi, đa số thời gian đều hoạt động ở thế giới nhân loại, nên muốn gặp một yêu vương còn khó hơn nhiều so với thấy một đại tu sĩ nhân loại.
Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy vui mừng, may mà tính tình Long Vương kiêu ngạo, bằng không độ khó khi báo thù lại tăng vọt lên gấp mười lần.
Đúng vào lúc này, Tu La trận nhấp nhoáng huyết quang, tự động xoay chuyển.
Lý Thanh Sơn vội cho thần niệm đi vào trong thăm dò, phát hiện sau khi Đại Dung Thụ Vương rời đi thì chỗ trống mà lão để lại trong Tu La trận lại bị màn sương máu nhàn nhạt bao phủ.
Vòng xoáy màu đỏ ngòm trên không trung bắt đầu xoay tròn, nơi sâu trong vòng xoáy như là một cái phễu to lớn, khí tức thuộc về Tu La đạo mãnh liệt xông vào.
Lý Thanh Sơn giao Tu La trận cho Tiểu An bảo quản rồi tung người đi vào trong Tu La trận.
Cuồng phong tung bay, sát khí khuấy động.
Lý Thanh Sơn đứng bên dưới trung tâm vòng xoáy, nghe tiếng gào thét rung chuyển trời đất truyền đến bên tai mới nhận ra đó là tiếng của chính mình, tiếng Hổ Ma vắng lặng đã lâu, chỉ biết ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng!Tuy từ sau trận chiến với Mặc Vũ, từ khi Phượng Hoàng niết bàn cho tới hiện tại thì hắn cũng gặp không ít đối thủ, chém giết không ít kẻ địch, nhưng chưa một ai có thể làm cho Hổ Ma phấn chấn tinh thần.
Lý Thanh Sơn vẫn chuyên tâm với Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, tuy muốn để Hổ Ma đột phá tầng thứ năm nhưng thực tế vẫn không có khởi sắc gì.
Cho tới giờ phút này, mãnh hổ trong lòng bừng tỉnh khỏi cơn ngủ mê, cảm nhận được lời kêu gọi đến từ một thế giới khác, nơi đó là mảnh đất giết chóc vô tận, chiến đấu là chủ đề duy nhất.
Tinh thần của Lý Thanh Sơn cũng vì đó mà rung một cái, tựa như người buồn ngủ hít thở không khí lạnh giá trong ngày đông, thầm nghĩ:“Quả nhiên Tu La trận giúp đỡ rất nhiều cho Hổ Ma Biến!”Đúng vào lúc nào, hình như có món đồ gì chợt lóe lên ở nơi sâu trong vòng xoáy.
Thời gian loáng qua quá nhanh khiến Lý Thanh Sơn nhìn chăm chú vào mà vẫn không thấy gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một mối nguy cơ, rồi hắn bỗng xoay người lại.
Nói cái này là linh cảm của Linh Quy thì chẳng bằng nói đó là năng lực chiến đấu của Hổ Ma.
Trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng sáng ngời, chợt có một thanh luân đao bay một vòng đến hư không trước mắt, nhanh chóng xoay tròn rồi im hơi lặng tiếng cắt về phía cổ hắn.
Góc độ được lựa chọn vô cùng xảo diệu ác độc, ngay cả Quỷ Ảnh Tử cũng không theo kịp, lại càng ẩn chứa vô số biến hóa.
Thế nhưng Lý Thanh Sơn đã trải qua vô số trận chiến mà vẫn có cảm giác không thể né tránh.
Hiển nhiên ám sát thuật được phát huy trong đòn đánh này làm người ta nhìn mà chỉ biết than thở.
“Được!”Lý Thanh Sơn khen một tiếng rồi phun ra một cỗ Xuy Tức Phong, gào thét thổi lệch luân đao rồi đấm một quyền về phía sau luân đao.
“Chấn!”Hiện tại thực lực của hắn đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa trải qua sự điều hòa của Phượng Hoàng niết bàn thì còn hơn cả năm xưa, hoàn toàn phóng thích Ngưu Ma Chấn Đãng lực, bất kể đối phương nhanh cỡ nào thì cũng đều bị ảnh hưởng mà hiện ra thân hình.
Một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, mặt đất mười dặm xung quanh đều rạn nứt, bầu không khí nát tan.
“Hửm?”Nhưng ngoài dự đoán của Lý Thanh Sơn, cú đấm này vẫn rơi vào khoảng trống, không bắn trúng thích khách ẩn náu kia, ngược lại chiếc luân đao kia lại bay tới lần nữa.
Lý Thanh Sơn mỉm cười, nói:“Tu La thích khách sao? Thú vị đấy!”Chiếc luân đao lao về phía Lý Thanh Sơn bỗng tỏa sáng huyết quang, ngoài rìa luân đao ngưng tụ một vòng cuộn sóng tựa như đao máu, hóa thành kích cỡ của cái bàn tròn, trong lúc cấp tốc xoay tròn thì phát ra tiếng gào thét thê thảm, tựa như phải cưa đứt cắn nát mọi thứ.
Bàn tay Lý Thanh Sơn dựng đứng, ánh mắt chăm chú.
“Linh Quy Huyền Giáp!”Một lớp màn ánh sáng màu xanh lam nhạt mỏng manh do vô số hình lục giác hợp lại mà thành, ngăn cản đường đi của luân đao.
Nhưng mà cú va chạm trong tưởng tượng vẫn chưa xảy ra, luân đao lóe lên rồi xuyên qua Linh Quy Huyền Giáp, lao thẳng vào mặt hắn.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn nhìn chăm chú, Linh Quy Huyền Giáp hoàn hảo không chút tổn hại, luân đao lại trực tiếp xuyên qua hư không, không chỉ khiến lớp phòng ngự mạnh nhất của hắn mất tác dụng mà còn biến đổi cực kỳ đột ngột, khiến người ta không ứng phó kịp.
Đòn chính diện này còn hung ác hơn cả đòn đánh lén không một tiếng động lúc nãy.
Mắt thấy sắp một chiêu đắc thế thì luân đao lại bỗng rơi xuống phía dưới, chậm dần.
“Đại địa trọng lực!”Cao thủ đấu nhau chỉ trong giây lát, nhanh cũng là một giây mà chậm cũng là một giây, chính là sinh tử tồn vong.
Lý Thanh Sơn vươn tay chộp một cái, sóng địa chấn màu đen đi tới đâu là hào quang đỏ ngầu nát tan, rồi hắn trực tiếp bắt lấy luân đao đang cấp tốc xoay tròn, khiến nó lập tức dừng lại.
Lòng bàn tay Lý Thanh Sơn cũng bị cắt ra một vết máu đỏ sẫm nhưng thoáng cái đã khôi phục như lúc ban đầu.
“Khách quý đi đường xa mà đến, sao chưa ra chào hỏi chủ nhà.
”“Ngươi chính là chủ nhân của Tu La trận này?”Một bóng người bỗng hiện ra ở cách đó mười bước, mà trước đó ngay cả Lý Thanh Sơn cũng không phát hiện bất kỳ khí tức gì.
Trên mặt nàng có đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, đôi tròng mắt đỏ tươi nhìn chăm chú Lý Thanh Sơn thật sâu.
“Nữ A Tu La!”Lý Thanh Sơn bỗng thấy hứng thú, cũng không phải hắn hưng phấn vì nhìn thấy nữ nhân, mà vì cho tới nay, tất cả A Tu La từ Tu La đạo tới Tu La trận đều là nam.
Có vẻ như là vì tỉ lệ nam nữ trong Tu La đạo không cân bằng, nghĩ thì cũng đúng, chuyện khát máu hiếu chiến đa số vẫn là bản năng của giới nam.
Truyền thuyết có nói rằng, Nam A Tu La vô cùng xấu mà nữ thì đẹp vô cùng.
Nhưng không biết dung nhan sau tấm mặt nạ kia là gì, thế là hắn cười nói:“Không sai, thấy ngươi cũng có chút thực lực, không bằng chúng ta thương lượng, ngươi phục tùng ta đi!”“Không bằng chúng ta thương lượng, ngươi giao mảnh Tu La trận này cho ta, ta tha cho ngươi một mạng!”Nữ Tu La kia cười khẩy nói.
“Ồ, tha cho ta một mạng ư, vũ khí mất rồi thì ngươi còn có thể làm được gì?”Lý Thanh Sơn vung vẩy luân đao trong tay, không biết luân đao này được luyện chế từ vật liệu gì, bị hắn niết một cái mà vẫn không biến dạng.
“Ngươi làm gì được ta?”Nữ Tu La vung tay lên, luân đao lập tức trở lại trong tay nàng, sau đó biến mất cùng nàng ở trong hư không.
Thân hình của nàng thỉnh thoảng lóe lên, tìm kiếm thời cơ chiến đấu.
Dựa vào hai lần giao đấu lúc nãy thì nàng biết sức mạnh của đối thủ nằm ngoài dự liệu của nàng, chẳng qua nàng cũng không sợ hãi, nàng biết Hư Không Độn Tàng thuật, có thể đi lại ẩn náu ở trong hư không.
Thủ đoạn này vượt xa Dạ Du thuật của Dạ Du Nhân, nếu so sánh không gian như một tờ giấy thì tất cả thế giới này đều là tranh trên giấy, khả năng của nàng chính là có thể lẻn vào tầng sâu hơn trong giấy.
Mặc cho linh cảm của đối thủ có nhạy bén thế nào đi nữa thì cũng khó phát hiện được, dù cho không thắng được thì cũng không thể thua.
Loại tài nghệ này cần sự khống chế tinh diệu nhất đối với quy luật không gian, tuy thế giới này không phải “tiểu thế giới” nhưng cũng không được tính là “đại thế giới” một phương, mà chỉ là một “trung thế giới”, thiên kiếp lần thứ ba hoặc thứ tư đã là giới hạn, cao hơn nữa thì phải phá giới phi thăng.
Phóng tầm mắt khắp thế giới này, chỉ sợ không có mấy người có thể khắc chế Hư Không Độn Tàng thuật của nàng.
Mà tu vi của nam nhân đối diện chẳng qua cũng chỉ là thiên kiếp thứ hai mà thôi, lại càng không có khả năng kia.
Chỉ là trong lòng nàng hơi bất an, quyền thứ nhất vào lúc nãy của hắn cứ khiến nàng cảm thấy hư không lay động, nhưng nàng tin đây chỉ là ảo giác.
“Quả nhiên nữ nhân đều thích nam nhân ngang ngược một chút sao?”Lý Thanh Sơn sờ cằm cười đắc ý, yêu khí toàn thân xông thẳng lên trời, thân hình bỗng biến lớn.
Một trượng, năm trượng, mười trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng…Sừng trâu móng trâu, vuốt hổ đuôi hổ, lưng rộng như mai rùa, hai cánh tung ra như phượng hoàng.
“Yêu ma!”Nữ Tu La rùng mình, không ngờ trông đối phương như là nhân loại mà thực tế lại là yêu ma, nhưng lại có cảm giác không giống bình thường, khiến nàng bất chợt nhớ tới những người trong thiên đạo kia.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn biến hóa thân yêu ma sau khi tu thành Phượng Hoàng Niết Bàn.
Hắn cũng không vội đối phó với nữ Tu La kia mà trái lại triệu ra Linh Quy Huyền Giáp, kết thành một tấm gương to lớn rồi tự mình nhìn kỹ một phen.
Hắn cũng cảm thấy bản thân biến hóa, lúc trước hắn tu Ngưu Ma Biến, Hổ Ma Biến thì từ đầu đến đuôi hoàn toàn đều là yêu ma, toàn thân đều tản ra khí tức thô bạo.
Mà vào giờ phút này, con ngươi tĩnh lặng và tấm lưng rộng lớn lại lộ ra vẻ trầm ổn, đôi cánh Phượng Hoàng to lớn không khác nào đám mây che trời rủ xuống ở phía sau, những mảnh lông chim tựa như được ngưng tụ từ hỏa diễm mà thành.
Theo lý thuyết, cánh chim xinh đẹp như vậy xuất hiện trên thân thể yêu ma ngăm đen dữ tợn của hắn sẽ khiến người ta cảm thấy rất không phù hợp, nhưng thực tế lại ngược lại, không chỉ không hề có cảm giác khó chịu mà trái lại như từ khi sinh ra đã là dáng dấp này, nên trưởng thành vẫn như này.
Tuy rằng trông bề ngoài khác hẳn với nhân loại nhưng trong ma tính lại có thêm một vệt thần tính kỳ diệu.
Cho dù là một phàm nhân ở đây thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng rất khó liên tưởng hắn với hai từ “quái vật”, đó là thân thể thần ma vượt ra khỏi vẻ đẹp thẩm mĩ của nhân loại.
“Nếu ngươi còn không đầu hàng thì ta phải ra tay, chỉ sợ không cẩn thận sẽ đánh chết ngươi mất.
”Giọng nói tựa kim loại của Lý Thanh Sơn như là sấm rền trong tầng mây, vang vọng khắp toàn bộ Tu La trận.
Nữ Tu La ẩn trong hư không, đây là một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, màu trắng vô biên vô hạn lan tràn, làm cho ngươi ta cảm thấy mênh mang vô hạn, không cẩn thận sẽ vĩnh viễn lạc lối trong đó.
Mà trông phía thế giới này thì như là trống rỗng nhưng mỗi khi tiến lên một bước đều tiêu tốn tâm tư sức lực lớn lao.
Nàng để thần niệm vào trong Tu La trận không chỉ là vì yên lặng tìm kiếm cơ hội chiến đấu mà càng là vì sợ mất đi phương hướng, cảnh tượng nhìn thấy ở thế giới hiện thức hoàn toàn khác, màu sắc rực rỡ không thể dùng lời hình dung bằng lời đang dâng trào ở trước mắt, như gần trong gang tấc mà như cách xa tận chân trời.
Tựa như màu của bức tranh thẩm thấu vào bên trong, nhìn từ bên ngoài thì thấy vẫn là hình ảnh bình thường, nhưng nhìn từ bên trong thì lại là khối màu sắc thoáng giao hòa vào nhau, đòi hỏi không chỉ nhận biết bằng lý trí mà còn cần trực giác nhạy bén, sau đó lập tức đưa ra phán đoán.
Dù như thế mà vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ không thể diễn đạt bằng lời, đó là sắc thái thuộc về hắn, rõ ràng đến mức nàng không thể lơ là, chẳng qua nàng vẫn đáp trả lời uy hiếp của hắn bằng thái độ khinh bỉ.
“Ta cứ trốn ở đây không ra, xem ngươi bắt ta kiểu gì?”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ như là đáp lại suy nghĩ của nàng, sau đó hắn đấm một quyền về phía phương hướng của nàng trong hư không.
Ầm!Tiếng nổ vang rền bỗng phá vỡ không gian yên tĩnh, mảnh thế giới màu trắng này đang rung chuyển, nàng còn chưa khôi phục tinh thần lại thì đã bị lực chấn động nuốt chửng.
Cú đấm này của Lý Thanh Sơn tựa như một nét bút đậm mực thấm qua mặt sau tờ giấy!…“Sao hắn biết ta ở trong vùng hư không này? Sao hắn có thể công kích ta được!”Nữ Tu La hoảng hốt, cảm thấy mỗi một cái xương khắp người đều đang rung chuyển, sau đó vỡ vụn, huyết nhục thì càng khỏi phải nói, bị chà đạp hung ác tựa như một miếng vải rách.
Ầm một tiếng, nàng rơi ra khỏi hư không với trạng thái máu thịt be bét, không thành hình người.
Lý Thanh Sơn cúi người xuống, xách nàng dậy tựa như nắm một con sâu nhỏ, dùng đầu ngón tay đụng một cái.
“Đừng giả vờ chết.
”Tuy rằng xét từ tài nghệ chiến đấu thì nữ Tu La này không hề kém Lý Thanh Sơn, phóng tầm mắt khắp toàn bộ Cửu Châu thì có thể nói là đứng đầu trong cảnh giới thiên kiếp thứ hai.
Nhưng thực lực của Lý Thanh Sơn đã vượt qua thiên kiếp thứ hai từ lâu, bất kể khắp mọi mặt đều không có sơ hở thì hắn cũng có thể khóa chặt vị trí ẩn náu trong hư không của nữ tử này nhờ vào linh cảm của Linh Quy, sau đó Ngưu Ma đánh một quyền tới là được.
Nói thì đơn giản, nhưng dù là yêu vương hay các tu sĩ thiên kiếp thứ ba cũng chưa chắc vẹn toàn cả năng lực bói toán tiên đoán và sức mạnh lay động hư không như này.
Kết quả là chỉ cần ba chiêu.
Chiêu thứ nhất để biết sự tồn tại của kẻ địch, chiêu thứ hai để hiểu rõ thủ đoạn của kẻ địch và chiêu thứ ba đánh bại kẻ địch.
Cũng may thực sự sức sống của A Tu La không giống người thường, đống máu thịt mơ hồ kia hơi ngọ nguậy, chưa kịp khôi phục hoàn toàn thì bỗng lóe lên, thi triển Độn Tàng Hư Không thuật lần nữa.
Lý Thanh Sơn cười đắc ý, lòng bàn tay thả ra sóng chấn động hỗn loạn, nàng phun ra một ngụm máu tươi rồi chán nản nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Tuy hắn không hiểu quy luật không gian là gì nhưng lúc nàng triệu hồi luân đao lúc nãy thì cũng đã có cảm ứng, sao có thể để nàng chạy trốn nữa.
Hắn không Độn Tàng Hư Không được nhưng nếu không để nàng làm được thì cũng đơn giản.
Nữ Tu La kia vẫn không cam lòng, thử lần thứ hai nhưng trái lại khiến thương thế càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng thì cũng từ bỏ.
“Truyền thuyết quả là không giả, nữ A Tu La đều là mỹ nhân!”Lý Thanh Sơn nói, sóng chấn động tấn công loạn xạ, khiến nữ tử này không chỉ mất giáp mặt mà còn lộ ra khuôn mặt kiều diễm, ngay cả y phục trên người nàng cũng nát tan, thân thể linh lung hấp dẫn, có thể nói là tuyệt sắc.
Chẳng qua ngay cả Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy bất ngờ vì hắn không có bao nhiêu dục vọng, không chỉ vì vóc người chênh lệch quá lớn mà khi hóa thân trạng thái yêu ma thì hắn cảm thấy lòng dạ mình trở nên bao la, ý niệm không đủ đọng lại trong lòng, ngược lại tham vọng tung hoành thiên hạ lại cháy hừng hực.
Chỉ nguyện hái trắng bắt sao, dời núi lấp biển, há gì chí đại trượng phu lại ở trên giường, ngay cả Tu La trận mấy trăm dặm cũng đều trở nên nhỏ hẹp gò bó, không thể tùy ý rong ruổi.
Công pháp tên là Thần Ma Cửu Biến, theo tu vi tăng cao thì cảnh giới cũng không giống, tư duy và ánh mắt của hắn cũng vô tình nảy sinh biến hóa.