Lý Thanh Sơn lục soát trong nhẫn Tu Di một lần, lấy một bộ y phục ra rồi vứt cho nữ Tu La kia.
Nàng cũng là phường lưu manh, nhận lấy y phục không chút khách khí, ngưng thần xoa xoa xem xét một hồi rồi thoải mái mặc lên người.
Đây là một món chiến lợi phẩm mà hắn chiếm được từ Mỹ Tằm Nương, nàng mặc lên người thì lại càng thêm quyến rũ, chẳng qua là khí chất máu tanh lạnh lẽo kia vẫn không thay đổi.
Ầm ầm một tiếng, Lý Thanh Sơn ngồi xuống nhìn nữ Tu La trong lòng bàn tay mà nói:“Ngươi tên là gì?”“Ân Tinh.
”“Ngươi không sợ ta giết ngươi?”Lý Thanh Sơn thấy nàng rơi vào tay địch mà vẫn bình tĩnh không sợ thì không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
“Dù sao ta cũng không phải bị giết lần đầu, ta sẽ tự sống lại ở trong Tu La đạo.
”Ân Tinh thờ ơ nói.
Trên thực tế thì nàng đã chết hơn mười mấy lần, chỉ cần bị nhét vào trong Tu La đạo, trở thành một A Tu La thì cái chết chính là chuyện thường.
Mà chỉ cần ý chí chiến đấu không biến mất thì cho dù bị giết cũng sẽ sống lại, được gọi là sinh mệnh A Tu La bất tử.
“Chết trong tay ta chưa chắc đã sống lại được!”Lý Thanh Sơn nhe răng cười nói, răng nhọn to lớn không khác gì thạch nhũ.
“Vậy thì vừa khéo kết thúc cũng được.
”Ân Tinh nói.
Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, nhìn kỹ khuôn mặt của nàng thì tuyệt đối không phải là giả vờ thấy chết không sờn, mà là một loại hờ hững gần như mất hết cảm giác, nếu muốn buộc nàng quy thuận thì chỉ sợ có hơi khó khăn.
Thế là hắn thăm dò thử:“Làm thuộc hạ của ta đi!”“Được.
”Ân Tinh nói.
Lý Thanh Sơn hơi sững sờ:“Ngươi cứ thế đồng ý?”“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”“Tốt xấu gì những kẻ cùng tộc với ngươi cũng muốn ta phải phóng thích Bá Vương Khí một hồi thì sau đó mới cúi đầu!”“Vậy thì ngươi phóng một chút đi!”Ân Tinh nói dửng dưng như không, nhưng lại cảm thấy hơi kỳ lạ, quả nhiên nơi này không phải Tu La đạo!“Được!”Vẻ mặt Lý Thanh Sơn bỗng thay đổi, hai mắt trợn tròn, mũi nhăn lại, hung ác cực kỳ không khác gì mãnh hổ nổi giận, lệ khí toàn thân ngập trời, tóc đỏ như lửa tung bay.
Ân Tinh ngây người, ngửa đầu nhìn hắn mà nói:“A Tu La vương?”Gặp phải cường giả ở những thế giới khác thì nàng cũng không thấy kỳ quái, nhưng loại lệ khí này lại khiến nàng cảm thấy như lập tức trở lại chiến trường trong Tu La đạo.
Sau khi Ân Tinh tiến vào Tu La trận thì vòng xoáy màu đỏ ngòm kia đã từ từ ngừng lại, nhưng bị khí tức của Lý Thanh Sơn kích thích mà chuyển động lần nữa.
Lý Thanh Sơn vừa thu hồi lệ khí lại vừa cười nói:“Thế nào? Đáng tiếc ngươi quá yếu, không kích thích nổi đấu chí của ta, nếu không thì còn có thể uy phong hơn.
”“Ngươi không nên ở nơi này mới phải.
”Ân Tinh nói.
“Há, vậy ta nên ở nơi nào?”“Nơi đó.
”Ân Tinh chỉ tay lên trên, chỉ về phía nơi sâu trong vòng xoáy màu đỏ ngòm kia.
“Rồi sẽ có một ngày ta tới đó.
”Lý Thanh Sơn liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu nói:“Chẳng qua trước đấy phải tìm hiểu đã, đó là nơi ra sao, ngươi biết không?”Hắn vẫn thử hiểu rõ dáng vẻ của những thế giới khác, cho dù không thể thấy rõ trên chín tầng trời kia thì ít nhất cũng có thể đến gần một xíu.
Đương nhiên khách tới từ Tu La đạo là lựa chọn không tồi, chẳng qua hơi đáng tiếc là những A Tu La và A Tu La tướng bình thường kia cứ chìm đắm trong chinh chiến vô tận do thực lực quá thấp, thế nên không thể đưa đáp án khiến Lý Thanh Sơn hài lòng.
“Có biết một, hai.
Chỉ là trước khi nói thì ta có một yêu cầu.
”Vì Lý Thanh Sơn thể hiện khí tức tựa như A Tu La vương nên thái độ Ân Tinh cũng trở nên mềm mỏng dần.
Từ một mức độ nào đó mà nói, nàng từng đi theo vài vị A Tu La vương chinh chiến xung quanh, mà lúc bị dẫn vào Tu La trận thì một cuộc chiến vừa mới kết thúc.
Dựa vào năng lực Độn Tàng Hư Không mà nàng sống sót đến cuối cùng, bỗng có một vòng xoáy màu đỏ ngòm xuất hiện trên chiến trường thây chất đầy đồng, huyết nguyệt chiếu rọi kia.
Nàng thoát thân được nhưng cũng hơi do dự, cuối cùng mặc cho vòng xoáy đó hút nàng vào trong.
“Nói đi!”Lý Thanh Sơn đáp.
“Ta muốn nhìn thế giới bên ngoài?”Yêu cầu này đơn giản bất ngờ, thế là Lý Thanh Sơn nói:“Không phải là ngươi muốn chạy trốn đấy chứ?”“Ngươi không biết sao? Một ngày làm Tu La, cả đời làm Tu La, trừ phi nhảy được ra ngoài lục đạo, bằng không thì vĩnh viễn không thể thoát thân, chỉ có thể tạm thời rời đi mà thôi.
”Ân Tinh nói.
Nói cách khác, nàng nhất định phải dựa vào Tu La trận thì mới duy trì sự tồn tại ở thế giới này được.
Đương nhiên cũng không phải không có cách khác, đó là không ngừng sát phạt, mà không thể giết kẻ yếu có sự cách biệt to lớn về thực lực, hay nghiền ép con kiến nằm nhoài bên mép tổ, đó không gọi là sát phạt.
Đối với nàng mà nói, phàm nhân cũng gần như là con kiến.
Nhưng nếu nhắm vào tu hành giả làm đối tượng chém giết thì chắc chắn là đang khiêu chiến trật tự tu hành đạo, cuối cùng cũng khó thoát kết cục bị cường giả bên thế giới này chém giết.
Vì thế, trong lịch sử cũng từng có khá nhiều ví dụ về A Tu La xông vào Cửu Châu đại khai sát giới, nhưng sẽ không kinh khủng như Ngạ Quỷ đạo xâm lấn.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy nàng như nhớ ra điều gì đó, trên mặt một mảng âm trầm, thế là hắn suy nghĩ rồi nói:“Có lẽ chinh chiến vô tận không phải cuộc sống vui sướng gì, đặc biệt đối với một nữ nhân.
”“Được, vậy ngươi cùng ta đi ra ngoài ngắm nhìn một chút!”Vào giây phút khi Ân Tinh đi ra khỏi Tu La trận, trái tim nàng gần như ngừng đập.
Sương mù bồng bềnh cùng với mưa rả rích rơi trong thung lũng, mấy con chim truy đuổi nhau bay về phía bầu trời mù mịt, tất cả đều có vẻ yên bình như vậy.
Nàng hít một hơi thật sâu, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.
Sau đó nàng nhìn thấy Tiểu An ở bên cạnh thì khe một tiếng trong lòng:“Nữ tử này đẹp quá!”Tuy rằng nữ A Tu La nổi tiếng có khuôn mặt đẹp, mà nàng còn là người xuất sắc trong số đó, nhưng trong Tu La đạo thì vẻ đẹp duy nhất là vẻ đẹp giết chóc, chiến đấu sát phạt vượt trên tất cả.
Khi một nam A Tu la nhìn thấy nàng thì chắc chắn suy nghĩ đầu tiên là muốn giết nàng.
Hơn nữa, vì mỗi một nữ A Tu La đều rất đẹp nên khái niệm về đẹp cũng ngày càng mơ hồ không rõ.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Tiểu An thì khái niệm này bỗng chuyển từ mơ hồ trở nên rõ ràng, đồng thời nàng cũng so sánh một hồi, cảm thấy tuy mình hơi kém hơn nhưng cũng không tồi nên mới yên tâm, loại suy nghĩ lâu không xuất hiện này khiến tâm tình nàng lại bị khuấy động một hồi.
Rất lâu sau đó Lý Thanh Sơn mới biết vì sao nam A Tu La xấu xí mà nữ A Tu La đều xinh đẹp.
Mỗi một lần sống lại thì thân thể ngày xưa sẽ trở về Tu La đạo, thân thể đi ra từ trong biển máu lần nữa thì hình thể sẽ có thay đổi, bắt nguồn rất lớn từ trong suy nghĩ.
Nam thì phải biến đổi trở nên càng hung ác hơn để uy hiếp đối thủ, mà nữ dù có chết vô số lần thì cũng không thể nào từ bỏ lòng yêu thích cái đẹp.
Lý Thanh Sơn giới thiệu:“Đây là Ân Tinh mới từ Tu La đạo đến, biết ẩn độn trong hư không, thực lực vô cùng tốt, là thích khách mạnh mẽ.
Ta chuẩn bị tìm hiểu đôi chút về Tu La đạo từ nàng.
Đây là Tiểu An, về sau trừ ta ra thì ngươi chỉ cần nghe mệnh lệnh của nàng là được.
Yên tâm, chắc chắn thực lực của nàng mạnh hơn ngươi.
”“Có cơ hội phải so một lần mới biết.
”Ân Tinh nói một câu rồi bay vọt xuống khỏi cây, làm gì còn tâm tư nghe Lý Thanh Sơn dông dài, dạo chơi thỏa thích trong rừng núi, hít thở không khí ẩm ướt mà không có mùi tanh, trên mặt tràn trề nụ cười cảm động.
Mỗi một chiếc lá, mỗi một con côn trùng đều mới lạ như thế, khiến nàng nhớ tới những kí ức mờ nhạt từ cực lâu trước đây.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn nhau, xòe tay nói:“Hài tử ở nông thôn chưa từng thấy việc đời!”Tiểu An nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn:“Nhiều nữ nhân quá, quá nhiều.
”“Cái này không thể trách ta, là bản thân nàng từ Tu La đạo chạy tới.
Hơn nữa, ta không hề hứng thú với nữ nhân toàn thân đầy mùi máu tanh, ngay cả thẹn thùng cũng không biết này.
”Tiểu An hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt không tin.
Lý Thanh Sơn cười bất lực, sủng nịch ôm nàng, sau đó bay tới đỉnh núi núi, Ân Tinh ở bên cạnh, thấy nàng đang sững sờ nhìn lên trời mây.
Những đám mây màu xám chì đè nặng nề trĩu xuống, rải từng đợt mưa mù.
Nàng giang cánh tay của mình ra, mặc cho mưa rơi trên khuôn mặt của mình, cứ thế hạnh phúc như một đứa trẻ.
“Đáng tiếc là trời nhiều mây nên không nhìn thấy mặt trời, nếu trời nắng, phong cảnh sẽ đẹp hơn rồi!”“Mặt trời!” Đôi mắt Ân Tinh sáng ngời, lại giống như được gợi ý, tung người nhảy vọt, bước đi trong hư không, phá tan tầng mây.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi, biển mây vạn dặm nổi lên, tâm tình của nàng cũng đột nhiên phấn khởi lên, quét sạch mọi u ám trăm năm qua.
Nàng thoả thích ngao du một phen mới trở lại bên cạnh Lý Thanh Sơn, nói: “Sau này ta sẽ dốc sức vì ngươi, vẫn không biết tục danh của ngươi.
”“Lý Thanh Sơn, bởi vì ngọn núi phía dưới được gọi là Dã Nhân sơn, cho nên được người ta gọi là Dã Nhân vương.
”“Tốt, Dã Nhân vương đại nhân, ngươi muốn ta làm cái gì cho người?”Ân Tinh chắp tay hành lễ, tự nhiên mang theo một khí chất quân ngũ, tư thế có vẻ oai hùng hiên ngang.
“Ta muốn ngươi nấu cơm cho ta.
” Lý Thanh Sơn nhướng mày nói.
“Hả?”Ân Tinh kinh ngạc, đừng nói là mấy năm nay ở ở Tu La đạo, cho dù là quá khứ sớm hơn nữa, lúc nàng vẫn chưa phải là A Tu La, cũng chưa bao giờ làm qua công việc này, mà đồ ăn của Tu La đạo lại nổi danh khó ăn, thậm chí có truyền thuyết, Tu La đạo chinh phạt thiên đạo là vì ghen tị thiên đạo có thức ăn ngon để ăn.
Nàng có chút khó xử nói: “Cái này.
Ta có thể thử một lần.
”“Ngoại trừ ám sát ra, ngươi còn có thể làm cái gì nữa?” Lý Thanh Sơn bất lực lắc đầu, thật sự là một chút khiếu hài hước cũng không có, nhưng hắn đối với thái độ kính cẩn này của nàng ngược lại rất hài lòng.
“A.
Nói cũng phải.
”Ân Tinh mới hiểu được hắn đang nói giỡn.
“Qua một thời gian ngắn nữa, đại khái sẽ có nhiệm vụ giao cho ngươi, nhưng nơi này không phải Tu La đạo, chiến đấu không dồn dập như vậy.
Hầu hết chiến đấu, ta sẽ tự mình giải quyết, ngươi hoàn toàn có thể xem đây là một lần nghỉ phép, đổi hoàn cảnh nghỉ ngơi đi thôi.
”Lý Thanh Sơn dịu dàng nói.
Ở trong rất nhiều thuộc hạ trước mắt của hắn, thực lực của Ân Tinh có thể nói là mạnh nhất, thuật ẩn núp trên không trung gần như khó tìm đối thủ, cho dù là tiếp cận ba lần Thiên Kiếp như Vu Vô Phong không cẩn thận cũng sẽ bị nàng ám sát.
Hơn nữa nàng là chiến sĩ không sợ sinh tử, tuy là nàng bại trong tay mình, nhưng cũng không phải là bị cái chết uy hiếp mới khuất phục hắn.
Đối với Lý Thanh Sơn mà nói, cũng so với mười tên trong Huyết Thệ Thư, nàng xứng đáng được tôn trọng hơn.
“Nghe đại nhân nói như vậy, giống như ta bại trong tay ngươi trái lại là một chuyện tốt.
” Ân Tinh nở nụ cười.
“Tốt hay xấu thì chính ngươi từ từ lĩnh hội, tóm lại trước tiên nói cho ta một chút chuyện ở Tu La đạo đi!”Hai người liền ngồi trên biển mây nói chuyện, mặt trời dần dần chếch đi, cho đến khi các ngôi sao đầy bầu trời, trăng tròn mọc lên cao.
“Tất cả những gì ta biết có lẽ chỉ có bấy nhiêu thôi.
Dù sao tu vi của ta cũng có hạn, rất nhiều thứ đều là nghe người khác nói, về phần có phải như vậy hay không, ta cũng không dám cam đoan.
” Ân Tinh lưu luyến không rời nhìn lên vầng trăng sáng trên trời: “Ta phải trở về Tu La tràng rồi.
”Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu, mở Tu La tràng ra, để Ân Tinh tiến vào trong đó, còn hắn vẫn một mình ngồi ngay ngắn trên biển mây, nhíu mày trầm tư, tự mình lẩm bẩm: “Ba ngàn thế giới.
Lục đạo Luân Hồi.
Tứ thiện cửu thiên.
”Tha Sơn chi thạch có thể công ngọc, lời này quả nhiên không sai!Ân Tinh đã nói rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân nàng cũng không thể kiểm chứng khiến Lý Thanh Sơn rất xúc động, một số vấn đề được giải đáp, nhưng lại sinh ra vấn đề gấp mười lần cái cũ.
Đây là bộ dáng thế giới mà nàng nhìn thấy, nghe được từ trong Tu La đạo.
Loại cảm giác này giống như con người lần đầu tiên phát hiện mình phiêu bạt trong vũ trụ vô biên, không khỏi cảm thán bản thân nhỏ bé.
Không gian quá mức hẹp, dĩ nhiên sẽ làm cho người ta cảm thấy gò bó, nhưng mà không gian vô cùng rộng lớn lại đồng dạng sẽ nhiễu loạn tâm thần người khác.
“Thì ra là thế.
Thì ra là thế.
”Lý Thanh Sơn cảm thán, khóe miệng dần dần nở nụ cười, dứt khoát giang rộng tứ chi nằm trên biển mây, cất tiếng cười to.
“Tiểu An, thế giới thật lớn nha, cửu thiên thật xa đó, không phải, cũng không xa như vậy, người nói xem đúng không?”Không biết từ khi nào, Tiểu An liền ngồi xổm bên cạnh hắn, ngước mặt nhìn hắn, cười gật gật đầu.
Lý Thanh Sơn chăm chú nhìn trăng tròn như đĩa bạc, hiện tại căn cơ đã định ra, bên phía Bắc Việt Vương cũng đã đáp lời, gần như đã đến lúc triển khai bước hoạt động tiếp theo rồi!Nhưng trước đó, cũng nên đến Vân Mộng đại trạch xem Như Tâm thế nào rồi.
Trên Vân Mộng đại trạch mênh mông, vĩnh viễn là mây mù bốc lên, chim nước trắng kết bè kết đội bay lượn, từ một hòn đảo nhỏ màu xanh đậm bay đến một hòn đảo nhỏ xanh biếc khác.
Ở sâu trong đại trạch, Tiêu Ngọc lô bị nước bùn bao trùm, thỉnh thoảng chấn động một chút, lộ ra ánh sáng lấp lánh hai màu đỏ lam.
Như Tâm lẳng lặng ngồi ở trong đó, cố định đuôi cá màu lam xinh đẹp, tu hành “Vân Lô Thiên Thư”, vượt qua ba năm yên bình nhất trong đời.
Lý Thanh Sơn vì luyện hóa Vân Mộng đại trạch đã đánh chết yêu soái trong đó, thật ra sớm đã dẫn đến một vài chú ý.
Nhưng cuối cùng cũng không biến thành uy hiếp thực chất, đương nhiên là công lao của Đại Dung Thụ Vương.
Nếu không thì một tên gia hỏa lai lịch không rõ ràng lại đi luyện hóa một mảnh đại trạch như vậy, chắc chắn là phá vỡ trật tự vốn có của Yêu tộc Vụ Châu.
Mà một viên Thủy Thần ấn hấp dẫn lớn như vậy, ngay cả yêu vương cũng sẽ động lòng.
Đương nhiên, Đại Dung Thụ Vương trợ giúp Lý Thanh Sơn, cũng tương đương với việc đang bảo vệ Yêu tộc Vụ Châu, bằng không nếu là không biết sống chết đụng vào, cho dù là mấy vị “Tiểu hữu” kia của hắn cũng chưa chắc có thể lấy lòng được, cho dù hiện tại có thể chiếm thế thượng phong, đoạt lấy Thủy Thần ấn, tương lai vẫn không biết chết như thế nào.
Tên Lý Thanh Sơn này lấy Long Vương Mặc Hải làm mục tiêu, một lòng muốn đi tàn sát Mặc Hải.
Kết quả là hai bên đều bình an.
Mà Bắc Việt Vương cũng sẽ không quá để ý, loại chuyện luyện hóa dãy núi Thủy Mạch này cũng rất phổ biến ở Vụ Châu, không coi trọng giống như Thanh Châu.
Hơn nữa nơi này vốn là khu thống trị của Yêu tộc, nếu Đại Dung Thụ Vương không có phản ứng, cũng chỉ cho là Yêu tộc Vụ Châu nội đấu.
Sau đó có một Yêu tộc lợi hại, thu thập đủ Thủy Thần ấn và xây dựng Thủy phủ.
Đây cũng là chuyện rất bình thường, Vụ Châu chưa từng có chuyện hòa bình này, giữa những người tu hành cùng là con người đều là tranh đấu không ngớt, chứ đừng nói là sinh vật hoàn toàn bất đồng.
Mà Yêu tộc thuần túy lại nhìn thực lực, hoàn toàn sẽ không có thiết luật không được mà tự giết lẫn nhau giống như Thanh Châu, có đôi khi thậm chí sẽ tăng lên tới đẳng cấp ba lần Thiên Kiếp, rất nhiều lúc còn cần hai vị vương này hòa giải.
“Trong hỗn loạn, tự có trật tự tồn tại.
”Đây là một trải nghiệm sâu sắc nhất sau khi Lý Thanh Sơn tới Vụ Châu, thoạt nhìn là một vùng đất hỗn loạn vô pháp vô thiên, vừa không để ý tới luật pháp của Đại Hạ, cũng không để ý đạo đức nhân gian, nhưng lại có một bộ pháp tắc vô hình đang vận chuyển.
“Thùng thùng thùng!”Như Tâm bỗng nhiên mở hai mắt ra, có người đang gõ lò luyện đan, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Có ai ở trong đó không?”