Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1329 - Chương 1338: Đạo Hữu

Chương 1338: Đạo Hữu

Lý Thanh Sơn nói: “Không sai.

”Chúc Diễm quan sát Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười điên cuồng.

“Đạo hữu vì sao lại bật cười?” Lý Thanh Sơn nhướng mày nói.

“Ta cười ngươi miệng còn hôi sữa, lại dám xưng hô đạo hữu với ta, đúng là không biết trời cao đất dày.

Những hạng người vô tri kia gọi ngươi một tiếng Dã Nhân vương, ngươi thật sự cho rằng mình là vương sao?”Chúc Diễm không hề che giấu sự khinh miệt đối với Lý Thanh Sơn, ngọn lửa trên người hừng hực thiêu đốt, sóng nhiệt cuồn cuộn đánh về phía Lý Thanh Sơn, y phục của Lý Thanh Sơn bị thổi bay phấp phới.

Trên con đường tu hành, đẳng cấp nghiêm khắc so với giai cấp xã hội nào cũng phải rõ ràng hơn, thiên đạo mênh mông là chúa tể duy nhất, dùng một lần Thiên Kiếp đã làm tất cả sinh linh trong đó phân ra tam lục cửu đẳng, thiếu một lần Thiên Kiếp, tựa như khác nhau một trời một vực.

Mà cảnh giới càng cao, loại chênh lệch này lại càng lớn.

Thượng vị giả đối với hạ vị giả hoàn toàn không thể nào có cái gọi là bình đẳng, có thể làm được lấy lễ để đối đãi cũng đã xem như tu dưỡng rất sâu rồi, mà lễ này cũng là lễ của vương giả đối với thần tử, trưởng bối đối với vãn bối.

Đại Dung Thụ vương cảm thấy có một loại cơ duyên, hơn nữa tính tình lại tương đối ôn hoà, mới có thể xứng xưng hô đạo hữu với Lý Thanh Sơn, hơn nữa chuyện này cũng làm cho Bắc Việt vương rất ngỡ ngàng.

Thôn Hỏa nhân vương Chúc Diễm hiển nhiên không có tu dưỡng này, cũng không cho rằng Lý Thanh Sơn có tư cách ngang hàng với hắn.

Lý Thanh Sơn cũng lớn tiếng cười to.

“Tiểu tử ngươi cười cái gì?” Chúc Diễm thấy Lý Thanh Sơn dưới khí thế uy áp của mình mà còn có thể cười ra tiếng, cũng bớt đi vài phần khinh miệt.

Người này có thể trong thời gian ngắn, ở Nam Cương nháo ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân.

“Nếu các hạ không thích hai chữ 'đạo hữu', vậy thì quên đi, dù sao cũng chỉ là lời khách khí, không phải ai cũng có tư cách làm bạn với ta!” Lý Thanh Sơn nói.

“Ngươi!” Trong lòng Chúc Diễm nổi giận, lại xem xét Lý Thanh Sơn một lần nữa, ngọn lửa trường mâu trong tay chỉ một cái: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ.

Ngươi ở Hỏa Dung sơn rình mò, rốt cuộc là muốn làm gì.

Nếu không nói rõ ràng thì ăn một mâu của ta đi!”Đối với tính tình của Thôn Hỏa nhân tộc, Lý Thanh Sơn xem như đã lĩnh giáo, chẳng những là nóng nảy dễ cáu kỉnh, mà lại không hề cố kỵ, đủ loại bối cảnh của hắn, cho dù là Bắc Việt vương cũng phải suy nghĩ một chút, còn Thôn Hỏa nhân vương vừa mở miệng lại là hô đánh kêu giết, kiêu ngạo thế ư!Trong lòng biết lần này chỉ sợ là khó có thể làm thân, đừng nói hắn không chịu khom lưng cúi đầu, cho dù hắn bằng lòng cũng chỉ làm cho Chúc Diễm càng thêm ngạo mạn, toàn bộ coi như là lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Hắn đúng mực nói:“Ta nghe nói trong núi của các hạ có một gốc ngô đồng thần mộc rất là thần dị nên muốn tới mượn dùng một chút!”Chúc Diễm hơi ngẩn ra: “Chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề?”Lý Thanh Sơn nói: “Chẳng lẽ lỗ tai ngươi có vấn đề?”Chúc Diễm trợn tròn mắt.

Lửa giận muốn phun ra nhưng lại nở nụ cười, đặt trường mâu lên vai, thế nhưng không tức giận, đùa giỡn nói: “Ngươi muốn mượn ngô đồng thần mộc cũng không phải là không thể, nhưng ta có một điều kiện.

”Lý Thanh Sơn cũng hơi bất ngờ, hỏi: “Điều kiện gì?”“Ngươi đi Nam Hải, đem đầu của Giao Nhân vương tới đây cho ta, ta sẽ đưa ngô đồng thần mộc cho ngươi mượn!” Chúc Diễm cười nói.

Lý Thanh Sơn nhướng mày, gã này rõ ràng là đang đùa giỡn hắn, trầm giọng nói: “Nếu ta có thực lực này, chi bằng trực tiếp lấy đầu các hạ xuống thì hay hơn!”Vẻ mặt Chúc Diễm nghiêm túc: “Nếu không có thực lực này, vậy thì mau cút nhanh đi! Nể mặt ngươi làm cho bật cười đã đời, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, sau này không cho phép ngươi tự xưng Dã Nhân vương nữa, nếu không nếu để ta biết được, ta sẽ thiêu rụi Dã Nhân sơn của ngươi!”Hắn nhìn như thô cuồng, thật ra cũng có chút kiêng dè về thân phận của Lý Thanh Sơn, nhưng thứ hắn lo lắng không phải Thiên Long thiền viện cũng không phải Bất Nộ tăng, mà là vương triều Đại Hạ.

Thân phận Bạch Ưng thống lĩnh đặt ở vùng đất hỗn loạn Nam Cương này, trên cơ sở không ai để ý, cho dù bỏ mạng, Ưng Lang vệ cũng sẽ không thay hắn báo thù, nhưng lại có một ngoại lệ.

Vương triều Đại Hạ phòng bị rất sâu đối với dị nhân, đặc biệt là Thôn Hỏa nhân tộc hiếu chiến nhất trong bảy chủng tộc dị nhân, nếu Bạch Ưng thống lĩnh chết ở Hỏa Dung sơn, một con thần ưng kia nói không chừng sẽ đưa ánh mắt chú ý về nơi này, dẫn đến kết quả khó lường.

Tuy là hiện tại vương triều Đại Hạ bắt đầu suy tàn, nhưng Chúc Diễm cũng không muốn vì giết một tên ngu xuẩn đầu óc không bình thường mà mạo hiểm như vậy.

Một cỗ lửa giận từ trong ngực Lý Thanh Sơn dấy lên, hóa thành chiến ý hừng hực, con ngươi đen nháy nhìn thẳng Chúc Diễm, dần dần bị hỏa diễm nhuộm đỏ.

Chúc Diễm ồ nhẹ một tiếng, nheo mắt lại, lại cảm thấy một tia uy hiếp: “Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nếu ngươi thật sự muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi!”Tiểu An kéo ống tay áo Lý Thanh Sơn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lý Thanh Sơn thu lại khí tức toàn thân, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, chắp tay nói: “Hôm nay được thấy uy phong của Thôn Hỏa nhân vương cũng không uổng công chuyến đi này, nếu các hạ không chịu cho mượn, vậy ta cáo từ trước.

”Cũng mặc kệ Chúc Diễm đáp lại như thế nào, hắn phất tay áo rời đi.

Trong nháy mắt, hắn cũng suy nghĩ đủ loại khả năng, ví dụ như đưa Chúc Diễm vào trong Tu La tràng, liên thủ với Tiểu An đánh chết hắn.

Nhưng mặc dù Tu La tràng có tăng lên, nhưng cơ bản không thể nào vây khốn cường giả cấp độ này, mà bọn họ cũng rất khó làm được một kích tất giết.

Trên thực tế, ở cảnh giới ba lần Thiên Kiếp, khả năng bị đánh chết vô cùng nhỏ, trừ phi thực lực áp đảo đối phương, hoặc là không gian giam cầm vô cùng mạnh mẽ.

Mà phóng mắt nhìn toàn bộ Cửu Châu, có thể tồn tại sự so sánh thực lực áp đảo đối với Chúc Diễm cùng với không gian có thể giam cầm hắn rất ít.

Ít nhất hiện tại là hai thứ của Lý Thanh Sơn đều không có.

Lại nghĩ đến phía dưới chính là Hỏa Dung sơn, có thể sẽ tồn tại Thôn Hỏa nhân ba lần Thiên Kiếp khác, khả năng đánh chết Chúc Diễm gần như chỉ là suy đoán, Lý Thanh Sơn và Tiểu An thì phải mạo hiểm bại lộ thân phận cùng với nguy cơ bị giết.

Vì thế Lý Thanh Sơn nói đi là đi, không có nửa điểm do dự, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, thầm nói ra một cái mà rất nhiều nhân vật phản diện đều sẽ nói: “Ta sẽ còn quay lại.

rất nhanh thôi!”Sau khi thông qua huyền quang tận chiếu nhìn thoáng qua, hắn đã chắc chắn mình phải có được ngô đồng thần mộc, hắn có một trực giác kiên định, cây cổ mộc phượng hoàng đậu kia, thậm chí cả Hỏa Dung sơn, chính là nơi then chốt để hắn tu hành Phượng Hoàng Niết Bàn kinh.

Chúc Diễm khinh miệt cười nhạo, uy hiếp nhục nhã, ngược lại là một chuyện tốt, làm cho hổ ma trong lòng hắn hoàn toàn thức tỉnh, phấn chấn tinh thần, nếu kẻ thù không đáng ghét thì giết cũng không thoải mái.

Nếu Thôn Hỏa nhân tộc đã nổi tiếng hiếu chiến, vậy ta sẽ cho bọn họ một trận chiến tranh!Chúc Diễm nhìn bóng lưng Lý Thanh Sơn đi xa, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an nhàn nhạt, người này còn nhỏ tuổi đã có tu vi như thế, cũng coi như là kỳ tài trăm năm khó gặp trong nhân loại.

Nếu cho hắn thời gian, nói không chừng thật sự có thể vượt qua ba lần Thiên Kiếp, còn có nữ tử bên cạnh hắn cũng là rất không tầm thường.

Có một ngày, nếu bọn họ thật sự độ kiếp thành công, vậy chẳng phải là.

Hắn càng nghĩ càng bất an, đạt tới cảnh giới ba lần Thiên Kiếp, cho dù không tu thuật bói toán thì vẫn có một loại cảm ứng huyền diệu đối với mệnh số trong bóng tối, làm cho người tu hành có thể ra lựa chọn chính xác.

Trong mắt Chúc Diễm bạo phát ra hai chùm ánh lửa, đột nhiên nắm chặt trường mâu trong tay: “Không được, không thể cứ như vậy thả bọn họ đi, cho dù không giết bọn họ, cũng phải đánh cho bọn họ bị thương nặng, để cho bọn họ vĩnh viễn không thể nào sinh ra uy hiếp đối với Hỏa Dung sơn!“Khoan đã!”Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, sau lưng vang lên tiếng gọi, ánh lửa trước mắt lóe sáng, Chúc Diễm giương mâu cản đường, trên người bùng lên ngọn lửa, khí thế dạt dào!“Các hạ có gì muốn chỉ dạy?”Lý Thanh Sơn nhướng mày liếc nhìn Tiểu An, từ trước đến nay, khi đối mặt với người ngoài, mặt Tiểu An lúc này cũng lạnh tanh, nhưng Lý Thanh Sơn lại có thể nhận ra nàng rõ ràng là biết rõ có chuyện gì, nghĩ thầm:“Nha đầu này!”“Vương đổi ý, đồng ý cho ngươi mượn thần mộc ngô đồng tu hành!”Chúc Diễm cầm trường mâu chỉ xéo vào Hỏa Dung Sơn, gần như là muốn khắc bốn chữ “Có ý đồ xấu” lên trên mặt.

“Ồ? Không lẽ không cần ta cầm đầu của Giao Nhân Vương đến đổi sao? Ta đang chuẩn bị đi Nam Hải đây.

”Lý Thanh Sơn buông tay cười nói.

“Ha ha, chỉ dựa vào ngươi? Vương biết chắc ngươi không làm được, ta coi như tốt bụng làm việc thiện, cho ngươi mượn dùng tạm, tiểu tử ngươi còn không mau mau quỳ xuống cảm ơn!”Trong mắt Chúc Diễm tràn đầy trêu chọc, giống như mèo vờn chuột, hơn nữa còn là một con chuột tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày.

Nhưng thái độ thản nhiên không biết sợ hãi của Lý Thanh Sơn cũng làm hắn có chút đề phòng.

“Sao có thể cho người ngoài mượn trân bảo của thôn hỏa nhân tộc chứ, là ta ăn nói ngông cuồng, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ nhắc lại từ “mượn” này nữa!”Lý Thanh Sơn liếc nhìn về phía Hỏa Dung Sơn.

Thần mộc ngô đồng nằm ở vị trí trung tâm của Hỏa Dung Sơn, một khi pháp trận khởi động thì đến cả yêu vương cũng chết chắc.

Dù ngay từ đầu Chúc Diễm thật lòng muốn cho hắn mượn thì hắn cũng không dám yên tâm sử dụng, càng miễn bàn đến bây giờ họ rõ ràng còn đang tràn ngập địch ý.

Nếu đã không thể mượn, vậy thì cướp trắng trợn thôi! Thiên địa dị bảo, người mạnh sẽ có, chỉ cần đánh là được.

“Sao nào.

Lúc này ngươi còn nói mượn, bây giờ lại không mượn, không lẽ là trêu chọc vương của ta sao? Hôm nay ngươi muốn mượn thì mượn, không mượn cũng phải mượn!”Chúc Diễm thấy Lý Thanh Sơn không bị lừa gạt, sắc mặt lập tức trở nên hung dữ, miệng phun ra một chút hỏa tinh, lượn lờ bay múa xung quanh Lý Thanh Sơn.

Bình Luận (0)
Comment