Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1331 - Chương 1340: Phá Trận

Chương 1340: Phá Trận

Các đệ tử của Vạn Độc Giáo rối rít khen ngợi:“Lão tổ thần uy, dọa Lý Thanh Sơn sợ tới mức tè ra quần không dám xuất hiện!”“Ta đã tu hành vạn độc lôi châu nhiều năm như thế này, chưa bao giờ nghĩ đến chiêu này sẽ có được uy lực mạnh như thế, hôm nay thấy lão tổ ra tay, mới biết được vì sao Vạn Độc Giáo chúng ta có thể độc bá Nam Cương, Lý Thanh Sơn đúng là châu chấu đá xe, nực cười không biết tự lượng sức mình!”“Đã phá được Dã Nhân Sơn, hiện tại ta lập tức làm tiên phong cho lão tổ, đi bắt giữ Lý Thanh Sơn!”Vạn Độc Lão Tổ vô cùng tự phụ khoanh tay đứng đó, khóe miệng nở một nụ cười đắc chí, nhưng nụ cười lại đột nhiên cứng đờ, quát lạnh nói:“Câm miệng hết cho ta!”Mọi người im như ve sầu mùa đông, không biết vì sao Vạn Độc Lão Tổ lại tức giận, họ cẩn thận nhìn xuống mới phát hiện bên dưới lớp mây độc kia, Dã Nhân Sơn vẫn cứ được mây mù bao phủ, đại trận thủ sơn không bị hư hao gì, những lời nịnh hót ban nãy của họ giống như lời trào phúng.

Thiên Lương Mộc nghĩ thầm:“Quả nhiên không đơn giản như thế!”“Sư huynh, không phải ngươi đã nói không có ai chủ trì pháp trận của Dã Nhân Sơn sao?”Nữ nhân có con nhện chất vật.

“Hai người Lý Thanh Sơn thật sự không có ở trong núi, không ngờ họ lại dám chuyển giao quyền khống chế pháp trận cho người khác.

”Trong Dã Nhân Sơn, Đại Dung Thụ Vương thầm thở dài:“Tiểu tử này thật biết cách tìm phiền phức cho ta mà!”Vừa nói lại vừa cắm bộ rễ vào nơi có linh khí nồng đậm nhất Dã Nhân Sơn, sau đó lại tản những chạc cây và lá cây lên trên không trung, bắt đầu vận chuyển pháp trận cực kỳ mạnh mẽ này.

Bản thân lão đã trở thành pháp trận, nương theo địa lợi của Dã Nhân Sơn, dựa vào kinh nghiệm tri thức cực kỳ phong phú, phát huy pháp trận vượt xa uy lực bình thường.

“Câm miệng lại hết cho ta, các ngươi không cần ra tay, nhìn cho kỹ!”Vạn Độc Lão Tổ gầm lên, rời khỏi thanh ngọc bảo tọa, bay đến gần Dã Nhân Sơn, vung tay áo lên, liên tục ra tay, từng viên vạn độc lôi châu nổ mạnh vào Dã Nhân Sơn, tiếng nổ vang liên tục không ngừng, giống như có một trận mưa giông sấm chớp.

Trong sơn cốc, các dạ du nhân đều hoảng sợ nhìn lên bầu trời, bên trong làn khói đen dày đặc kia, từng cột sấm sét giống như rồng rắn đang bay múa, liên tục đánh sâu vào pháp trận, đối với họ mà nói, bất cứ cột sét nào đánh xuống cũng sẽ là một mối tai họa ngập đầu.

“Vạn Độc Lão Tổ đúng là không hổ danh là đại tu sĩ! Ta không có cách nào sánh bằng được.

”Vu Vô Phong đứng trên đỉnh núi, tóc bạc bay bay, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Vu lão đại, hiện tại không phải lúc đi khen ngợi người khác, Vạn Độc Lão Tổ mà xông vào đây được thì tất cả chúng ta đều phải chết chắc.

”Thiên Phì Lang Quân cũng đi đến đỉnh núi ngắm nhìn, thịt mỡ toàn thân run run, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Họ không có cách nào chống lại đối thủ như thế nào, dù đã trốn vào bên trong trận pháp, nhưng cũng không có chút cảm giác an toàn nào.

“Nhị vị đạo hữu, làm ơn ra tay ngăn cản đòn tấn công kia lại!”Dạ Lưu Tô bay đến.

“Huyết thệ không có yêu cầu chúng ta phải liều mạng với Vạn Độc Lão Tổ, ta thấy có Đại Dung Thụ Vương chủ trì trận pháp, không cần chúng ta phải ra tay!”Vu Vô Phong hừ lạnh, Lý Thanh Sơn thì cũng thôi, một tên dị nhân vừa mới độ kiếp không được bao lâu mà cũng dám đến chỉ huy hắn hắn?Dạ Lưu Tô nhíu mày, lại nhìn các động chủ khác, không có ai có ý định ra tay, chỉ cười nhìn nàng.

“Hắc, đúng là trên huyết thệ không có cái này, nhưng mà chờ đến khi ngô vương quay về ra lệnh thì chúng ta vẫn cứ phải đi liều mạng.

Kết quả tốt nhất cũng chỉ là Vạn Độc Lão Tổ cướp huyết thệ thư đi, dù sao ta không sao hết.

Làm chó của ai thì cũng là chó, cùng lắm thì cùng lão tổ đi tấn công Kiếm Các Nam Hải thôi.

”Thiên Phì Lang Quân cười nói.

Vu Vô Phong thay đổi sắc mặt, huyết thệ thư ở trong tay Lý Thanh Sơn thì hắn còn có một ít khả năng có thể lấy lại tự do, nhưng nếu thật sự rơi vào trong tay Vạn Độc Lão Tổ, vậy thì sẽ thật sự là muốn sống không được, muốn chết không xong, hơn nữa còn cực kỳ bất lợi với Kiếm Các Nam Hải.

Keng, bạch hồng kiếm ra khỏi vỏ, từ một biến thành mười, từ mười biến thành trăm, huyễn hóa ra vô số vệt trắng hồn, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong đám mây độc, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, chúng nó đã bị ăn mòn sạch sẽ, nhưng cũng đã tiêu hao mây độc triệt tiêu được thế công của vạn độc lôi châu.

“Vu tiểu cẩu của Nam Hải Kiếm Các, chờ lão tổ phá trận sẽ cắt cái đầu chó ngươi ra đầu tiên!”Tuy rằng Vạn Độc Lão Tổ không thấy được tình hình bên trong Dã Nhân Sơn, nhưng lại nhận ra được kiếm pháp của Nam Hải Kiếm Các và kiếm quang trắng hồng kia, hắn lôi các đệ tử ra ngoài đây là để họ chiêm ngưỡng sự uy phong của hắn, không ngờ đại trận của Dã Nhân Sơn lại chắc chắn như thế, trong lúc vận chuyển lại vô cùng tinh diệu, không có chút sơ hở nào, không khỏi thẹn quá hóa giận.

“Vạn Độc lão cẩu, ngươi phá được trận này trước rồi lại nói!”Vu Vô Phong nói.

Lúc này, Thiên Phì Lang Quân cũng đã hành động, hắn hít thở sâu, cuồng phong tràn vào cơ thể, thân hình giống như một núi thịt của hắn lại càng phồng to hơn, giống như một cái bong bóng hình heo, đã căng tròn đến tối đa, đột nhiên hắn mở to miệng ra, phun ra một vệt huyết quang đặc sền nóng cháy, phóng lên cao, không ngờ còn xỏ xuyên là tầng mây độc kia, làm thủng một lỗ lớn, cơ thể như núi thịt kia cũng nhỏ đi, thở hổn hển.

Vu Vô Phong ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại thật sự dùng sức mạnh lớn nhất, Thiên Phì Lang Quân cười nói:“Nếu nhất định phải làm chó thì cũng phải tìm cho bản thân một chủ nhân tốt!”Tuy rằng Lý Thanh Sơn và Tiểu An nắm giữ huyết thệ thư, nhưng lại không quá ép buộc họ, cho dù hai người chiến tranh khắp nơi trong Nam Cương nhưng mà vẫn luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, không những không có bất cứ nguy hiểm nào, ngược lại còn lời được rất nhiều thứ tốt.

Lý Thanh Sơn không có ý định khai tông lập phái, thành lập thế lực gì đó ở Nam Cương, Thiên Phì Lang Quân lại có ý tưởng này, vừa tích cực khuyên nhủ Lý Thanh Sơn, lại vừa chủ động liên kết các vị động chủ lại, muốn xây dựng Dã Nhân Sơn thành một tông môn chân chính.

Trong mười vị động chủ, hắn đứng hàng thứ hai, mà Vu Vô Phong lại kiêu ngạo không hợp với tập thể, luôn muốn quay về Nam Hải Kiếm Các.

Tuy rằng những dạ du nhân kia cực kỳ yêu thích và trung thành với Lý Thanh Sơn, nhưng lại có ngăn cách với các động chủ khác, trên cơ bản là không hề xía vào chuyện của nhau.

Tính tới tính lui, hắn có chút giống như “đại quản gia”, nếu thật sự có thể gây dựng Dã Nhân Sơn thành thế lực lớn của một vùng, vậy thì hắn chính là người có thực quyền, là người giúp Dã Nhân Vương thống trị Dã Nhân Sơn.

Sau khi trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, hắn phát hiện Lý Thanh Sơn cũng không phải loại tu sĩ ma đạo không có chút tín nghĩa nào, nếu nói có cơ hội giải trừ huyết thệ thì chắc chắn không phải chỉ thuận miệng nói chơi.

Đến lúc đó chẳng những có thể lấy lại được tự do, mà vị đại quản gia là hắn thậm chí còn có khả năng trở thành Dã Nhân Vương đời thứ hai.

Hơn nữa:“Ngô vương sắp quay về, các vị đạo hữu còn không ra tay, không lẽ còn phải đợi ngô vương đích thân hạ lệnh sao?”Ngay lập tức lại có ba vị động chủ khá thân thiết với hắn ra tay, những người còn lại làm sao dám không nghe theo, cho dù là tình nguyện hay không thì cũng chỉ có thể ra tay.

Tập hợp sức lực của mười đại động chủ, hơn nữa cộng thêm ba tỷ muội Dạ Lưu Tô, mây độc lập tức tán đi rất nhiều, sắc mặt của Vạn Độc Lão Tổ càng thêm khó coi, Dã Nhân Sơn này đúng là một cục xương cứng!Thiên Lương Mộc không nói hai lời lập tức tiến lên trợ trận, vung tay phát ra một viên vạn độc lôi châu, va chạm với một đạo kiếm quang màu trắng hồng, đôi bên triệt tiêu lẫn nhau.

“Không phải ta đã nói các ngươi đứng nhìn sao!”Vạn Độc Lão Tổ dời đôi mắt xanh sang nhìn hắn, không vui nói.

“Đệ tử thấy sư tôn bày ra tuyệt kỹ trong giáo, thật sự là quá ngứa tay, muốn bêu xấu một chút, xin sư tôn chỉ giáo, chờ quay trở về trong giáo, đệ tử đồng ý tiếp nhận trách phạt!”Thiên Lương Mộc cung kính nói.

Trong mắt Vạn Độc giáo lộ ra vẻ khen ngợi, vung tay áo lên nói:“Thôi, lần này cho phép ngươi làm bậy vậy!”Còn chưa nói hết lời, các giáo chúng của Vạn Độc giáo đã lớn tiếng kêu:“Xin sư tôn chỉ giáo!”“Đồng ý chịu phạt!”Họ cùng nhau tiến lên, có người thúc giục pháp khí, có người vận chuyển pháp thuật, rối rít tấn công lên trên Dã Nhân Sơn, trong lúc nhất thời ánh sáng bắn ra tứ phía, đòn tấn công tập hợp sức lực của cả một tông môn, đại trận thủ sơn lập tức phải chịu áp lực lớn hơn rất nhiều.

“Thụ Vương tiền bối, không biết còn có thể cản được bao lâu?”Dạ Lưu Tô sầu lo, hỏi Đại Dung Thụ Vương.

“Cũng không lâu lắm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì.

chịu một hai năm cũng không thành vấn đề.

”Đại Dung Thụ Vương lắc lư nhánh cây, phát ra giọng nói già nua tang thương:“Nhưng hiện tại đã có người ra tay, lại có thể chịu đựng lâu thêm một chút.

”“Hả?!”Dạ Lưu Tô sửng sốt, không ngờ được cái “không lâu lắm” mà Đại Dung Thụ Vương nói lại lâu đến mức độ này.

Vạn Độc Giáo sao có thể lãng phí thời gian một hai năm ở trên Dã Nhân Sơn được, có thể kiên trì tấn công ba năm ngày cũng đã rất ghê gớm rồi.

Hơn nữa Đại Dung Thụ Vương hiển nhiên cũng chỉ mới đưa ra phán đoán một cách bảo thủ mà thôi.

Nói cách khác, Dã Nhân Sơn không thể nào bị Vạn Độc Giáo tấn công được.

Các động chủ khác nghe xong không khỏi càng thêm cố gắng hơn nữa, còn may mắn vì lúc nãy bản thân đã không từ chối ra tay giúp đỡ, nếu không chờ Lý Thanh Sơn quay về, chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Trong lòng lại kinh ngạc cảm thán:“Đại Dung Thụ Vương đúng là danh bất hư truyền, có hắn chủ trì đại trận thủ sơn này, chỉ sợ chỉ có Bắc Việt Vương dẫn theo mọi người đến tấn công mới có thể phá được!”“Ngươi đoán không sai, quả nhiên là Vạn Độc Giáo.

Lão độc vật này vẫn không muốn cho ta sống sót!”Lý Thanh Sơn đứng ở trên tầng mây, nhìn về phía đường chân trời nơi xa, Dã Nhân Sơn đã bị khói độc bao phủ.

Bình Luận (0)
Comment