Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1335 - Chương 1344: Đổi Ý“Ha Ha, Đúng Là Một Đám Gia Hỏa Không Đáng Tin Cậy, Có Lợi Thì Lên, Có Khó Khăn Thì Rụt Lại.

Chương 1344: Đổi Ý“Ha ha, đúng là một đám gia hỏa không đáng tin cậy, có lợi thì lên, có khó khăn thì rụt lại.

Vô Phong, ngươi thấy thế nào?” Lý Thanh Sơn đối với Vu Vô Phong trầm tư không nói.

“Nghe theo hiệu lệnh của vương thượng, nguyện ra sức làm trâu làm ngựa!” Vu Vô Phong lập tức đứng dậy.

Lý Thanh Sơn nhíu mày, vốn là nghĩ có thể mượn lực lượng của Nam Hải Kiếm các hay không, mà hắn lại nói bóng nói gió ý là không muốn kéo Nam Hải Kiếm các vào vũng nước đục này.

Đó là lý do tại sao Lý Thanh Sơn không có ý định thành lập tổ chức gì đó, đặc biệt là dùng một đám ma tu như vậy để thành lập tổ chức, tất cả quy chế quy tắc gì đó đều không đáng tin cậy, vẫn là dùng Huyết Thệ Thư làm mệnh lệnh đơn giản nhất, trong lòng hắn hừ lạnh: “Đến lúc đó, toàn bộ các ngươi đi lấp miệng núi lửa cho lão tử!”Dưới ánh mắt ác ý của Lý Thanh Sơn, đại điện lại yên tĩnh lại, đen tối, nhìn nhau không nói gì.

Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo từ trước cửa điện truyền đến: “Người trẻ tuổi, ngươi thật sự muốn làm kẻ thù với Thôn Hỏa nhân tộc?”Các động chủ nhìn qua, vô cùng ngạc nhiên, ai lại dám bất kính với Lý Thanh Sơn như vậy, chỉ thấy một nữ tử áo trắng cười khanh khách đứng ở nơi đó, da thịt ôn nhuận như ngọc, giống như còn trắng nõn hơn cả y phục, nhưng chẳng qua chỉ là tu sĩ Trúc Cơ.

Mà Tiểu An nắm giữ quyền sinh sát của họ lại mặt không chút cảm xúc đứng ở bên cạnh nàng.

“Đừng không biết lớn nhỏ như, ta bây giờ chính là Dã Nhân vương!” Lý Thanh Sơn cười nói, lại tựa vào lưng ghế.

“Vương thượng, tiểu nữ tử này thất lễ rồi!” Như Tâm đi tới trước vương tọa, nhẹ nhàng hành lễ, tâm trạng hình như cực tốt.

“Sao thế, ngươi vẫn muốn khuyên ta không nên làm kẻ thù của Thôn Hỏa nhân tộc?” Lý Thanh Sơn nói.

“Không không, ta là tới giúp ngươi một tay, tiêu diệt Thôn Hỏa nhân tộc!”Như tâm cười nói, con ngươi như mặc ngọc, lóe lên hàn mang yếu ớt.

Các động chủ đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, lặng lẽ lấy thần niệm truyền âm: “Khẩu khí của nữ nhân này thật lớn, chỉ với tu vi của nàng lại dám nói muốn tiêu diệt Thôn Hỏa nhân tộc!” “Cho dù nàng vượt qua hai lần Thiên Kiếp, cũng không đủ mồi lửa thiêu Thôn Hỏa nhân vương.

”“Ngươi nghiêm túc sao? Không phải nói đùa đấy chứ?”Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, ban đầu hắn chỉ muốn trông cậy vào Như Tâm để thông qua nàng hiểu rõ nội tình của Nam Hải giao nhân, lại nghĩ biện pháp thuyết phục Giao Nhân vương xuất binh tấn công Hỏa Dung sơn, không nghĩ tới nàng vừa mở miệng đã nói muốn tiêu diệt Thôn Hỏa nhân tộc.

Chăm chú nhìn hai tròng mắt Như Tâm, muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.

“Chỉ có chuyện này, sẽ không nói đùa! Nhưng phải cho ta chút thời gian, chờ ta vượt qua hai lần Thiên Kiếp.

” Như Tâm nói.

“Tuy là ta không muốn tin tưởng ngươi, nhưng vậy thì tốt rồi! Người có cần gì, chỉ cần mở miệng là được.

”Lý Thanh Sơn nhướng mày, cảm giác thái độ của nàng thay đổi đúng là quá nhanh, ban đầu thì kiên quyết phản đối, đến bây giờ lại kiên quyết ủng hộ, làm cho người ta không hiểu nổi.

“Đầu tiên, cố gắng hết sức thu thập xu hướng gần đây của Nam Hải giao nhân và Thôn Hỏa nhân tộc, nhưng đừng để rút dây động rừng, càng không nên bày ra lập trường đối địch với Hỏa Dung sơn, hoặc là thân cận với Nam Hải giao nhân.

Tiếp theo, giúp ta bắt một vài Thôn Hỏa nhân về đây, tu vi không cần quá cao, nhưng cũng phải giữ bí mật, tốt nhất có thể để cho họ lầm tưởng là đối phương làm.

Cuối cùng, ta cần phải thu thập một vài đồ vật, cần mỗi một người đang ngồi ở đây phối hợp.

”Như Tâm thẳng thắn nói, hiển nhiên là trong lòng đã có tính toán trước.

Lý Thanh Sơn cũng không hỏi nàng định làm gì, tất cả đều đồng ý, ra lệnh cho các động chủ phối hợp.

Mặc dù các động chủ không tình nguyện bị một tu sĩ Trúc Cơ sai khiến, nhưng những công việc này vẫn tốt hơn đi qua liều mạng với Thôn Hỏa nhân tộc, có quỷ mới biết nàng khi nào mới có thể vượt qua Thiên Kiếp lần hai, đến lúc đó nói không chừng Lý Thanh Sơn đã hết giận, không muốn đi đánh Hoả Dung sơn nữa.

Các động chủ đều nhận lệnh tản đi, trong đại điện đen kịt chỉ còn lại Lý Thanh Sơn và Như Tâm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lý Thanh Sơn há mồm muốn nói, chợt lại khoát tay áo: “Quên đi, chờ lúc ngươi muốn nói rồi nói sau!”“Bây giờ ta muốn nói một chút.

” Như Tâm mỉm cười nói.

“Vậy.

”“Nhưng thấy ngươi nghĩ như vậy, cảm giác nếu nói ra sẽ chịu thiệt!” Như Tâm vân vê sợi tóc đen.

“Đại gia nhà ngươi!” Lý Thanh Sơn mắng một tiếng, lại nở nụ cười: “Cuối cùng ngươi cũng khôi phục bình thường rồi.

Tuy là lại có một chút cảm giác hung tợn hơn trước.

”“Ta có lúc không bình thường sao?” Như Tâm chớp chớp mắt, xoay người xua tay: “Ta đi bận rộn chính sự, tiểu tử, ngươi cứ ngồi trên ghế chờ đi!”Nhìn theo Như Tâm rời đi, Lý Thanh Sơn dựa vào tay vịn, chống cằm và hỏi:“Ngươi có nói gì với nàng ư?”“Không có gì, chỉ là nói ngươi quyết định muốn công đánh Hỏa Dung sơn, cướp lấy ngô đồng thần mộc tiến hành tu hành, sau đó nàng lập tức phấn khích lên!”Tiểu An nghiêng người ngồi trên tay vịn, đưa tay sờ sờ hai má Lý Thanh Sơn.

“Lần này ngươi cũng không cần ăn nàng nữa.

” Lý Thanh Sơn cười nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

“Sợ ngươi sẽ luyến tiếc, hừ, ai thích gặm đá chứ!”Cùng lúc đó, Vạn Độc lão tổ đang xuyên qua rừng rậm đen kịt, hắn thả chậm bước chân, dường như mỗi một bước bước ra đều sẽ có một cạm bẫy.

Bốn phía không thấy một bóng người, nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác được vô số đôi mắt đang theo dõi hắn.

Thái độ của hắn vẫn thong dong trầm tĩnh như trước, hắn tin tưởng người hắn muốn gặp rất nhanh sẽ xuất hiện.

Đột nhiên, hắn dừng lại.

Bóng tối càng trở nên dày đặc, giống như có một vũng nước đen bắt đầu tuôn động trong yên tĩnh.

Mà trong bóng tối cực hạn này, ngay cả quang cảnh xung quanh cũng trở nên kỳ quái.

Cây cối mơ hồ vặn vẹo, tựa như biến thành từng cái bóng bay lơ lửng, so với bóng tối còn tối tăm hơn trong bóng đêm.

Ở xung quanh Vạn Độc lão tổ, từng gốc cây thực vật màu đen sinh trưởng giống như cái bóng, rậm rạp chằng chịt, nhành hoa mảnh mai đội những nụ hoa to, hàng ngàn hàng vạn nụ hoa đồng thời nở rộ, nhưng mà nở ra cũng không phải là đóa hoa, mà là từng cái miệng to đầy răng nanh đan xen, cùng nhau nói:“Vạn Độc lão quái, ngươi không ở Nam Cương hưởng thụ, đến Ảnh cung của ta làm gì?” Mỗi một giọng nói đều bén nhọn chói tai, hàng ngàn hàng vạn chồng lên nhau, làm cho người ta hận không thể điếc hết hai tai.

Vạn Độc lão tổ cũng có hơi nóng nảy, bình tĩnh lại tâm niệm: “Ta muốn xin đạo hữu giúp ta giết một người!”“Ồ, một người mà ta có thể giết nhưng ngươi lại không giết được ư! Ngươi nên biết, Ảnh cung sẽ không ám sát đối tượng trên ba lần Thiên Kiếp trở lên, bất luận là người, yêu hay là dị nhân, hoặc là nửa người nửa yêu, nửa người nửa dị nhân, nửa dị nhân nửa yêu!”Tốc độ nói của Ảnh hậu cực nhanh, bóng dáng nổi lên giữa không trung hình thành một chữ “ba”, mỗi một nét vẽ lại phân biệt biến ảo thành hình bóng của nhân loại, yêu quái, dị nhân, lại nhanh chóng đan xen, hình thành cái gọi là nửa người nửa yêu,.

“Không, không phải là ba lần Thiên Kiếp, mà là hai lần Thiên Kiếp!”“Ồ! Tên này có vẻ thú vị đấy, tên?”“Lý Thanh Sơn!” Vạn Độc lão tổ khó nén một thái độ oán độc.

“Dã Nhân vương Lý Thanh Sơn.

Từ chối, mời ngài trở về!”Ảnh hậu như thể suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết từ chối, ảnh tử ở giữa không trung đánh một cái nĩa, sau đó lơ lửng bay về phía sau.

“Chờ đã, ngươi vẫn chưa nghe thù lao của ta!” Vạn Độc lão tổ tiến lên một bước, vươn tay.

Từng gốc cây ảnh tử thực vật kia bỗng nhiên dung hợp thành một con quái vật ảnh tử rất khổng lồ, ngăn ở trước mặt Vạn Độc lão tổ, gào thét nói: “Là Bắc Việt vương sai ngươi tới sao? Ngươi muốn kéo Dạ Du nhân tộc vào chiến tranh của nhân loại ư? Ngươi trở về nói cho hắn biết, đừng có mơ! Ta sẽ mãi mãi mãi mãi cầu chúc cho hắn, chúc cho hắn bị đồng loại chém rơi đầu!”“Không, chuyện này không liên quan gì đến Bắc Việt vương, không liên quan gì đến Vụ Châu Thanh Châu, là chuyện của một mình ta.

” Vạn Độc lão tổ hơi do dự, cuối cùng nói ra ân oán của mình với Lý Thanh Sơn, điều này đối với hắn là chuyện vô cùng nhục nhã khó có thể mở miệng.

Quái vật ảnh tử kia thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khằng khặc quái đản, cuối cùng mới nói: “Lẻn vào Vạn Độc giáo giết người.

”“Ta nghi ngờ là do Quỷ Ảnh tử của Dã Nhân sơn kia gây ra!”“Ha ha, ngươi nói đến hài tử kia sao! Ta để hắn nghỉ ngơi một thời gian, cũng đến lúc nên trở lại tiếp tục làm việc rồi, cảm tạ ngươi đã cho ta biết tin tức của hắn, ta sẽ đưa hắn trở về, Dạ Du nhân không nên làm nô lệ của người khác, nhưng ta không nghĩ hắn có năng lực này!”“Giết Lý Thanh Sơn, tất cả tội lỗi đều do ta gánh vác, ta sẽ tuyên bố là ta ra tay, nếu ngươi không tin, ta có thể lập lời thề độc, toàn quyền phụ trách việc này, ngươi có thể sở hữu ít nhất ba kiện pháp bảo, còn có lượng tài nguyên khổng lồ.

”Vạn Độc lão tổ dứt khoát nói, “lời thề độc” mà hắn nói cũng không phải là lời thề độc của người phàm chỉ nói bằng miệng, mà là một lời thề có sức mạnh cường đại.

Không giống như Huyết Thệ Thư, nó phải xuất phát từ sự tự nguyện hoàn toàn mới có hiệu lực.

Sau khi trầm mặc một lát, thân hình quái vật ảnh tử co rút lại, biến thành một bóng người mơ hồ, ngồi ở trước mặt Vạn Độc lão tổ, dùng cánh tay mảnh khảnh nâng đầu: “Được rồi, hiện tại chúng ta nói về thù lao đi!”Một lúc lâu sau, bóng tối dày đặc như thủy triều rút đi, rừng rậm trở về bình thường.

Vạn Độc lão tổ nhìn trái nhìn phải, mãi đến khi cuối cùng hắn cũng không chắc chắn Ảnh hậu còn ở đây hay không.

Một vầng trăng sáng nhô lên cao, ngọn cây khổng lồ, đôi mắt u lam nhìn theo độn quang của Vạn Độc lão tổ đi xa, trong tay chơi đùa với một quả cầu màu xanh sẫm hình khối u, khẽ cười nói:“A, ngay cả bảo vật trấn giáo cũng lấy ra, mối thù này thật đúng là không cạn đâu!”“Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu cây lớn thì đón gió sao? Hay tự coi mình thực sự có thể hoành hành trắng trợn như “Vương” ư, thế thì tối nay ta mượn đầu ngươi để dùng một lát.

”Trong tiếng nói khẽ khàng, con ngươi u lam chớp chớp, bóng người tung bay theo gió bên dưới ánh trăng.

Bình Luận (0)
Comment