Bay vọt qua ngàn vạn núi sông, rừng cây mênh mông, khi ánh trăng dần lặn về phía tây thì tới bên ngoài Dã Nhân sơn, vờn quanh lơ lửng một vòng rồi khen ngợi trong lòng:“Chẳng trách lão quái Vạn Độc cũng không đánh vào được, mấy trận pháp này cũng không quá hiếm lạ, nhưng mà lại được vận hành tuyệt diệu, có thể xứng với tám chữ “kỹ thuật thành thục đạt tới đỉnh cao”.
Nếu muốn lẻn vào một cách âm thầm thì đúng là hơi phiền phức.
”Nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.
Chẳng mấy chốc, Ảnh Hậu đã xuyên qua sương mù dày đặc, đi vào bên trong thung lũng.
Trong thung lũng có một cây đại thụ che trời, cực kỳ bắt mắt.
Nàng ngẩn ra:“Sao cây này lại quen mắt như vậy? Hơn nữa còn đảm nhiệm vị trí nòng cốt của trận pháp thủ sơn! Không thể nào, từ khi nào mà lão Thụ Vương lại làm loại chuyện giữ nhà hộ viện giúp người ta thế này, lẽ nào chỉ là một gốc đại dung thụ trông tương tự mà thôi?”Ảnh Hậu mang theo sự kinh ngạc mà đến gần Đại Dung Thụ Vương để tra xét cẩn thận hơn, nhưng mà cảnh tượng bên dưới lại khiến nàng càng kinh ngạc sâu sắc.
Lúc này đang giữa đêm khuya, chính là lúc đám Dạ Du Nhân hoạt động.
Dạ Du Nhân lui tới qua lại trên đường phố thành trấn dần được hình thành, có đủ cả nam nữ già trẻ, người lớn tuổi còn tuân thủ theo tác phong làm việc tĩnh mịch, đi lại mà không có một tiếng động nào.
Mấy người trẻ tuổi và đám hài tử thì náo nhiệt hơn nhiều, họ nô đùa đuổi bắt trên đường sá, mở tiệc uống rượu chia vui bên dưới ánh trăng.
Nếu không có làn da màu xanh đậm và đôi tai nhòn nhọn, nếu không phải lúc đám tiểu hài tử chơi đùa mà thân thể nhanh nhẹn nhạy bén tựa như báo đen thì gần như không khác gì nhân loại, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh độc lập, yên bình không chiến tranh.
Bước chân của Ảnh Hậu chậm lại, sải bước trên đường cái mà lòng thấy kỳ quái cùng cực:“Nơi này thật sự là Dã Nhân sơn sao? Tại sao có thể có nhiều tộc nhân ở đây như vậy!”Mấy hài tử vui cười xuyên qua thân thể nàng rồi biến mất nơi góc đường, vậy mà tiếng cười vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
Nàng lắc đầu nhè nhẹ, tin chắc mình không hề rơi vào một ảo cảnh nào đó, e rằng chỉ có lão yêu quái Nam Hải mới có thể tạo ra ảo ảnh rõ ràng như này và lừa gạt được cảm nhận của nàng, nhưng trước nay lão yêu quái này đều không rời khỏi hải cương, lại càng không thể xuất hiện ở nơi đây.
Ảnh Hậu càng đến gần nơi sâu trong thành trấn thì sự kinh ngạc trong lòng càng sâu sắc hơn, không chỉ đơn giản là số lượng Dạ Du Nhân ở nơi đây, mà tu vi của họ cũng cao đến mức nằm ngoài dự đoán của nàng.
Căn cứ theo cảm nhận của nàng thì ở trong thung lũng này có bốn Dạ Du Nhân đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, còn số lượng người tiếp cận cảnh giới này thì càng nhiều hơn, chỉ là bị vây ở bình cảnh.
Nếu cho họ đầy đủ tài nguyên, chỉ dẫn đúng đắn thì đủ để trở thành một nguồn lực lượng trung kiên của Ảnh Cung.
“Lần này thực sự đến đúng lúc rồi.
Đây mới là thứ quý giá nhất, hơn bất kỳ món pháp bảo nào!”Ảnh Hậu cũng hơi kích động, phải biết rằng hạn chế lớn nhất đối với dị nhân là dân số.
Theo quy luật tự nhiên thì dòng máu càng mạnh lại càng khó sinh sôi đời sau, vì thế mỗi một tộc nhân đều vô cùng quan trọng, dù cho người đó không mạnh thì cũng có thể tăng thêm một phần sức mạnh để mở rộng bộ tộc.
Nàng đến gần Đại Dung Thụ Vương, bỗng nhiên ánh mắt đông cứng lại:“Quả nhiên là tiểu tử này!”Tam động chủ Quỷ Ảnh Tử của Dã Nhân sơn với tác phong bí ẩn trầm mặc đang đứng trên một thạch đài tàn tạ bên dưới tán cây, lớn tiếng giảng giải về cái gì đó, vây quanh một vòng bốn phía là đám nam Dạ Du Nhân đang tập trung lắng nghe.
Giọng nói của Quỷ Ảnh Tử theo gió bay tới:“Tuy chúng ta là nam nhân, tuy thiên phú của chúng ta không được tốt như nữ nhân nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta kém người khác một bậc! Không có sự nỗ lực của chúng ta thì Dạ Du Nhân tộc đã bị diệt sạch từ lâu, nếu không gieo rắc hạt giống thì lẽ nào đất tự mình mọc rễ nảy mầm hay sao?”Bên dưới đài lập tức bùng lên một loạt tiếng khen hay!“Đặc biệt với tư cách là tu hành giả thì chúng ta càng bình đẳng với giới nữ, hơn nữa thực tế là thiên phú của chúng ta cũng giỏi hơn phần lớn nhân loại và yêu quái.
Không thể tự sa ngã, phải nỗ lực tu hành, thay đổi địa vị của chính mình.
Hiện tại, Dã Nhân Vương thống trị chúng ta chẳng phải là nam hay sao? Mọi người cùng nhau nói nào: phải trở nên mạnh hơn!”“Phải trở nên mạnh hơn!”Chúng Dạ Du Nhân nam vung tay hô to.
“Tất cả nam nhân cùng đoàn kết, chúng ta không phải công cụ sản sinh nòi giống!”“Tất cả nam nhân cùng đoàn kết, chúng ta không phải công cụ sản sinh nòi giống!”Có thanh niên còn kích động đến mức rơi lệ, nhìn Quỷ Ảnh Tử với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
Tuy rằng có rất nhiều nữ Dạ Du Nhân ở xung quanh liếc mắt nhìn nhau nhưng cũng không một ai đi ra ngăn cản.
Dù sao thực lực của Quỷ Ảnh Tử vẫn còn bày ở đó, hơn nữa hắn còn truyền thụ phương pháp tu hành giúp mọi người đều đạt được lợi ích không nhỏ, cho nên hắn muốn gì thì kệ cho hắn nói vậy.
“Tiểu tử này lặn lộn ở Nam Cương mấy năm mà sọ não hỏng luôn rồi hả? Chẳng lẽ còn muốn học nam tôn nữ ti gì của nhân loại hay sao? Để ta đi lên nhìn xem hắn đang nghĩ gì!”Ảnh Hậu tiến lên phía trước rồi nhìn chăm chú vào hai mắt Quỷ Ảnh Tử, nàng thông thạo Đọc Tâm thuật mà đặc biệt hiệu quả với người cùng tộc lại rất tốt.
Vì tiện cho diễn thuyết nên Quỷ Ảnh Tử đã tháo mặt nạ mà mình đeo quanh năm suốt tháng, lộ ra một khuôn mặt Dạ Du Nhân tộc vô cùng tuấn mỹ, vẻ mặt vô cùng đắc ý, thậm chí còn vui sướng hơn khi ám sát cường địch.
Tuy hắn đã trốn ra khỏi Ảnh Cung, nhưng thân là một dị nhân lớn lên trong bộ tộc thì hắn vẫn khá để ý đến tộc nhân, nhân loại không thể nào hiểu được cảm giác tương liên cùng một dòng máu như này.
Ở trước mặt tu sĩ nhân loại thì hắn khá là thích khách lạnh lùng nhưng lại khát vọng được tộc nhân thừa nhận.
Trong khoảng thời gian này, hắn dùng thân phận đạo sư để truyền thụ tri thức cho đám Dạ Du Nhân nên nhận được sự tôn trọng rất lớn, tâm hồn từng bị tổn thương đã được thỏa mãn sâu sắc, mà hắn cũng quyết tâm thay đổi địa vị của nam Dạ Du Nhân.
Đây không chỉ là vì lý tưởng, mà là bước thứ nhất nhúng tay vào bộ tộc, trong lòng nghĩ:“Thực lực của ta còn mạnh hơn Dạ Lưu Tô, nếu có một ngày ta vượt qua thiên kiếp thứ ba thì cũng không cần làm Dã Nhân Vương làm gì, làm Vương của đám Dạ Du Nhân này là được rồi, rồi gọi là Ảnh Vương, để lão bà Ảnh Hậu kia biết sự lợi hại của ta!”Nghĩ tới đây, Quỷ Ảnh Tử bỗng cảm thấy toàn thân lạnh run, dường như gió đêm hơi lạnh, nhìn xung quanh một hồi mà bỗng dưng có loại cảm giác việc lớn không ổn.
“Hừ, lão bà ư! Ngươi chuẩn bị chết già ở trên giường cho ta!”Ảnh Hậu hung hăng nói, rồi ngửa đầu lên nhìn:“Chỉ là càng nhìn càng thấy cây này giống thật!”“Vị Ương, là ngươi sao?”Giọng nói thương hải già nua bỗng vang lên trong đầu nàng, làm Dạ Vị Ương thở dài:“Ngài Thụ Vương, đúng là ngài sao!”Nếu là người khác thì chắc chắn không thể phát hiện sự tồn tại của nàng.
“Ha ha, cũng chỉ có ngươi mới có thể âm thầm đi vào trong thung lũng này thôi.
Sao lại không buông bỏ việc ám sát rồi ngồi xuống nói chuyện với hắn!”Đại Dung Thụ Vương nói, còn Lý Thanh Sơn thì đang bay vọt xuống từ ngọn núi chính.
“Đến cùng Lý Thanh Sơn cho ngài lợi ích gì mà khiến ngài bất công như vậy, không chỉ chủ trì pháp trận giúp hắn, mà còn tiết lộ hành tung của ta!”Dạ Vị Ương hơi bất mãn, nếu Đại Dung Thụ Vương không báo cho nàng biết nơi này có nhiều Dạ Du Nhân như vậy thì nàng vẫn hiểu được vì đó là tuân theo nguyên tắc, nhưng làm như này thì hơi quá đáng rồi, còn vi phạm nguyên tắc công việc cơ bản xưa nay của hắn.
“Ngươi đừng tức giận, cũng không phải ta báo cho hắn biết ngươi đến.
Hơn nữa, ta tin việc này có ích đối với cả hai bên.
”“Ồ?”Dạ Vị Ương không kìm lòng được mà nhìn kỹ Lý Thanh Sơn đang chạy như bay đến ở giữa bầu trời Dã Nhân sơn lần nữa, chỉ thấy hắn băn khoăn liếc mắt nhìn xung quanh, hiển nhiên vẫn chưa phát hiện ra vị trí của nàng, chỉ là cảm ứng được điều gì đó.
Nhưng nếu chỉ là trực giác chợt nảy sinh thì không khỏi quá nhạy bén, không phù hợp với tu vi của hắn.
Mà Đại Dung Thụ Vương chắc chắn không phải hạng người nói dối, mà nghĩa bóng trong lời nói của ngài là nếu đôi bên giao đấu thì cũng có hại đối với nàng.
Điều này khá là khó tin, vì người này mới đạt thiên kiếp thứ hai, dù có thủ đoạn động trời gì thì cùng lắm cũng chỉ đạt tới trình độ thiên kiếp thứ ba, nếu nàng muốn thì vẫn có thể ám sát được.
Vì vậy nàng nói:“Tuy không phải không tin lão gia ngài nói, nhưng chung quy vẫn nên thử một lần rồi lại nói, muốn ngồi xuống nói chuyện với ta thì còn phải xem hắn có tư cách này hay không!”Đại Dung Thụ Vương nói:“Vậy ngươi thử xem đi!”Lý Thanh Sơn đang bí mật tu hành trong lòng núi thì trong lòng bỗng trào dâng cảm giác nguy hiểm, thế là hắn rời khỏi Bát Hoang điện rồi đi tới ngọn núi chính và nhìn xung quanh, chỉ thấy gió đêm thổi đến, ánh trăng sáng ngời, đại dung thụ vẫn âm u tĩnh mịch, không có chút khác thường nào.
“Sao vậy?”Tiểu An đi tới bên cạnh hắn.
Lý Thanh Sơn nói ra cảm giác của mình, cảm giác nguy hiểm kia mờ ảo như vậy, như có như không:“Hay là ta lầm rồi nhỉ, theo lý thuyết thì trong Dã Nhân sơn này làm gì có nguy hiểm gì được?”“Không, còn một khả năng!”Tiểu An nhẹ nhàng lắc đầu, lấy Vân Cấp Trúc Ngọc Thiêm ra rồi nhắm mắt bói toán.
“Khả năng gì?”“Ảnh Hậu!”Tiểu An mở mắt ra, kết quả của quẻ bói là một mảnh hư vô, điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng.
Chỉ có Ảnh Hậu - thích khách vương ở Vụ Châu mới có thể khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, đồng thời lại che giấu lừa gạt trực giác của hắn.
Nếu vậy thì muốn giấu giếm được bói toán thuật cũng không phải việc khó.
“Lão quái Vạn Độc không đánh vào được nên mời viện trợ từ bên ngoài đến sao?”Sau khi bị Tiểu An nói một câu vạch trần thì cảm giác nguy hiểm loáng thoáng kia lập tức rõ ràng hơn.
Tuy rằng nó vẫn yếu ớt đến mức khiến người ta lơ là nhưng vẻ mặt đoan chính của Lý Thanh Sơn không dám lộ ra chút bất cẩn nào.
Không có một kẻ nào trong đám Vương - Hậu thiên kiếp thứ ba này tầm thường cả, chớ nói chi là thích khách còn am hiểu lấy yếu thắng mạnh, so sánh với nhau thì e rằng chưa chắc hắn đã là một kẻ mạnh.
“Có lẽ nàng đã đến rồi!”Lý Thanh Sơn tung người bay xuống, cái trán sáng ngời bỗng hóa thành một con mắt như thạch anh, nó bắn ra tia sáng màu đỏ liếc nhìn bên trong thung lũng, đồng thời còn tản thần niệm ra để tìm tòi, nhưng tất nhiên là không thu hoạch được gì.
Nếu có thể phát hiện sự tồn tại của nàng một cách đơn giản như vậy thì đã không phải là Ảnh Hậu rồi.
Lý Thanh Sơn lại bay đến giữa bầu trời, con ngươi hắn bỗng trở nên yên tĩnh không một gợn sóng, xanh thẳm như biển, để cho linh quy tiến hành bói toán.
Cảm giác nguy hiểm kia càng ngày càng rõ ràng nhưng vẫn như bị che ở phía sau tấm màn vải màu đen, không thể nào tìm ra khởi nguồn của cảm giác nguy hiểm.
Thế là hắn không còn nghi ngờ gì về việc Ảnh Hậu tới rồi, nhưng đến cùng là ở nơi nào?Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý, vì có một nguồn sức mạnh đang nhìn trộm tâm thần hắn nên hắn dựa theo nhân quả ràng buộc của nó mà lập tức bói ra kết quả:“Nàng ngay ở trước mặt!”Vẻ mặt Lý Thanh Sơn hơi nghiêm nghị, không nói hai lời đã đánh một quyền về phía trước.
Dạ Vị Ương đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, vuốt cằm nhìn kỹ nam nhân được xưng là “Dã Nhân Vương này”, cũng không vội ra tay.
“Ừm, quả nhiên có khí phách siêu phàm.
Mà sự mạnh mẽ của thể phách cũng hơn xa người bình thường, có thể sánh với yêu soái hoặc thậm chí là mạnh hơn.
Đúng là không có mấy người trong cảnh giới thiên kiếp thứ hai có thể ngăn chặn hắn.
Có thể nói đây là kỳ tài thiên bẩm, chẳng trách lại làm cho Thụ Vương đối xử khác biệt.
Chẳng qua nếu chỉ đến thế mà thôi thì tối nay chính là giờ chết của ngươi, để ta tới đọc xem ngươi đang nghĩ gì?”Dạ Vị Ương vừa sử dụng Đọc Tâm thuật thì Lý Thanh Sơn mở bừng mắt ra, khí thế trên người như sóng lớn biển gầm, phá tan bóng đêm vô biên, nắm đấm thép tụ lại trên tay phải phá không mà tới.
“Ồ?”Cuối cùng Dạ Vị Ương cũng thay đổi sắc mặt, không chỉ kinh ngạc vì hắn có thể phát hiện ra mình mà còn kinh ngạc vì sự mãnh liệt của một quyền này.
Vốn trạng thái hiện tại của nàng đủ để chịu phần lớn công kích mà vẫn không sao, nhưng cú đấm này lại khiến nàng cảm nhận được cảm giác ngột ngạt mà rất lâu rồi chưa từng xuất hiện!Nhưng nàng không phải loại trình độ của Quỷ Ảnh Tử, thân hình nàng vặn vẹo tựa như một cái bóng.
Ầm!Một quyền của Lý Thanh Sơn nổ ầm trong hư không.
Trong phút chốc, Dạ Vị Ương cảm nhận được sự chấn động tựa như bị điện giật.
Lực chấn động tản ra tựa như gợn sóng, không gian cũng dập dờn theo, sau đó một u ảnh chở hiện ra trong hư không!Trong nháy mắt, một thanh Bạch Cốt kiếm óng ánh chợt lao đến u ảnh.
Tiểu An ra tay rồi!Bên dưới ánh trăng, chiêu kiếm một đi không trở lại, tóc dài bồng bềnh tựa như tiên nữ trên trời cao.
Cốt kiếm cũng không có uy thế đặc biệt kinh người gì tựa như nàng vậy, không lộ ra chút khí tức nào, ngay cả ánh trăng cũng không thể nhiễm vào, một chiêu kiếm không có gì lạ cứ thế đâm đến, đây là Thí Phật kiếm.
“Ta mà lại bị ngươi ám sát ư?!”Dạ Vị Ương cảm thấy vô cùng hoang mang, không phải nàng bất cẩn mà là không ngờ có người có thể ẩn giấu khí tức đến mức này, ngay cả nàng cũng không thể phát hiện ra, nhưng chỉ một giây sau thì nàng đã nhận ra mình vẫn khinh thường chiêu kiếm này rồi.
Chỉ thấy Thí Phật kiếm xuyên qua u tối, u ảnh vỡ tan phân tán ra bốn phía không khác nào vải vụn.
Ánh trăng sáng trong, trời cao bao la vô ngần.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An dựa lưng vào nhau, giao lưu bằng thần niệm:“Quả nhiên không hổ là Ảnh Hậu, cú đấm kia của ta chỉ có thể ép thân hình nàng hiện ra, chỉ sợ không thể tạo nên thương tổn gì!”Tiểu An tiếp lời:“Chắc chắn chiêu kiếm của ta làm nàng bị thương rồi, chỉ là không biết hiệu quả ra làm sao thôi.
”“Hừ, nhưng phải để nàng biết Dã Nhân sơn của ta cũng không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
”“Hiện tại mà nói thì đúng là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
”Tiểu An nói, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng chẳng có mấy người có thể giết được nàng.
”“Nha đầu nhà ngươi không được học thói xấu của Như Tâm, nếu võ không được thì chuyển sang văn đi!”Màn đêm yên tĩnh, giọng nói của Lý Thanh Sơn chợt phá vỡ sự im ắng này, chỉ thấy hắn chắp tay và nói:“Không biết Ảnh Hậu đại giá tới chơi nên Lý Thanh Sơn không tiếp đón từ xa, sao lại không hiện thân ra, mọi người cùng uống một chén!”Bên dưới đại dung thụ khổng lồ, đám Dạ Du Nhân bị kinh động rồi dồn dập ngửa đầu nhìn xung quanh.
Quỷ Ảnh Tử nghe thấy hai chữ “Ảnh Hậu” thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tuy rằng biết rõ vô dụng nhưng vẫn nhìn xung quanh:“Ảnh Hậu, nàng đến rồi à! Đến để dẫn ta đi sao? Nếu nàng biết được dự định của ta thì chẳng phải là…”Nghĩ tới đây thì hắn không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng tập trung tinh thần, không dám suy nghĩ lung tung.
“Chỉ với cú đấm này mà ngươi đòi xứng với cái tên “Dã Nhân Vương” sao.
Còn chiêu kiếm này nữa, chẳng trách có thể càn quét Nam Cương, ngay cả Bắc Việt vương cũng coi thường các ngươi!”Giọng nói Dạ Vị Ương truyền đến từ xa xôi, lửng lơ không cố định.