Nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt Quỷ Ảnh Tử càng trắng bệch!Lý Thanh Sơn hơi nhíu mày, cho dù sử dụng sức mạnh Linh Quy thì cũng không thể xác định vị trí của nàng.
Đây chính là thích khách lợi hại đệ nhất ở Vụ Châu, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Chúng ta xưa không oán nay không thù, trong số thuộc hạ ta còn có Dạ Du Nhân, mọi người cũng được coi là người đồng đạo, chẳng lẽ đạo hữu bị lão quái Vạn Độc xui khiến nên mới đối địch với ta hay sao?”“Trước khi nói những câu này thì chẳng bằng cố gắng sống sót trước đi, Lý Thanh Sơn!”Dạ Vị Ương kiên quyết ra tay.
Nàng nhẹ nhàng vung tay phải lên, lập tức xé rách ra một vực sâu ở ngay trong ánh trăng mênh mông, lại tựa như chiếc miệng lớn đen kịt đan xen đầy răng chó, ngàn vạn con quạ đen bóng đêm vỗ cánh phành phạch, lao tới che trời rợp đất, nhấn chìm Lý Thanh Sơn và Tiểu An.
“Chủ nhân!”Dạ Lưu Ba nghe thấy tiếng động thì đi ra khỏi động phủ, khi thấy cảnh tượng này thì kinh sợ kêu lên.
Dạ Vị Ương liếc mắt nhìn nàng một cái mà trong lòng khó chịu:“Với thực lực này mà muốn nhận người khác làm chủ nhân, thực sự là mất hết mặt mũi Dạ Du Nhân tộc, đợi ta giết họ rồi lại mang ngươi về Ảnh Cung dạy dỗ! Hả? Đó là…”Sau khi đám quạ đen bay qua thì một hình cầu màu xanh thẳm lơ lửng giữa không trung bao phủ Lý Thanh Sơn và Tiểu An ở bên trong, tuy rằng trên bề mặt đã phủ kín vết rạn nứt nhưng đã ngăn cản tất cả thế tiến công.
Dạ Vị Ương hơi kinh ngạc, không ngờ lại ngăn cản được, lực phòng ngự thật mạnh.
Chẳng qua hình như đây không phải pháp thuật, mà là thiên phú thần thông của yêu tộc, xem ra hắn cũng có chút huyết thống yêu tộc.
Thế là nàng cũng hơi hiểu rõ vì sao Đại Dung Thụ Vương phải bảo toàn cho hắn.
“Ảnh Hậu, có chiêu gì thì cứ việc tung ra!”Lý Thanh Sơn nói, ma khí um tùm hóa thành ma giáp toàn thân dữ tợn, Ma Long kiếm lượn vòng mà ra, phá ra từng trận long ngâm, nhắm thẳng vào Ảnh Hậu.
Lúc đám quạ đen vọt tới khi nãy, giọng nói của Đại Dung Thụ Vương chợt vang lên trong đầu hắn:“Ta muốn hóa giải từ bên trong cho các ngươi, để hai phe yên bình nhưng nàng muốn thấy được thực lực của ngươi thì mới bằng lòng chấp nhận, nên ngươi cố gắng làm đi!”Lý Thanh Sơn cảm ơn ân huệ của Đại Dung Thụ Vương ở trong lòng, lần này tới Vụ Châu thực sự là nhờ có hắn giúp đỡ từ bên trong.
Chỉ là muốn hóa giải kiếp nạn này thì cần phải dựa vào thực lực của bản thân mình thôi.
Lời còn chưa dứt thì bên tai đã truyền đến tiếng hô khe khẽ:“Được!”Ánh trăng chiếu xuống cái bóng thật dài bên dưới chân Lý Thanh Sơn, bỗng nhiên nó trở nên sống động rồi hóa thành một hình người mờ ảo, một tay ôm lấy cổ Lý Thanh Sơn từ phía sau, một tay hóa thành lưỡi đao xuyên thẳng qua lưng hắn.
Máu tươi trào dâng rồi hóa thành ngọn lửa, bất kể là ma giáp hay Linh Quy Huyền Giáp thì cũng không có chút tác dụng nào!Con ngươi Lý Thanh Sơn đột nhiên co rút lại, chắp tay sau lưng rồi vồ một cái.
Trấn Ma tháp chợt xuất hiện, ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, chuẩn bị sẵn sàng áp xuống.
Chỉ cần kéo nàng lại cận chiến, dù có là thích khách mạnh nhất thì cũng phải nuốt hận với cái này.
Tiểu An cũng cùng ra tay, Thí Phật kiếm im hơi lặng tiếng xuyên qua cái bóng, Lý Thanh Sơn cũng bắt hụt.
Cái bóng kia vặn vẹo rồi lui ra, sau đó lại trở về dưới chân Lý Thanh Sơn, biến thành một cái bóng bình thường.
Hóa ra đó không phải là bản thể Dạ Vị Ương mà chỉ là pháp thuật nàng thi triển, vậy mà lại tàn nhẫn thâm độc đến vậy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngọn lửa được hình thành từ máu tươi lúc nãy vừa mới bung ra một đóa hoa lửa rồi lại trở về trong cơ thể Lý Thanh Sơn, vết thương khép lại chỉ trong giây lát.
Không chờ Lý Thanh Sơn thả lỏng tâm thần thì một làn sóng chưa yên mà một làn sóng khác lại tới, ngàn vạn cái bóng thực vật sinh sôi trong hư không, trải dài đến mức cuốn quanh Linh Quy Huyền Giáp sít sao.
Tiếng răng răng từ Linh Quy Huyền Giáp vang vọng, các vết nứt ngày càng dày đặc, sắp vỡ vụn rồi.
“Chẳng phải trái tim là nhược điểm hay sao? Vậy thì thử lại ở đây!”Thân hình Dạ Vị Ương bỗng hiện ra, trong tay cầm một chiếc cung nhỏ tựa như vầng trăng khuyết, tay phải thì lại vê một hạt cát mịn lóe ánh bạc.
Chiếc cung kia tên là Loan Nguyệt cung, đều là chí bảo được truyền thừa từ Dạ Thần quốc thượng cổ, do Ảnh Hậu các đời trong Ảnh Cung nắm giữ.
Hạt cát kia là Tinh Thần sa, được luyện thành nhờ gom góp tinh thạch.
Nàng kéo dây cung tựa như sợi chỉ bạc kia, cát mịn lóng lánh như sao nhắm thẳng vào mi tâm Lý Thanh Sơn, sau đó nàng thả lỏng tay, chiêu này gọi là Loan Nguyệt Xạ Tinh thức.
Một ánh sao xuyên qua không trung mà đến, Linh Quy Huyền Giáp ầm ầm nát tan, mảnh vỡ bay ra, tia chớp óng ánh.
Lý Thanh Sơn phất Ma Long kiếm lên, mũi kiếm rung rung rồi chặn lại viên Tinh Thần sa kia nhưng lại không cảm nhận được bao nhiêu lực, thế là hắn thầm nói:“Không ổn rồi!”Chỉ thấy ánh sao đột nhiên bay ra rồi hóa thành trăm ngàn chỉ bạc, chúng rơi lên trên người Lý Thanh Sơn khiến hắn cảm thấy thân thể bị đâm nhói nhẹ nhàng, tựa như bị sâu đốt.
Nhưng chỉ trong phút chốc, có trăm nghìn ngôi sao sáng lên trong thần hồn của Lý Thanh Sơn, tựa như phải làm thần hồn hắn vỡ tan, ngay cả ý chí cũng bị dao động theo.
Hóa ra chiêu này không phải gây tổn thương cho thân thể mà trực tiếp công kích thần hồn.
“Hầy, lại lãng phí một viên Tinh Thần sa! Nếu thân thể cường hãn thì tấn công thức hải thần hồn thôi, đây chính là đạo lý khi ám sát.
Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, buộc ta dùng tam tuyệt sát, ngươi chết cũng coi như không uổng đấy!”Dạ Vị Ương thu hồi Loan Nguyệt cung, nhìn về phía Lý Thanh Sơn thì lại bị thất vọng lần nữa.
“Linh Quy Trấn Hải!”Lý Thanh Sơn quát nhẹ một tiếng ở trong lòng, chỉ thấy ảo ảnh Linh Quy hiện ra tỏa sáng chói lọi, trấn áp từng ngôi sao xuống.
Phượng Hoàng Vũ Không, tự chữa trị thần hồn bị tổn thương.
Chốc lát sau, ý niệm của hắn đã khôi phục sự tỉnh táo, ngạo nghễ nói:“Chỉ đến như thế!”Dạ Vị Ương “ồ” một tiếng, nàng hiểu rõ nhất uy lực của Loan Nguyệt Xạ Tinh cung này, dù Lý Thanh Sơn không chết thì cũng sẽ ngất đi, bởi vì người có thể phách cường hãn thì thường thiếu hụt sự rèn luyện thần hồn.
Nhưng nàng lại không biết Lý Thanh Sơn kiêm tu bốn loại biến hóa Ngưu Hổ Quy Hoàng trong Thần Ma Cửu Biến, thần hồn mạnh đến mức thậm chí còn trên cả thể phách.
Bỗng trong lòng nàng hơi lay động, Thí Phật kiếm chém phù đầu từ phía sau xuống.
Hóa ra lúc Lý Thanh Sơn hấp dẫn sự chú ý của Dạ Vị Ương thì Tiểu An đã lặng yên vòng tới chỗ nàng.
Đối phó với đối thủ như nàng thì Khô Cốt niệm châu và cờ Huyết Hải không có tác dụng lớn lắm, chỉ có Thí Phật kiếm này là dùng được, nếu nàng bị đánh chịu một chiêu kiếm thì chắc chắn vẫn thoải mái hơn bị trúng một quyền của Lý Thanh Sơn.
“Nha đầu thối tha này, sao không có tí tiếng động nào vậy! Nếu lại bị thương nữa thì tối nay mất hết mặt mũi rồi, lần này phải cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”Thân hình Dạ Vị Ương lóe lên, tránh né chiêu kiếm này, trong lòng thì hơi nổi giận.
Đôi mắt màu xanh lam của nàng nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ tĩnh lặng như nước kia, Loan Nguyệt Xạ Tinh cung trong tay vung lên, dây cung thẳng tắp bỗng bay ra, cắt về phía cổ Tiểu An tựa như lưỡi đao.
Tiểu An ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chém một chiêu kiếm về phía Ảnh Hậu, vẫn là một chiêu kiếm đơn giản bình thường, không có ánh kiếm ác liệt gì, kiếm khí ít ỏi lưa thưa.
“Được!”Lý Thanh Sơn khen một tiếng, không ngờ trong mấy năm qua ở Thiên Long thiền viện, không chỉ tu vi của nàng tiến triển cực nhanh mà kiếm pháp cũng tinh tiến đến vậy, để Phật pháp thiện lý hòa vào trong kiếm đạo, thoát khỏi kiếm ý của Tam Tuyệt Thư, tự hình thành một phong cách.
Dạ Vị Ương sượt qua người Tiểu An đồng thời né tránh oanh kích của Lý Thanh Sơn, chỉ thấy trên mặt nàng có thêm một vết máu.
Tuy nàng đã né tránh Thí Phật kiếm nhưng vẫn bị kiếm khí vô hình vô ảnh gây thương tích, khiến nàng càng ngày càng tức giận.
Nhưng so sánh với vết thương mà nàng gây ra thì cái này chỉ coi như là sự hi sinh bé nhỏ đến mức không đáng kể.
Nàng không tiếc mạng như vậy?!Trên chiếc cổ trắng nõn của Tiểu An xuất hiện một vết máu nho nhỏ vờn quanh một vòng, do bị dây cung cứa đứt, nhưng mà nàng vẫn không để ý chút nào, lại song kiếm hợp bích với Lý Thanh Sơn để đánh về phía Ảnh Hậu!Thân hình Dạ Vị Ương thoáng hiện lên, lấp lóe dạo chơi giữa mũi kiếm, trong lòng tràn đầy cảm giác khó mà tin nổi:“Bị chém đứt đầu mà vậy mà hoàn toàn không coi là gì, đây vẫn là người sao?” Trên cõi đời này, trừ phi là quỷ quái chứ không thì thân thể luôn vô cùng quan trọng, tu vi cao đến đâu cũng không thể tùy ý bị tổn thương được.
Nhưng Tiểu An hay thậm chí là Lý Thanh Sơn đều phá vỡ nhận thức chung này.
Mà xét về bản chất thì họ đều không phải người, Tiểu An tu Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, nhục thể chỉ là hư vô, khi dây cung xẹt qua thì chỉ gãy xương cổ sơ sơ.
Lý Thanh Sơn thì càng không cần phải nói, trừ phi là Long Vương Mặc Hải có sức mạnh áp chế tuyệt đối thì mới giết được hết.
Hai người hợp lực chống cường địch thật sự vô cùng ăn ý, kiếm khí đan dệt, tầng tầng lớp lớp.
Nhưng mà Dạ Vị Ương qua lại trong ánh kiếm tựa như cá bơi trong sóng to gió lớn ở vùng trung du, không bị một tổn thương nào, cuối cùng vươn mình nhảy một cái là lại hòa mình vào trong màn đêm lần nữa.
“Tạm thời nàng khó mà tạo nên uy hiếp trí mạng cho ta và Tiểu An, nhưng muốn giết nàng thì cũng gần như là chuyện không thể.
Nếu nàng cứ luôn né tránh thì chúng ta cũng không làm nàng bị thương được, thực sự đây là người khó đối phó nhất từ khi đến Nam Cương tới nay.
”Lý Thanh Sơn cau mày suy nghĩ, ngược lại Nhân Vương Thôn Hỏa mang đến uy hiếp cho hắn lớn hơn so với Ảnh Hậu.
Bởi vì điểm mạnh của thích khách là nhằm vào chỗ yếu, lấy yếu thắng mạnh, nhưng nếu không có điểm yếu thì uy hiếp của thích khách lập tức giảm mạnh.
Mà sức mạnh hỏa diễm của Nhân Vương Thôn Hỏa thì lại là nghiền ép chính diện, không cần quan tâm nhược điểm chỗ yếu gì, một khi thực lực không đủ thì sẽ bị đốt thành tro bụi.
Nhưng dù sao độ khó khi giết Ảnh Hậu cũng khó khăn hơn nhiều so với giết Nhân Vương Thôn Hỏa.
“Nói hai người này là thiên kiếp thứ hai nhưng thực lực họ thể hiện lại gần như đại tu sĩ thiên kiếp thứ ba.
Hơn nữa không biết họ tu hành công pháp gì mà thân thể khác hẳn người thường, xuyên tim chặt đầu cũng không có tác dụng, chẳng trách lão quái Vạn Độc hào phóng như vậy, không ngờ chuyện này khó giải quyết đến thế!”