Tâm tình Dạ Vị Ương cũng không ung dung như lúc mới đến nữa, bắt đầu chăm chú suy tư.
“Nếu muốn giết hắn thì phải mạo hiểm cận chiến!”Con ngươi Dạ Vị Ương tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, lặng yên lấy một thanh chủy thủ ra.
Chủy thủ dài khoảng một thước, toàn thân đen thui trong suốt tựa như một cái bóng nửa trong suốt, nơi chuôi kiếm có một con rắn đen quay quanh.
Sát cơ bỗng trở nên sắc bén, Linh Quy phát ra tiếng báo động thê lương.
Lý Thanh Sơn nhướng mày:“Ảnh Hậu, ngươi lại ra tay thì ta sẽ chạy trốn!”“Trốn?”Dạ Vị Ương thấy hơi buồn cười, nói ra thì cũng thôi mà còn dùng giọng điệu uy hiếp.
“Ngươi có thể thử giết ta, nếu không kiểu gì cũng có một ngày ta san bằng Ảnh Cung!”Lý Thanh Sơn kiên quyết nói, Phượng Hoàng cánh được giang rộng hết cỡ, cuồng phong bắt đầu gào thét, chỉ đợi đập cánh bay đi.
Hắn không đối phó được Ảnh Hậu, lẽ nào Ảnh Hậu còn giết hắn dễ dàng được sao? Nếu ngày hôm nay ngươi không sống mái với ta thì chớ tránh tương lai ta báo đáp gấp mười lần.
“Được, vậy ta thử xem!”Dạ Vị Ương há lại là kiểu người sẽ bị uy hiếp, lạnh lùng cười một tiếng rồi vung chủy thủ, muốn ra tay.
“Các ngươi đều tới đây cho ta!”Giọng nói tang thương của Đại Dung Thụ Vương bỗng vang lên, vang vọng khắp quần sơn, thể hiện uy nghiêm lớn lao.
Dạ Vị Ương và Lý Thanh Sơn đều sững sờ, tính tình Đại Dung Thụ Vương luôn ôn hòa, chú ý đến việc thuận theo tự nhiên, rất hiếm khi hạ lệnh nghiêm nghị như vậy.
Tuy rằng trước giờ hắn luôn ôn hòa hiền lành như một lão tổ phụ, nhưng một khi nghiêm túc thì Ảnh Hậu cũng không dám trái lời.
Nàng lập tức hiện hình rồi đi tới trước đại dung thụ.
Đây không phải vì hoảng sợ, mà là kính trọng.
Bất kể là Dạ Du Nhân tộc hay là bản thân Ảnh Hậu thì cũng đều đạt được quá nhiều lợi ích từ chỗ hắn.
Có thể nói, nếu không có sự giúp đỡ của hắn thì ngày hôm nay nàng không ngồi được vị trí Ảnh Hậu này.
Mà người có đại đức như thế thì lại chưa bao giờ đòi báo đáp ân tình, tự biểu dương mình.
Đương nhiên lời người đó nói ra lúc mấu chốt là lời nói đáng giá ngàn vàng rồi.
…Vầng trăng khuyết lại trầm xuống một chút, cuộc chiến giữa đôi bên chỉ mới diễn ra trong chốc lát, nguy hiểm trong đó vượt trên cả mọi cuộc chiến đấu trong đời Lý Thanh Sơn, tuy hắn vẫn chưa dốc hết toàn lực nhưng hiển nhiên Ảnh Hậu cũng có dè chừng.
Nếu đánh tiếp thì Lý Thanh Sơn tự nhận không làm gì được nàng, vẫn luôn bị động chịu đòn cũng không phải tính cách của hắn, đành tạm thời tránh mũi nhọn.
Nhưng lời nói kia sẽ khiến một loạt kế hoạch ở Nam Cương chịu ảnh hướng lớn.
Hiện có Đại Dung Thụ Vương đứng ra hòa giải thì không thể tốt hơn, thế là hắn đi tới trước đại dung thụ, vẫn duy trì một khoảng cách với Ảnh Hậu, thấy tuy rằng nàng đã hiện thân hình nhưng vẫn mờ mờ ảo ảo, dường như lúc nào cũng có thể hòa vào trong bóng tối, càng không thể thấy rõ dung nhan.
Lý Thanh Sơn cũng không tản ma giáp đi, Phượng Hoàng cánh thì bị thu lại tạm thời, rũ xuống ở phía sau như hai luồng lửa.
Hắn không bao giờ đặt hết hi vọng lên người khác, luôn phải làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Xin hãy để ta hòa giải cho hai vị!”Mặc dù Đại Dung Thụ Vương nói “xin”, nhưng giọng điệu lại là không được phép xía vào, như mấy tán cây phát ra tiếng sột soạt trong gió đêm chập chờn, làm người ta cảm nhận chân thật rằng vị Yêu Vương Vụ Châu này nắm giữ được sự uy nghiêm đó.
“Mời ngài nói!”Dạ Vị Ương ngắm nghía chủy thủ u ảnh trong tay, rồi liếc xéo Lý Thanh Sơn.
“Vị Ương, ngươi nói muốn thử tư cách của hắn nên ta để ngươi thử, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”Đại Dung Thụ Vương nói.
“Đủ tư cách.
”Dạ Vị Ương không thừa nhận điểm này cũng không được, có thể nói thực lực hắn mạnh vượt qua dự đoán của nàng.
“Vậy thì ngồi xuống nói chuyện đi!”Đại Dung Thụ Vương nói, hai chiếc rễ rủ xuống, bện thành hai chỗ ngồi, giữa hai chỗ ngồi thì có một cọc gỗ nâng lên cùng với một chiếc ấm trà gỗ cổ kính và mấy chén trà.
“Nói chuyện thì không cần, hắn dám mang Ảnh Cung ra uy hiếp ta thì tối nay không thể không chết.
”Dạ Vị Ương cũng không ngồi xuống, tuy rằng tốn kính Đại Dung Thụ Vương nhưng nàng cũng có sự kiêu ngạo của Ảnh Hậu.
“Vậy thì thử xem!”Lý Thanh Sơn cười nói, để lộ ra răng nanh, hắn chưa bao giờ là hạng người lương thiện.
“Nếu các ngươi thật sự có thể phân rõ sinh tử thì sao ta lại phí công làm người tốt.
Nếu các ngươi tin ta thì hãy ngồi xuống đi!”Đại Dung Thụ Vương nói, hắn không phải loại người cái gì cũng hòa giải, chuyện gì cũng thò một chân vào, hắn chỉ hòa giải để giữ gìn lợi ích song phương mà thôi.
Lời đã đến mức này thì Dạ Vị Ương không thể nói gì nữa, đành ngồi vào chỗ.
Lý Thanh Sơn cũng ngồi vào đối diện, đôi bên nhìn kỹ đề phòng lần nhau.
“Thanh Sơn, lần hòa giải này liên quan đến sự thành bại mọi việc của ngươi ở Nam Cương, không thể toan tính đánh nhau vì thể diện, ta nguyện hóa giải kiếp nạn hôm nay cho ngươi.
Vị Ương, ta và ngươi quen biết đã lâu, nên ta hiểu rõ thực lực của ngươi, lần hòa giải này liên đến tương lai của ngươi và Ảnh Cung, không thể ấp ủ tư tưởng ngạo mạn, ta đang tìm cách giúp ngươi tránh xa tai họa.
”Giọng nói Đại Dung Thụ Vương ôn hòa mà mạnh mẽ, cũng đều suy nghĩ vì họ, khiến họ không thể không nghe theo.
Dạ Vị Ương nghe Đại Dung Thụ Vương nói trịnh trọng như vậy thì không khỏi nhìn kỹ Lý Thanh Sơn ở trước mặt lần nữa:“Hiện nay hắn mới hơn ba mươi tuổi mà đã có thực lực như thế, hơn nữa có vẻ vẫn chưa dốc hết toàn lực, quả nhiên là khủng bố.
Nếu lại cho hắn thêm ba mươi năm nữa thì e rằng thật sự sẽ trở thành nhân vật danh chấn thiên hạ.
Thiên tư của nữ tử Tiểu An ở cạnh hắn cũng không hề kém hắn, tai họa tương lai mà ngài Thụ Vương nói cũng không phải là nói suông.
”“Nếu hai vị không có ý kiến khác thì mời đối diện nhau bằng gương mặt thật, coi đó là thành ý.
”Đại Dung Thụ Vương nói tiếp.
Lý Thanh Sơn vươn tay nâng bình trà lên, rót cho mình một chén trà, giáp trụ dữ tợn trên tay hóa thành cát bụi, ma giáp biến mất từng chút một.
Sau đó hắn nhấp một ngụm nước trà rồi nhìn chăm chú khuôn mặt mình hiện ra trên mặt nước, dùng ma hóa để ẩn giấu thân phận Bắc Nguyệt này cũng không tệ.
Tiểu An ở bên cạnh nhận lấy ấm trà, rót cho Ảnh Hậu một chén rồi làm động tác tay “xin mời”, trong vẻ thong dong lộ ra sự linh hoạt.
Lý Thanh Sơn muốn tư thái cương quyết, không thể yếu khí thế thì nàng giúp hắn bày tỏ thành ý, thúc đẩy lần hòa giải này.
Dù cho đôi bên là địch nhưng Dạ Vị Ương cũng không khỏi than thở vì phong thái đó, nhưng càng ngày càng không nhìn thấu quan hệ giữa hai người họ.
Huynh muội? Tình nhân? Rồi lại cũng không quá giống.
Nàng nhận lấy chén trà, gật nhẹ đậu với Tiểu An rồi nâng chén, cẩn thận nhấp một ngụm.
Điệu bộ kia cực kỳ tao nhã, hoàn toàn khác với vẻ tàn nhẫn lúc ám sát.
So với vương hầu nhân loại thì Dạ Du Nhân được coi như là quý tộc cổ xưa hơn, đứng hàng thất đại thần quốc.
Đôi mắt to màu xanh lam đậm hiện rõ từ trong bóng đen mờ ảo, tựa như xua tan sương mù dày đặc, để lộ thân thể chân thật.
Khóe mặt Lý Thanh Sơn giật giật, có hơi bất ngờ.
Vì thích khách đệ nhất Vụ Châu lại có một khuôn mặt con nít hiền lành, hơn nữa thần hình nhỏ nhắn xinh xắn trông tựa như thiếu nữ, dáng dấp có sự khác biệt không nhỏ so với tưởng tượng.
Đương nhiên tuổi thực tế của nàng chắc chắn lớn hơn nhiều so với bề ngoài.
“Nhìn cái gì vậy?”Dạ Vị Ương ngồi xếp bằng, cánh tay phải chống lên mặt bàn đỡ má, tay trái cầm một chén trà, uống một hơi cạn sạch rồi lạnh lùng nói.
Chẳng qua giọng nói cũng không còn âm u như có như không giống lúc nãy, mà trở nên hơi ngọt ngào mềm mại, cũng chẳng thể hiện được bao nhiêu uy nghiêm.
Mặc dù trở thành muội muội đáng yêu trong giây lát, nhưng Lý Thanh Sơn cũng không hề thả lỏng tí nào, Ảnh Hậu vẫn là Ảnh Hậu như cũ.
Đồng thời hắn còn nhìn chòng chọc vào nàng, khiến Dạ Vị Ương rất khó chịu.
Đại Dung Thụ Vương thở dài trong lòng, đều nói lúc người ta đang tức giận thì chỉ số thông minh chỉ như hài tử, hắn thì lại không có nghiệp vụ dỗ hài tử.
“Ta đã nói rõ lợi và hại, được và mất.
Các ngươi nói chuyện đi!”“Nếu ngươi rời đi luôn thì ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
”Lý Thanh Sơn rủ mắt, từ tốn nói.
“Nể mặt ngài Thụ Vương, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống, nhưng ta muốn dẫn tất cả Dạ Du Nhân ở đây đi.
”Dạ Vị Ương để chén trà xuống, quả quyết nói.
“Đừng hòng.
”Giọng điệu Lý Thanh Sơn vẫn thờ ơ nhưng cũng lộ rõ vẻ kiên định không gì sánh kịp.
“Vậy thì không cần nói chuyện, các nàng là tộc nhân của ta, chắc chắn ta sẽ không để các nàng lưu lạc ở bên ngoài làm nô bộc cho người khác.
Dù cho phải dùng hết sức mạnh của Ảnh Cung thì ta cũng phải đưa các nàng về, bất kể có mối họa gì thì Ảnh Cung ta cũng chịu được.
”Thân thể Dạ Vị Ương nghiêng về phía trước, đôi mắt to màu xanh lam đậm nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, sát khí tràn ngập, không chỗ nào không lọt.
“Các nàng đi theo ta nhiều năm, ta cũng sẽ không vì sự yên bình nhất thời mà bán các nàng đi!”Bàn tay lớn của Lý Thanh Sơn vỗ bàn một cái, không yếu thể so với đối diện chút nào, không chịu thua kém.
Thẳng thắn mà nói, sức mạnh hắn càng tăng lên thì nhánh Dạ Du Nhân này càng không có bao nhiêu giá trị thực tế đối với hắn, nhưng chỉ bằng tình cảm với Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba thì hắn cũng không thể tùy tiện giao các nàng ra.
Câu trả lời này khiến Dạ Vị Ương hơi bất ngờ, thế là nàng cười khẩy, nói:“Ta vốn thấy ngươi có chút khí phách, không dối trá giống nhân loại tầm thường, không ngờ lại nói ra loại lời vô liêm sỉ như vậy được!”Lúc trước nàng cũng từng cứu không ít tộc nhân, hoàn toàn tưởng tượng được rằng, Dạ Du Nhân sẽ phải chịu áp chế thế nào dưới sự thống trị của dị tộc, ngoài mặt thì ôn hòa thoải mái nhưng không thể thay đổi sự thật bị coi như nô bậc mà tùy ý điều động đùa bỡn.
“Vô liêm sỉ với không vô liêm sỉ không phải do ngươi phán xét.
Các nàng ở đây an cư lạc nghiệp, tự tại vô cùng, ngươi chỉ nói một câu mà đã muốn mang các nàng đi thì cũng phải hỏi các nàng có bằng lòng hay không!”Lý Thanh Sơn nói.
“Được, vậy ta không phí lời nữa, chúng ta đánh cược xem.
Nếu các nàng chịu rời đi theo ta thì ngươi không được ngăn cản!”Khóe môi Dạ Vị Ương hơi cong lên, đang chờ câu nói kia của hắn!“Nếu các nàng không chịu thì sao?”Lý Thanh Sơn nói.
“Tất nhiên muốn làm gì cũng được!”Dạ Vị Ương nói, ai lại đồng ý bị ngoại tộc áp bức, mà không phải ở bên cạnh tộc nhân của mình, bất kể xét về tình cảm hay lợi ích thì cũng đều là chuyện không thể.
“Lưu Tô, Lưu Ba, Lưu Tinh, các ngươi lại đây! Đúng rồi, còn có ngươi, Quỷ lão tam!”Lý Thanh Sơn nói.
Tỷ muội Dạ Lưu Ba vẫn luôn quan tâm đến tình hình nơi này, nên chớp mắt một cái đã tới gần hành lễ, nói:“Bái kiến vương thượng và Ảnh Hậu đại nhân.
”Quỷ Ảnh Tử cũng từ từ hiện thân, trực tiếp quỳ một gối xuống, không nói một lời.
Hắn vốn muốn chạy trốn nhưng nghĩ lại thì có chạy thoát được lòng bàn tay của Ảnh Hậu đâu, nên đành cam chịu số phận.
Lúc trước hắn thoát khỏi Ảnh Cung được hoàn toàn là vì lòng tư bi của Dạ Vị Ương, chẳng khác gì cho hắn một kỳ nghỉ.
Bây giờ nhìn lại, kỳ nghỉ có lâu đến đâu thì cũng có lúc kết thúc, nghĩ đến cuộc sống khi trở lại Ảnh Cung mà hắn không khỏi đau khổ, chẳng nói được câu nào.
Dạ Vị Ương cũng không thèm liếc mắt nhìn Quỷ Ảnh Tử, chỉ đánh giá ba tỷ muội Dạ Lưu Tô.
Tuy đều là cùng tộc nhưng đến cùng vẫn là nữ giới đáng tin hơn.
Đặc biệt là Dạ Lưu Tô đứng đầu đám người, thái độ nàng bình tĩnh đúng mực, làm cho Dạ Vị Ương rất hài lòng.
Trong Ảnh Cung, có không ít hậu bối có thực lực mạnh hơn nàng, nhưng phong thái như này lại rất hiếm thấy, suy nghĩ thêm đến việc nàng lưu lạc ở bên ngoài, không trải qua sự bồi dưỡng hết lòng nên Dạ Vị Ương lại càng hết sức coi trọng.
“Các ngươi cũng nghe được lời nói vừa rồi chứ, có ý kiến gì thì cứ nói thoải mái, có ta ở đây, không một ai có thể ép các ngươi làm bất cứ chuyện gì.
”Dạ Vị Ương ấm áp nói, tự thể hiện tình mẹ bao la, khiến Lý Thanh Sơn cũng hơi lay động, nói rằng:“Các ngươi đều đi theo ta nhiều năm, ta tự nhận chưa từng phụ lòng các ngươi, mãi đến tận hiện tại cũng không muốn ép các ngươi làm gì.
Chắc hẳn Quỷ lão tam cũng nói rất nhiều về chuyện vị Ảnh Hậu này là người phương nào, Ảnh Cung lại là nơi ra làm sao.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, nếu các ngươi muốn trở về bộ tộc thì ta sẽ không trách các ngươi.
”Dạ Vị Ương ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn, không ngờ hắn không chỉ không cản trở mà trái lại còn tỏ thái độ như vậy, lẽ nào có âm mưu gì?Lý Thanh Sơn cười đáp lại, trông càng có vẻ rộng rãi hơn.
“Chủ nhân, chắc chắn ta sẽ không rời khỏi ngươi!”Dạ Lưu Ba lập tức đi tới bên cạnh Lý Thanh Sơn, trong con ngươi tràn đầy sự mến mộ và sùng bái.
Dạ Vị Ương hơi nhướng mày, quả nhiên có lừa gạt, không ngờ tiểu tử đê tiện này lại dùng tình ái để mê hoặc người, chẳng qua Dạ Du Nhân bị tình ái mê hoặc thì cũng không đáng để ý.
Nàng đã nhìn ra thiên tư Dạ Lưu Ba không được tính là tốt lắm, tu hành đến bước này đã xem như là đỉnh điểm, muốn nâng cao một bước thì gần như là không thể, mà người quyết định hướng đi của nhánh Dạ Du Nhân này vẫn là Dạ Lưu Tô.
Vẻ mặt Dạ Lưu Tô trầm tư, còn Dạ Lưu Tinh thì yên lặng nhìn nàng, chờ nàng ra quyết định.
Hồi lâu sau, Dạ Lưu Tô mới nói:“Ảnh Hậu đại nhân, ta đồng ý quay về Ảnh Cung, chịu sự chỉ huy của ngài!”“Được!”Dạ Vị Ương mừng rỡ, nhìn về phía Lý Thanh Sơn nói:“Ngươi còn lời gì để nói?”Lý Thanh Sơn biết rõ Dạ Lưu Tô đều lấy bộ tộc làm trọng, quyết định như này cũng không có gì kỳ quái, nhưng trong lòng hắn vẫn hơi mất mát:“Đã như vậy…”Bỗng nhiên Dạ Lưu Tô mỉm cười khẽ với hắn, gấp gáp nói:“Chẳng qua không phải hiện tại!”“Ồ, lúc nào thế?”Dạ Vị Ương nói.
“Chờ đến khi ta vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, có tư cách thừa kế vị trí ảnh hậu đi!”Dạ Lưu Tô thong dong nói.
Lý Thanh Sơn không kìm được bật cười ha ha, không hổ là nữ nhân đi theo hắn thời gian quá lâu, cũng rất có chí lớn đấy chứ!Dạ Vị Ương nói: “Ăn nói ngông cuồng thật, ngươi có biết muốn đạt đến mức độ này sẽ khó khăn như thế nào không? Nếu như có ta giúp đỡ thì còn có thêm một vài phần cơ hội, hay là ngươi cũng bị tiểu tư này mê hoặc sao?”“Ảnh hậu đại nhân có biết chúng ta bước từng bước một đi đến ngày hôm nay đã phải trải qua bao nhiêu vất vả không? Nếu như nói là bị mê hoặc thì cũng không sai, nhưng mà nói chính xác hơn thì là tri ân báo đáp.
Hơn mười năm trước, chúng ta chỉ có thể trốn dưới lòng đất sóng tạm, bị chia tách thành sáu thị tộc giết hại lẫn nhau, bị coi như nô lệ đồ chơi, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng kia thậm chí còn không có ai có thể vượt qua lần thiên kiếp thứ hai, mà hôm nay lại có thể bình yên tự do sinh sống dưới đại dung thụ, ở bên trong động thiên phúc địa này, tất cả đều là do hắn ban tặng.
”Dạ Lưu Tô nhìn Đại Dung Thụ Vương, lại dời mắt đi nhìn Lý Thanh Sơn, ánh mắt chân thành.
Dạ Vị Ương nhíu mày nói: “Hắn chỉ muốn lợi dụng các ngươi mà thôi.
”“Ta cũng hi vọng là thế, nhưng mà có một chuyện rất đáng tiếc là chúng ta có giá trị lợi dụng rất có hạn, hắn lại cũng rất bận, không có thời gian để ý quá nhiều đến chúng ta, cho nên phần lớn thời gian chúng ta cũng chỉ yên lặng tĩnh dưỡng sinh sôi bên trong hoàn cảnh mà hắn cung cấp mà thôi, đến tận bây giờ cũng không có giúp được hắn quá nhiều việc.
”Dạ Lưu Tô yếu ớt thở dài.