“Không lẽ ngươi không muốn quay về tộc đàn sao? Ta mới là tộc nhân của ngươi, trưởng bối của ngươi!”Dạ Vị Ương đè chặt vai Dạ Lưu Tô, nhưng mà cho dù là chiều cao hay là vẻ bề ngoài thì trông nàng mới là người trẻ tuổi hơn một chút.
“Có một câu nói “thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng”.
Ta biết dạ du nhân nên hợp nhất không nên phân li, cho nên ta đồng ý quay trở về ảnh cung, tiếp nhận ảnh hậu đại nhân lãnh đạo.
Nhưng mà ảnh cung cũng không hề hòa hợp êm ấm, ta đã trải qua rất nhiều chuyện, sao lại có thể không hiểu rõ được chứ, phải dùng thực lực mới có thể tranh được địa vị.
”Dạ Lưu Tô khom người nói.
Dạ Vị Ương nhìn Dạ Lưu Tô kiên quyết, không thể nào dùng lời nói dao động, mà Dạ Lưu Tinh cũng kiên định đứng bên cạnh Dạ Lưu Tô, dứt khoát bỏ qua các nàng, đi đến dưới gốc đại dung thụ, lớn tiếng nói: “Ta là chủ nhân ảnh cung, vương của dạ du nhân, ai muốn cùng ta quay trở về ảnh cung?”Các dạ du nhân tụ tập dưới gốc cây, nghe được lời này lập tức quay mặt qua nhìn nhau, nhưng lại không có một ai đứng ra.
Các dạ du nhân bình thường đều cực kỳ sùng kính Dạ Lưu Tô, hơn nữa cũng không muốn vứt bỏ cuộc sống an nhàn của hiện tại.
Mà các dạ du nhân có tu vi cao hơn thì tất cả đều đã trải qua thời đại tự giết hại lẫn nhau ở Chu Võng Thành, trong lòng đều có nghi ngờ.
Cuối cùng Dạ Vị Ương cũng đã ý thức được, nhưng dạ du nhân này khác với những dạ du nhân mà nàng đã từng cưu mang, cho nên cũng không sốt ruột quay trở về tộc đàn, ngoái đầu nhìn về phía Lý Thanh Sơn nói: “Xem ra ngươi đối xử với các nàng rất tốt.
”“Ngươi cũng đã thấy rồi.
”Lý Thanh Sơn mỉm cười nếm trà.
Dạ Vị Ương có chút bực bội quay trở về chỗ ngồi, nói với Dạ Lưu Tô: “Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi đã quyết tâm muốn ở lại chỗ này.
Ta biết tên tiện nhân kia chắc chắn đã truyền thụ cho các ngươi không ít thứ ở ảnh cung, nhưng mà ngươi có biết không, một tên nam nhân như hắn không có tư cách tiếp xúc đến bí thuật hạch tâm chân chính.
”Quỷ Ảnh Tử luôn nín thở giả chết run lên.
Ảnh hậu thậm chí còn không muốn nhắc đến tên của hắn, rõ ràng là rất oán trách hắn, nếu hắn quay về ảnh cung thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì.
“Thỉnh sư phụ chỉ dạy!”Dạ Lưu Tô quỳ gối trước mặt Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương cũng giận quá hóa cười, chỉ vào nàng nói: “Ngươi tính toán giỏi thật đấy, không nghe lời ta, rồi lại muốn bái ta làm thầy!”Dạ Lưu Tô nói: “Ta tin chắc ngài cũng có suy nghĩ giống ta.
”“Ta suy nghĩ cái gì chứ?”“Hi vọng dạ du nhân có thể phát triển lớn mạnh, tự do nhìn ngắm sao trời, không bao giờ bị người khác ép buộc!”Dạ Lưu Tô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của Dạ Vị Ương, bởi vì đây là những lời xuất phát từ tận trong đáy lòng của nàng cho nên có vẻ vô cùng chân thành.
Đây là lý tưởng kiên cường bất khuất của nàng, cho dù có trải qua vô số trắc trở thì vẫn giữ nguyên.
So với những vinh nhục được mất của cá nhân thì nàng càng coi trọng toàn bộ tộc đàn, cho dù có rất nhiều tộc nhân đều muốn giết chết nàng, cũng không thể làm nàng thay đổi ý tưởng.
Dạ Vị Ương cũng xúc động trước những lời này, có một số thứ không có cách nào giả tạo được, càng không thể lừa gạt được hai mắt của nàng.
Lý Thanh Sơn nói: “Ảnh hậu đạo hữu, đến cùng thì các nàng vẫn thuộc về dạ du nhân tộc.
”“Dạ du nhân chúng ta nói chuyện, người ngoài như ngươi đừng có xen lời vào!”Dạ Vị Ương quát, nàng vẫn còn chưa phát hiện ra nàng đã thân thiết với Lý Thanh Sơn hơn rất nhiều, lúc nãy nàng tràn đầy sát ý với Lý Thanh Sơn, cho dù Đại Dung Thụ Vương đứng ra giải thích cũng không chịu chấp nhận, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì hắn đã nô dịch tộc nhân của nàng, hiện tại đã hóa giải hiểu lầm, biết rõ mọi chuyện không giống như những gì nàng tưởng tượng, hắn không chỉ không phải là người bốc lột, mà ở một mức độ nào đó, thậm chí còn là người giải cứu và bảo vệ.
“Ta là người ngoài, vậy xin phép rút lui trước vậy! Lưu Ba, ngươi ở lại đây nói chuyện với vị tiền bối này đi.
”Lý Thanh Sơn cười nhún vai, đứng dậy, kéo Dạ Lưu Tô đi đến vị trí của hắn ngồi xuống.
Lần này có thể hòa giải thành công cũng nhờ vào tài ăn nói điệu nghệ của nàng, dựa vào mức độ quan tâm tộc nhân của ảnh hậu, chắc chắn không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nhưng nếu cứ quy phục ảnh cung một cách đơn giản như thế, chẳng những làm cho hắn không còn mặt mũi nào, mà còn liên quan đến rất nhiều bí mật của hắn, nếu có thể nói chuyện được thì sẽ là kết quả tốt nhất.
“Được, Thanh sơn.
” Dạ Lưu Tô nói.
Lý Thanh Sơn ngẩn ra, sờ mặt nàng, cười nói: “Quả nhiên có người chống lưng là gan lớn lên ngay, lúc này ta định cho ngươi đi giải sầu, thật ra ta cũng không nỡ để ngươi rời đi.
”Hắn vốn không quá để ý đến chuyện xưng hô, từ trình độ nào đó mà nói, thật ra hắn là một người rất thích bình đẳng.
Lúc còn ở Thanh Hà Phủ, cho dù tu vi của hắn cao hơn đám Hoa Thừa Tán rất nhiều nhưng hắn cũng không có suy nghĩ cho rằng bản thân cao hơn người khác, vẫn ở chung giống như bình thường.
Nhưng mà trên đời này không phải ai cũng đều hòa thuận dễ ở chung, luôn có tiện nhân tự cảm thấy bản thân cao quý hơn người khác, luôn có kẻ địch cần dùng nắm đấm để nói chuyện, không dẫm lên đầu của hắn thì hắn sẽ không biết được ngươi họ gì.
Mặt Dạ Lưu Tô đỏ bừng, nàng chỉ là muốn chứng minh cho ảnh hậu biết mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản là chủ nô, hi vọng ảnh hậu có thể yên tâm truyền thụ bí pháp cho họ.
Lý Thanh Sơn cảm giác cánh tay bị xiết chặt, Tiểu An đang ấn chặt năm ngón tay xinh đẹp của nàng vào trong da thịt hắn, lập tức cười ha ha xoay người rời đi.
Quỷ Ảnh Tử giống như một cái bóng, thoảng qua đi theo bên cạnh Lý Thanh Sơn, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho ảnh hậu dồn hết lực chút ý lên đám người Dạ Lưu Tô, đừng chú ý đến hành động của hắn.
“Tiện nhân, đứng lại đó cho ta!”Dạ Vị Ương nhìn thoáng qua, quát khẽ.
Cơ thể Quỷ Ảnh Tử cứng đờ, im phăng phắc, xoay người quỳ xuống.
“Lý Thanh Sơn, tiện nhân này là người trong ảnh cung của ta, mấy năm này vẫn luôn làm xằng làm bậy ở Nam Cương, không ngờ còn được xưng là thích khách đệ nhất Nam Cương, cũng không tự biết đái một vũng ra tự soi gương, đúng là mất mặt! Làm phiền ngươi giải trừ huyết thệ, để hắn cùng ta quay về ảnh cung tiếp tục làm chuyện mà hắn nên làm.
”Tuy rằng Dạ Vị Ương đang nói chuyện với Lý Thanh Sơn, nhưng ánh mắt lại đang khóa chặt vào Quỷ Ảnh Tử, giống như một con báo đen đang nhìn chăm chú vào con mồi, nữ nhân thù rất dai!“Ngô vương cứu ta!”“Dù sao hắn cũng là tam động chủ của ta, ta đã đồng ý đưa cho ngươi rất nhiều dạ du nhân rồi, ngươi để hắn ở lại đây tiếp tục làm việc cho ta đi, rồi sẽ có một ngày ta giải trừ huyết thệ, trả tự do lại cho hắn.
”Hóa giải xung đột chính, thái độ của Lý Thanh Sơn cũng dịu trở lại, cười nói.
“Hôm nay chuyện gì cũng có thể bàn, nhưng mà ta nhất định phải dẫn tên tiện nhân này đi!”Dạ Vị Ương nói.
Lý Thanh Sơn tò mò liếc nhìn Quỷ Ảnh Tử, không biết tại sao hắn lại đắc tội với ảnh hậu đến mức này: “Chuyện này xin thứ lỗi ta không thể đồng ý được, nếu đến cả một tên thuộc hạ mà ta cũng không bảo vệ được thì ta làm Dã Nhân Vương làm gì nữa.
”Quỷ Ảnh Tử vô cùng biết ơn nhìn về phía Lý Thanh Sơn, từ mức độ nào đó mà nói, mực tiêu của hắn cũng giống như Dạ Lưu Tô, đều là muốn vượt qua thiên kiếp lần thứ ba, sau đó quay trở về ảnh cung.
Dạ Vị Ương dần nhướng mày, bắt đầu tỏa ra sát khí dày đặc, Lý Thanh Sơn nghiêng người nhìn nàng, vẫn cứ cười tủm tỉm, lại không có chút ý định muốn chịu thua nào.
Bầu không khí vừa mới dịu lại, chỉ trong thoáng chốc đã trở nên căng thẳng lại.
Đại Dung Thụ Vương thầm thở dài, đối với họ mà nói, sự tồn tại của Quỷ Ảnh Tử không hề quan trọng, nhưng lại vì mặt mũi mà rơi vào giằng co thế này.
“Ảnh hậu đại nhân, về việc này, có thể nghe ta nói vài lời không?”Dạ Lưu Tô ngắt lời, lại nháy mắt ra hiệu với Lý Thanh Sơn, nếu lại để hai người họ ở chung một chỗ, kiểu gì cũng sẽ lại cãi nhau.
“Được, vậy ta nghe xem ngươi sẽ nói cái gì trước, sau đó lại dẫn tên tiện nhân này đi.
”Dạ Vị Ương nói.
Một vầng trăng tròn yên lặng rơi xuống phái tây, tia nắng ban mai từ phương đông xuất hiện.
Quỷ Ảnh Tử mang theo tâm trạng căng thẳng, đi sát theo bên cạnh Lý Thanh Sơn, nhưng mà đến cuối cùng thì ảnh hậu cũng không xuất hiện nữa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm lại.
Dạ Lưu Tô khoanh chân ngồi dưới gốc đại dung thụ, vị trí đối diện đã trống không, Dạ Vị Ương đã yên lặng rời khỏi Dã Nhân Sơn, nàng vẫn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu vẫn chưa nói lời nào, trước mặt đột nhiên thoáng hiện một bóng người, Lý Thanh Sơn ngồi xuống trước mặt nàng cười nói:“Thế nào, nói chuyện vui không?”Dạ Lưu Tô nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ động lòng người.
“Cảm ơn!”Lý Thanh Sơn đứng lên nhìn về phía phương đông xa xăm: “Con đường tương lai còn rất dài!”Trong Vạn Độc Giáo, bên trong mấy trăm cái chậu than cao thấp đan xen đều đang bốc cháy lên ngọn lửa xanh yếu ớt, chiếu rọi cung điện thành một vùng màu xanh lục.
Vạn Độc Lão Tổ đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, cảm giác đầu óc có chút không tập trung lắm, cho nên đứng dậy đi tới đi lui trong điện, nói thầm: “Không lẽ ta còn tính sót chuyện gì sao? Ảnh hậu đã ra tay, cho dù là ta thì cũng không dám chậm trễ, huống chi là một tên tiểu tử chỉ mới vượt qua thiên kiếp lần thứ hai nhỏ nhoi, chắc chắn chỉ có một con đường chết!”Đúng lúc này, ngọn lửa không có gió nhưng vẫn bốc lên cao, chập chờn liên tục.
Trong lòng Vạn Độc Lão Tổ hơi giật mình, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trên bảo tọa đã có thêm một thứ, chính là bảo vật trấn giáo của Vạn Độc Giáo mà hắn đã cầm đi làm vật báo đáp.
Hắn lập tức thay đổi sắc mặt, ảnh hậu vậy mà lại từ bỏ không ám sát!“Vì sao? Vì sao!”Hắn quơ quào hai tay, la to, tay áo rộng bay phần phật, lửa xanh yết ớt bừng cháy.
Nhưng mà không có ai trả lời, chỉ có tiếng nói của hắn liên tục quanh quẩn bên trong điện.
Hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được Đại Dung Thụ Vương sẽ không ràng buộc đi giúp đỡ một tên “nhân loại”, vừa chủ trì pháp trận giúp hắn, lại còn điều giải tranh chấp.
Mà Lý Thanh Sơn được Đại Dung Thụ Vương giúp đỡ, ngược lại ở Vụ Châu còn tự do tự tại hơn lúc còn ở Thanh Châu.