Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1340 - Chương 1349: Tuổi Trẻ Khí Thịnh

Chương 1349: Tuổi Trẻ Khí Thịnh

Không bao lâu sau, trận chiến này cũng sẽ nhanh chóng được truyền đi khắp Nam Cương, thậm chí toàn bộ Vụ Châu.

Ở Vụ Châu, Vạn Độc Giáo cũng là đại tông môn rất nổi tiếng, không ngờ lại bị Dã Nhân Sơn Lý Thanh Sơn đánh một trận tiêu diệt hoàn toàn, Vạn Độc Lão Tổ không làm được gì, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.

Bắc Việt Vương nghe Thiên Lương Mộc bẩm báo xong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, quân cờ cầm trong tay cũng bị quên mất rơi xuống, nói với Đại Dung Thụ Vương ở bàn cờ đối diện nói: “Đạo hữu đánh giá cao người này như vậy quả thật không phải là không có lý do, nhưng ngược lại nó lại làm cho sát ý trong lòng ta càng thêm dày đặc.

”“Dĩ hòa di quý thì hơn!”Đại Dung Thụ Vương cười nói.

Bắc Việt Vương nhướng đôi mày kiếm, trong mắt càng lộ ra vẻ kinh dị, thái độ của Đại Dung Thụ Vương lại càng rõ ràng hơn lần trước, lần trước lão còn nói là “kết một lần thiện duyên, không đến mức bảo vệ”, vậy mà hiện tại đã lộ rõ ý muốn che chở, thật sự rất đáng để cân nhắc suy ngẫm.

Không thể không nói, khi Đại Dung Thụ Vương đồng ý chủ trì trận pháp của Dã Nhân Sơn, cùng với lo lắng giải hòa giữa Lý Thanh Sơn và ảnh hậu, cũng đã không còn là người đứng ở vị trí trung lập nữa, lão là một người vô cùng thông minh, không thể nào có chuyện không phân biệt được yêu ghét lạ quen.

Người khác nhìn Lý Thanh Sơn, chỉ coi hắn như là đệ tử thiên tài của Thiên Long Thiền Viện, nhưng mà ở trong mắt lão, hắn lại là một kỳ tài tuyệt thế ngàn năm, thậm chí là vạn năm khó gặp của yêu tộc, hơn nữa còn có chút cơ duyên với lão.

Bắc Việt Vương suy ngẫm nói: “Chẳng trách Lý Thanh Sơn dám đến Nam Cương làm thống lĩnh trong một nhiệm kỳ, đạo hữu chỉ cần ra lệnh, còn ai dám làm đụng đến một cọng lông của hắn nữa chứ.

”“Sinh tử tại mệnh, phú quý nhờ trời.

”Đại Dung Thụ Vương biểu lộ rõ thái độ của lão, nếu Bắc Việt Vương thật sự hạ quyết tâm muốn giết chết Lý Thanh Sơn, lão cũng sẽ không miễn cưỡng cản trở, đây là những thứ mà lão phải gánh vác khi nói ra tiếng “đạo hữu” kia.

“Chẳng phải những người như chúng ta là phải nghịch thiên sửa mệnh hay sao?”Bắc Việt Vương nói.

Đại Dung Thụ Vương chỉ cười mà không đáp.

“Lý Thanh Sơn, ngươi có dám ra đây đánh với ta một trận hay không!”Trên bầu trời Dã Nhân Sơn, Vạn Độc Lão Tổ điều khiển mây độc, giọng nói như sấm, không hề giấu giếm vẻ kích động và phẫn nộ trong lòng nữa.

“Vạn Độc lão nhân, ngươi còn dám đến Dã Nhân Sơn làm càn, không sợ ta giết chết hết toàn bộ giáo chúng Vạn Độc Giáo của ngươi sao?”Lý Thanh Sơn đứng sừng sững trên đỉnh núi, cười dài nói.

“Dám hay không chỉ cần nói một câu thôi!”Vạn Độc Lão Tổ nói.

“Nếu như ta nói không dám thì sao?”Lý Thanh Sơn thản nhiên nói.

“Vậy ngươi xóa bỏ danh hào Dã Nhân Vương, bởi vì ngươi không xứng!”Vạn Độc Lão Tổ nói.

“Hình như cũng từng có ngươi nói với ta những lời này, ha hả, ta có xứng hay không thì cũng không đến lượt tên thất phu như ngươi quyết định, ngươi muốn ta đi ra thì ta lại càng không ra.

”Lý Thanh Sơn nói.

“Được được được lắm, có giỏi thì cả đời này cũng đừng đi ra, ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu!”Vạn Độc Lão Tổ kích động chỉ vào Dã Nhân Sơn, tức muốn hộc máu nói.

Lần này hắn thật sự bị chọc tức, mặc kệ tất cả dùng ra cách ngu xuẩn nhất này, nhất quyết phải dạy cho Lý Thanh Sơn một bài học.

“Ngươi muốn canh ở đó bao lâu thì cứ việc canh đi, ta ở trong động phủ tu hành, vô cùng sung sướng thoải mái!”Lý Thanh Sơn nói.

Vạn Độc Lão Tổ hừ lạnh, ngồi ngay ngắn trên bầu trời, quyết tâm muốn chơi với Lý Thanh Sơn đến cùng.

“Nếu như hắn vẫn luôn canh gác ở bên ngoài Dã Nhân Sơn thì các động chủ được thả ra ngoài sẽ không thể quay về báo cáo công việc được.

”Tiểu An nói.

“Ngươi cứ để họ ở bên ngoài thêm một lúc nữa đi.

Ta chọc giận lão thất phu này trước, đương nhiên sẽ không đi đo độ kiên nhẫn với hắn, trốn hắn mãi, ta cũng đang định luyện tập với hắn.

”Lý Thanh Sơn xoa tay hầm hè, kích động nói.

Tuy rằng tuổi thọ của người tu hành dài hơn người phàm rất nhiều, nhưng mà họ lại không có khái niệm về thời gian rõ ràng giống như người phàm, người có tu vi càng cao thì lại càng như thế, chỉ mới nháy mắt đã là một tháng trôi qua.

Vạn Độc Lão Tổ không hề có ý định rời đi, giống như đã đắm chìm vào trong tu hành, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chừa một phần tâm niệm để chú ý đến Dã Nhân Sơn ở bên dưới, Lý Thanh Sơn vừa rời khỏi pháp trận thì nhất định không thể tránh được cảm giác của hắn.

Đừng nói là một tháng, cho dù một năm, thậm chí là mười năm thì hắn vẫn có thể chờ được, dù sao cũng chỉ ảnh hưởng một ít đến việc tu hành, nhưng đợi đến khi lên đến cảnh giới như hắn, việc đề cao tu vi cực kỳ khó khăn, hơn nữa trong lòng còn mang theo oán giận, cho dù ở trong Vạn Độc Giáo thì cũng không thể tu hành nhanh hơn được bao nhiêu, ngược lại ở trên không trung vùng Dã Nhân Sơn còn có thể làm cho tâm trạng càng thêm vui sướng, tính tới tính lui thì cũng không coi như là tổn thất.

Lý Thanh Sơn lại không giống như thế, thiếu niên đắc chí, vừa mới hơn ba mươi tuổi đã có được danh hào Dã Nhân Vương, hiện tại lại bị chặn trước cửa không cho ra ngoài, sao có thể không bị ảnh hưởng tinh thần được chứ, đương nhiên sẽ bực bội khó chịu, ảnh hưởng đến việc tu hành.

Mà nếu như không thể kiên nhẫn được, dám chạy ra ngoài đánh với hắn một trận, vậy thì càng không thể tốt hơn, hắn tự tin chỉ cần dùng một chiêu là có thể lấy tính mạng của tên đó.

Trong lòng Vạn Độc Lão Tổ đã tính toán xong, cho nên cũng không bực bội sốt ruột, vững vàng ngồi trên tầng mây giống như một ngọn núi lớn, đè ở trên không Dã Nhân Sơn.

Ngày hôm nay, mây trải dài ngàn dặm, đen nhánh như mực, nặng nề đè áp xuống.

Sấm nổ rền vang, mưa phùn tung bay theo gió, xem ra lại có một trận mưa to sắp đến.

Lý Thanh Sơn ngồi trên đỉnh núi vạn trượng, ngửa đầu quan sát, không thấy được Vạn Độc Lão Tổ, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng hắn vẫn còn ở nơi đó.

“Sắp đến giờ rồi.

”Suốt một tháng này hắn đều ở trong tu la tràng tu hành, tập trung vào Trấn Ma Đồ Lục, để mặc cho lệ khí của hổ ma trào dâng, lại chuyển hóa chúng thành sức mạnh của ma tâm, dần dần hòa tan linh lực của Thương Hải châu, ma lực càng trở nên tinh thuần, càng lúc càng muốn đánh nhau.

“Ta lược trận cho ngươi.

”Tiểu An đứng bên cạnh Lý Thanh Sơn, đôi mắt trong suốt sáng ngời đảo qua tầng mây vạn dặm kia.

Trận chiến này Lý Thanh Sơn chỉ muốn mãi giũa ý chí chiến đấu của hổ ma, có rất ít xác suất có thể đánh chết được Vạn Độc Lão Tổ, cũng không cần để Tiểu An ra tay, để lộ lá bài tẩy.

Nhưng mà nếu Tiểu An ở bên cạnh lược trận, đương nhiên là nàng đang muốn đợi phần xác suất cực nhỏ kia xuất hiện.

Keng, Lý Thanh Sơn lập tức ma hóa, thân hình bị áo giáo bao bọc, bề ngoài xuất hiện những thay đổi cực nhỏ, thêm một ít huyết sắc, trở nên càng thêm hung dữ.

ầm ầm, núi đá dưới chân Lý Thanh Sơn sụp đổ vỡ tung bắn ra khắp nơi, hắn thì đã phá tan tầng mây, bay ra ngoài mười dặm.

Vạn Độc Lão Tổ đột nhiên mở to hai mắt, bích quang thoáng hiện, lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó lại trở nên độc ác: “Đúng là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, hôm nay để lão phủ đích thân giết chết tên thiên tài ngươi.

”Hắn kiên quyết đứng lên, áo bào xanh bị gió lớn thổi phần phật, hai cánh tay khô gầy bên trong tay áo rộng quơ quào, độc khí cuồn cuộn tụ tập thành một viên độc cầu bị sấm sét quấn quanh.

“Vạn độc lôi châu!”Lý Thanh Sơn đang chạy như bay trên tầng may, tránh được một cột sấm màu tím chạy xuyên qua tầng mây, từ xa đến gần, xung quanh toàn là tiếng sấm động.

Đột nhiên, nguy hiểm ập vào trước mặt, ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, xuyên qua tầng mây đen, càng lúc càng sáng.

Đùng!Tầng mây cực dày bị nổ tung tạo ra một cái hố cực lớn, tầng mây dần dần tản ra hai bên, lại vẫn không thể nhìn thấy được bầu trời, tầng mây trên bầu trời lại càng dày hơn.

Bên dưới đám mây xanh, Trấn Ma Tháp đen nhánh đã tan nát, lắc lư sắp đổ.

Vào thời khắc quan trọng, Lý Thanh Sơn đã triệu hồi ra Trấn Ma Tháp, mạnh mẽ cản lại chiêu này: “Không hổ là đại tu sĩ vượt qua ba lần thiên kiếp, đúng là có chút lợi hại!”Con mắt thứ ba ở giữa mày sáng rực, bắn ra một cột sáng, xuyên thấu qua tầng mây xanh, chỉ thấy Vạn Độc Lão Tổ ngồi ngay ngắn trên thanh ngọc bảo tọa.

Thanh ngọc bảo tọa hơi lắc lư, bên trên được điêu khắc thành từng con quái thú, giống như đều đã sống lại, cùng nhau há to miệng liên tục phun ra mấy trăm ngàn viên vạn độc lôi châu, lăn ào ào xuống.

Lý Thanh Sơn cong khóe môi, đón đánh lên.

Rào rào, trăm sợi Trấn Ma Tỏa phóng ra, xé rách không khí, roi quất đánh khắp nơi.

Ầm ầm ầm đùng, vạn độc lôi châu rối rít nổ tung, không trung biến thành một khu vực chứa boom vô cùng khủng bố, dư ba càn quét ra trăm dặm.

Lý Thanh Sơn đột nhiên lao ra khỏi khu vực này, trên giáp trụ tràn đầy vết thương do bị sấm đánh trúng, nhưng nó vẫn miễn cưỡng chặn lại được, sau đó lại lao đầu chui vào bên trong tầng mây xanh kia, cho dù đã có ma khí hộ thể, chỉ một thoáng, bên tai đã tràn ngập tiếng xèo xèo do bị độc tố ăn mòn, một ít góc cạnh đã bị ma sát mòn, giống như chỉ cần ở bên trong đám mây độc này lâu thêm một chút nữa là sẽ bị ăn mòn sạch sẽ.

Lý Thanh Sơn lại vô cùng bình tĩnh không hề sợ hãi, Vạn Độc Lão Tổ đã ở gần ngay trước mắt, hắn vung tay phải về phía sau, cầm ma long kiếm trong tay, không chút do dự chém ra một kiếm.

“Giết!”Mũi kiếm như rồng, chỉ thẳng vào giữa mày của Vạn Độc Lão Tổ.

Vạn Độc Lão Tổ lại lộ ra nụ cười dữ tợn, thanh ngọc bảo tọa dâng lên một lớp màng mòng màu xanh lục giống như bọt xà phòng, chống lại kiếm phong của ma long kiếm.

Lý Thanh Sơn yên lặng nắm chặt bàn tay trái thành nắm đấm, một kiếm chứa đầy kiếm ý nghiêm nghị sát ý này chẳng qua chỉ là thử, chỉ cần hắn đấm một đấm lên trên cái mặt già của tên Vạn Độc Lão Tổ, chưa chắc là không có cơ hội.

Trong nháy mắt, bóng dáng Tiểu An như ẩn như hiện bên trên tầng mây độc, tóc dài gợn sóng phấp phới, đôi mắt trong suốt linh động đã biến thành ngọn lửa màu trắng gần như trong suốt, thí phật kiếm cũng đã nằm ở trong tay.

Nhưng mà đột nhiên, trong lòng cảm nhận được nguy hiểm, không biết từ khi nào, trong tay Vạn Độc Lão Tổ đã cầm một cái nhọt độc màu xanh lục, yên lặng ôn dưỡng một lúc lâu, đó chính là bảo vật trấn giáo của Vạn Độc Giáo, phun ra một cột sáng xanh.

Lý Thanh Sơn nâng kiếm lên cản, cũng không có cảm giác gặp được bất cứ lực cản trở nào, ma long kiếm lại phát ra tiếng rên rỉ, ánh sáng xanh nhuộm đẫm mũi kiếm, lại xuyên thấu qua chuôi kiếm, nhiễm đến trên cánh tay phải của hắn, chỉ trong thoáng chốc, giáp trụ trên tay phải đã nứt, cảnh tay phải tê rần, hơn nữa cơn tê dại này còn đang liên tục tràn lên trên người.

Keng keng, ma long kiếm vỡ vụn, biến thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Lý Thanh Sơn rõ ràng cảm nhận được nếu như hắn không tu hành Thần Ma Cửu Biến, thân thể mạnh mẽ ngang ngửa Yêu Vương thì lần này máu thịt sẽ bị tách rời, tan xương nát thịt.

“Chết đi cho ta!”Vạn Độc Lão Tổ thấy Lý Thanh Sơn lại không bị gì cũng vô cùng giật mình, đột nhiên đứng lên phất tay áo rộng, đánh thẳng một chưởng vào ngực Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn vui mừng như mở cờ trong bụng, chẳng phải hắn đang chờ cơ hội này sao, hai mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, tóc đỏ như lửa luồng ra khỏi áo giáp, tiếng ngưu rống chấn động thiên địa, hư ảnh ngưu ma hiện ra ở phía sau, đón đầu xông thẳng về phía Vạn Độc Lão Tổ, đấm ra một đấm.

Vạn Độc Lão Tổ chợt cảm thấy bất an, lại không nghĩ ra được là chỗ nào có vấn đề, chỉ dựa vào tu vi của Lý Thanh Sơn, nếu như hắn bỏ trốn thì còn có ba mươi phần trăm sống sót, nhưng nếu như cứng đối cứng với hắn ta thì rõ ràng là đang tự tìm đường chết, bây giờ mà còn muốn đổi chiêu khác thì cũng đã không còn kịp rồi.

Quyền chưởng chạm vào nhau!Thời gian dường như đã ngừng lại ở khoảnh khắc này, nắm tay của Lý Thanh Sơn nhanh chóng bị ăn mòn, chỉ trong chớp mắt đã lộ ra xương cốt, xương cốt lập lòe màu kim loại cũng đã bị ăn mòn dần tối xuống, nhưng mà ở bên trong khu vực tràn đầy khói độc này, trên mặt hắn vẫn cứ cười tươi rói.

Vạn Độc Lão Tổ lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cánh tay khôi gầy của hắn đã vặn vẹo biến hình, giống như một khúc củi gỗ bị đè gãy, nổ đùng thành một cơn mưa máu.

Tuy rằng hắn đã là đại tu sĩ vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, nhưng mà hắn cũng không quá mạnh về mặt cơ thể, đối mặt với Lý Thanh Sơn có cơ thể đủ đánh sáng ngang với thi vương và yêu vương thì làm sao có thể chịu nổi, hơn nữa còn có được lực chấn động không gì cản được, bị Lý Thanh Sơn chơi một vố, ngã mạnh xuống thanh ngọc bảo tọa.

Đôi mắt đỏ của Lý Thanh Sơn phản chiếu ra rõ ràng khuôn mặt sợ đến bay màu của Vạn Độc Lão Tổ, còn có một bóng dáng như hồn ma, hắn đạp lên màng bọt nước màu xanh lục của thanh ngọc bão tọa, nó lún sâu xuống, hắn giơ cao hai tay, nắm chặt hai nắm đấm, đập liên hồi xuống bên dưới.

Cho dù là một ngọn núi thì cũng phải nát!Đùng!Mây xanh biến mất hoàn toàn, lộ ra một khoảng trời xanh thẳm, bong bóng màu xanh lục kia vặn vẹo điên cuồng, chịu được đòn tấn công cực mạnh của Lý Thanh Sơn vậy mà lại còn chưa chịu vỡ, thậm chí còn dần dần lành lại, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, thật sự là đã đứng ở thế bất bại.

Vạn Độc Lão Tổ ngửa đầu nhìn Lý Thanh Sơn, giáp trụ trên người hắn gần như đã bị ăn mòn sạch sẽ, lộ ra thân hình khỏe mạnh, gương mặt điển trai yêu dị, hắn cười điên cuồng lộ ra hàm răng nanh sắt nhọn, cặp sừng trâu trên đầu giống như một vầng trăng rằm, muốn đâm thủng trời cao.

“Rốt cuộc thì tiểu tử này là ai?!”Vạn Độc Lão Tổ bắt đầu muốn rút lui, một đoạn kiếm phong lại lộ ra khỏi ngực, thí phật kiếm xuyên qua bong bóng màu xanh lục kia, xuyên thấu phần lưng tựa của thanh ngọc bảo tọa và ngực của hắn.

Phía sau thanh ngọc bảo tọa, một bộ xương trắng được vờn quanh trong ngọn lửa cuồn cuộn, có nàng ở đây, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không lẻ loi một mình.

“Ngươi.

Các ngươi.

”Vạn Độc Lão Tổ mở to hai mắt, tròng mắt phủ đầy tơ máu.

Thí phật kiếm không phải chỉ cứng rắn sắc bén, nó còn đang phá hủy ý niệm, đốt cháy máu thịt, cắn nuốt hồn phách của hắn.

Lý Thanh Sơn không nói nhảm thêm nữa, hai chân đạp mạnh lên tay vịn hai bên của thanh ngọc bảo tọa, chộp lấy đầu của Vạn Độc Lão Tổ, lại đấm thêm một quyền!Tiểu An chuyển động thí phật kiếm, tam muội bạch cốt hỏa trào ra, bao vây Vạn Độc Lão Tổ vào bên trong, bách cốt trảo chộp vào gáy của Vạn Độc Lão Tổ.

Cái nhọt màu xanh lục trong tay Vạn Độc Lão Tổ đột nhiên phồng to ra, nhảy lên giống như trái tim, mỗi khi nó nhảy lên một lần là lại phóng to lên gấp mười lần, hiện ra từng mạch máu gân mạch màu xanh biếc.

Vạn Độc Lão Tổ phát ra tiếng gào rống cực lớn: “Chết đi!”“Lui!”Hai mắt Lý Thanh Sơn co rụt lại, thu quyền lại, cánh phượng hoàng đột nhiên vỗ mạnh về phía trước, cơ thể nhanh chóng lui lại, Tiểu An cũng thu kiếm xoay người, nhưng lại chậm mất một bước.

Cái nhọt màu xanh lục kia đã biến thành một mặt trời màu xanh lục, ngàn vạn tia sáng xanh lục bắn nhanh ra, còn sáng hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu, cắn nuốt toàn bộ thân hình của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment