Ánh sáng xanh kia dừng lại trên đỉnh núi, ngọn núi yên lặng không một chút dấu hiệu nào đột nhiên sụp đổ, rơi xuống khu rừng bên dưới, cho dù là rừng cây hay nham thạch, tất cả đều biến thành bột mịn, trong nháy mắt đã biến thành một cái hố cát trắng.
Ánh sáng tan đi, máu thịt trên người Lý Thanh Sơn đã mất đi bảy tám phần, giống như bị rất nhiều con sâu nhỏ gắm nhắm sạch sẽ, lộ ra từng khúc xương lởm chởm, hơn nữa không còn chút óng ánh như kim loại nào, trở nên vô cùng yếu ớt.
Đống xương trắng của Tiểu An cũng bị nhuộm đẫm một lớp màu xanh đông, đi đến bên cạnh Lý Thanh Sơn nói: “Vẫn ổn chứ?”“Chưa chết được, lão già chết tiệt kia chạy rồi!”Lý Thanh Sơn nói.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu An đã thúc giục tam muội bạch cốt quả áp chế “màu xanh đồng” đang lan tràn kia, Lý Thanh Sơn cũng vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết, trấn áp độc tố lây dính trên người.
Cho dù bọn họ đã bắt được cơ hội nhưng muốn đánh chết một đại tu sĩ vượt qua ba lần thiên kiếp đúng là cũng không hề đơn giản như thế.
Bọn họ bị kéo dài trong chốc lát này cũng đã đủ để Vạn Độc Lão Tổ chạy trốn về Vạn Độc Giáo, đại trận của Vạn Độc Giáo còn cao cấp hơn của Dã Nhân Sơn, Vạn Độc Lão Tổ đích thân chủ trì, tuy không so được với Đại Dung Thụ Vương, cũng đã có thể phát huy ra được đủ uy lực, cho dù hai người bọn họ không hề bị thương cũng khó mà có thể tấn công được.
“Lúc này đã ra hết lá bài tẩy rồi mà vẫn để hắn chạy thoát, chỉ sợ từ nay về sau sẽ có rất nhiều chuyện.
“Chó săn đã hành động, có lẽ có thể kéo dài thời gian một chút.
”Tiểu An nói.
“Chó săn? Ồ!”Lý Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh nói: “Ngươi suy nghĩ chu đáo thật đó.
”Tu la soái Ân Tinh chạy như bay, liên tục thoáng hiện trên không trung, đuổi sát theo vệt sáng xanh ở phía trước, tìm kiếm cơ hội, chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất kỳ lúc nào.
Trong lúc Lý Thanh Sơn lao ra ngoài chiến đấu, Tiểu An đã giao nhiệm vụ cho nàng, nàng vẫn luôn tập trung tinh thần đứng trên ngọn núi quan sát, đợi đến khi Vạn Độc Lão Tổ làm nổ tung bảo vật trấn giáo, chạy trốn khỏi Dã Nhân Sơn thì nàng lập tức xuất phát, nàng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất – giữ chân Vạn Độc Lão Tổ.
Nàng tập trung tinh thần, đối phương chính là một đại tu sĩ có cấp bậc tương đương với tu la vương, tuy rằng đã bị thương nặng, đang trong quá trình chạy trốn, nhưng mà hắn cũng trở nên càng thêm nguy hiểm.
Trời cao vạn dặm, Vạn Độc Lão Tổ phá không chạy như bay, da mặt vẫn còn đang liên tục run rẩy, ngoại trừ thẹn quá hóa giận ra, trong lòng hắn cũng rất sợ hãi, không ngờ lần này đến Dã Nhân Sơn lại suýt chút nữa đã bị lật thuyền trong mương.
Sau khi làm cái nhọt kia nổ tung, hắn cũng từng muốn thừa dịp này giết chết hai người, nhưng cuối cùng vẫn đặt an toàn lên trên hết, hoặc cũng có thể nói hắn không thể bỏ qua cảm giác nguy hiểm trong lòng nữa, cảm thấy chuyện bảo đảm sự an toàn của bản thân mới là chuyện quan trọng nhất, không dám quay đầu chạy như bay về phía Vạn Độc Giáo.
Đột nhiên, hắn hơi giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo huyết ảnh chạy theo ở phía sau, liên tục thoáng hiện, càng lúc càng gần, lão ta mở miệng quát: “Tặc tử to gan!”Tiếng rống này phô bày ra khí thế mạnh mẽ của đại tu sĩ hắn, có thể dùng tiếng rống làm dòng chảy đứt đoạn, không có chút suy yếu nào cả.
Nếu như tu sĩ bình thường nghe được chắc chắn sẽ hoảng sợ mất hồn, tu vi hơi yếu kém sẽ sợ hãi xuất hiện tâm ma, có khả năng sợ đến bay mất hồn phách.
Nhưng mà Ân Tinh lại hơi cong môi, đã là bại tướng mà cách ăn nói còn không đủ khí thế, so sánh hắn với tu la vương thì đúng là đánh giá cao hắn quá rồi.
Nàng trải qua những cuộc quyết chiến sinh tử trong tu la đạo, sao lại có thể bị thanh thế kia hù dọa được chứ, nhưng hành động này lại càng biểu hiện rõ rằng hắn ta chỉ là một tên ngoài mạnh trong yếu.
Nàng vung tay lên, hoàn nhận xoay tròn bay ra, trực tiếp xuyên qua hư không, bay đến trước mặt Vạn Độc Lão Tổ.
Vạn Độc Lão Tổ tức giận vỗ một chưởng đánh bay hoàn nhận, cơ thể lại không khỏi chậm lại, Ân Tinh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, khép chặt ngón tay làm thành đao cắm thẳng xuống đỉnh đầu hắn.
Vạn Độc Lão Tổ vừa mới bị Lý Thanh Sơn túm lấy đầu đánh bán sống bán chết, đã coi như là nỗi nhục lớn nhất trong đời, lần này sao có thể cho phép nàng chạm vào đầu nữa, vung tay áo lên, độc khí trào ra làm Ân Tinh phải lui lại.
Một cánh tay khô gầy giấu ở bên trong, chuẩn bị sẵn sàng nhào ra bất cứ lúc nào như một rắn độc, đột nhiên bắt được sơ hở, lao nhanh về phía Ân Tinh giống như mũi tên rời cung.
Cơ thể Ân Tinh biến mất, độn nấp vào trong hư không, lại dịch chuyển ra xa mấy chục trượng, làm cho đòn trí mạng của Vạn Độc Lão Tổ bị thất bại.
Nhưng mà trên người nàng cũng đã bị độc khí ăn mòn, có một số nơi còn để lộ ra lớp máu thịt bên dưới làn ra, từ một người đẹp quyến rũ nghiêng nước biến thành một người vô cùng xấu xí.
Nàng lại không thèm quan tâm, ngược lại càng thêm yên tâm hơn: “Độc của lão già này đúng là mạnh thật đấy, nhưng mà đối với mình mà nói thì vẫn không nguy hiểm đến tính mạng, như vậy thì có thể tiếp tục kéo dài thời gian tiếp rồi.
”Dựa vào thân thể bất tử của a tu la, cho dù là Lý Thanh Sơn cũng không dám chắc có thể đấm một phát giết chết nàng.
Trong lòng Vạn Độc Lão Tổ cảm giác có gì đó không ổn lắm.
Cùng lúc đó, trên Dã Nhân Sơn, Lý Thanh Sơn cầm nhựa cây lấy được từ Đại Dung Thụ Vương ra uống ừng ực cạn sạch, đồng thời dựa vào kính hoa thủy nguyệt, điều động linh lực của Thủy Thần Ấn trong Vân Mộng Đại Trạch, từ từ khôi phục lại yêu khí, máu thịt bắt đầu mọc trở lại.
Tiểu An ở bên cạnh phất huyết hải cờ, một con huyết long bay ra quay xung quanh rửa sạch bộ xương trắng, pha loãng độc tố, lại dùng tam muội bạch cốt hỏa rửa sạch.
Các tu sĩ bình thường trúng phải độc của Vạn Độc Lão Tổ thì sẽ là một chuyện cực kỳ phiền phức.
Nếu không tìm được thuốc giải thì nói không chừng cả đời này đều phải chiến đấu với kịch độc, chỉ sợ đến cuối cùng cũng khó thoát được cái chết.
Cho nên cho dù là các đại tu sĩ có tu vi không thua gì hắn thì trong lúc đánh nhau với hắn cũng đều vô cùng cẩn thận, không đến nước bất đắc dĩ thì cũng không muốn làm kẻ địch với hắn, đây cũng là nguyên nhân làm cho Vạn Độc Lão Tổ độc bá ở Nam Cương.
Nhưng Lý Thanh Sơn và Tiểu An lại đang tu hành thần thông diệu pháp hơn xa thế giới này, luyện ra được một cơ thể cực kỳ mạnh mẽ lại còn không sợ độc, nhưng mà những độc tố này cũng cực kỳ cứng đầu mãnh liệt, tạm thời chỉ có thể áp chế, còn cần một đoạn thời gian dài mới có thể xóa bỏ hoàn toàn được.
Lý Thanh Sơn không đợi vết thương khôi phục hoàn toàn, hắn vừa mới khôi phục được một chút sức lực, có rất nhiều vị trí trên cơ thể đều còn gồ ghề lồi lõm đã giang rộng đôi cánh phượng hoàng, lại giơ tay ôm lấy Tiểu An, gió mạnh thổi bừng lên lửa lớn, liên tục tích tụ lực lượng.
Đợi đến khi sắp xuất phát, hắn lại đột nhiên nghe thấy được một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Như Tâm đang đứng trên đỉnh núi phất tay với hắn: “Thuận buồm xuôi gió, nhớ viết thư về nha!”“Ngươi biến đi chỗ khác đi!”Lý Thanh Sơn cười mắng, đột nhiên thả ra sức mạnh, sau lưng hắn đột nhiên kéo ra hai vệt sáng cực dài, cơ thể đã gào thét phá không, đuổi giết về hướng mà Vạn Độc Lão Tổ vừa mới rời đi.
“Tiện nhân, ngươi là a tu la? Tại sao lại nghe lệnh Lý Thanh Sơn, có phải ngươi chính là người đã lẻn vào trong Vạn Độc Giáo giết người hay không?”Vạn Độc Lão Tổ quát hỏi, hắn đánh nhau với Ân Tinh vài lần, cũng không khỏi kinh ngạc trước sự tinh diệu của thuật thuấn di mà nàng sử dụng, điều này cũng làm hắn nhớ đến một chuyện, rốt cuộc cũng biết được ai là người đã tàn sát Vạn Độc Giáo lần trước.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng là Quỷ Ảnh Tử, nhưng mà không bàn đến chuyện rốt cuộc hắn có được năng lực xuyên qua pháp trận hay không, cho dù là có thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giết được mấy tên đệ tử bình thường, các trưởng lão hộ pháp chắc chắn không thể bị giết một cách dễ dàng như thế được, vấn đề khiến hắn suy nghĩ mãi vẫn không ra bây giờ lại đột nhiên tìm được câu trả lời: “Nữ nhân này, cái tên a tu la này có đủ thực lực để làm loại chuyện này!”“Ngươi có thích khung cảnh kinh dị trên quảng trường ngày đó không? Còn có mấy chữ trên bức tường xanh kia nữa, cũng đẹp đúng không! Ta viết nắn nót lắm đấy, dù sao cũng lâu lắm rồi không viết chữ.
”Ân Tinh cười nói, thân hình lúc ẩn lúc hiện, tuy rằng vẫn luôn cố tránh không đánh nhau trực diện với Vạn Độc Lão Tổ, nhưng mà tình hình của nàng cũng không lạc quan gì mấy, cánh tay phải đã bị ăn mòn hơn phân nửa, hơn nữa còn bị độc tố ảnh hưởng, mãi mà vẫn không thể khôi phục lại, vết thương ở những nơi khác lại càng nhiều đến đếm không xuể, nàng đã phải trả cái giá khá đắt mới có thể cầm chân Vạn Độc Lão Tổ lại được.
Nhưng mà cho dù là thế thì khí thế sắt bén trên người nàng lại không hề yếu đi, đây là chiến tâm của a tu la mà nàng đã tôi luyện rất lâu.
“Quả nhiên là ngươi!”Vạn Độc Lão Tổ giận tím mặt bởi vì trong giáo xảy ra chuyện, hắn bị dụ phải quay về trong Vạn Độc Giáo cho nên giáo chúng của Vạn Độc Giáo mới bị Lý Thanh Sơn giết sạch sẽ như thế, bây giờ thấy đầu sỏ gây tội, sao lại có thể không căm hận được.
Hắn lại một lần nữa cảm thấy hối hận khi dám xem thường Lý Thanh Sơn, chỉ coi hắn là một tiểu tử nhỏ bé, làm sao ngờ được hắn lại có thực lực như thế, thậm chí còn có thể tùy ý sai khiến một tên a tu la soái.
“Là ta thì ngươi định làm gì?”Ân Tinh không hề để ý, cơ thể lại bay ra xa trăm trượng, kéo ra chút khoảng cách với Vạn Độc Lão Tổ, nghĩ thầm: “Ai mà biết lão già này còn sát chiêu nào chưa xài đến hay không, mình phải cẩn thận một chút, không thể để hắn bắt được cơ hội, nếu không thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
”Vạn Độc Lão Tổ âm trầm nói:“Ngươi muốn giữ chân ta để đợi Lý Thanh Sơn chạy đến, nhưng ngươi lại không biết hắn đã trúng độc của ta, hiện tại đến thân mình còn lo chưa xong, làm gì còn rảnh mà đi quan tâm đến ngươi, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”Nói xong câu này, hắn đột nhiên giơ cao tay lên: “Vạn độc hợp táng!”