Không biết qua bao lâu, kình ca ngừng lại.
Đại Kình Ngư Vương dường như xuyên qua Huyền Quang Tận Chiếu mà liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, con ngươi tối tăm như lắng đọng toàn bộ biển sâu, thâm thúy mà yên tĩnh, sau đó cũng không dừng lại mà bơi vào trong biển sâu.
Trong lòng Lý Thanh Sơn bỗng trào dâng một sự khát vọng không thể ức chế, muốn dứt bỏ tất cả những thứ này, theo hắn tới nơi sâu trong biển rộng vô tận, chìm nổi theo sóng biển, dạo chơi trên mặt nước, không cần tranh chấp gì thêm, không cần có thêm buồn phiền.
Nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, hiện tại vẫn chưa phải lúc, hắn còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, tiếp tục tiến lên mãi đến tận chín tầng trời trên kia, sóng vai cùng bóng người kia.
Thế là hắn nhìn cá voi dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất trên mặt biển.
“Có lẽ là đến tiễn đưa Thẩm Mộng Điệp! Nhưng lại không biết mụ điên kia đã đến Long Châu rồi.
”Lý Thanh Sơn nghe ra ý tiễn biệt trong kình ca, loáng thoáng còn có cả vẻ hân hoan, vì cuối cùng nàng cũng phá tan vùng Huyễn Hải này, phá kén thành bướm.
“Nàng vẫn luôn nghi ngờ sự tồn tại của bản thân, muốn ta nhớ kỹ nàng để chứng minh, nhưng lại không biết có người vẫn luôn nhớ kỹ nàng.
”Sau đó Lý Thanh Sơn phát hiện trong lúc vô tình mình đã thông hiểu Đại Hải Vô Lượng Công, môn công pháp từng được hắn vô cùng coi trọng, còn chưa tu đến tầng thứ chín thì đã bị loại bỏ.
Hình như hiện tại lĩnh ngộ thì cũng không có tác dụng gì, chẳng qua là có liên quan gì đâu?Quan trọng chính là hắn vĩnh viễn không quên kình ca dưới ánh trăng này, mà để nó vang vọng mãi ở đáy lòng, mãi đến tận một ngày nào đó dỡ bỏ trọng trách trên người, tiếp tục nghe lời vẫy gọi từ nó.
Trước đó, hắn sẽ kiên trì chiến đấu tiếp với giấc mơ, với nỗi sợ.
Dưới ánh tà dương chiếu rọi, Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn đường bờ biển mà tiếp tục chạy như bay về phía Dã Nhân sơn.
“Thanh Sơn.
”Tiểu An bỗng nhiên gọi.
“Ừm, chuyện gì?”Lý Thanh Sơn quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng.
“Có phải ở trong mơ ngươi muốn hôn ta?”Đôi mắt trong suốt của Tiểu An nhìn thẳng vào hắn, dường như có thể nhìn thấy đáy lòng của hắn.
“Cũng đâu phải ta chưa hôn ngươi bao giờ?”Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi hồi hộp, miệng vẫn nói dửng dưng như không.
“Không phải mặt mà là miệng nha!”Tiểu An rất giỏi quan sát vẻ mặt của hắn, dù cho nét mặt nhỏ bé nhất cũng không gạt được con mắt của nàng, vì thế mà nàng mới cường điệu, còn cố ý chỉ lên môi mình.
“Đừng nói bậy, ta đâu có đâu!”Đôi mắt Lý Thanh Sơn trợn lên tựa như con trâu.
“Mặt ngươi đỏ rồi.
”Tiểu An nói, trong lòng còn bổ sung một câu:“Hơn nữa còn cực kỳ đỏ.
”“Đó là do bị ánh sáng chiếu vào.
”Lý Thanh Sơn bác bỏ.
“Nhưng bên mặt không bị ánh sáng chiếu vào cũng đỏ.
”“Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này nữa, chúng ta mau chạy trở về thôi!”Lý Thanh Sơn tăng tốc chạy như bay, hắn luôn luôn tự xưng dũng mãnh mà bóng lưng cũng có chút chật vật, sau lưng thì truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Tiểu An.
Trở lại Dã Nhân sơn, chuyện thứ nhất Lý Thanh Sơn làm là lấy nguyên anh của Vạn Độc lão tổ ra, chuẩn bị chế tạo cho mình một nô bộc cảnh giới thiên kiếp thứ ba.
Dã Nhân sơn, Bát Hoang điện.
Tiểu An yên lặng canh giữ bên ngoài điện, vừa đảm bảo không quấy rầy Lý Thanh Sơn, lại có thể viện trợ bất cứ lúc nào.
Trong điện trường man hoang phong cách cổ xưa, Lý Thanh Sơn trợn tròn mắt, chăm chú nhìn Nguyên Anh của Vạn Độc lão tổ, trên người toát ra lệ khí ngập trời, tản ra khí thế thuần phục hết thảy, con ngươi càng trở nên đỏ tươi như máu, bắn ra hai đạo quang mang yêu dị.
Nguyên Anh đang ngủ say bỗng nhiên động đậy, lộ ra vẻ thống khổ không cam lòng, tuy rằng ý chí và thể lực bị Thẩm Mộng Điệp áp chế, chìm vào một giấc mộng bất tỉnh, nhưng vẫn dựa vào bản năng có thể chống cự, kiêu ngạo không muốn thần phục.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn càng thêm nghiêm trọng, lông mày rậm nhướng lên, trong miệng phát ra tiếng gào thét trầm thấp, từng tiếng vang vọng trong Bát Hoang điện, phía sau người mơ hồ hiện ra ảo ảnh hổ ma, răng nanh nhô ra, cả người dữ tợn.
Tiểu An có chút lo lắng, Nguyên Anh không giống hồn phách, giữ lại phần lớn sức mạnh của một vị đại tu sĩ, về cảnh giới cũng cao hơn Lý Thanh Sơn, tuy là có Huyễn Hải Thần vương hỗ trợ, hành động này vẫn rất nguy hiểm, muốn chuyển hóa nó thành quỷ cũng không đơn giản.
Nhưng mà rủi ro cao đồng thời cũng có nghĩa là hồi báo cao, một khi thành công, là có thể đoạt được cơ nghiệp của Vạn Độc giáo, đó là một vùng đất còn tốt hơn Dã Nhân sơn rất nhiều, cộng thêm một bộ đại trận thủ sơn, giá trị cũng cao đến mức không thể định giá.
Hơn nữa, tài nguyên của Vạn Độc giáo cũng là một khối lớn, Vạn Độc lão tổ không thể nào mang theo tất cả tài nguyên trên người, nếu không thì một khi hắn bế quan, Vạn Độc giáo sẽ không thể nào vận chuyển, tất sẽ có kho báu trong giáo.
Hơn nữa còn có một mảnh lớn dược trường, trồng không biết bao nhiêu linh thảo trân quý.
Chỉ cần có được sự trung thành của Vạn Độc lão tổ là có thể nuốt vào toàn bộ nội tình của một đại tông môn tổ chức mấy ngàn năm.
Mà ngoại trừ những chỗ tốt bên ngoài này, bản thân Vạn Độc lão tổ mới là quan trọng nhất.
Một đại tu sĩ để làm cho thực lực của bọn họ tăng lên rất nhiều, làm cho kế hoạch của bọn họ ở Nam Cương càng thêm thuận lợi.
Thời khắc mấu chốt, thậm chí có thể ra lệnh cho hắn tự bạo, Thôn Hỏa nhân vương cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hơn nữa đại tu sĩ bình thường đều tinh thông luyện dược luyện khí, Vạn Độc lão tổ còn biết cả luyện độc, luyện cổ hai hạng.
Những lợi ích này cộng lại khiến cho Lý Thanh Sơn lựa chọn đánh cược một phen.
Tiếng hổ gào thét truyền đến sơn cốc, mười đại động chủ đều đã bị triệu tập tới đây, dựng thẳng tai lắng nghe, âm thầm phỏng đoán hắn rốt cuộc đang làm gì.
“Vạn Độc lão tổ này quả nhiên không dễ đối phó, đối kháng kịch liệt như vậy, rất có thể sẽ làm cho hắn tỉnh lại, vậy thì mọi chuyện sẽ phiền phức hơn.
”Lý Thanh Sơn nhíu mày, mặc dù là địa bàn của mình, dưới tình huống đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Không đến mức lại bị Vạn Độc lão tổ xông vào thức hải, nhưng một khi Vạn Độc lão tổ tự bạo Nguyên Anh, chỉ sợ hắn cũng phải chịu trọng thương, hơn nữa Dã Nhân sơn đều có thể bị đánh sập, tổn hại lớn đến cơ nghiệp của hắn ở Nam Cương.
Nhưng tên đã bắn thì không thể quay đầu.
Hắn dốc hết toàn lực, ánh sáng yêu dị vô cùng chật vật, từng tia Nguyên Anh ngấm dần vào Vạn Độc lão tổ.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Nguyên Anh giãy giụa càng kịch liệt, mắt thấy sắp đại công cáo thành, Nguyên Anh bỗng nhiên mở hai mắt, vô cùng oán độc nhìn Lý Thanh Sơn.
Bốn mắt nhìn nhau!Lý Thanh Sơn thầm nghĩ “không hay rồi”.
Điều hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Ánh mắt Nguyên Anh bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Vẽ đường cho hươu chạy, mấu chốt chính là một đôi mắt hổ này, kẻ thù đang ngủ say tất nhiên sức chống cự rất yếu, nhưng mà cũng không thể nào tiến hành đối diện.
Vào thời điểm nguy cấp này, lại đem uy lực thần thông phát huy đến cực hạn.
Cảnh tượng xung quanh vặn vẹo biến ảo, từ trong lòng núi tối đen biến thành rừng rậm sâu thẳm, trong không khí hội tụ chướng khí, cảnh tượng xa xa đều mơ hồ không rõ ràng.
“Làm sao ta lại rơi xuống gốc cây rồi, không được rồi, phải nhanh chóng trở về, nơi này quá nguy hiểm.
”Một thiếu niên Vu tộc kinh hoảng nói, tuy là trên mặt bôi sơn dầu, nhưng dung mạo hình như chính là bộ dáng của Vạn Độc lão tổ khi còn trẻ.
Lúc hắn cố gắng tìm một cái cây lớn để leo lên, trong rừng đã nổi gió.
“Nơi này sao lại có gió chứ?” Thiếu niên nhìn về phía gió thổi tới.
Chướng khí dày đặc ngàn năm không tan, bỗng nhiên tản ra, giống như thần dân nghênh đón quân vương đến, mơ hồ lộ ra hai điểm xích mang.
“Ngao ô!” Một tiếng hổ gầm hung ác, cả rừng rậm đều đung đưa, cuồng phong càng thêm mãnh liệt, hoàn toàn thổi tan chướng khí, hiện ra một con mãnh hổ, da đỏ thẫm như lửa, trong bóng tối tản ra quang mang sáng bóng, xen lẫn hoa văn màu đen rực rỡ, cũng ở trên trán viết thành một chữ “Vương”.
Mãnh hổ nhìn thấy thiếu niên, không nhanh không chậm mà từ từ đi đến, thiếu niên muốn chạy trốn, lại sợ tới mức cả người nhũn ra.
Mãnh hổ nhẹ nhàng nhào tới, lập tức đặt hắn dưới chân trước, cúi đầu nhìn chăm chú.
Gió tanh đập vào mặt, thiếu niên sợ hãi nhìn lại, đôi mắt đỏ kia vĩnh viễn khắc ở trong hồn linh.
Lý Thanh Sơn chợt tỉnh táo lại, nhìn hai tay mình, vẫn chưa biến thành hổ trảo:“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lại nằm mơ sao?”Hắn mơ thấy mình biến thành một con mãnh hổ, đi du ngoạn trong rừng rậm ở Vụ Châu rồi săn bắn.
“A!”Lý Thanh Sơn phát hiện Nguyên Anh của Vạn Độc lão tổ đã bị hào quang yêu dị nhiễm hết, mở to hai mắt nhìn Lý Thanh Sơn, trong đó lại không có oán độc thù hận, chỉ phát ra sự thuần phục từ nội tâm.
“Vừa rồi đó là ở trong mộng của Vạn Độc lão tổ sao? Xem ra cũng là một cơn ác mộng kinh khủng, hắn bị ta quấy nhiễu, từ trong mộng thức tỉnh lại bị thần thông hổ ma ảnh hưởng, lại kéo vào trong mộng lần nữa, ý niệm của ta theo đó tiến vào thức hải của hắn.
”Lý Thanh Sơn suy đoán, cuối cùng không khỏi cảm khái: “Cuối cùng vẫn là dính ánh sáng của nữ nhân điên kia sao!”Bản thân hắn đã thử qua sự lợi hại của Huyễn Hải Thần Vương, cơn ác mộng của nàng hiển nhiên không dễ dàng thoát khỏi, mà thần thông hổ ma này dường như vẫn còn năng lực chưa từng khai quật ra.
Hắn theo bản năng sờ sờ ánh mắt, ngoại trừ đem hồn phách chuyển hóa thành quỷ, nếu dùng trong chiến đấu bình thường, phải chăng cũng có công hiệu khuất phục kẻ thù?Không cần làm cho kẻ thù trực tiếp thần phục, chỉ cần làm đối phương khiếp sợ, cho dù là trong nháy mắt cũng có thể phân biệt sinh tử thắng bại.
“Cơn ác mộng này thật đúng là mang đến không ít lợi ích cho ta nha!”Lúc này, Nguyên Anh của Vạn Độc lão tổ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu như trẻ con, bay lên cao, thân thể tản mát ra từng vòng từng vòng bích quang, chiếu khắp Bát Hoang điện.
Lý Thanh Sơn ngưng mắt nhìn lại, Nguyên Anh của Vạn Độc lão tổ nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng lại hóa thành bộ dáng Vạn Độc lão tổ.
Lúc bích quang tan hết, lại rơi xuống trước mặt Lý Thanh Sơn, trực tiếp quỳ xuống, thẹn hối đan xen nói:“Đại vương, xin thứ cho lão hủ rất bất kính!”Nhìn tử địch của mình biến thành bộ dáng này, Lý Thanh Sơn không khỏi hơi sửng sốt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lại không dám hoàn toàn tin tưởng, sợ trong đó có dối trá.