“Có phải lễ vật này quá nặng hay không, nhưng ta tin ngươi tiếp nhận được"
Huyễn Hải Thần Vương lại thở dài, lại không đành lòng nhìn hắn, sợ hắn bị lễ vật này đè nát.
Ta tin tưởng một người bị bệnh thần kinh, thật sự là một tên ngốc!Lý Thanh Sơn ngửa đầu hít sâu một hơi, để mình không đến nỗi phát cáu, sau đó cúi đầu chắp tay nói:“Ta xin nhận lấy lễ vật này, hiện tại chúng ta đi được chưa!”Huyễn Hải Thần Vương bỗng ra tay, cắm vào buồng tim của Lý Thanh Sơn.
Có kinh nghiệm lần trước nên Lý Thanh Sơn cũng không né tránh, đầu ngón tay chạm vào ngực hắn, tạo nên một vòng gợn sóng màu sắc rực rỡ, sau đó duỗi tay vào lấy một vật ra,Đương nhiên không phải là trái tim, mà là tấm Đại Diễn thần phù phủ đầy bụi đã lâu của Lý Thanh Sơn.
“Ngươi là đệ tử Tiểu Thuyết gia nhỉ!”Huyễn Hải Thần Vương thưởng thức Đại Diễn thần phù năm màu lưu chuyển.
“Ngươi còn lời gì muốn nói? Ngươi muốn thứ đồ chơi này sao, ta cho ngươi được không! Van xin ngươi, mong ngươi thương sót, để cho bọn ta đi!”Lý Thanh Sơn sắp không chịu người bị bệnh thần kinh này rồi.
“Tiểu Thuyết gia có thể biến giả thành thật, nếu như thế giới này là một cuốn tiểu thuyết thì chúng ta nên làm gì?”Huyễn Hải Thần Vương nắm chặt Đại Diễn thần phù, giờ phút này, Đại Diễn thần phù nằm giữa ranh giới hư và thực lại sắc bén tựa như pha lê, đâm thủng da thịt của nàng khiến máu tươi chảy ròng ròng.
“Hả?”Lý Thanh Sơn ngẩn ra, bỗng hiểu rõ ý trong câu nói “thế giới này là một giấc mộng” của nàng, lại không để ý được xem có đắc tội nàng hay không mà nói luôn:“Ta thấy ngươi đúng là điên rồi!”“Lúc ngươi ở trong mơ, có ai không coi ngươi là kẻ điên? Ngươi nói cho ta xem ngươi có điên không?”Huyễn Hải Thần Vương nắm lấy vạt áo của Lý Thanh Sơn, gào thét dữ dằn.
Đột nhiên nàng lại lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng hốt nhìn xung quanh rồi giơ tay che miệng, nhỏ giọng nói với Lý Thanh Sơn:“Ngươi nói xem, hiện tại có người đang nhìn chúng ta hay không? Nếu như biểu hiện của ta quá khác biệt thì có thể bị giết chết hay không?”Lý Thanh Sơn nhìn hai bên theo bản năng, bỗng phản ứng lại rồi ra sức đẩy nàng ra:“Ta thao con mẹ ngươi, tự ngươi phát điên thì thôi, đừng lây cho ta!”“Ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ!?”Huyễn Hải Thần Vương rít gào ầm ĩ, nắm chặt Đại Diễn thần phù trong tay.
chợt một tiếng răng rắc vang lên, từng vết nứt hiện ra rồi máu tươi trào ra ngấm vào trong đó.
“Ta không biết!”Lý Thanh Sơn xông lên quát nàng.
“Nói một tiếng không biết là được sao? Thằng đần nhà ngươi!”Giọng nói của Huyễn Hải Thần Vương càng vang dội.
“Ngu xuẩn cũng được, thông minh cũng được, ta tuân theo sự chỉ dẫn từ đáy lòng.
Nếu như cuối cùng cũng sẽ thức tỉnh khỏi giấc mộng này thì ta cần gì phải lo lắng.
Nếu như đây là một giấc mộng không thể tỉnh lại thì lại càng không cần lo lắng.
”Lý Thanh Sơn tự nhận mình không phải người thông minh tuyệt đỉnh gì, vì thế vấn đề gì mà không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa.
“Thì ra là như vậy.
Quả nhiên ngu xuẩn dễ sống hơn!”Huyễn Hải Thần Vương sửng sốt một lúc, thở dài cười khổ.
“Ngươi mà nói nữa thì cẩn thận ta đánh ngươi đó!”Lý Thanh Sơn nổi giận.
“Ngươi đâu có đánh lại ta!”Huyễn Hải Thần Vương xem thường nói.
“Được rồi, lời muốn nói đều nói xong rồi, chúng ta đi được chưa!”Lý Thanh Sơn không thể làm gì.
“Nghĩ mấy ngàn năm mà vẫn không nghĩ ra…”Huyễn Hải Thần Vương ngây ngốc ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhắm lại mắt lại vì thổn thức không chịu nổi, hồi lâu sau mới mở ra rồi lên tiếng:“Quên đi!”Toàn thân nàng như trút được gánh nặng.
Trong phút chốc, thế giới bắt đầu lung lay.
Lý Thanh Sơn phóng tầm mắt nhìn ra thì thấy khói mù bao phủ trên bầu trời thành thị tản đi, lầu cao bên dưới sụp đổ, đám người phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai, va chạm loạn xạ như là còn ruồi không đầu, tựa như cảnh tượng tai họa trong phim.
Một tòa lầu cao một trăm tầng chọc trời nghiêng ngả đổ xuống, rất nhiều người nhìn bóng tối phủ xuống mà quên mất phải chạy trốn.
Nhưng mà trong nháy mắt khi cao ốc đổ xuống lại yên lặng bắn tung tóe thành vô số bọt khí to to nhỏ nhỏ với màu sắc sặc sỡ.
Bất kể là xi măng cốt thép hay cây cối và con người đều hóa thành bọt khí bay lượn, trong nháy mắt, thành thị hoàn toàn biến mất, chỉ còn dư lại Thận Lâu cao cao trơ trọi đứng lặng lẽ.
Bốn phương tám hướng đều có bọt khí trôi nổi tràn ngập toàn bộ thế giới, bay đến chỗ cao thì dồn dập vỡ nát.
Ảo cảnh đang tan vỡ.
Bầu trời xanh lam cũng vặn vẹo, dập dờn đủ sắc màu, Lý Thanh Sơn chợt hiểu ra, bọn họ đang ở trong một cái bong bóng lớn, mà ở bên ngoài bong bóng lại truyền đến tiếng sấm sét từ xa xa.
Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, quay sang nhìn Tiểu An:“Chẳng lẽ đây là…”“Một câu hỏi cuối cùng, Lý Thanh Sơn.
”Thân hình Huyễn Hải Thần Vương dần trở nên hư ảo, hỏi:“Hiện tại, ngươi nói cho ta biết ta là thật sao?”“Không biết.
”Lý Thanh Sơn thản nhiên nói, hắn thật sự không hiểu rõ Huyễn Hải Thần Vương lắm.
Tiếng sấm sét bên tai càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, ẩn chứa khí thế khủng bố nghiền ép tất cả, hủy diệt mọi thứ.
Đây thật sự là thiên kiếp thứ tư không thể nghi ngờ!Có lẽ suy nghĩ tìm tòi tận mấy ngàn năm chỉ là hão huyền, nhưng cho dù không có được đáp án thì cũng vẫn buông bỏ vấn đề được.
Nàng bắt đầu độ kiếp, có thể phi thăng tới một thế giới khác, hoặc là hóa thành tro bụi trong lôi kiếp.
Đây chính là khoảnh khắc ly biệt.
“Vậy cũng tốt! Ít nhất hãy nhớ kỹ tên của ta, tựa như nhớ kỹ Tiểu An và con trâu kia vậy.
Tuy rằng ngươi nghĩ ta là người xa lạ nhưng ta đã coi ngươi là lão hữu.
”Huyễn Hải Thần Vương khẩn thiết thỉnh cầu, thân hình càng ngày càng hư ảo mờ mịt, tựa như hàng nghìn hàng vạn bọt khí ở phía sau nàng.
“Ta hiểu rồi.
”Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi lay động, thật lòng gật đầu nói.
Huyễn Hải Thần Vương quăng trả Đại Diễn thần phù cho hắn:“Thẩm Mộng Điệp.
”Trong nháy mắt khi nói ra ba chữ này thì cũng vỡ nát cùng bọt khí, mỗi một tiếng vỡ nát đều như lặp lại ba chữ này, ánh sâu vào trong lòng hắn.
Nàng mỉm cười khẽ rồi cũng vỡ nát như bọt khí, sau đó có một con hồ điệp bay ra từ muôn tía nghìn hồng mà Lý Thanh Sơn từng thấy trong hắc ám ở trong mộng.
Nó vờn quanh một vòng bên cạnh Lý Thanh Sơn rồi bay về không trung.
Mà tất cả màu sắc của ngàn vạn bọt khí vỡ nát đều tụ lại trên thân hồ điệp, kéo ra một chiếc cầu vồng thật dài, phá nát chiếc bọt khí lớn nhất làm “Huyễn Hải” kia.
Ảo cảnh sụp đổ biến mất…Ầm!Ánh chớp rừng rực tràn ngập toàn bộ bầu trời, vẫn không thể nào che khuất cầu vồng tuyệt đẹp như cũ.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An bay ra rất xa, chỉ thấy hồ điệp bay múa nhanh nhẹn trong lôi đình, mềm mại như mộng, trông thì cực kỳ yếu đuối nhưng mỗi một đạo lôi kiếp rơi trên thân nàng đều khuấy động ra màu sắc rực rỡ, khiến lôi kiếp cũng bị nhuộm thành cầu vồng.
Hồ điệp không ngừng bay lên bên trên, toàn bộ bầu trời đều bị nàng nhuộm thành màu sắc tựa như mộng ảo, dường như đang không ngừng dò hỏi ta là thật sao? Ta là thật sao?Rất nhiều bóng dáng trong thiên hạ Cửu Châu đều dồn dập ngừng tay, ngóng nhìn về phía Nam Hải, biểu cảm có sự khác nhau, hâm mộ, suy ngẫm hoặc là kính sợ.
Đại Dung Thụ Vương suy tư:“Vậy mà hắn lại phi thăng, cuối cùng cũng sáng tỏ ý nghĩ mê hoặc mà Tự tiểu tử để lại cho hắn? May là bọn Lý Thanh Sơn cũng không có gì đáng ngại, vốn tưởng rằng sẽ là phúc duyên của ta, không ngờ rằng lại tác thành cho hắn trước, hoặc là nói nàng?”Bắc Việt Vương trầm ngâm:“Huyễn Hải Thần Vương cũng là số một số hai trong bảy mươi hai đạo yêu vương ngày xưa, bị Hạ Hoàng đế trù tính vây ở Nam Hải mà chậm chạp không thể phi thăng.
Hiện tại cuối cùng cũng độ kiếp, cũng không sản sinh ra ảnh hưởng gì đối với toàn cục.
”Chủ nhân Kiếm các thở dài:“Thiên kiếp lần thứ tư quả nhiên lợi hại, ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể khiến tâm thần ta nảy sinh sợ kinh sợ, không biết khi nào ta mới bước đến bước kia đây?”Hồi lâu sau, khi một tiếng sấm rền cuối cùng đi xa, mặt trăng màu bạc lẳng lặng treo trên biển.
Trong lòng Lý Thanh Sơn vẫn lưu giữ bầu trời rực rỡ sắc màu kia, ngước nhìn thật lâu, không biết là cảm thán vì cái uy của trời đất này hay là vì nàng, có lẽ là vì cả hai.
“Nàng thành công rồi.
”Tiểu An bình tĩnh nói.
Lý Thanh Sơn đang định lên tiếng thì một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên cạnh:“Bay cao ghê!”Hắn chợt quay đầu lại, chỉ thấy Huyễn Hải Thần Vương Thẩm Mộng Điệp đang giơ tay che nắng, ngóng nhìn về phía chân trời, dáng vẻ việc chẳng liên quan tới mình.
Tiểu An trước giờ vẫn luôn tỉnh bơ cũng ngẩn ra.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trời rồi lại cúi đầu nhìn về phía nàng, kinh ngạc nói:“Chẳng phải ngươi…”“Thật sự ngu ngốc mà! Rõ ràng tên phi thăng là một con hồ điệp, ta được gọi là Huyễn Hải Thần Vương, lẽ nào ngươi cho rằng Thần và hồ điệp là cùng một loại sao?”Vẻ mặt Thẩm Mộng Điệp kinh thường, nói.
“Sao ngươi không…”“Chúng ta sống ở trong mộng, ai biết sau khi phi thăng là tình huống thế nào.
Mặc dù nói có lục đạo luân hồi nhưng có lẽ chỉ là nói dối như cuội thì sao, ngộ nhỡ tên nằm mơ kia không mơ thấy thế giới bên ngoài Cửu Châu, mà là một vùng hư vô không mộng thì chẳng phải ta chết chắc rồi sao, sao có thể mạo hiểm như vậy chứ?!”Thẩm Mộng Điệp giải thích với vẻ mặt thành thật, bỗng nhiên nhướng mày:“Không, không thể nói như vậy, thật sự là quá bất kính!”Nói rồi nàng quỳ lại về phía bầu trời, thì thầm cực kỳ thành kính:“Mộng Cảnh Chi Chủ, ta là nô bộc trung thành của ngài, xin thứ cho ta vô lễ, tên rác rưởi ngu xuẩn nhà ngươi, có gan thì giết ta đi!”Nói xong câu này thì nàng lại nhìn xung quanh một cách cực kỳ kính sợ, chỉ là gió biển êm ả, ánh trăng dịu dàng, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Khóe miệng nàng hiện ra nụ cười đắc ý, nụ cười kia dần mở rộng rồi biến thành tràng cười lớn cuồng loạn.
Sau đó nàng nhảy một cái, chạy trốn:“Ha ha ha ha ha! Ta thông minh nhất ta mạnh nhất! Các ngươi đều là lũ ngốc!”Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng khẳng định được một chuyện, nàng thật sự điên rồi!Nhưng mà hắn không rõ người mình thấy bây giờ có phải chỉ là ảo ảnh mà nàng để lại hay không, hay là nói, hồ điệp bay đi kia chỉ là một giấc mộng của nàng.
Bất kể ra sao thì nàng thật sự đã vượt qua thiên kiếp thứ tư, hơn nữa không hề bị Huyễn Hải ràng buộc nữa, một “kẻ điên siêu cấp” như vậy, ngẫm lại cũng thấy đáng sợ.
Sau khi phát điên một trận thì Thẩm Mộng Điệp lại đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, bước đi nhẹ nhàng, tao nhã trầm mặc, mỹ lệ tựa như mộng, khiến người ta không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi nàng phát điên.
Huyễn Hải Thần Vương cất tiếng:“Ta phải đi rồi.
”“Đi đâu?”Lý Thanh Sơn hỏi theo bản năng, hỏi xong thì lập tức hối hận, cái này mắc mớ gì đến hắn chứ.
“Long Châu, ta còn muốn tính một món nợ.
”Thẩm Mộng Điệp lộ ra nụ cười âm trầm khiến người ta không rét mà run, sau đó không đợi Lý Thanh Sơn nói gì thì thân hình đã vỡ tan tựa như bọt khí, biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn dư lại câu nói sau cùng vang vọng trên biển, dưới ánh trăng và ở trong lòng.
“Đừng quên ta.
”Gió biển lẳng lặng thổi, bầu trời đêm vạn dặm không mây bị mặt trăng màu bạc to lớn đến kỳ lạ chiếu sáng, những ngôi sao xa xôi lưu chuyển thành một tinh hà óng ánh.
Lý Thanh Sơn cầm Đại Diễn thần phù, thật lâu sau cũng chẳng nói gì.
Tất cả những thứ trải qua trong Huyết Hải tựa như ảo mộng, hắn tự nhủ:“Thẩm Mộng Điệp!”Bỗng nhiên Lý Thanh Sơn nở nụ cười, e rằng cũng chẳng đoán được sau khi mụ điên bị nhốt trong Huyễn Hải mấy ngàn năm trải qua thiên kiếp thứ tư thì lại mang đến biến đối kịch liệt nào cho thiên hạ, Long Châu sẽ rối loạn từ đây.
Đương nhiên, mãi đến hiện tại hắn vô cùng hoài nghi mấy câu nói kia của nàng, cảm thấy nàng mê muội ảo cảnh mơ mộng quá sâu nên mới điên đến mức này, tựa như tin tức về tác giả bị tiểu thuyết khủng bố do chính mình viết dọa chết trong kiếp trước.
Chẳng qua, chính vì có sự tồn tại kỳ lạ như vậy nên thiên hạ Cửu Châu này mới thú vị như vậy, khiến người ta mong mỏi trong lòng.
“Được, ta chờ mong được gặp lại ngươi ở Long Châu, chẳng qua đến lúc đó ta muốn “bắt nạt” lại thật hung ác.
”Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ rồi cất Đại Diễn thần phù đi, hắn thù dai lắm đó.
Nói xong câu đó thì hắn nhìn xung quanh, khắp nơi đều gió yên sóng lặng, không khỏi lộ ra nụ cười khổ, chẳng mấy chốc đã bị nữ nhân điên này làm cho hơi thần kinh rồi, luôn cảm thấy dường như nàng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Thanh Sơn, ngươi xem đó là gì?”Tiểu An bỗng chỉ về phía nam.
Lý Thanh Sơn nhìn sáng hướng theo tay nàng chỉ, chỉ thấy trên mặt biển có một nửa hình tròn nhô ra trên mặt biển:“Hẳn là hải đảo!”Khoảng cách xa thế này thì dường như chỉ có lời giải thích như vậy thôi.
“Nhưng lúc nãy không có…”Tiểu An còn chưa nói dứt lời thì Lý Thanh Sơn cũng phát hiện ra tình huống khác thường.
Rõ ràng “Hải đảo” kia đang nhanh chóng biến lớn, đang tiếp cận với tốc độ không thể tưởng tượng được, biển rộng vốn gió êm sóng lặng bỗng trở nên nổi sóng chập trùng.
Lý Thanh Sơn gọi Tiểu An rồi lập tức phi hành trốn về hướng bắc, thanh thế như vậy thì chắc chắn không phải kẻ dễ đối phó.
Đáng mừng chính là, tuy bọn họ trải qua nguy hiểm lớn lao ở trong Huyễn Hải nhưng gần như không bị thương gì, lúc này dốc toàn lực chạy như bay nên tốc độ cực nhanh.
Nhưng khi Lý Thanh Sơn liếc mắt về phía sau một cái thì ngơ ngác phát hiện tốc độ tiếp cận của tòa “hải đảo” kia càng nhanh hơn một bậc, càng ngày càng lộ rõ vẻ to lớn.
Ngay khi Lý Thanh Sơn nghi ngờ mình lại chọc phải tai họa gì thì “hải đảo” kia dừng lại ở chỗ Huyễn Hải Thần Vương độ kiếp, sau đó bơi quanh quẩn đó.
“Hóa ra mục tiêu không phải là chúng ta, mà là vì mụ điên kia!”Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm rồi lại chạy như bay một khoảng, sau đó hắn ẩn giấu khí tức rồi sử dụng “Huyền Quang Tận Chiếu”, mất một lúc đã đưa được cảnh tượng ở ngoài mấy trăm dặm đến trước mặt.
“Lớn quá!”Lý Thanh Sơn thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, không ngờ “hải đảo” kia lại là một con cá voi dài đến vạn trượng.
Nó nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi gây nên sóng biển ngập trời, phun ra cột nước xông thẳng lên trời tựa như muốn cọ rửa mặt trăng mặt trăng trên trời.
Đối mặt với sinh vật kỳ lạ lớn đến mức khó mà tin nổi, hắn cũng không khỏi than thở như nhìn thấy thần linh.
“Là Đại Kình Ngư Vương trong bảy mươi hai đạo yêu vương, tư liệu ghi chép rằng hắn lặn ở dưới biển sâu, xưa nay không tới gần biển nên rất ít người nhìn thấy.
Truyền thuyết kể rằng kình ca của hắn vô cùng hữu ích đối với thần hồn, nghĩ chắc cũng tương tự với tăng vương thiên kiếp thứ ba dốc toàn lực thi triển Thiên Long Thiện Xướng, chẳng qua là tuyệt đối khó nghe.
”Tiểu An bình tĩnh giới thiệu, vị này cũng giống như Huyễn Hải Thần Vương, đều là quái vật khổng lồ bên trên Nam Hải, nhưng mà một kẻ lặn trong biển sâu còn một kẻ thì bị vây trong Huyễn Hải.
Thông minh như nàng cũng không ngờ rằng sẽ gặp bọn họ.
Đột nhiên, kình ca thâm thúy cuồn cuộn tuôn trào cùng biển rộng, bay qua hải vực mấy trăm dặm, truyền vào trong tai Lý Thanh Sơn.
Hắn từng nghe vô số ca khúc, có nhạc thịnh hành đại chúng, cũng có nhạc cổ điển tươi đẹp, nhưng mà không có bất kỳ một loại âm thanh nào sánh được với kình ca mênh mông này, dường như linh hồn của biển rộng đang ca hát, tâm thần cũng run rẩy theo.
Kình ca truyền đến từng đợt một, sóng biển như kiểu sóng sau cao hơn sóng trước.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại lắng nghe, cảm nhận biển rộng mênh mông bao la, tâm thần uể oải dần yên tĩnh lại, tất cả những gì trải qua trong Huyễn Hải đều xem như mây khói, cuối cùng chỉ còn dư lại kình ca nghiêm nghị mà lại mờ ảo này không ngừng vang vọng trong đầu.