Mặc dù nóng lòng muốn biết kết quả, nhưng dọc theo đường đi, hắn cẩn thận không dùng thần thông yêu ma, ngược lại cố ý tản ra một chút khí tức của Lý Thanh Sơn, lúc rời khỏi Vụ Châu còn cố ý đến Ưng Lang Vệ bẩm báo một tiếng để đảm bảo không ai moi ra được sai sót nào.
Nhưng với tu vi hiện tại của hắn, ngày đêm không ngừng chạy đi, tốc độ cũng không chậm, mấy ngày sau mới trở lại địa giới Như Ý quận, đi tới một mảnh phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí nồng đậm trong rừng núi, biết đây là nơi ngày xưa Chử Sư Đạo tĩnh tu.
“Đan Thanh, ta tới rồi.
” Lý Thanh Sơn đi tới trước pháp trận, cao giọng hét.
Một lát sau, pháp trận mới mở ra, để Lý Thanh Sơn tiến vào bên trong, chỉ thấy trên bờ cát trắng bên bờ Bích Thủy hồ, toạ lạc mấy gian nhà tranh, nhìn có vẻ đơn sơ, nhưng lại dung nhập vào cảnh sắc bốn phía, tạo thành một bức tranh hài hòa tự nhiên.
Nhưng mà xung quanh nhà tranh cỏ dại mọc um tùm, nhấn chìm con đường, có vẻ vô cùng hoang vắng, hiển nhiên đã một thời gian dài không có người xử lý.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn trầm xuống, tòa động phủ này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Chử Đan Thanh, thế mà hắn lại không bỏ ra được chút thời gian để xử lý ư.
Rầm rầm, Lý Thanh Sơn gõ cửa.
“Thanh Sơn à, không cần khách khí, mau vào đi!” Bên trong cửa truyền đến một giọng nói yếu ớt, hơi thở mong manh, giống như có thể bị ngắt bất cứ lúc nào.
Lý Thanh Sơn đẩy cửa đi vào, một người đang ngồi trên giường trước cửa sổ, thấy bộ dáng người kia, hắn không khỏi hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Đan Thanh, sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?!”Mặc dù Chử Đan Thanh không phải mỹ nam tử như Hoa Thừa Tán, nhưng cũng thanh tú tuấn dật, lỗi lạc hiếm thấy, nhưng mà lúc này trên mặt hắn lại đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu, tóc sợi trắng sợi đen, làn da khô héo tái nhợt, thoạt nhìn đã già đi mấy chục tuổi.
Trong phút chốc, Lý Thanh Sơn gần như cho rằng mình nhìn thấy Chử Sư Đạo, thậm chí còn không có khí sắc tốt như Chử Sư Đạo.
Quan trọng hơn là, hắn vốn sớm đã vượt qua một lần Thiên Kiếp, trở thành tu sĩ Trúc Cơ, bây giờ khí tức suy nhược giống như là một Luyện Khí sĩ còn chưa ngưng kết khí hải.
Thấy Lý Thanh Sơn, Chử Đan Thanh kích động đứng dậy, run rẩy như muốn ngã xuống, hốc mắt tràn ra nước mắt, miệng mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nói.
“Trước tiên đừng vội nói chuyện, ta bảo ngươi sửa chữa Tam Tuyệt Thư, ngươi cũng không cần làm thành bộ dáng này!”Lý Thanh Sơn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, truyền một phần linh khí vào trong cơ thể hắn, cảm giác tu vi hạ xuống vô cùng lợi hại, ngay cả thần hồn cũng bị thương, dường như còn thảm hơn so với Mã Lục lúc trước tự bạo Yêu Đan.
“Thanh Sơn, thành công rồi, thành công rồi!” Chử Đan Thanh nắm chặt cổ tay Lý Thanh Sơn, nói xong một câu này, rất dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Lý Thanh Sơn giật nảy cả mình, nhanh chóng tranh thủ thời gian cứu chữa, chỉ sợ vị huynh đệ này chỉ mở mắt ra nhìn một cái, trăn trối di ngôn xong rồi thăng thiên luôn.
Sau một lúc, cuối cùng Chử Đan Thanh cũng dần dần tỉnh lại, thở dài:“Thanh Sơn à, ngươi hại ta khổ thật đấy, phúc phận này quá nặng, ta gần như chịu không nổi, suýt chút nữa đã mất mạng luôn rồi.
”“Sao lại hại khổ ngươi chứ, phúc phận quá nặng là thế nào? Không phải lúc trước sửa chữa nó rất thuận lợi sao?”Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười.
“Đây chính là tác phẩm của Ngũ Tuyệt Tiên Nhân, không phải chỉ là ghép lại đơn giản như thế, nếu không phải sư phụ đã dạy dỗ ta nhiều năm, lại có được Bích Huyết đan thanh thì không thể nào làm được, ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào không, số bích huyết ta sử dụng có thể rót đầy mấy cái hồ nước.
Nhưng mà đây cũng là phúc duyên cực lớn, làm ta biết được cái gì mới là họa đạo thật sự, thật sự là quá kinh khủng.
Ta thật sự không biết nên hận ngươi hay là nên yêu ngươi nữa?”Chử Đan Thanh lúc thì ủ rũ, lúc lại kích động, cuối cùng u oán nhìn về phía Lý Thanh Sơn.
“Nếu như nhất quyết phải lựa chọn thì ngươi cứ hận ta đi!”Lý Thanh Sơn chịu không nổi nói.
“Cầm đi đi!”Chử Đan Thanh cực kỳ không tình nguyện lấy một quyển tranh cuộn từ trong túi bách bảo ra, nhắm mắt giao cho Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn từ từ mở Tam Tuyệt Thư ra, một thanh trường kiếm đen nhánh như mực nước dài chừng ba thước, tạo hình cũ xưa đại hình, cũng không có cái gì quá đặc biệt, cũng không có kiếm ý gì ập vào mặt, thâm trầm nội liễm, không khoa trương, nhịn không được khen ngợi:“Kiếm tốt!”Chử Đan Thanh nói:“Tuy rằng gọi là Tam Tuyệt Thư, nhưng cũng có phân chia chủ yếu và thứ yếu, dùng đạo thi họa để bày ra kiếm đạo, hiện tại kiếm đạo của ta đã có chút thành tựu, không thua kém gì mấy tên kiếm tu bình thường, cho dù có đến Tàng Kiếm Cung thì cũng dư sức làm đệ tử nội môn.
”Lý Thanh Sơn ngồi xuống, sốt ruột khoanh chân lại, bắt đầu luyện hóa Tam Tuyệt Thư lần nữa.
Trong chốc lát, kiếm khí chạy ngược dòng, kiếm ý xuyên não.
Bên trong thức hải, mặc kiếm lúc thì phân hóa ra thành ngàn vạn, kết thành kiếm trận ảo diệu, lúc lại hợp thành một chỉ thiên họa địa.
Lý Thanh Sơn đã có chuẩn bị từ trước, linh quy trấn áp từ trên trời xuống.
Trong mấy tháng tu hành này hắn đã xem qua đủ loại mộng cảnh, nhất là cuộc đời đầy thất vọng kia, tuy rằng không thể nào khắc sâu giống như tự bản thân trải nghiệm, nhưng mà cũng hiểu được ít nhiều, linh quy chỉ đứng sau ngưu ma và hổ ma, cũng thu hoạch được rất nhiều, khí tức càng thêm yên lặng trí viễn, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ngược lại là thứ yếu nhất, không được tăng lên bao nhiêu.
Cũng không còn cách nào, tính cách của Lý Thanh Sơn giống với ngưu ma và hổ ma nhất, hắn cũng không thiếu sự trầm lắng kiên nhẫn của linh quy, nhưng mà thật sự không thể nào hiểu được tấm lòng cao quý của phương hoàng, cái gì mà “nhân lễ nghĩa trí tín”, sống trên đời cần gì phải bị trói buộc nhiều đến thế, gì mà không phải ngô đồng sẽ không đậu, không phải Lễ Tuyền sẽ không uống, chỉ cần lúc mệt có cỏ hoang để ngủ, khi khát có Hoàng Hà để uống là được, cần gì phải so đo nhiều như thế chứ.
Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh của hắn luôn tiến bộ rất chậm, đến cả tầng thứ nhất thứ hai cũng đã khó gần chết, nó không chỉ đơn giản là vấn đề điều hòa giữa nước với lửa.
Tuy rằng kiếm ý của Tam Tuyệt Thư rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là vật vô chủ, cũng sẽ không mạnh hơn Nguyên Anh của Vạn Độc Lão Tổ, hắn cũng chẳng dùng bao nhiêu sức là đã trấn áp được rồi.
Đến nỗi kiếm khí thì lại càng miễn bàn, sau khi tu luyện đến ngưu ma tầng thứ năm xong, cơ thể của hắn đã cực kỳ mạnh mẽ, dẫn kiếm khí vào trong các kinh mạch, lại xuyên thấu qua các huyệt vị xung quanh ra ngoài.
Vèo, trên mặt Chử Đan Thanh có thêm một vệt máu, hắn hoảng sợ lập tức xoay người bỏ chạy, ở phía sau kiếm khí tung hoành, hiện tại tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí sĩ, bị bất cứ đạo kiếm khí nào đánh trúng cũng đều sẽ mất mạng, hắn đã tốn rất nhiều thời gian công sức, khó khăn lắm mới sửa xong Tam Tuyệt Thư, kết quả chết ở dưới kiếm khí của Tam Tuyệt Thư, vậy mới oan.
Thình thịch, nhảy vào trong hồ.
Lý Thanh Sơn luyện hóa Tam Tuyệt Thư, đi đến ven hồ, nhìn Chử Đan Thanh ướt như chuột lột cười nói:“Ngươi sợ cái gì, không lẽ ta còn sẽ làm ngươi bị thương sao?”“Ta sợ lúc ngươi luyện hóa không khống chế được.
”Chử Đan Thanh ngượng ngùng bò ra, đột nhiên nhớ đến gì đó, thay đổi sắc mặt.
Gió mát phất qua, cỏ hoang xung quanh nhà tranh bay theo ngọn gió.
Ngay sau đó, nhà tranh cũng yên lặng sụp xuống.
“Lý Thanh Sơn! Ngươi đền cho ta!”“Sao nào, có phải giống y như đúc căn nhà cũ không? Tuy rằng lâu lắm rồi ta không làm, nhưng mà vẫn còn chưa lụi nghề đâu!”Lý Thanh Sơn vỗ tay, hài lòng nhìn căn nhà trang ven hồ vừa mới được xây dựng.
“Không giống chút nào hết!”Chử Đan Thanh gần như là kêu rên, tuy rằng căn nhà tranh do Dã Nhân Vương đích thân xây dựng này trông cũng quy quy củ củ, nhưng mà ý cảnh của Nguyên Như vẽ lại bị phá hủy sạch sẽ.
Còn có mấy thứ bên trong nhà tranh, tuy rằng không có bao nhiêu quý giá, nhưng đều là di vật của Chử Sử Đạo, thậm chí là ký ức tuổi thơ của Chử Đan Thanh, tất cả đều đã biến thành bột mịn dưới đống kiếm khí gào thét kia.
“Ta cũng tốn rất nhiều công sức, trong thời gian này cũng đủ để ta đi giết mấy tên tu sĩ Kim Đan, tốt xấu gì ngươi cũng gật đầu cái đi, được rồi được rồi, ta xin lỗi ngươi.
Nhưng mà con người luôn phải nhìn về phía trước, vẫn là quan tâm vết thương của ngươi đi!”Lý Thanh Sơn vừa chuyển linh khí, vừa đút nhựa cây, không tiếc đủ loại linh đan diệu dược, thập toàn đại bổ, cuối cùng cũng ổn định được vết thương của Chử Đan Thanh, nhưng mà nếu muốn khôi phục tu vi như cũ thì vẫn còn cần phải từ từ điều dưỡng, hơn nữa tuổi thọ đã mất đi cũng rất khó có thể bù đắp trở về.
“Đan Thanh, mấy năm nay vất vả ngươi rồi, ta kính ngươi một ly!”Dưới ánh trăng, trước nhà tranh, Lý Thanh Sơn cười nâng chén, uy lực của Tam Tuyệt Thư còn mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng, bút tích của Ngũ Tuyệt Tiên Nhân đúng là không giống như bình thường, chỉ bàn riêng về lực phá hoại, đây cũng coi như là món pháp bảo mạnh nhất mà hắn có được từ lúc chào đời đến nay.
Lại còn có một bộ kiếm đạo hoàn chỉnh, còn mạnh hơn cả truyền thừa kiếm đạo bên trong phi long kiếm.
“Ta cũng được rất nhiều chỗ tốt, nói thì thì phải cảm ơn ngược lại ngươi, còn làm ngươi tốn rất nhiều linh dược!”Gương mặt Chử Đan Thanh đã gần như khôi phục lại, chỉ là tóc đã xám trắng, trông có vẻ tang thương đi rất nhiều.
Hắn đã bình tĩnh lại, thoát khỏi cơn đau buồn và tức giận khi nhà tranh bị phá hủy, cảm thấy Lý Thanh Sơn nói cũng có lý, tuy rằng nó lưu lại kỷ niệm, nhưng dù sao cũng chỉ là một vật chết.
Mà Lý Thanh Sơn lại dùng một đống linh dược quý giá để chữa thương cho hắn, lại làm cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Hai người uống rượu say sưa, đợi đến khi trăng lên giữa trời mới nhắc đến việc hoa trủng, Chử Đan Thanh chỉ nói không cần sốt ruột, nó sẽ không mở ra nhanh như thế đâu.
“Chờ đến khi họa trủng mở ra, nhất định sẽ để ngươi thực hiện được mong muốn!”Tuy rằng Lý Thanh Sơn đã có hơi say, nhưng loáng thoáng cảm nhận được chỉ sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế, Chử Sư Đạo nhờ hắn giúp đỡ Chử Đan Thanh, chỉ sợ cũng không phải nhờ hắn đối phó mấy vị sư huynh sư tỷ kia thôi.
Tuy rằng lưu truyền về họa trủng rất bí ẩn, nhưng ảnh hưởng lại rất lớn, tu vi của Chử Sư Đạo không coi như là quá cao, hình như không có đủ tư cách để độc chiếm riêng bí mật này.
Mà dõi mắt nhìn khắp thiên hạ này, không biết còn có bao nhiêu truyền nhân Họa gia càng mạnh hơn lão, có ai mà không muốn đi đến họa trủng tìm hiểu kỹ càng, đó chính là phúc duyên cực lớn.
Mà Chử Sư Đạo nắm giữ bí mật này, mấy tên đệ tử đã phản bội của lão cũng biết lão đang giữ bí mật này, vậy mà lão lại vẫn có thể sống hết tuổi thọ chết đi, trong chuyện này đã nói lên rất nhiều chuyện.
Sau khi trải qua đủ việc, hoặc là nói là có được tu vi càng cao, những thứ Lý Thanh Sơn nhìn thấy được càng trở nên sâu xa, nếu chỉ có một ít truyền nhân của Họa gia thì còn đỡ, nhưng hắn vẫn còn một nỗi lo lắng âm thầm, đó chính là Long Vương Mặc hải, hình như lão ta cũng có mối quan hệ rắc rối gì đó với Ngũ Tuyệt Tiên Nhân.
Nhưng mà ngẫm lại lại cảm thấy yên tâm, họa trủng cũng không phải chỉ mở ra một hai lần, nếu Long Vương Mặc Hải muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.
“Được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau vào xem!”Mặt Chử Đan Thanh đỏ bừng, càng nói giọng càng nhỏ, nằm gục trên bàn đá ngủ mất.
“Đan Thanh, Đan Thanh.
”Lý Thanh Sơn gọi vài tiếng, không nhận được câu trả lời, cười lắc đầu, để lại một lọ linh dược và một miếng ngọc thạch dùng để đưa tin, xoay người bay về phía chân trời.
Hắn đứng trên trời cao, quần áo bị gió to thổi bay phấp phới, ánh trăng chiếu sáng các ngọn núi tầng mây ở gần xa.
Hắn nhìn về hướng Thanh Hà Phủ, hơi trầm ngâm:“Dựa theo thư gửi đến từ mấy tháng trước, hiện tại chắc Quỳnh Chi còn đang bế quan, phải đợi thêm nửa năm nữa mới có thể xuất quan, có đi cũng không gặp được nàng, chỉ có thể đến thăm Hàn nhạc phụ, vậy chẳng có gì thú vị cả.
’Tuy rằng hắn cũng muốn đi thăm Thu Hải Đường, nhưng mà nếu như nàng mãi vẫn không gửi tin đến, vậy thì một là đang bế quan còn chưa độ kiếp, hoặc là đã độ kiếp thành công, không còn để ý đến hắn nữa, cho dù là tình huống nào thì hắn cũng không cần thiết phải cố ý chạy đến nơi đó.
Đến nỗi Linh Vương Kim Thiền, chỉ sợ hiện tại lão ta mới là người không được quấy rầy nhất, nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thanh Sơn vẫn quyết định quay về Vụ Châu trước lại tính.
Vạn Độc Giáo.
Cửa điện ầm ầm mở vang, âm phong tuồn trào, cuốn lên độc hỏa màu xanh đen, một lão già từ trong điện bước ra, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế ngập trời.
“Sư phụ, người đã xuất quan, chúc mừng tu vi của sư phụ lại cao hơn một tầng!”Thiên Lương Mộc vội vàng đến gần, giả vờ vui sướng khom người hành lễ, hắn loáng thoáng cảm thấy Vạn Độc Lão Tổ trở nên khác thường, khí chất giống như càng trở nên âm u lại mờ ảo khó nắm giữ.
Nếu như Bắc Việt Vương đến nơi này, chắc chắn sẽ nhận ra được Vạn Độc Lão Tổ đã chuyển sang quỷ tu, Thiên Lương Mộc lại chưa có đủ nhãn lực để nhìn ra.
“Trong khoảng thời gian này ngươi có rất nhiều công lao, ta phải đi xa một chuyến, từ nay về sau Vạn Độc Giáo sẽ giao cho ngươi xử lý, hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, kế thừa ngôi vị giáo chủ, phát dương quang đại Vạn Độc Giáo của chúng ta.
”Vạn Độc Lão Tổ dặn dò.
Trong lòng Thiên Lương Mộc vô cùng vui vẻ, đây chính là chuyện hắn thương nhớ ngày đêm, hiện tại trong cùng thế hệ đã không có ai có thể cạnh tranh với hắn, hắn cũng không cần tốn công đi tranh đấu, có thể tập trung vào chuyện tu hành.
Tuy rằng trong giáo đã tổn thất không ít đệ tử, nhưng chỉ cần tốn một ít thời gian thì cũng có thể từ từ khôi phục lại.
Đối với riêng hắn mà nói, kiếp nạn lần này của Vạn Độc Giáo cũng không coi như là chuyện xấu.
“Suốt đời này Lương Mộc cũng sẽ không quên ân đức của sư phụ, sẵn sàng vượt lửa qua sông vì Vạn Độc Giáo!”Thiên Lương Mộc bày tỏ lòng trung thành, lại âm thầm lo lắng, nếu Vạn Độc Lão Tổ bảo hắn đến Bắc Việt Vương Phủ mời cứu binh đến đối phó Dã Nhân Sơn, vậy thì chuyện này sẽ rất phiền phức, hiện tại hắn cực kỳ không muốn đối đầu với Lý Thanh Sơn.
Vạn Độc Lão Tổ nhìn chăm chú vào Thiên Lương Mộc, trong mắt bốc lên ngọn lửa xanh:“Tốt lắm, có những lời này của ngươi là đủ rồi, đầu tiên người chỉnh đốn lại sự việc trong giáo trước, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày báo được thù!”“Vâng!”Thiên Lương Mộc thở phào nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu lên, Vạn Độc Lão Tổ đã biến thành một vệt sáng xanh biến mất ở đường chân trời.
Tuy rằng hắn rất tò mò không biết Vạn Độc Lão Tổ định đi đâu, nhưng nếu Vạn Độc Lão Tổ không nói, hắn cũng không dám hỏi thăm lung tung, hắn đoán có lẽ là đang nghĩ cách trả thù Dã Nhân Sơn.
Vạn Độc Lão Tổ bay về phương tây hơn ngàn dặm, thu liễm khí tức, lặng lẽ đi vào Dã Nhân Sơn, không đợi hắn thông báo, Đại Dung Thụ Vương đã mở pháp trận ra, thả hắn đi vào.
Vạn Độc Lão Tổ bước vào trong Dã Nhân Sơn, đầu tiên là hành lễ với Đại Dung Thụ Vương, trong lòng thầm thở dài:“Không ngờ lại có thể làm Đại Dung Thụ Vương chủ trì pháp trận trông coi sơn môn, chẳng trách lần trước không thể công phá được, vương thượng mới hơn ba mươi tuổi mà đã có được tu vi như thế, đúng là có đại khái vận, ta đi đối địch với hắn, đúng là tự chuốc lấy khổ, nhưng mà hiện tại có thể đi theo hắn, cũng coi như là nhân họa mà được phúc, còn được đến bí pháp quỷ tu Quỷ Vương Kinh này nữa.
”Vu Vô Phong đang ở trong động phủ tu hành, đột nhiên cảm giác trong lòng bất an, giống như có mãnh thú xông vào phòng lúc hắn đang ngủ vậy.
Hắn lập tức đứng lên đi ra bên ngoài động phủ, nhìn lướt qua đã lập tức nhìn thấy lão già mặc áo đen đứng trong sơn cốc, không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc hô to:“Vạn Độc Lão Tổ!”