Đây cũng là lý do vì sao một khi các đại tu sĩ vượt qua lần thiên kiếp thứ ba xong đều sẽ đi học bù thuật mệnh lý, nhất là ở trong giới ma tu, ngươi bị lừa là vì ngươi không giỏi mệnh lý, không tính bằng người ta, chỉ có hai chữ, đáng đời!Vu Vương Thực Cốt cố nén cơn giận, ngừng đồ đằng Cùng Kỳ lại, lão ta biết Vạn Độc Lão Tổ nói không sai, không cần nói đến đôi bên đánh nhau sẽ như thế nào, chỉ nói riêng dư ba khi đánh nhau cũng đã có thể đủ để phá hoại vu thành Thực Cốt, nếu thật sự ép hắn đến bước đường cùng tự bạo Nguyên Anh, toàn bộ đại trận chắc chắn sẽ bị hủy, đồ đằng Cùng Kỳ cũng sẽ bị hủy, chỉ sợ đến lão cũng sẽ bị thương, đây là cái giá phải trả khi muốn giết chết một đại tu sĩ.
Nếu thật sự đi đến bước đường đó, trên đời này chỉ còn lại một mình Vu Vương Thực Cốt lão, hơn nữa còn không còn có chỗ nào đến trốn, rất có khả năng vu dân Thực Cốt sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Cho nên lão bình tĩnh lại, ra lệnh cho đồ đằng Cùng Kỳ quay trở về trên vách tường, cũng dừng lại không khởi động pháp trận, nói với Vạn Độc Lão Tổ:“Ngươi cút đi!”Vạn Độc Lão Tổ cũng không nói nhiều, lập tức biến thành một tia sáng xanh bỏ chạy.
Hắn cũng rất sợ chết, nếu Vu Vương Thực Cốt không màng mọi thứ thì thật sự có thể giết chết lão ở nơi này.
Vu Vương Thực Cốt trầm ngâm:“Chỉ cần ta trốn ở bên trong tòa vu thành Thực Cốt này thì dù là ai đến tấn công cũng đều phải trả cái giá không nhỏ, nếu thật sự ép mình quá đáng, mình cũng có thể kéo theo một hai người làm đệm lưng.
Có tên tu sĩ vượt qua ba lần thiên kiếp nào mà không sợ chết, hiện tại mình vẫn cứ lấy bất biến ứng vạn biến.
Hừ, mình nhất định phải báo mối thù này.
”Lý Thanh Sơn ngồi giữa cửu tức phục khí trận do đầu lâu xương khôi tạo thành, há miệng hút lấy khí tức ẩn chứa bên trong, đồng thời vận chuyển hai loại công pháp nhân tu, dạo một vòng quanh thần hồn, lệ khí cho hổ ma, ác ý lại cất vào trong ma tâm, lại vận chuyển Trấn ma Đồ Lục để trấn áp và chuyện hóa, không ngờ lần này Trấn Ma Đồ Lục còn tiến bộ lớn hơn cả hổ ma, đây cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Ngay lúc hắn đang cảm thấy vô cùng vui sướng, ở cách xa mấy vạn dặm, thập ác đại điển cũng đã đạt đến cao trào, chỉ trong giây lát, một ý niệm cực kỳ hung ác trực tiếp giáng lâm xuống trong thức hải của hắn, âm thanh từng mượn dùng miệng của Đại Vu Chúc để cảnh cáo lại đột nhiên vang lên, tràn ngập kinh ngạc:“Rốt cuộc thì ngươi là thiện hay là ác?”“Liên quan gì đến ngươi!”Lý Thanh Sơn đang vui vẻ tu hành lại đột nhiên nghe được câu hỏi như thế, gần như là theo bản năng đáp lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ rốt cuộc thanh âm này từ chỗ nào chui ra, chỉ cảm thấy một luồng ý niêm mạnh mẽ hơn xa những gì hắn từng gặp chiếm cứ bên trong thức hải hắn, tỏa ra sức mạnh tinh thần cuồn cuộn mênh mông, hắn vội vàng vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết để ổn định tinh thần, loáng thoáng cảm thấy nó có chút quen.
Những đầu lâu thủy tinh này đều là di vật của các cường giả vu dân Thực Cốt trong nhiều thế hệ, ẩn chứa ác ý và lệ khí vô cùng dày đặc, là động lực chính để thôi động đồ đằng Cùng Kỳ.
Gần trăm ngàn năm qua, tất cả chúng nó đều bị chôn ở đằng sau vách tường đồ đằng, chịu các vu dân Thực Cốt khác cúng bái, vừa là cúng bái thần minh, cũng vừa là cúng bái tổ tiên, giữa hai thứ đó vốn có mối liên hệ vô cùng huyền diệu.
Mà Lý Thanh Sơn lại đột ngột gom đầu lâu thủy tinh của mấy trăm bộ lạc Thực Cốt vào chung một chỗ, sắp xếp thành một trận pháp, tuy rằng không hề có nghi thức câu thông với Cùng Kỳ nào, nhưng lại cũng chói mắt giống như một vì sao giữa trời đêm.
Nếu như ở ngày thường thì cũng thôi, đôi bên ngăn cách ở hai thế giới, còn có một tu la tràng tự thành một biên giới riêng, cho dù ngôi sao này có sáng đến mức nào thì Cùng Kỳ cũng không thể nhìn thấy được, nhưng trùng hợp bộ lạc Thực Cốt lại đang cử hành thập ác đại điển, hấp dẫn ý niệm của Cùng Kỳ từ một thế giới khác đến, mà đối tượng xem bói lại chính là Dã Nhân Sơn.
Kết quả chính là, Cùng Kỳ lập tức chú ý đến nơi này, sau đó phát hiện ra một chuyện làm hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cũng tương tự như thần thú Giải Trĩ có thể phân biệt được đúng sai thật giả, Cùng Kỳ cũng có được năng lực phân biệt thiện ác, mục đích chính là để trừng thiện dương ác, ăn thịt người tốt, cho người ác lợi ích.
Bên trong ý chí của Lý Thanh Sơn, ma lực của ngưu ma và hổ ma vô cùng mạnh, đến cả Cùng Kỳ cũng phải cảm thấy kinh ngạc.
Mà chữ “cùng” trong Cùng Kỳ vốn có ý chính là cứng đầu hồ đồ, mà ngưu ma lại càng cứng đầu đến chư thiên thần phật đều khó có thể sửa đổi được, hổ ma lại điên cuồng muốn giết chóc, hủy diệt hết tất cả mọi thứ.
Đây đã hơn xa những việc ác bình thường, vứt bỏ hết tất cả trói buộc về đạo đức, là một loại đại ác chỉ dựa vào sở thích cá nhân, chấp ma bất hối, thập ác đại điển gì gì đó cũng chỉ giống như trò chơi của con nít.
Đạo đức luân lý của con người vốn là gần như vô căn cứ, từ bộ lạc nguyên thủy nhất đến hoàng tộc cao quý nhất, việc các họ hàng gần chém giết lẫn nhau đều là chuyện vô cùng bình thường.
Đối với loại đầu tiên là vì sinh tồn nên bất đắc dĩ phải làm, ngược lại khiến cho người khác trách mắng.
Còn đối với loại người sau thì lại là vì quyền lực, cái này lại được rất nhiều nho giả đồng ý.
Thậm chí có người còn gia nhập vào một phe nào đó, giúp đỡ bọn họ giết hại lẫn nhau, cuối cùng tôn thờ người thắng thành minh quân thánh chủ.
Chuyện đạo đức của hôm nay, ở mười năm trăm năm sau có khả năng sẽ biến thành chuyện không đạo đức.
Ở chỗ này đó là chuyện có đạo đức, đổi thành nơi khác sẽ biến thành không đạo đức.
Dùng đại điển để phá hư loại vô căn cứ này chẳng qua cũng chỉ là dùng vô căn cứ để phủ định vô căn cứ, dùng hình thức để đối kháng hình thức, chỉ có thể coi như là một chút trò vui không có bổ ích cũng không có tác hại gì.
Vu Vương Thực Cốt còn vô cùng đắc ý vì nó, Cùng Kỳ lại cực kỳ xem thường, nhưng lúc này lại không thể không khen ngợi Lý Thanh Sơn, loại ác này mới coi như là thoát khỏi quan niệm đạo đức biến đổi thất thường của con người.
Tất cả sinh linh đều có được cái ác căn nguyên, có lá gan can đảm không sợ hãi bất cứ thứ gì, giống như sức sống mãnh liệt của ngọn lửa đang cháy trên thảo nguyên, cho dù có bị ngăn cản thì vẫn kiên trì theo đuổi sự tự do, bùng nổ ra lửa giận như muốn hủy diệt hết thảy.
Điều này làm Cùng Kỳ cảm thấy vô cùng sung sướng, vui mừng thân thiết, không ngờ lại có thể gặp được một người như thế này trong thế giới này.
Nếu như chỉ đến đây mà thôi, Cùng Kỳ sẽ lập tức noi theo tinh thần trừng thiên dương ác, cho Lý Thanh Sơn một ít chỗ tốt, thậm chí chuẩn bị để hắn làm người đại diện nó thay cho bộ lạc Thực Cốt.
Nhưng mà ngay sau đó, Cùng Kỳ lập tức cảm nhận được một mặt khác mà nó vô cùng chán ghét – thần tính của linh quy và phượng hoàng.
Linh quy am hiểu giải trừ, trốn tránh tai họa, theo đuổi đạo trường sinh, cung cấp một chút lý tính cho sự kiên trì của ngưu ma, hổ ma cũng không đến mức cuồng loạn muốn làm gì thì làm.
Phượng hoàng lại càng là thần điểu tượng trưng cho thiên hạ thái bình, tâm tính thánh khiết tự cao mà nó luôn tự hào chính là một loại trói buộc vô hình.
Hai chúng nó còn là thiện căn nguyên, xuất phát từ bản tâm của tất cả sinh linh, từ hoang dã phát triển đến văn minh, trông thì có vẻ yếu ớt biến ảo, gần như không có căn cứ, nhưng cho dù có bị hạ thấp chế giễu bao nhiêu lần thì từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ bị ma diệt, trải qua kiếp hỏa mà niết bàn trùng sinh, lại càng thêm huy hoàng.
Nhưng mà hai loại ý niệm này còn khó có thể hòa làm một hơn cả nước với lửa, sao hắn lại có thể có được cả hai chứ, kết quả là, Cùng Kỳ am hiểu phân biệt thiện ác cũng không khỏi đặt câu hỏi: Rốt cuộc thì ngươi là thiện hay là ác?”Mà câu trả lời “Liên quan gì đến ngươi” của Lý Thanh Sơn cũng không hoàn toàn làm Cùng Kỳ tức giận, ngược lại cảm thấy rất đương nhiên, có được loại tâm tính này mà không có tính cách như thế mới là không bình thường, cười khặc khặc nói:“Thật to gan, quá khứ không liên quan gì đến ta, hiện tại lại liên quan đến ta! Tiểu tử ngươi mau nhanh chóng bỏ thiện dương ác, bản thần có một chuyện đại phú quý đưa cho ngươi.
”“Bỏ thiện dương ác, ngươi là Cùng Kỳ! Ha, bản tôn của ngươi không ở thế giới này, định cho ta đại phú quý bằng cách nào?”Lý Thanh Sơn tin tưởng vào suy đoán của bản thân, tuy không rõ vì sao bản thân lại triệu hồi được Cùng Kỳ đến, nhưng cũng không hề hoảng loạn, dựa vào cách Cùng Kỳ xâm lấn thức hải của hắn thì nó không hề ở thế giới này.
Ngay từ lúc quyết định dùng vu dân Thực Cốt để tế luyện tu la tràng thì hắn cũng đã làm một ít điều tra, để tránh cho đụng trúng kẻ địch mạnh.
Ở thời thượng cổ, Cửu Châu từng có rất nhiều thần thú dị thú, nhưng đến hiện tại, chúng nó một là đã phi thăng, hai là đã chết hết.
Cùng kỳ là tổ thần mà bộ lạc Thực Cốt thờ phụng, đã không còn ở trên thế giới này từ lâu, hơn nữa bản tôn không có khả năng lại quay về, trói buộc của thiên địa pháp tắc không phải dễ dàng bị đột phá như thế, chỉ dựa vào một cỗ ý niệm, mối uy hiếp cũng rất có hạn.
“Ta nói có thể cho ngươi thì sẽ có thể cho ngươi, chỉ dựa vào tu vi của ngươi, giúp ngươi tăng cao thêm một đại cảnh giới cũng chẳng khó gì.
Chỉ cần ngươi buông thiện niệm, đương nhiên, ta biết những tạp niệm này đã ăn sâu bén rễ, không thể buông một cách dễ dàng như thế, ngươi thả lỏng tinh thần, để ta giúp ngươi!”Cùng Kỳ vốn còn tưởng rằng Lý Thanh Sơn ít nhất còn sẽ do dự một chút, đột phá thiên kiếp lần thứ ba, chân chính xưng vương, lời dụ dỗ này thật sự quá hấp dẫn, là giới hạn không thể nào vượt qua được của rất nhiều người tu hành.
Nhưng mà Lý Thanh Sơn chỉ cười khẩy, không chút khách sáo từ chối:“Một đại cảnh giới, lời dụ dỗ hấp dẫn thật đó nha? Ngài từ nơi nào đến thì cút về đó đi!”Rất lâu trước kia, còn từng có người đưa cho hắn lời dụ dỗ càng thêm hấp dẫn hơn cái này nhiều.
Ngưu ca từng nói có thể cho hắn sức mạnh có thể quét ngang thế giới này, lúc đó hắn còn không biết thiên kiếp là cái quái gì đâu!Quét ngang thế giới này là một khái niệm như thế nào chứ, chắc chắn không chỉ đơn giản là vượt qua lần thiên kiếp thứ ba.
Ngưu ca luôn nói thật, nói quét ngang thế giới này thì thật sự sẽ quét ngang thế giới này, không có chút nói quá nào.
Trực tiếp xông đến Long Châu làm thịt tên Tự Khánh kia cũng không có vấn đề gì, nếu ai dám nói một chữ không thì trực tiếp đấm nát thành cám, đây mới gọi là quét ngang.
So ra thì Cùng Kỳ chỉ có thể giúp hắn để cao thêm một tầng đại cảnh giới, đúng là yếu nhớt, còn muốn hắn phải vặn vẹo ý chí, từ bỏ linh quy biến và phượng hoàng biến có tiềm lực vô hạn, chỉ có đồ ngu mới đồng ý.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhóc con, cái này không phải do ngươi quyết định!”Lệ khí và ác ý ẩn chứa bên trong một ngàn đầu lâu thủy tinh ở xung quanh điên cuồng tràn vào bên trong thức hải của Lý Thanh Sơn, ngưng kết tạo thành cơ thể của Cùng Kỳ, nó phát ra tiếng rít gào đầy cuồng loạn.
Tiếng gầm gừ cuồn cuộn như thủy triều, khuấy động toàn bộ thức hải, ẩn chứa tội ác và sự điên cuồng không gì sánh kịp.
Lý Thanh Sơn không hề bị lay động, sau khi trải qua sự mài giũa của ác mộng Huyễn Hải thì tâm trí hắn ngày càng vững vàng.
Linh Quy trấn áp thức hải, Hổ Ma nuốt chửng lệ khí, còn ma tâm thì chuyển hóa ác niệm.
Tuy ý niệm được tập hợp từ hơn một nghìn viên thạch anh Khô Lâu rất kinh người, nhưng suy cho cùng ý niệm cũng chỉ là ý niệm, mà không phải là sức mạnh chân thực, cũng không giống như nguyên anh có thể tự bạo, chỉ cần ý chí không bị phá vỡ thì mặc cho gió đông tây nam bắc thổi.
“Quả nhiên vô cùng ngoan cố, vậy thì mời ngươi xem vài thứ tốt!”Cùng Kỳ cười quái dị một tiếng, trong giây lát, vô số hình ảnh và âm thanh như muốn nổ tung trong đầu Lý Thanh Sơn, thể hiện ra mặt điên cuồng nhất, tà ác nhất, hắc ám nhất của thế gian, tỏa ra sự tuyệt vọng thâm trầm nhất.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, lộ ra hứng thú dạt dào mà thưởng thức hắc ám này:“Quả nhiên là thứ tốt, người bình thường sao thấy được những cảnh đặc sắc này, nếu các hạ không ngại thì phô bày nhiều hơn nữa đi.
”“Những thứ này không phải ảo giác, tất cả đều thật sự đã xảy ra.
”Cùng Kỳ không nhịn được mà nhắc nhở.
“Ta tin tưởng ngươi, hiện thức càng khốc liệt hơn tưởng tượng.
”Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói.
“Ngươi không thất vọng?”Cùng Kỳ đã dùng chiêu này với rất nhiều người, cuối cùng họ đều nảy sinh cảm giác ảo tưởng tan vỡ, bỏ chính theo tà.
“Vốn không hi vọng thì có gì mà thất vọng.
Người dũng cảm chân chính thì phải có can đảm nhìn thẳng vào nhân sinh u ám, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi tràn trề.
”Lý Thanh Sơn cười một hơi dài.
Lúc này, quang mang trong suốt mà Linh Quy tỏa ra đã áp chế hoàn toàn Cùng Kỳ.
Cho dù chỉ là một ý niệm thì cũng không thể coi nhẹ pháp tắc thiên địa, trú ngụ lâu dài ở thế giới này.
Rốt cuộc Cùng Kỳ cũng thấy rõ, bản thân Lý Thanh Sơn không quá để ý đến thiện ác này nọ, hơn nữa lòng hiếu kỳ cũng rất nặng, tính nết kiểu này thật sự rất hợp khẩu vị của hắn.
Thế nhân đều coi hắn là vị thần cực ác, nhưng căn nguyên ma niệm của hắn thật ra là lòng hiếu kỳ phá vỡ quy tắc ràng buộc.
“Ngươi thật sự không muốn trở nên mạnh mẽ?”“Dĩ nhiên là muốn rồi, chỉ là không cần các hạ giúp đỡ, các hạ nên làm gì thì cứ làm cái đó thôi!”Lý Thanh Sơn nói.
“Ngươi đang ép ta!”Giọng nói của Cùng Kỳ đã không còn vang dội bằng lúc mới đến, ý niệm đang chịu sự bài xích đến từ phía thế giới này, nếu tiếp tục kiên trì thì không chỉ đơn giản là bài xích nữa.
Lý Thanh Sơn cũng cảm nhận được điểm này, không phản đối:“Ta ép ngươi thì sao? Ngươi còn ăn được ta chắc!”Nhưng lời còn chưa dứt thì cảm giác nguy hiểm đã chôn vùi hắn.
“Ha ha.
Ngàn năm khó gặp một kẻ như ngươi, sao ta lại ăn ngươi chứ, vừa hay ngược lại ta còn muốn tặng ngươi một món lễ lớn, độ ngươi thành ma!”Một tia ý niệm kia của Cùng Kỳ bỗng bành trướng kịch liệt, không để ý đến sự áp bách của pháp tắc thiên địa, xuyên qua sự cách trở của tầng tầng giới vực, nhảy vào thức hải thần hồn của Lý Thanh Sơn.
Tuy rằng chỉ là ý niệm nhưng lại ẩn chứa ma tính vừa thuần túy mà lại thâm thúy, hơn một nghìn viên thạch anh Khô Lâu gộp lại cũng không thể sánh được.
Trong nháy mắt, quang mang trong suốt do Linh Quy tỏa ra trực tiếp sụp đổ, sự cân bằng vi diệu nguyên bản giữa ma tính và thần tính bị phá vỡ triệt để.
“Ngươi.
Chuyện này.
Đồ vô lại.
Chuyện này.
có lợi gì đối với ngươi?”Lý Thanh Sơn vừa cật lực khống chế ý thức vừa quát mắng, không ngờ Cùng Kỳ sẽ làm loại chuyện vừa hại người mà cũng không có lợi cho mình thế này.
“Ta ghét nhất là suy nghĩ như này, chẳng lẽ làm chuyện gì cũng đều phải tính rõ lợi và hại, được và mất sao? Trường sinh bất lão thì lại làm sao? Yên yên ổn ổn thì lại làm sao? Sao lại không thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn.
Cho dù có chết thì cũng không uổng công sống một đời này.
Sao nào, để ta xem ngươi còn khống chế kiểu gì, tiểu bằng hữu.
Tự lo lấy đi, ta cảm thấy chúng ta vẫn có thể gặp lại!”Mặc dù giọng nói của Cùng Kỳ rất hưng phấn nhưng đã lộ rõ vẻ suy yếu, nói xong lời này thì vội vã thu hồi ý niệm, để tránh bị phản phệ nghiêm trọng hơn.
Nói thì dài nhưng giao lưu thần niệm thật ra chỉ trong chốc lát thôi.