Lý Thanh Sơn gật nhẹ đầu với Vu Vô Phong, ra hiệu hắn có thể hành động tự do.
Vu Vô Phong lộ ra vẻ cảm kích, trong lòng sắp xếp từ ngữ, cân nhắc xem nên nói như thế nào với sư phụ.
Dù sao vẫn có Huyết Thệ Thư ở đó, nếu không cẩn thận tiết lộ bí mật thì huyết thệ phát tác cũng không phải là nói giỡn.
Vất vả lắm mới đi đến bước này, đã thấy ánh rạng đông rồi, vậy mà còn vô ý mất mạng thì đó mới là chuyện cười lớn khắp thiên hạ.
Một cái mạng của hắn thì còn được, mấu chốt là một khi hắn bị Huyết Thệ Thư nguyền rủa mà chết thì chắc chắn Nam Hải Kiếm Các sẽ không chết không thôi với Lý Thanh Sơn, vậy thì hắn chính là tội nhân của Nam Hải Kiếm Các rồi.
Sau khi hắn suy xét gần xong rồi, đang muốn đuổi theo Diệp Đoạn Hải thì bên tai vang lên tiếng gọi kinh ngạc vui mừng:“Sư huynh!”“Vô Phong!”Bành Kinh Nghê và một đám đệ tử môn đồ của Kiếm Các lập tức bao quanh Vu Vô Phong.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An đối mặt liếc mắt một cái, chỉ cần Diệp Đoạn Hải không vừa gặp đã trở mặt thì tỷ lệ ra tay lúc sau sẽ giảm mạnh, tất cả đều đúng theo kế hoạch.
Mà mấu chốt là, hắn và Nam Hải Kiếm Các không có mâu thuẫn quan trọng, hắn cũng không có ý định dùng Vu Vô Phong để ép Diệp Đoạn Hải.
Đây chỉ là một giao dịch, ta liều mạng bắt đệ tử trung tướng của ngươi, hắn còn nắm giữ rất nhiều bí mật của ta.
Đương nhiên không thể để ngươi há miệng một cái đã mang hắn đi về rồi, đánh đổi một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu là Kê Trường Phong hoặc là nữ vương giao nhân làm giao dịch này thì chuyện này không thể bình thường hơn được, Diệp Đoạn Hải sẽ không có thái độ như bây giờ, mà là vừa bắt đầu đã tiến hành hiệp thương.
Vì thế điểm mấu chốt của chuyện này vẫn là hai chữ “bình đẳng”.
“Mấy năm không gặp, tu vi của đạo hữu càng ngày càng tiến bộ.
”Bành Kinh Nghê vượt ra khỏi đám người, chủ động chào hỏi với Lý Thanh Sơn.
Tuy Lý Thanh Sơn đã ẩn giấu yêu khí, nhưng chưa tận lực trấn áp ma khí tỏa ra từ ma tâm.
Sau khi ma tâm trải qua nhiều lần nổ tung rồi ngưng tụ thì đã cường đại hơn rất nhiều so với năm đó.
Điều này khiến cho Bành Kinh Nghê vô cùng kinh ngạc, tốc độ nâng cao tu vi của hắn không khỏi quá kinh người rồi.
“Cuối cùng cũng không đến mức quá chậm, chỉ là không ngờ ước hẹn ngày xưa mà mãi đến bây giờ mới được thực hiện.
”Lý Thanh Sơn hồi tưởng lại thời điểm Dã Nhân sơn mới ổn định, Bành Kinh Nghê và Thiên Lương Mộc cùng nhau đến thăm, thấm thoát đã là vài năm trôi qua.
“Nếu thế này mà tính là chậm thì trên đời không còn cái gì nhanh nữa! Chỉ mới mấy năm đã quét sạch ma đạo Nam Cương, khiến Vạn Độc giáo thất bại thảm hại, tiêu diệt vô số người của bộ tộc Thực Cốt, hiện tại đã là ‘Dã Nhân Vương’, khắp Vụ Châu ai ai không biết? Chỉ hy vọng hôm nay có thể có một kết quả làm cho cả hai bên đều hài lòng.
” Bành Kinh Nghê chân thành nói, chỉ sợ không ai có thể tưởng tượng được tốc độ quật khởi của Lý Thanh Sơn lại nhanh như vậy.
“Vậy phải xem lệnh sư có để ta ở trong mắt hay không!” Lý Thanh Sơn cười nói.
“Đường đường là Dã Nhân Vương, ai có thể không chú ý chứ!” Bành Kinh Nghê cười khổ lắc đầu.
Hai người ở đây nói chuyện có vẻ rất vui vẻ, một đám đệ tử và trưởng lão của Nam Hải Kiếm Các đứng phía sau lại không hòa hợp như vậy, trong mắt rất nhiều người đều lộ ra địch ý.
Lý Thanh Sơn không chỉ phá hoại kế hoạch của Nam Hải Kiếm Các, còn khống chế Vu Vô Phong làm nô bộc bên cạnh mình, buộc chủ nhân Kiếm Các dẫn mọi người đến Cự Hạm Đảo xa xôi này, tâm trạng của họ đương nhiên sẽ không tốt.
Trưởng lão lớn tuổi hơn một chút nên có thể không để lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài, đệ tử trẻ tuổi sẽ không có năng lực khống chế tính khí tốt như vậy, nếu như không phải Bành Kinh Nghê nhanh chóng tỏ rõ thái độ, chỉ sợ có người sẽ nhịn không được đi châm chọc khiêu khích Lý Thanh Sơn, lại sinh ra nhiều trắc trở trong cuộc sống.
Vu Vô Phong thấy vậy, âm thầm gật đầu, nhìn hành động của Bành sư đệ đã có vài phần dáng dấp của vị đại sư huynh này.
“Đại nhân.
” Kê Khinh Vũ ở một bên cẩn thận gọi một tiếng.
“Để ngươi chờ lâu rồi, bọn ta sẽ qua liền đây!” Lý Thanh Sơn và Tiểu An đi lên đài cao, chắp tay nói: “Ngưỡng mộ đại danh Trường Phong Vương từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt một lần, quả nhiên danh bất hư truyền, mấy ngày nay phải quấy rầy ngài rồi.
”“Dã Nhân Vương đại giá quang lâm, Vân Phàm tông rất vinh hạnh.
Xin vui lòng chờ một lát, hàng hóa lần này thực sự là không ít!”Kê Trường Phong khách sáo đáp lễ, coi Lý Thanh Sơn ngang hàng mà đối đãi.
“Tuy là đồ đạc rất nhiều, nhưng hình như cũng không có vật gì đặc biệt đáng giá.
”Những hàng hóa trên lưng cá kình này đương nhiên có giá trị liên thành đối với người tu hành bình thường, Lý Thanh Sơn cũng không để ý lắm, hắn đương nhiên biết, hàng hóa thật sự có giá trị sẽ không để ở bên ngoài, mà là ở trong Tu Di chỉ hoàn và túi bách bảo.
Vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Đường đường là hai vị đại tu sĩ và nữ vương giao nhân, chẳng lẽ chỉ muốn đến xem những món hàng thông thường này sao?