Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1375 - Chương 1384: Bộc Bạch

Chương 1384: Bộc Bạch

Nếu là người bình thường, dù không cần Vu Vô Phong thì cũng sẽ không buông tha hắn một cách đơn giản, sợ sau khi hắn vượt qua thiên kiếp thứ ba thì sẽ trả thù.

Nhưng Lý Thanh Sơn không sợ, khí phách chí khí bắt nguồn từ sự tự tin tuyệt dối, chờ sau này hắn vượt qua thiên kiếp thứ ba, dù Vu Vô Phong trở mặt thành thù thì cũng chỉ là đánh giết một quyền mà thôi.

“Chỉ mong không phải là trả thù.

”Lý Thanh Sơn cười nói, hắn tin vào ánh mắt của mình.

Thân là một thiên tài kiếm tu, Vu Vô Phong cũng không phải loại tiểu nhân như vậy.

Nếu là Thiên Phì Lang Quân hoặc là ma tu nào khác ở vị trí này thì hắn sẽ không làm vậy rồi, dù hứa hẹn thì có lẽ cũng là dọa dẫm.

“Chắc chắn là không, ta có thể lấy kiếm tâm của mình ra thề, chắc chắn sẽ không thành kẻ địch của ngươi! Thật ra chúng ta vốn không nên là kẻ địch, thật sự là do duyên phận ý trời trêu ngươi.

Chẳng qua điều này cũng chưa chắc là chuyện xấu, dù ta nóng lòng quay về Nam Hải Kiếm Các nhưng thật ra tỷ lệ độ kiếp thành công cũng không lớn lắm, được đòn cảnh cáo này nên được mài giũa nhiều hơn, có lẽ ngược lại còn là may mắn của ta.

Ta chỉ hi vọng đến lúc chúng ta có thể luận bàn ngang hàng thì không cần gọi ngươi là vương thượng nữa.

”Vu Vô Phong bộc bạch từ tận đáy lòng.

Nếu xóa bỏ mâu thuẫn giữa đôi bên thì những chuyện mà Lý Thanh Sơn làm ở Vụ Châu như hàng phục động chủ Dã Nhân Sơn, càn quét quần ma Nam Cương, đại phá Vạn Độc giáo, giết chết mười vạn vu dân Thực Cốt.

tất cả đều là chuyện hắn muốn làm mà không làm được.

Dù hắn vượt qua thiên kiếp thứ ba, trở thành một đại kiếm tu thì cũng không thể hàng phục Vạn Độc lão tổ, cũng không dám tùy tiện kết thù với Thực Cốt Vu Vương.

Nếu có thể lựa chọn, hắn rất sẵn lòng kết giao với Lý Thanh Sơn.

“Được, thật ra ta cũng không muốn đạp trên người khác mà làm mưa làm gió, chẳng qua có vài người, ngươi không giẫm hắn thì hắn cũng không coi ngươi là người!”Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, bởi vì từng cưỡi trên lưng Ngưu Ca nên hắn không muốn cúi đầu với bất kỳ ai.

Cũng vì từng chứng kiến sức mạnh của Ngưu Ca nên hắn biết rõ chín tầng trời xa xôi nhường nào, vì thế hắn khó mà hình thành cái gọi là tâm thái cường giả coi phàm nhân như giun dế.

Nhìn từ trên chín tầng trời thì hắn cũng chỉ là một con kiến hơi cường tráng, mới vừa có chút sức mạnh đã tự cho là ghê gớm, túm 258 vạn, tự mình cũng cảm thấy mất mặt.

Đây là hành động bắt nguồn từ chơi mạt chược, dùng để hình dung một người tự nhận là đáng gờm, trâu bò.

Chỉ nói mấy câu bình thường trước mặt nữ vương giao nhân mà đã bị cho là điên rồ.

Chỉ gọi Chúc Diễm một tiếng đạo hữu mà đã bị trào phúng trắng trợn, đến cùng là ai điên?Vu Vô Phong cảm thấy xấu hổ, nếu lúc trước hắn có thể giao lưu một hồi với thái độ bình đẳng thì chuyện sẽ không đến bước này.

Hắn cũng tự cậy mình mạnh, lại chiếm ưu thế nên địa hình nên không thèm để Lý Thanh Sơn ở trong mắt, còn trách Lý Thanh Sơn phá hoại kế hoạch ở Dã Nhân sơn.

Cuối cùng, khi bị đạp ở dưới chân rồi thì mới muốn kết giao với hắn, có thể coi là ứng với câu nói này của Lý Thanh Sơn.

“Ngươi đi xuống cho ta!”Lam trưởng lão giận tím mặt.

“Ta đâu có nói ngươi, được rồi, vậy thì xuống!”Lý Thanh Sơn chợt nhận ra, đứng trên đầu Lam trưởng lão và nói như vậy chẳng khác gì chỉ tên trọc mà mắng hòa thượng, khiến trưởng lão nằm không cũng trúng đạn.

“Quả nhiên lời đồn là sự thật, bây giờ tu vi của hắn còn mạnh hơn một chút so với dự đoán của ta, đúng là thiên tài kiếm tu.

Đệ tử như vậy thì ai có thể khinh thường mà từ bỏ chứ, nếu trong chúng ta có một truyền nhân như vậy, chỉ sợ Lý Thanh Sơn đưa ra điều kiện gì thì cũng phải đáp ứng, thế cũng đã đủ bảo đảm Vân Phàm tông uy phong ngàn năm không ngã.

Diệp Đoạn Hải phải đau đầu rồi.

”Kê Trường Phong suy nghĩ, rồi liếc mắt ra hiệu với Kê Khinh Vũ.

Kê Khinh Vũ lập tức bay lên:“Tại hạ Kê Khinh Vũ, phụng lệnh tông chủ đến mời ba vị lên đài cao.

”Nói xong lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Tiểu An một cái, sau khi đối diện với đôi mắt âm u sau mặt nạ đồng thau thì lập tức rời ánh mắt.

Lý Thanh Sơn bỗng nhìn lại thì thấy một ánh kiếm khoáng đạt như tinh tú dâng lên từ mặt biển, còn có mấy chục ánh kiếm kết thành kiếm trận theo sát ở phía sau.

“Xem ra sư phụ ngươi vẫn rất quan tâm ngươi.

”Lý Thanh Sơn cười rồi nói với Vu Vô Phong.

Vu Vô Phong nắm chặt chuôi kiếm theo bản năng, “ừ” một tiếng nhỏ đến mức không thể nhận ra, kia thật sự là sư phụ của hắn!Dường như ánh kiếm khoáng đạt tựa tinh tú kia cũng để ý tới sự tồn tại của Vu Vô Phong, bỗng tăng tốc tựa như một tinh tú băng cắt ngang bầu trời, kéo theo một chiếc đuôi ánh sáng thật dài, chạy như bay tới.

Tất cả mọi người trên bờ biển đều ngẩng đầu lên, ngóng nhìn tinh tú này giáng lâm.

Hào quang óng ánh nhanh chóng bành trướng trong tầm nhìn, chỉ chớp mắt một cái mà tinh tú đã đáp xuống, hóa thành một nam tử trung niên.

Hắn có một bộ râu màu xám đen, người mặc áo khác, đầu đội cao quan, đều được tổ điểm bằng hoa văn màu vàng đậm, vạt áo dài trùng điệp ở trước ngực, ôm lấy một thanh trường kiếm cổ xưa.

Cả người và kiếm đều tỏa ra khí tức sát phạt lẫm liệt, đây không phải ai khác ngoài chủ nhân Kiếm Các Diệp Đoạn Hải.

“Sư phụ!”Vu Vô Phong tiến lên vài bước rồi quỳ một gối xuống, tay phải chống kiếm.

“Đứng lên đi!”Diệp Đoạn Hải nghiêm túc đến mức gần như lạnh lùng, ngay cả ý đỡ Vu Vô Phong cũng không có, nhưng Phân Hải kiếm ở trong lòng lại vang lên tiếng rung rõ ràng, cho thấy nội tâm hắn không hề bình tĩnh.

“Đệ tử vô năng, phụ sự kỳ thác, xin sư phụ trách phạt!”Vu Vô Phong cúi đầu, Bạch Hồng kiếm trong tay lấp lóe bạch quang.

“Tu vi khá tốt, ngươi cũng không để uổng phí thời gian mấy năm này, chờ trở lại tự mình tới Kiếm Hình các lĩnh phạt.

”“Vâng!”Vu Vô Phong đứng dậy.

Lúc này Diệp Đoạn Hải mới rời mắt khỏi đệ tử mình, thậm chí vị đại kiếm tu tràn đầy khí chất quyết tuyệt này không hề lãng phí một giây nào để nhìn Cộng Uyên và Kê Trường Phong, lập tức khóa chặt ánh mắt vào Lý Thanh Sơn.

“Ngươi chính là Lý Thanh Sơn?”Lý Thanh Sơn cảm thấy nơi bị tầm mắt của hắn lướt qua như bị mũi kiếm cắt trúng, vì khoảng cách của hắn và Diệp Đoạn Hải chỉ còn có mười bước.

Dù cho đối với kiếm khách bình thường mà nói thì khoảng cách này đã đủ trí mạng, chớ nói chi trước mặt chính là đại kiếm tu hiếm có trong thiên hạ.

Kiếm tu lấy kiếm làm tâm, ngay cả nguyên anh cũng là kiếm anh.

Đánh giết chi đạo, ngạo quyết thiên hạ.

Khi tu vi ngang nhau thì gần như kiếm tu hoàn toàn có thể đánh bại những tu sĩ khác.

Tựa như có một thanh danh kiếm tuyệt thế đang được đặt ngang ở cổ Lý Thanh Sơn, chỉ cần dùng một suy nghĩ thì chính là đầu một nơi thân một nẻo.

Mà Lý Thanh Sơn tin rằng Diệp Đoạn Hải cực kỳ muốn làm như vậy, không có ai thích bị uy hiếp, hơn nữa còn là bị một kẻ yếu uy hiếp.

Lý Thanh Sơn vô cùng vui mừng vì lúc trước đã khai chiến với Vạn Độc lão tổ, mà không phải là vị ở trước mặt, chỉ e rằng người này sẽ tự bạo kiếm anh không chút do dự, đồng quy vu tận với mình.

“Không sai.

”Lý Thanh Sơn bình tĩnh không sợ mà đối mặt, trên mặt vô thức hiện ra ý cười.

Nếu nói cảm giác đối diện với nữ vương giao nhân khiến Linh Quy vô cùng thoải mái, hiện tại chính là tình huống mà Hổ Ma thích nhất, kẻ địch mạnh mẽ, ẩn giấu sát cơ, uy hiếp trí mạng.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lý Thanh Sơn, Diệp Đoạn Hải biết chuyện này phiền phức rồi.

Với sự từng trải nhiều năm như vậy của hắn, liếc mắt một cái đã nhìn ra Lý Thanh Sơn này là một người dũng cảm quyết đoán hiếm có trên đời, bình thường không bị sinh tử uy hiếp.

Mà trong lời nói này thì hắn lại phát hiện chuyện kinh ngạc hơn:“Người này cũng không sợ chiến đấu với ta, thậm chí còn có chút khát vọng loáng thoáng!”Đây không phải là chuyện có thể giả vờ, nhưng một tu sĩ thiên kiếp thứ hai đối mặt với một đại kiếm tu mà có thể duy trì chiến tâm đã là cực kỳ hiếm thấy.

Tình huống chiến ý càng ngày càng dồi dào này là thế nào đây, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết, hay là có sức mạnh gì?Kế hoạch của Diệp Đoạn Hải là trực tiếp khống chế Lý Thanh Sơn, rồi tìm ra Huyết Thệ Thư.

Đơn giản trực tiếp! Dù không thể khống chế Lý Thanh Sơn kịp thời, hắn cũng không tin có người không quý tính mạng của mình, cùng lắm thì liều mình đồng quy vu tận.

Nhưng khi thấy biểu cảm của Lý Thanh Sơn thì hắn không khỏi do dự một hồi.

Tuy nhiên điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt, tâm thần của hắn lập tức khôi phục sự bình tĩnh, gần như là lạnh lẽo, thậm chí còn bỏ qua sự quan tâm đối với đồ đệ yêu quý để tránh bị loạn, dùng lý trí tuyệt đối để xử lý chuyện này.

Phân Hải kiếm gần như sắp ra khỏi vỏ, đại chiến hết sức căng thẳng!Bỗng một bóng người đứng ra ngăn cách hắn và Lý Thanh Sơn.

“Sư phụ, xin hãy cân nhắc!”Sau khi Vu Vô Phong được Lý Thanh Sơn hứa hẹn thì toàn thân ung dung hơn nhiều, đồng thời cũng quyết định không thể để Nam Hải Kiếm Các trở thành địch với Lý Thanh Sơn, chỉ có hắn mới biết đây sẽ là một kẻ địch khủng bố thế nào.

Diệp Đoạn Hải nhíu mày một cái, biết rõ đồ đệ chỉ có sư phụ, xưa nay vị đệ tử này không phải hạng người ham sống sợ chết, sẽ không vì tính mạng của mình gặp nguy hiểm mà không dám đánh cược một lần.

“Rất tốt.

”Diệp Đoạn Hải tiếc chữ như vàng mà phun ra hai chữ, sau đó xoay người bước về phía đài cao.

Chuyện này liên quan đến đệ tử của hắn, thậm chí là tương lai của toàn bộ Nam Hải Kiếm Các, sau khi được nhắc nhở rõ ràng như thế thì hắn cũng không bảo thủ, nhất định phải đánh cược, chuẩn bị nghĩ biện pháp đối phó.

Nhìn thế cuộc thì dù sao Lý Thanh Sơn và Vu Vô Phong cũng ở ngay đây, chuyện sẽ không thể tệ hơn được, hắn tự tin về điều này.

Tầm mắt của hắn thoáng dừng lại trên người Tiểu An một hồi, dĩ nhiên đoán được thân phận của nàng, cũng cảm nhận được một cố kiếm ý cao thâm biến hóa thất thường.

Với tuổi của nàng thì không thể có kiếm ý như vậy, lại nói nàng cũng không phải kiếm tu, lẽ nào là cất giấu một thanh bảo kiếm.

Cảm giác của hắn rất chuẩn nhưng cũng không phát hiện sự tồn tại của Thí Phật kiếm, sau khi Lý Thanh Sơn từ bỏ kiếm đạo thì dứt khoát cho Tiểu An luyện hóa Tam Tuyệt Thư, tăng thêm sức mạnh cho thanh kiếm kia.

Bình Luận (0)
Comment