“Tên tiểu tử nhà người, đứng trên lưng lão phu thì cũng thôi đi, lại dám đứng trên đầu ta, có biết kính trọng người già không hả?”Lý Thanh Sơn hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra là do cá voi xanh to lớn ở dưới chân nói chuyện, thế là không khỏi cười nói:“Kính trọng người già là ý nghĩ của nhân loại, nếu dùng tuổi thọ để luận bàn cao thấp thì yêu tộc đã đứng đầu chúng sinh rồi.
Sao đạo hữu lại chịu đựng để dị nhân điều động, mà không học theo Đại Kình Ngư Vương ngao du biển sâu.
”“Hừ, miệng lưỡi sắc nhọn, đợi đến lúc Hải Thị mở ra thì lão phu phải tranh tài với ngươi, so sức lực một lần!”Lam trưởng lão không quá cam lòng mà nói.
“Được!”Trong lòng Lý Thanh Sơn biết có lẽ là do Cộng Uyên ra lệnh, muốn dò xét thực lực chân chính của hắn, chỉ dựa vào hư danh thì không áp chế được nàng.
Chẳng qua hắn đã tỏ rõ một chút địch ý đối với Thôn Hỏa nhân tộc, nên nàng không tiện đích thân ra tay.
Để cho Lam Kình yêu soái ra tay mà cũng chỉ nói là tranh tài, chứ không phải đối nghịch.
“Hừ, vậy thì thử xem! Còn nhỏ tuổi mà cũng dám trên danh Đại Kình Ngư Vương ở ngoài miệng, ngươi có biết dáng vẻ Đại Kình Ngư Vương như thế nào không?”Mặc dù bản năng Lam trưởng lão cảm thấy Lý Thanh Sơn khó đối phó, nhưng nghe hắn đáp nhanh chóng như vậy thì trong lòng vẫn run lên.
“May mắn từng được nghe một khúc kình ca.
”“Ồ, ngươi thật may mắn.
”“Ngươi cũng may mắn!”“Hừ, đương nhiên ta đã từng nghe kình ca rồi!”“Ta cũng đâu nói chuyện này.
”“Thế là chuyện gì?”“Là chuyện gặp được ta.
”“Vậy mà tính là may mắn gì?”“Sau này ngươi có thể nói với người khác rằng từng được cõng ta, còn tán gẫu với ta, người khác nhất định sẽ khen ngươi một câu, thật may mắn!”“Thằng nhóc thối, dám đùa giỡn ta hả, có tin bây giờ ta ném ngươi xuống không!”“Ai đùa giỡn ngươi chứ, ta nói thật đó.
”“Nghiêm túc…”Lam trưởng lão hơi sửng sốt, vì hắn nghiêm túc như đang nói một sự thật hiển nhiên sẽ xảy ra, tựa như chuyện mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, hay thủy triều lên xuống trên biển rộng vậy:“Ôi! Suýt chút nữa bị ngươi dọa rồi, nhóc con nhà ngươi chờ đó cho ta!”Lý Thanh Sơn cười ha hả, tiếng cười vang vọng toàn bộ vịnh.
Vì hắn và Lam trưởng lão truyền âm nói chuyện với nhau nên tất cả mọi người đều không biết hắn đang cười cái gì, ai nấy cũng nhìn hắn đầy kinh ngạc, không biết hắn cười chuyện gì.
Khi bầy cá voi tới gần biển thì sắc trời đã tối hoàn toàn, bầu trời sao trên biển vô cùng sáng lạn, từng đám mây lớn tựa như những hòn đảo trên biển sao, chốc chốc lại che khuất mặt trăng, tạo nên một vùng tối tăm.
Trên bờ biển hay thậm chí toàn bộ Tam Phàm thành đều không có một ánh lửa nào, do tính cách giao nhân ghét lửa, châm lửa ở ngay trước mặt giao nhân là một loại bất kính.
Lúc đầu chỉ người tham gia Hải Thị không được làm vậy, sau đó trên Cự Hạm đảo cũng hình thành nên truyền thống này luôn.
Mỗi khi đến lúc diễn ra Hải Thị là toàn bộ đảo đều không được dùng lửa.
Nhưng bên trong vịnh lại là một vùng sáng lấp lánh, có một đàn cá biển bơi qua bơi lại trong làn nước trong suốt màu xanh đậm.
Toàn thân chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ màu xanh nhạt, ngàn vạn con sứa cũng tỏa ra tia sáng màu xanh thăm thẳm, chìm nổi trong nước biển.
Ngoài ra còn có cả quái ngư với cái đầu mọc ra xúc tu, còn có con tôm như đom đóm, bơi lượn qua lại lấp lánh tựa như gắn một ngôi sao vào trong nước biển, chiếu rọi biển rộng cực kỳ mỹ lệ.
Mà trên lưng con cá voi càng chói mắt hơn, đó là những viên minh châu trang hoàng lộng lẫy cho biển sâu ở trong chiếc giỏ được làm từ san hô và hải tảo, tản ra ánh sáng trắng tinh ôn hòa, còn có những chuỗi ngọc năm màu, đua nhau khoe sắc.
Thứ hấp dẫn người ta nhất là một núi san hô to cỡ một ngọn núi giả, không ngừng biến ảo màu sắc khiến cho người ta hoa mắt.
Những con cá voi to lớn như đang gánh vác trân bảo của toàn bộ thế giới, tranh giành với mặt trăng và ngôi sao trên bầu trời.
Trên mặt biển cũng có từng làn mây mù bay lên, nhóm giao nhân cưỡi mây đạp gió, chuyển những món hàng biển lách cách đầy trên lưng cá voi sang đám mây mềm mại, sau đó trôi về bãi cát theo gió biển.
Mặc dù giao nhân có thể biến ra đôi chân, nhưng đa số họ đều không quen cảm giác đuôi cá tách ra.
Đệ tử Vân Phàm tông tiến lên tiếp nhận, phụ trách phân loại và kê khai hàng hóa vào trong sổ, sau đó lại chuyển đến Thiên Nhai Hải Các trên Tiểu Vân Phàm sơn, để mọi người lựa chọn.
Những cái hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất lại là những nữ giao nhân xinh đẹp kia, mỗi nàng ấy đều là mỹ nhân do tạo hóa ban tặng, nhưng mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Không nói đến lễ pháp nhân gian, nói cười không kiêng dè, nhưng không có cảm giác phóng đáng mà có vẻ cực kỳ thuần khiết.
Bên dưới mây mù vờn quanh, trong bảo quang chiếu rọi, vịnh này như thể trở thành tiên cảnh.
Đừng nói đám phàm nhân nhìn đến sững sờ, dù cho là tu hành giả thì cũng không thể rời tầm mắt.
Lý Thanh Sơn quen nhìn cảnh đẹp mà cũng phải than thở theo, đám dị nhân từng tự xưng “thần nhân” vào thời thượng cổ thật sự không phải là mèo khen mèo mèo dài đuôi, họ thật sự giống như thần nhân ở trong mắt phàm nhân!Đặc biệt là những bộ tộc như Dạ Du nhân, Thôn Hỏa nhân và giao nhân, họ bẩm sinh đã có sức mạnh và tuổi thọ vượt xa phàm nhân thì thôi đi, ngay cả vẻ ngoài cũng đều hoàn mỹ đến rối tinh rối mù, có thể khiến người ta không thấy những đặc thù dị tộc kia, thậm chí còn biến thành một kiểu phong tình đặc biệt.
Dù mỹ nữ nhân loại có thể sánh với họ về vẻ ngoài, nhưng về mặt khí chất thì vẫn thua kém trăm triệu lần.
Nếu bàn về giá trị thì những nữ giao nhân này đúng là “hàng hóa” quý giá nhất ở đây, nếu bán một nữ giao nhân đến Long Châu thì giá trị chắc chắn lớn hơn hàng hóa mà một con cá voi vận chuyển.
Nước mắt của các nàng có thể hóa thành giao châu quý giá, đôi mắt của các nàng có thể chế tạo thành Ngưng Bích Châu giá trị liên thành, vảy của các nàng là dược liệu quý giá, ngay cả đuôi cá của các nàng cũng là mỹ vị tối cao, là món ăn không thể thiếu trong thịnh yến của Hoàng đình.
Vì để được nếm món thịt giao ngon nhất mà một vài thực khách sành điệu nhất đã giam cầm nữ giao nhân trên mâm gỗ đặc chế, sau đó lại dùng băng đao cực sắc bén cắt từng miếng thịt cực kỳ mỏng, không thêm bất kỳ gia vị gì mà ăn ngay lập tức.
Băng đao tỏa ra khí lạnh sẽ đông cứng vết thương, không để chảy máu.
Nữ giao nhân buộc phải tỉnh táo, không chỉ phải chịu nỗi khổ lăng trì mà còn phải chịu sự thống khổ to lớn về mặt tinh thần.
Những tiếng khóc thảm thiết tuyệt vọng hòa vào tiếng nước mắt rơi lên mâm ngọc, đó là bản nhạc đẹp nhất thế gian.
Sau đó lại thưởng thức thân thể và dung nhan tuyệt đẹp của các nàng, để thực khách có được nhiều tầng thưởng thức về vị giác, thính giác và thị giác, món ăn này tên là “Minh Nguyệt Lưu Châu”.
Lúc đó Lý Thanh Sơn nghe xong mà không khỏi cảm khái:“Nếu không có tâm địa sắt đá thì sao mà ăn được, chớ nói chi là thưởng thức.
”Như Tâm lại nói:“Đồng loại cực kỳ đói bụng còn muốn ăn lẫn nhau, huống chi là dị tộc.
Ngoài trừ những chủng tộc Thôn Hỏa nhân, Cự Mộc nhân.
không ăn thịt, đám thần nhân thượng cổ cũng có một pháp pháp thuật ăn thịt người đấy! Còn có một loại chuyên ăn hài nhi mới hình thành trong bụng người mẹ, tên là Tử Hà Xa Phu.
Đơn giản là thắng làm vua thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé thôi.
”Tuy dị nhân và nhân loại đều có một chữ “nhân”, nhưng mối thù hận giữa hai bên cực sâu, vượt xa hơn hẳn yêu tộc ăn thịt người nhiều nhất.
Có lẽ là vì yêu tộc ăn mà không nhiều đạo lý như vậy, bị giết bị ăn cũng là tình trạng bình thường.
Điều làm Lý Thanh Sơn ngạc nhiên hơn là thái độ của Như Tâm, có câu nói là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng nàng lại lạnh nhạt một cách kỳ lạ đối với giao nhân, dường như không coi mình là giao nhân, đồng thời cũng không coi mình là nhân loại.
Nghĩ tới đây, Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn một vòng trên bờ biển, vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng Như Tâm.
Họ tách ra hành động, vì thế hiện tại hắn cũng không biết nàng đang ở đâu, chỉ là hắn cũng không lo lắng, có Vạn Độc lão tổ bảo vệ thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.
Mà thời gian giao nhân Hải thị không cố định, ngắn thì một đêm mà lâu thì mấy ngày, e rằng thời gian lần này sẽ khá dài vì Cộng Uyên đích thân tới, thế nên cũng không sợ bỏ lỡ.
“Tiểu tử, đến bờ rồi mà ngươi còn không xuống?”Lam trưởng lão nổi nóng, còn đong đưa chiếc đuôi tạo nên sóng thần.
Cộng Uyên đã dẫn đầu các trưởng lão xuống khỏi lưng cá voi, giờ đang hội ngộ với Kê Trường Phong ở trên đài cao, thỉnh thoảng hai người đó lại liếc mắt nhìn về phía này.
Hiện tại, trên lưng một con cá voi xanh to lớn chỉ còn mỗi mình Lý Thanh Sơn đứng, dường như đang đợi gì đó.
Hắn nở nụ cười tươi với Kê Trường Phong và Cộng Uyên, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi xuống rồi vỗ vỗ cái đầu bóng loáng của Lam trưởng lão.
“Ngài đừng nóng nảy, ta đợi người mà!”“Này, tiểu tử nhà ngươi thật sự coi ta là vật cưỡi của ngươi à, mau cút xuống cho ta!”Nếu không phải Lam trưởng lão sợ quấy nhiễu Hải thị thì hiện tại đã muốn đại chiến ba trăm hiệp với Lý Thanh Sơn rồi.
Họ đang nói chuyện thì có một bóng người bay tới từ chân trời phía Vân Sơn, mục tiêu chính là cái đầu của Lam trưởng lão.
“Ta xem còn ai dám đến, ồ, tiểu nha đầu đẹp ghê!”Lam trưởng lão kinh ngạc một lúc, quên luôn cả nổi giận, tùy ý để Tiểu An đáp xuống đầu hắn.
“Kia là…”Trong con ngươi của Kê Trường Phong lóe lên một vệt sáng.
Khi còn trẻ hắn cũng chăng hoa khắp nơi, cực kỳ phong lưu.
Đến cái tuổi này, tuy đã quăng suy nghĩ này lên chín tầng mây từ lâu, nhưng cũng tự nhận là từng duyệt vô số mỹ nhân, sẽ không có cảm giác kinh diễm gì nữa, vậy mà giờ phút này cũng không khỏi cảm thán trong lòng:“Không ngờ thiên hạ còn có mỹ nhân như thế, sao mà Cửu Châu nhiều nhân tài vậy!”Kê Khinh Vũ và đám tu hành gia có tu vi định lực kém càng nhìn đến sững sờ, không thể rời mắt.
Các nữ giao nhân mỹ lệ là đương nhiên, nhưng so sánh với nàng thì cũng chênh lệch tựa như minh châu và trăng sáng, không thể nào tranh giành được.
Trên người nàng không có bất kỳ trang sức gì, đơn giản như chỉ có hai màu đen trắng, tóc đen mắt đen, da trắng đồ trắng, thế nhưng lại hơn một bậc so với nữ vương giao nhân.
“Nàng chính là Tiểu An, tiếng rồng ngâm lúc nãy phát ra từ miệng nàng, nghe nói còn trẻ hơn Lý Thanh Sơn, hiện tại vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà tu vi như thế thì thật sự là khủng bố.
Tuy rằng phần lớn nhân loại đều tầm thường, nhưng trong trăm triệu người lại ngẫu nhiên có một kỳ tài, khiến cho thần nhân cũng không sánh kịp, vì thế mới có thể thống nhất Cửu Châu.
”Cộng Uyên thầm nghĩ:“Chẳng qua là đệ tử Phật môn thôi, chẳng lẽ cũng tu mị hoặc thuật sao? Nhưng lại không giống mị thuật đơn giản.
”Tuy Chu Nhan Bạch Cốt Đạo bao hàm rất nhiều pháp môn luyện đan luyện khí, nhưng cũng không có mị thuật, nó diễn hóa ra sinh tử đạo, sắc không hỗ tương, chu nhan làm sắc, bạch cốt làm không.
Hai chữ “chu nhan” ẩn chứa nhan sắc cực hạn nhân gian, thế mới có thể làm nổi bật bạch cốt không tướng mạo.
Không phải mị thuật mà lại vượt xa mị thuật, bắt nguồn từ bản chất, nhắm thẳng vào bản tâm.
“Gia hỏa của Kiếm Các chậm quá, có lẽ lại là cái gọi là ra oai phủ đầu.
Hừ, lẽ nào là ta cầu xin ngươi sao? Có bản lĩnh thì ngươi đừng đến!”Lý Thanh Sơn tìm một cái mặt nạ bằng đồng thau ra để Tiểu An đeo, rồi lại quay lên trời mà gào:“Vu Vô Phong!”Nam Hải Kiếm Các vốn là một nước đi nhàn rỗi của hắn, dù sao hắn cũng không cầu mong chủ nhân Kiếm Các giúp đỡ gì nên không tới làm phiền hắn thì càng tốt.
Vu Vô Phong đứng thẳng trên trời cao, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Nam Hải Kiếm Các, nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng có ánh kiếm bay tới.
Khi nghe thấy Lý Thanh Sơn kêu gào thì đành lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hóa thành một đạo bạch quang đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, nhưng cũng không đáp xuống thân cá voi, chắp tay nói:“Vương thượng có gì sai bảo?”“Cứ chờ như thế cũng không được việc, vị lão huynh ở bên dưới không bằng lòng.
Nếu sư phụ ngươi muốn đến thì tự nhiên sẽ đến, chúng ta lên bờ trước đi!”Lý Thanh Sơn nói.
“Vâng.
”Vu Vô Phong đáp lại.
“Ngươi là Vu Vô Phong!?”Lam trưởng lão giật mình nói, tuy rằng chỉ gặp một lần vào nhiều năm trước nhưng bất kể là ánh kiếm Bạch Hồng, hay là mái tóc trắng kia đều để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
“Từ biệt mấy năm, không ngờ Lam trưởng lão còn nhớ ta.
”Vu Vô Phong mỉm cười khẽ.
Sau khi Tiểu An đeo mặt nạ xong, khiến mọi người thất vọng tràn trề thì sự xuất hiện của Vu Vô Phong lại lập tức gây nên náo động lớn hơn.
“Quả nhiên là hắn, Bạch Hồng kiếm khách Vu Vô Phong!”“Không phải hắn đã phản bội Nam Hải Kiếm Các sao? Sao còn dám tới Nam Hải!”“Tin tức của ngươi quá lạc hậu rồi, đó là kế hoạch của Nam Hải Kiếm Các, để hắn tới cướp đoạt Dã Nhân sơn.
Chẳng qua không ngờ lại bị Lý Thanh Sơn này đánh một đòn chặn ngang, không chỉ không lên làm Dã Nhân Vương được, mà còn kéo cả chính mình vào đó.
”Vu Vô Phong nghe những tiếng nghị luận mà thở dài trong lòng, tiếp tục ngoái đầu nhìn lại, có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc trong đám tu sĩ Nam Hải ở trên bờ biển.
Lúc nãy hắn không muốn đáp xuống cũng là bì dưới này có quá nhiều người quen, giờ phút này ngược lại cũng thản nhiên, đứng chắp tay xa xa, coi như đã chào hỏi.
Gần như tất cả tu hành giả đều đáp lễ từ xa xa, nếu bàn về tên tuổi trong tu hành đạo ở Nam Hải thì tên tuổi Vu Vô Phong vang dội hơn Lý Thanh Sơn nhiều.
Thiên tài tuyệt thế năm xưa, trên người có pháp bảo Bạch Hồng kiếm, một mình vung kiếm ngao du Nam Hải, danh tiếng có một không hai một thời.
Sau đó hắn phản bội lại Nam Hải Kiếm Các, trở thành đại động chủ của Dã Nhân Sơn, lại càng tăng thêm sắc thái truyền kỳ.
Tối nay hắn quay về Nam Hải, ánh kiếm Bạch Hồng vẫn như cũ, mà tu vi thì đã nâng cao một bậc, gần như còn cách thiên kiếp thứ ba một bước.
Đây vốn nên là một chuyện thật đáng mừng, nhưng lại chịu quản chế của Huyết Thệ Thư mở trở thành nô bậc của người khác, sao lại không khiến người ta cảm khái thổn thức cho được.
Một vài bằng hữu cũ của Vu Vô Phong nhìn thấy hắn nên tiến lên, nhưng thấy hắn gọi Lý Thanh Sơn là vương thì lại lặng lẽ đứng ở phía sau hắn, tất cả đều dừng bước do dự không tiến lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thà rằng chính mình không thấy cảnh này còn hơn.
“Nhân duyên của Vô Phong ngươi ở Nam Hải rất khá đấy.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Bẩm báo vương thượng, đừng thấy ta hiện tại như vậy, chứ ta cũng từng là kiếm hiệp đấy! Từng cứu người từ tai họa dầu sôi lửa bỏng bằng thanh trường kiếm ba thước này.
”Vu Vô Phong nói, sau khi trải qua đủ loại chuyện thì hắn đã tâm phục khẩu phục đối với Lý Thanh Sơn.
Đặc biệt là kết cục của Vạn Độc lão tổ khiến hắn thấy rất sảng khoái, cũng không còn địch ý với Lý Thanh Sơn.
Đây không phải là vì sợ sức mạnh của Lý Thanh Sơn.
Thân là một tên kiếm tu, nếu không có chút tính tình kiên cường thà gãy không cong, không màng sống chết thì tu vi của hắn không thể đạt tới mức này.
Hắn chịu phục bởi vì công nhận và khâm phục.
“Ừm, ta thấy ngươi không giống người trong ma đạo, yên tâm, dù sư phụ ngươi không đến thì sau này ta cũng sẽ giải trừ huyết thệ.
”Lý Thanh Sơn vỗ vỗ vai hắn, nhân vật như thế lại không chủ động trở thành địch với hắn, mà cũng không phải ma tu tội ác đầy trời.
Nếu có thể thì hắn cũng tình nguyện để người này tiếp tục tiến bước trên tu hành đạo.
“Thế thì.
Thế thì đa tạ vương thượng, nếu có thể may mắn vượt qua thiên kiếp thứ ba, tất cả báo đáp!”Vu Vô Phong sợ nhất là Lý Thanh Sơn dùng Huyết Thệ Thư áp chế hắn cả đời, bỗng nhiên được hứa hẹn thế này nên không khỏi ngẩn ra.
Biết người này chắc chắn không phải kẻ hứa suông, nên hắn không khỏi khâm phục lòng dạ của Lý Thanh Sơn.