Các trưởng lão thì quay sang nhìn nhau, quả nhiên danh hiệu Dã Nhân Vương của tên Lý Thanh Sơn này không phải hư danh.
Cộng Côn ra tay toàn lực mà còn chẳng dò xét được thực lực của tên kia, tựa như một hài tử nghịch ngợm quấy rầy người lớn khiến người ta phát bực, chỉ cần tát một cái thì hài tử nghịch ngợm chẳng còn nổi nửa cái mạng.
Ngoài nữ vương bệ hạ ra thì e rằng không còn đối thủ, lại còn trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không ngã xuống nửa đường thì tương lai chắc chắn là một vị đại tu sĩ, Cửu Châu nhiều kỳ tài biết bao!Cộng Côn đã rút lui trước khi nhận được mệnh lệnh, ngớ người ra một chốc mới hành lễ nói:“Vâng!”Hắn sợ hãi không thôi, trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau lúc đó, sát khí phả vào mặt hắn tựa như đối đầu với một con mãnh thú khủng bố nơi biển sâu.
Giờ phút này lấy lại tinh thần mới thấy cũng chỉ là một nam nhân tươi cười bình thường mà thôi, dựa theo tiêu chuẩn của giao nhân thì còn không được tính là anh tuấn, vậy mà lại có khí thế oai phong ngang tàng không thể khinh thường.
“Hừ, ta thân là đội trưởng đội cận vệ, ngại gì sống chết!”“Côn đại ngốc, ai bảo ngươi lên, còn không cút xuống cho ta!”Cộng Côn đang muốn đến canh giữ bên băng tinh vương tọa thì một giọng nói chợt vang lên trong đầu, biểu cảm của hắn càng ngày càng cổ quái, bởi vì giọng nói đó không phải của người bên ngoài, mà là của con cá voi to lớn ở bên dưới, không bực mình vì bị hắn đạp bị hắn đạp lên thân nên trực tiếp truyền âm đuổi người.
Con yêu soái Lam Kình này là vật cưỡi chuyên dụng của nữ vương giao nhân, từ nhỏ lớn lên ở Nam Hải.
Truyền thuyết kể rằng nó là con cháu của Đại Kình Ngư Vương, bây giờ đã hơn bảy ngàn tuổi, chứng kiến vô số lần đổi thay của Nam Hải giao nhân, đạt thiên kiếp thứ hai đỉnh phong.
Một khi nó vượt qua thiên kiếp thứ ba thì chính là thần thú hộ quốc của bộ tộc giao nhân, địa vị trong tộc cực cao, được gọi là “Lam trưởng lão”.
Tính tình vị Lam trưởng lão này rất nóng nảy, bình thường còn lâu mới cho người khác đứng trên lưng nó.
Hôm nay nữ vương đi ra ngoài, muốn nghị sư với các trưởng lão ở trên đường nên mới miễn cưỡng chở họ một đoạn đường.
Hiện tại Lý Thanh Sơn đứng ở trên lưng nó lâu như vậy, mà từ đấu đến cuối nó có chút phản ứng nào đâu, thế mà lại đuổi mình.
“Cộng Uyên, thâm sâu như biển, thực sự là cái tên rất hay!”Lý Thanh Sơn tiện tay quăng trả lại cái neo sắt cho Cộng Côn, Cộng Côn nhìn Lý Thanh Sơn bằng một ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, thế mà Lý Thanh Sơn đã quay đầu đi nói chuyện với nữ vương giao nhân.
Hắn đành leo xuống khỏi lưng cá voi, nhìn về phía đối mắt tựa như cái hồ nhỏ của con cá voi với vẻ mặt oán giận.
“Ài, nói ngươi ngốc mà không chịu thừa nhận, còn không nhìn xem cái neo sắt của ngươi kìa! Tuy tu vi tên tiểu tử này mới chỉ là thiên kiếp thứ hai, nhưng thực lực sâu không lường được, chỉ sợ ta cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi có gì mà bất mãn? Bản thân hắn là Bạch Ưng thống lĩnh của Ưng Lang vệ, sư phụ là tăng vương của Thiên Long thiền viện, chỉ cần gia hỏa này không trực tiếp trở thành địch của chúng ta thì hơi vô lễ xíu có sao đâu.
Chẳng lẽ ngươi nhất định vô cớ tạo ra một kẻ thù cho chúng ta sao?”Long trưởng lão lại truyền âm, nói trắng ra thì có lễ hay vô lễ còn nhìn thực lực.
Phàm nhân nói lung tung thì nên giết mấy kẻ để giáo huấn, còn Lý Thanh Sơn dù có leo lên lưng cá voi, hay hỏi tên nữ vương giao nhân thì cũng là chuyện đương nhiên.
Cộng Côn vừa cúi đầu thì thấy trên neo sát có thêm một dấu tay khiến lòng hắn run sợ.
Hắn nhặt được neo sắt này trên một chiếc chiến hạm to lớn chìm nghỉm, không biết tế luyện bao nhiêu lần thì mới biến thành kích cỡ này, cực kỳ kiên cố, vậy mà lại bị niết ra dấu vết.
Hắn lại liếc mắt nhìn về phía lưng cá voi, chỉ thấy thân hình nam nhân kia chợt như biến lớn bên dưới ánh sao.
“Cái tên Lý Thanh Sơn này có hơi bất bình thường rồi.
”Cộng Côn nói một cách lạnh như băng, mặc dù miễn cưỡng công nhận thực lực của Lý Thanh Sơn nhưng cũng không có nghĩa là có thể đối đãi bình đẳng với nhau.
“Vậy ngươi có thể gọi ta là Nhị Lang, ta đứng thứ hai ở trong nhà.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
Rõ ràng lời này có ý trêu đùa, khiến các trưởng lão đều lộ ra vẻ tức giận, trái lại nữ vương giao nhân vẫn giữ thần sắc lạnh tanh:“Lý Tiểu Nhị, vì sao ngươi lại cản đường ta, cản trở Hải thị?”Lý Tiểu Nhị?Lý Thanh Sơn nhéo nhéo cái mũi, không ngờ miệng nữ vương giao nhân này đúng là.
có hơi giống Như Tâm! Nhìn kỹ thì thấy, mặc dù nàng có khí chất lạnh lẽo tràn đầy uy nghiêm, nhưng đúng là ngũ quan hơi giống Như Tâm, chẳng lẽ nàng có quan hệ với Như Tâm?Chỉ thấy biểu cảm của Cộng Uyên càng ngày càng lạnh lẽo.
“Ồ, chỉ là một tiểu nhị nên nào dám ngăn cản đường đi của nữ vương bệ hạ, ta tới để dẫn đường cho ngài.
”Lý Thanh Sơn nghiêng người sang, khoát tay nói:“Mời ngài xem, đó chính là nơi tổ chức Hải thị, tên là Cự Hạm đảo.
Ba hòn núi lớn ở bên trên lần lượt là Vân Phàm sơn, Trung Vân Phàm sơn, còn có.
Cự Vân Phàm sơn…”Lý Thanh Sơn giới thiệu lưu loát từ Vân Phàm sơn cho đến Hải Thị, tất cả đều là nghe được từ Như Tâm, trong đó còn có rất nhiều sai sót.
Biểu cảm của tất cả giao nhân đều trở nên vô cùng kỳ lạ, họ đã tổ chức Hải Thị không biết bao nhiêu lần, còn cần một người ngoài đến giới thiệu sao.
Ngươi muốn giới thiệu thì tốt xấu gì cũng phải hỏi thăm đôi chút chứ, Cự Vân Phàm sơn là cái gì?Bỗng có tiếng hì hì vang lên, thì ra là một nữ giao nhân bật cười ra tiếng.
Sau đó nàng lập tức bị Đại Tế Ti trừng mắt liếc nhìn, nên đành vội vàng che miệng lại, nhưng khó nén được ý cười trong mắt:“Tên nhân loại này thật là to gan, dám ăn nói linh tinh như thế ở trước mặt nữ vương, mặc dù không quá anh tuấn nhưng cũng rất thú vị.
Hơn nữa, ngay cả cái tên Cộng Côn dữ dằn kia cũng không phải đối thủ của hắn.
”“Ngài lại nhìn vị kia xem, đó chính là chưởng môn Vân Phàm sơn, được gọi là Trường Phong Vương, sở trường là điều khiển một chiếc cờ Phi Liêm…”Lý Thanh Sơn nở nụ cười với nữ giao nhân kia rồi lại vươn tay chỉ về đài cao trên bãi cát, khiến khóe mắt Kê Trường Phong co rút một cái.
Mặc dù Lý Thanh Sơn không nói cấu hắn một câu nào, ngược lại còn tâng bốc hắn lên rất cao, ví dụ như Trường Phong Vương uy chấn Nam Hải, hay Bắc Việt Vương cũng phải nhường hắn ba phần gì đó.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy cáu kính không nói nên lời, hận không thể phất cờ Phi Liêm lên thổi bay tên kia trở lại Thanh Châu.
“Lý Thanh Sơn này…”Kê Khinh Vũ nói không nên lời, vẫn không khỏi cảm thấy khâm phục.
Người này có thể cười nói tự nhiên dù đứng trước mặt hai vị vương giả, cùng với vô số tu hành giả và giao nhân Nam Hải, thế mà khí thế cũng không hề rơi xuống hạ phong chút nào, đây đúng là Dã Nhân Vương.
“Câm miệng, chúng ta không cần ngươi giới thiệu, xuống mau!”Đại Tế Ti giao nhân nổi giận nói.
Lý Thanh Sơn nhìn lướt qua nàng một cái:“Lúc ta và nữ vương bệ hạ nói chuyện thì những người không liên quan chớ xen miệng vào!”“Ngươi!”Kê Trường Phong cảm thấy không thể tiếp tục như thế này nữa nên ho khan hai tiếng, chắp tay nói:“Cộng đạo hữu, lâu rồi không gặp! Còn có chư vị bằng hữu đường xa mà đến, lão phu không tiếp đón từ xa được, mời nhanh chóng nhập cảng! Còn có vị tiểu hữu này, cám ơn ngươi đã giới thiệu, phiến phiến là được rồi, đừng để mọi người chờ sốt ruột.
”Hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn cho Lý Thanh Sơn một danh xưng “tiểu hữu”, vừa bao hàm ý định đối xử bình đẳng nào đó, nhưng cũng không phải “đạo hữu” ngang hàng ngang vế.
“Lão hữu khách khí rồi, ta cũng nói gần hết rồi, đã không cần ta nữa thì ta cũng xin cáo từ trước.
”Lý Thanh Sơn chắp tay với Kê Trường Phong, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng cũng đã được mục đích, nhìn thì thấy loại thừa nhận này chỉ là hư danh, nhưng thật ra vô cùng quan trọng, liên quan trực tiếp đến một loạt kế hoạch.
“Không thể không nói, dù đều là vương của bộ tộc này, nhưng lòng dạ của bệ hạ hơn hẳn Chúc Diễm kia.
”“Đợi đã, ngươi từng gặp Chúc Diễm sao?”Lý Thanh Sơn nói một câu, đang định rời đi thì cuối cùng Cộng Côn vẫn luôn bày ra vẻ lạnh như băng cũng thay đổi sắc mặt.
“Có gặp một lần, đáng tiếc không phải chuyện vui vẻ gì.
”Lý Thanh Sơn nhún vai một cái.
Cộng Côn đăm chiêu như có điều suy nghĩ, nhìn Lý Thanh Sơn một cái thật sâu:“Lý Tiểu Nhị ngươi cũng ở lại đây đi, nhập cảng cùng với bọn ta!”“Hết sức vinh hạnh! Nhưng nếu ngài có thể đổi cách xưng hô, ta cũng…”“Nhập cảng!” Cộng Côn ra lệnh một tiếng, cá voi xanh to lớn lập tức bơi về phía hải cảng.
Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu rồi xoay người tiến tới đầu cá voi xanh to lớn, đứng đón gió.
Giao tiếp với nữ vương giao nhân này suôn sẻ hơn nhiều so với Thôn Hỏa nhân Vương, dị nhân vừa được trời cao ưu ái nhưng cũng chịu ảnh hưởng của thuộc tính bẩm sinh, đặc biệt là bảy đại chủng tộc dị nhân này.
Dạ Du nhân âm tính âm tà bí hiểm, Thôn Hỏa nhân hỏa tính nóng nảy dễ tức giận, mà giao nhân thủy tính lại ôn hòa bao dung hơn một chút.
Đương nhiên đó chỉ là tương đối mà nói, tính tình vị nữ vương giao nhân này lạnh lẽo lại trầm lắng tựa như biển sâu, chắc chắn không phải một nhân vật dễ đối phó.
Phần lớn là nhờ thực lực và bối cảnh của hắn nên nàng mới bằng lòng bao dung cho sự “vô lễ” của hắn, hơn nữa kết quả của trận chiến với Vạn Độc giáo cũng có tác dụng mang tính quyết định.
Nếu không có thể nàng đã thể hiện một mặt biển rộng điên cuồng thất thường rồi.
Nếu lúc trước hắn gặp Chúc Diễm sau trận chiến này thì có lẽ Chúc Diễm cũng không nóng nảy như thế.
Nếu hắn vượt qua thiên kiếp thứ ba, Chúc Diễm nhất định sẽ nghe hắn dùng thần mộc Ngô Đồng làm điều kiện trao đổi, dù trong lúc tức giận cũng sẽ không trực tiếp trở mặt.
Nếu hắn đạt đến cảnh giới kia của Đại Dung Thụ Vương thì Chúc Diễm cũng phải suy tính xem có nên giao dịch hay không, dù từ chối thì cũng sẽ khá khách khí, thế hiện ra một bộ mặt khác của Thôn Hỏa nhân tộc.
Nói tới nói lui, kẻ yếu lưỡi xán hoa sen cũng không sánh bằng cường giả ăn nói linh tinh.
- Giải thích câu "kẻ yếu lưỡi xán hoa sen" là chỉ việc ai đó rất giỏi ăn nói, lời nói rõ ràng lưu loát.
Hết giải thích.
Một đám tu hành giả lấy Kê Trường Phong dẫn đầu.
chỉ thấy Lý Thanh Sơn đạp sóng đạp gió mà tới, chỗ ngồi nghiễm nhiên lại là nơi cao nhất giao nhân, cứ như hắn mới là nhân vật chính của Hải Thị lần này.