Đồng thời ở trong biển sâu cũng có vô số ánh mắt lạnh như băng, xuyên thấu qua nước biển màu lam mà tụ tập trên người Lý Thanh Sơn.
Giác quan thứ sáu của giao nhân nhạy bén cỡ nào, ở trong biển sâu u tĩnh, tiếng ồn ào của mấy vạn phàm nhân đã vô cùng quấy nhiễu người khác, không ai thích bị coi là dị chủng vây xem, nếu là Hải thị trước kia, giác quan thứ sáu của Kê Trường Phong vượt xa giao nhân trưởng lão, có thể tuyên bố giao nhân sắp tới từ trước, trưởng lão phụ trách tiếp xúc với giao nhân sẽ để cho phàm nhân bình tĩnh, duy trì im lặng.
Năm nay, Kê Trường Phong tự mình ra mặt nghênh đón, cũng không để ý lắm đến những chi tiết nhỏ này, các đệ tử cũng không dám chỉ điểm hắn nên mới xảy ra sai lầm nhỏ này.
Để cho Giao Nhân Vương thoáng cái lại nghe được rất nhiều lời không nên nghe, một vài đề tài thậm chí trực tiếp chạm đến điều cấm kỵ nên hắn mới cố ý không thu liễm sóng biển, cũng chưa nói là trả thù, chỉ là muốn cho phàm nhân biết chút lợi hại.
Vốn dĩ cũng không tính là chuyện to tát gì, cùng lắm là chết một ít phàm nhân mà thôi, chẳng lẽ nhân loại trong lúc đi hành tẩu trên đường sẽ chú ý không muốn giẫm đạp con kiến hôi trên mặt đất sao? Loại chi tiết vụn vặt này sẽ không ảnh hưởng chút nào đến việc giao lưu giữa hai vị vương giả.
Nhưng lại có người không biết tốt xấu gì khăng khăng đi ra làm anh hùng, trực tiếp trấn áp sóng biển, còn tùy tiện ngăn ở trước hải cảng, khiến cho người ta rất không vui.
“Bệ hạ, để lão thân đến cho tiểu tử này chút nhan sắc!”Trong biển sâu, Đại Tế Ti nói với Giao Nhân Vương, y phục của nàng tuy là lộng lẫy, còn dùng loại giao tiêu thượng đẳng nhất, thoạt nhìn nhẹ nhàng như nước nhưng thực ra lại chừng mấy chục lớp.
Nhưng dung nhan đã vô cùng già nua, ngay cả vảy trên đuôi cá cũng trở nên vô cùng ảm đạm, đặc biệt là đôi mắt chỉ có màu trắng, thoạt nhìn có vài phần khủng bố.
Giao Nhân Vương chống hai má, nửa nằm trên băng tinh của vương tọa, trong bóng tối, y phục dán sát người phác họa ra vóc dáng hoàn mỹ, mái tóc dài xoã xuống đất.
Nàng nhắm chặt hai tròng mắt, dường như không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, chiếc cằm nhỏ nhắn trắng bệch khẽ nhấp.
Đại Tế Ti khom người lui ra, nâng một quả cầu thủy tinh lên, chiếu rọi rõ ràng ra cảnh tượng ở vịnh biển, tay nhẹ nhàng lau lên quả cầu thủy tinh, sương mù dày đặc tràn ngập trong đó.
Lý Thanh Sơn thấy đám người đã khôi phục bình tĩnh, không chà đạp lẫn nhau nữa nên muốn lui về đảo, cũng không có ý định ở đây chính diện khiêu khích Giao Nhân Vương.
Trên biển bỗng nhiên nổi lên sương mù trắng, mờ mịt lan tràn ra, còn chưa đợi Lý Thanh Sơn phản ứng kịp đã bao phủ hắn vào.
Trong sương mù ẩn hiện rất nhiều cung điện, tường đỏ ngói vàng, mái hiên cong, từ hư đến thực, sống động như thật.
Lý Thanh Sơn giật mình phát hiện mình đứng ở đầu đường phố sầm uất, sương mù đã tan hết, các tiểu thương lớn tiếng rao bán hàng hóa, một đám hài đồng vui đùa chạy qua bên cạnh, hắn xem lại mình, thấy mình đã biến thành một tên bán hàng rong, đang rao bán dọc đường.
Hắn đang gánh đồ, mỉm cười, dứt khoát đứng yên bất động.
Trong Ngũ Hành, thuỷ linh là biến hoá khó lường nhất, trong pháp thuật hệ Thuỷ có rất nhiều ảo thuật, có thể mê hoặc lòng người.
Giao nhân là tiên thiên thủy linh tộc, đương nhiên cực kỳ tinh thông những ảo thuật này.
Những sương mù này và thần khí của Huyễn Hải Thần Vương có vài chỗ tương thông, nhưng sau khi trải qua hành trình Huyễn Hải, lại nhìn những ảo thuật này, thật giống như trẻ con đùa nghịch, không thể dao động tâm trí của hắn chút nào.
Ảo cảnh thay đổi, đột nhiên trở thành tiên cảnh mê người, Thiên nữ đang biểu diễn những điệu mua phi thiên và các tiên nhân đang chào đón họ.
Lý Thanh Sơn chỉ thưởng thức trò đùa, nhưng không hề động đậy.
Ảo cảnh lại thay đổi, chợt biến thành Quỷ vực kinh khủng, ác quỷ Dạ Xoa bay tới, Lý Thanh Sơn không né tránh mà để ác quỷ tuỳ ý nhào vào người, lại hóa thành sương mù tiêu tan.
Mặc cho ảo cảnh thay đổi khôn lường, lại không đả thương được một sợi lông tơ của Lý Thanh Sơn, hắn xoay người đi về phía bờ biển, mỗi một bước bước ra, ảo cảnh từng chút bị phá vỡ, trong nháy mắt đã đi ra khỏi ảo cảnh.
Lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng hát động lòng người, giống như tơ nhện xâm nhập vào lỗ tai, quấn lấy trái tim kia, rung động tâm hồn.
Đây không phải là ảo giác!Giọng hát của nữ giao nhân có vẻ quyến rũ tự nhiên, thường có ngư dân nghe đến mà liều lĩnh lao đầu vào trong biển, bị chết đuối, khuôn mặt vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.
Lý Thanh Sơn cũng giống như mê mẩn, đứng tại chỗ lắng nghe, cảm giác âm sắc có chút giống âm thanh cá heo kiếp trước, nhưng lại tuyệt vời uyển chuyển gấp vô số lần.
Những phàm nhân trên bãi biển lại bắt đầu ồn ào, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, mọi người đều phát điên như thể muốn lao ra biển lớn.
Lúc này, tiếng long ngâm vang dội từ phía chân trời giáng xuống, làm dập tắt tiếng hát, khiến tất cả mọi người tỉnh táo lại.
Từ trên cao nhìn xuống, dưới mặt biển trơn nhẵn, một bóng dáng to lớn bơi nhanh về phía Lý Thanh Sơn.
Bên cạnh Lý Thanh Sơn bỗng nhiên nổi lên một bọt nước rất lớn, càng chống lúc càng lớn, mãi đến khi cao tới vài chục trượng, làm phá vỡ mặt biển giống như sa tanh, một bóng dáng to lớn lẳng lặng nằm ngang trên mặt biển, gần như muốn phong bế cả vịnh biển.
Xung quanh lại liên tục nổi lên vô số bọt nước, nhỏ nhất cũng dài hơn mười trượng, thì ra là từng con cự kình giống như từng ngọn đồi nhỏ vây quanh Lý Thanh Sơn.
Giao nhân không giỏi luyện khí, cũng chỉ biết luyện một vài pháp khí hệ Thuỷ, túi bách bảo, Tu Di chỉ hoàn và các loại cất giữ vật phẩm, còn lâu mới thông dụng như Thanh Châu.
Cho nên mỗi một lần giao nhân Hải thị, bọn giao nhân đều sẽ đuổi lấy bầy kình ngư, mang theo đủ loại hàng hóa, tạo thành thương đội đến Cự Hạm đảo tiến hành trao đổi với người tu hành Nam Hải.
Trên thân bầy kình ngư có rất nhiều giao nhân đang đứng, vừa có nữ giao nhân xinh đẹp, cũng có nam giao nhân cường tráng, đủ loại biểu cảm như tò mò, cảnh giác, lạnh lùng hay dùng ánh mắt thù địch để nhìn Lý Thanh Sơn.
Mắt cự kình bên cạnh Lý Thanh Sơn lộ ra phân nửa, rộng chừng mười trượng, giống như một vũng nước hồ, phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn.
Yêu soái, hơn nữa còn là yêu soái tiếp cận Thiên Kiếp lần hai đỉnh phong, tuy là còn xa mới có thể so sánh với Đại Kình Ngư Vương, nhưng thân hình cũng cực kỳ khổng lồ.
Lý Thanh Sơn không để ý những ánh mắt này, ngẩng đầu nhìn nữ vương giao nhân trên người cự kình, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc đầu nhìn lại, đôi mắt kia vẫn là màu lam nhạt, trong suốt thấy đáy.
Nhưng dần dần, màu xanh nhạt biến thành màu xanh biếc, lại biến thành màu xanh sẫm, tâm thần giống như bị kéo vào biển sâu, hút vào một hải uyên sâu không thấy đáy, bóng tối lạnh lẽo, hơn nữa không ngừng chìm xuống dưới, thân thể cũng cảm thấy một loại áp lực chân thực, giống như áp lực nước biển sâu.
Các giao nhân xung quanh đều có biểu cảm khác nhau, có người nở nụ cười tàn nhẫn, có người thì thương hại thở dài, có người vẫn lạnh lùng như cũ.
Đại Tế Ti giao nhân liếm liếm để lộ hàm răng sắc bén như đao, vẻ mặt khát máu sảng khoái, hắn thấy có một kẻ tu hành nhân loại và nữ vương giao nhân nhìn nhau, rầm một tiếng nổ tung.
Trên bãi biển, tất cả người tu hành đều nhìn cảnh tượng này, có người nhịn không được xem kỹ nữ vương giao nhân, nhưng còn chưa kịp thưởng thức dung nhan tuyệt sắc kia, đã không khỏi bị đôi mắt đó hấp dẫn mà quên mất tất cả mọi thứ xung quanh.
Kê Khinh Vũ cũng là một trong số đó, hắn căn bản không thấy rõ bộ dáng giao nhân nữ vương, chỉ cảm thấy khó thở dữ dội, hoảng hốt như một phàm nhân không biết bơi, thậm chí khủng bố đến sắp chết.
Ngay lúc hắn cho rằng mình sắp chết thì đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện mình vẫn đứng trên đài cao, thở dốc kịch liệt, cả người còn toát mồ hôi lạnh.
Tất cả người tu hành dám nhìn giao nhân nữ vương từ xa đều có biểu hiện giống hắn, lần lượt từ giữa không trung rơi xuống, không dám đặt tầm mắt dừng ở trên người giao nhân nữ vương nữa.
“Thật kinh khủng! Nàng chỉ dựa vào một đôi mắt là có thể giết tất cả người tu hành ở đây ngoại trừ phụ thân ra, cuối cùng chắc chắn là nàng cố ý khống chế nên ta mới có thể tránh thoát, mà đây mới chỉ là dư uy mà thôi.
Tựa như sóng gió vừa rồi, căn bản không phải nhằm vào chúng ta, thì ra là nhắm vào người ở trước mặt nàng, chúng ta và những phàm nhân kia không có bất kỳ khác biệt nào.
Nam nhân đối diện với nàng kia chẳng phải là chết chắc sao?”Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, vẻ mặt Lý Thanh Sơn bình tĩnh, phong thái nhẹ nhàng, giống như đang hưởng thụ, nói chính xác là linh quy đang hưởng thụ.
Linh quy thích ẩn nấp ở vùng biển sâu, một lần ngủ sâu có thể kéo dài đến ngàn năm, tránh tất cả nhân quả vướng víu, tai họa nguy hiểm.
Theo tu hành Thần Ma Cửu Biến, Lý Thanh Sơn cũng đang phát sinh biến hóa về mặt bản chất, tự nhiên có tập tính linh quy, nhưng lại bị những biến hóa khác ảnh hưởng nên mới không đến mức biến thành một trạch nam biển sâu.
“Linh Quy Trấn Hải Quyết” vận chuyển sẽ sinh ra một chút biến hóa vi diệu, ánh mắt Lý Thanh Sơn trở nên tĩnh lặng như biển sâu.
Trong mắt giao nhân nữ vương cũng loé lên một tia kinh ngạc, chớp chớp mắt.
Nếu chỉ là chống lại được “Ánh mắt biển sâu” nhìn chăm chú của nàng thì thôi đi, nhưng nam nhân này còn có bộ dáng thích thú ở trong đó, mà ý bình tĩnh truyền đến từ đôi mắt đen nhánh của hắn lại có xu hướng cảm hoá lại nàng, làm cho sự không vui nho nhỏ trong lòng nàng biến mất.
“Đôi mắt thật đẹp!” Lý Thanh Sơn chân thành tán thưởng, hận không thể nhìn thẳng vào mắt nàng thêm một lát nữa.
Thoát khỏi đôi mắt sâu thẳm như biển kia, lại nhìn kỹ vị nữ vương giao nhân này, hắn chỉ thấy nàng nửa nằm trên băng tinh vương tọa, trên đầu đội vương miện băng tinh vô cùng tinh xảo, mái tóc dàu màu băng lam buộc lên, trên cổ thon dài cũng đeo một chiếc vòng cổ băng tinh hoa lệ, buông xuống trước ngực, váy dài làm bằng giao tiêu rủ xuống dưới vương tọa, cũng trang trí rất nhiều băng tinh, mơ hồ có thể thấy được một cái đuôi cá thật dài trong đó.
Ngoài ra, còn mang theo một ít đặc điểm dị tộc, nhưng phát ra khí tức cao quý lạnh như băng, đủ để cho người ta quên chuyện này mà bị mê hoặc.
Nhưng mặc dù Lý Thanh Sơn là một kẻ háo sắc, lại là một cuồng đồ chiến đấu, trong lòng âm thầm đánh giá, “Cảnh giới cao hơn cả Vạn Độc lão tổ, ít nhất cũng là trung kỳ, thực lực có lẽ cũng ngang hàng với Thôn Hỏa nhân vương Chúc Diễm, nói không chừng còn mạnh hơn một chút, nếu suy xét đến thiên phú dị năng của 'Thần Nhân' này, hiện giờ ta vẫn không phải là đối thủ của nàng.
”“Vô lễ! Cận vệ đâu rồi?” Đại Tế Ti quát.
Một đám vệ sĩ giao nhân cưỡi cá mập hổ xông tới, nam giao nhân dẫn đầu rất cường tráng, cũng là tu vi Thiên Kiếp lần hai, chỉ bàn về cảnh giới đã ngang bằng với Lý Thanh Sơn, trong tay cầm một cái neo sắt khắc đầy phù văn, hắn nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, suy nghĩ xem nên đâm xuống từ vị trí nào.
Lý Thanh Sơn lại không thèm liếc hắn dù chỉ một cái, vẫn nhìn nữ vương giao nhân, lẳng lặng chờ nàng mở miệng.
“Ngươi là ai?” Giao nhân Nữ vương hỏi, giọng nói tuy là cực kỳ lạnh lùng, nhưng lại mang theo sự quyến rũ tự nhiên, so với nữ tử giao nhân hợp xướng vừa rồi còn động lòng người hơn.
Lý Thanh Sơn không quen ngửa đầu nói chuyện với người khác, nhẹ nhàng nhảy lên lưng một con cá kình, đi tới trước mặt giao nhân nữ vương, đáp: “Lý Thanh Sơn!”Trên lưng cự kình ngoại trừ nữ vương giao nhân và Đại Tế Ti thì còn có một đám giao nhân trưởng lão, tất cả đều là tu vi Thiên Kiếp lần hai, đều tản ra khí tức đại dương hào hùng, bọn họ lớn tiếng quát lớn, có người còn ép hắn lăn xuống, có người lại bắt hắn quỳ xuống, có người gần như muốn ra tay bắt giữ, khí tức như sóng biển dữ dội, hết sức căng thẳng.
“Chịu chết đi!”Phía sau Lý Thanh Sơn vang lên một tiếng hét lớn, một bóng đen nhào tới.
Giao nhân vệ sĩ trưởng bị Lý Thanh Sơn coi thường nên hoàn toàn tức giận, cầm chiếc neo sắt hung tợn đập xuống đầu hắn, ẩn chứa sức mạnh của thủy triều biển lớn khủng bố, thanh thế kinh người.
“Lý Thanh Sơn.
” Nữ vương giao nhân lặp lại một lần nữa, nàng đã nghe qua cái tên này, tuy là ở nơi sâu trong Nam Hải, nhưng là một vương giả, đương nhiên có tai mắt nhạy bén, tại thời khắc chiến tranh sắp bộc phát này, càng là lúc phải thu thập tất cả các loại tin tức.
Ba chữ “Dã Nhân Vương” tuy rằng còn mang theo hơi ẩm, nhưng chỉ dựa vào một trận tranh đấu với Vạn Độc giáo thì đã không còn là nhân vật tầm thường không quan trọng gì đó nữa.
“Còn ngươi thì sao?” Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại, các giao nhân trưởng lão hoảng sợ biến sắc nhưng không phải vì việc hắn vô lễ, hắn cũng không quay đầu lại mà dùng tay phải bắt lấy neo sắt, mắt giao nhân vệ sĩ trưởng muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức đè neo sắt xuống, lại không thể nào khiến nó dao động dù chỉ một chút.
“Hắn thực sự là nhân loại sao? Mặc dù tu vi Cộng Côn không phải cực mạnh, nhưng cả người trời sinh đã có thần lực, cộng thêm chiến neo thuỷ triều nặng tới vạn cân, nếu cương quyết đập xuống, ngoại trừ bệ hạ ra, chỉ sợ không ai có thể tiếp được như vậy!”“Ta sao?” Nữ vương giao nhân trầm mặc một chút, dường như không ngờ hắn lại hỏi như vậy, toàn bộ Nam Hải cũng không ai không biết tên của nàng, hắn hỏi như vậy rõ ràng chỉ vì một sự bình đẳng, lại nhìn thoáng qua neo sắt trong tay hắn.
“Cộng Uyên.
”Lần này lại trách lầm Lý Thanh Sơn rồi, hắn thật sự không biết tên nàng.
Mặc dù đã nghe Như Tâm giới thiệu về thế cuộc Nam Hải, nhưng chẳng biết tại sao mà Như Tâm chưa nói vị nữ vương giao nhân này tên gì.
Lý Thanh Sơn cũng không thèm để ý, dù sao cũng chỉ là một kí hiệu cụ thể về một cá nhân nào đó mà thôi, họ gì tên gì cũng không quá quan trọng.
Mà chỉ trong hai câu đối thoại ngắn ngủi này, vệ sĩ trưởng giao nhân Cộng Côn đã cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt nữ vương, càng tức giận oán hận như điện.
Thế là hắn bỏ neo sắt thủy triều xuống, hai tay cơ bắp cuồn cuộn bỗng đầy vảy chỉ trong chớp mắt, lóe lên ánh kim loại rồi đột nhiên hoàn toàn hóa thành bóng mờ mơ hồ, đánh mạnh về phía lưng Lý Thanh Sơn khi hắn không chút phòng bị, mỗi một quyền đều có sức mạnh phá núi xẻ đất.
Lý Thanh Sơn tựa như chưa tỉnh, đừng nói là né tránh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Ma khí đỏ thẫm tự động hộ thể, hóa thành một đám vòng xoáy, nhẹ nhàng hóa giải quyền kình, cú đấm kia còn chưa chạm được đến y phục của hắn.
Đây vốn là chiến kỹ trong Bác Thương Hải, dù hiện tại Thương Hải Châu đã bị luyện hóa hoàn toàn, nhưng trái lại hắn ngày càng vận dụng nó kỳ diệu hơn.
“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng Đại Lãng Điệp Kích thuật của ta chỉ đến thế thôi sao? Hiện tại phải cho ngươi biết sự lợi hại của nó mới được!”Kình khí cuồn cuộn như sóng biển, người trước ngã xuống người sau tiến lên, vòng xoáy ma khí dần dần không chống đỡ nổi.
“Chết!”Cộng Côn bỗng quát lớn một tiếng, cánh tay phải lại thô to hơn một vòng, sau đó đánh một quyền về phía lưng Lý Thanh Sơn.
“Nghịch đủ chưa?” Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng quay đầu lại, tay trái dựng thẳng lên ngăn cản nắm đấm của Cộng Côn, thấy khuôn mặt dữ tợn mà kinh ngạc kia của Cộng Côn mà lòng hắn cứ thôi thúc muốn vung neo sắt trên tay phải xuống.
Chỉ cần đập nhẹ một cái thì đầu giao nhân này sẽ vỡ toang mà chết, ngay cả nữ vương giao nhân cũng không cứu được.
Nhưng ngẫm lại hay là thôi, hắn cũng không đến để kết thù với Nam Hải giao nhân.
“Cộng Côn, lui ra!”Ánh mắt Cộng Uyên lóe lên, cảm nhận được sự thay đổi khí thế trong phút chốc của Lý Thanh Sơn mà không khỏi ngồi thẳng người, hết sức ngạc nhiên vì biểu hiện gan to bằng trời của hắn.
Dám nổi sát niệm trước mặt nàng, nếu không phải kẻ ngu xuẩn ngông cuồng thì là do có chỗ dựa nên không sợ.