Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1371 - Chương 1380: Đến Rồi

Chương 1380: Đến Rồi

“Đại động chủ Dã Nhân sơn - Vu Vô Phong, vốn là đại sư huynh của Nam Hải Kiếm Các, bây giờ lại bị Huyết Thệ Thư kìm hãm, làm nô lệ dưới tay Lý Thanh Sơn.

Đúng rồi, hình như Lý Thanh Sơn kia cũng trạc tuổi ngươi, vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, không đến ba mươi tuổi đã vượt qua Thiên Kiếp lần hai.

”Trong lòng Kê Trường Phong suy đoán, lần này Vạn Độc lão tổ đến đây rất có thể là vì đối phó với Lý Thanh Sơn, chỉ e chủ nhân Kiếm Các cũng không phải vì giao nhân Hải thị mà là vì cứu viện đệ tử nhà mình, chẳng lẽ Lý Thanh Sơn dựa vào chuyện này mới không sợ hãi, vậy thì đúng là nghĩ đại tu sĩ quá đơn giản rồi.

Tính tình Diệp Đoạn Hải rất cứng rắn, sao có thể bị uy hiếp dễ dàng như vậy, đến lúc đó, còn chưa biết là ai uy hiếp ai.

Nhưng cũng chưa biết đâu được, nghe nói Vu Vô Phong đã tiếp cận Thiên Kiếp lần ba, trên tay còn nắm giữ pháp bảo Bạch Hồng kiếm, một truyền nhân như vậy, Nam Hải Kiếm Các cũng không thể không quan tâm.

Kê Khinh Vũ mở to hai mắt, hắn tu hành đạo ở Nam Hải cũng được coi là thiên tài có chút danh tiếng, nhưng tu vi cũng chỉ mới là Trúc Cơ hậu kỳ, còn chuẩn bị tích lũy thêm một hai chục năm nữa mới thử đột phá Thiên Kiếp lần hai.

Nếu đem so sánh, Bạch Hồng kiếm chủ Vu Vô Phong mới được xem như đại thiên tài thanh danh hiển hách, lại bị Lý Thanh Sơn chế trụ làm nô bộc làm tôi tớ, đây là sức mạnh cỡ nào chứ.

Thấp thoáng hiểu được ý của Kê Trường Phong, nước trong này quá sâu, cũng không phải chuyện hắn có thể tham gia, hễ là nhân vật được điểm đến, cho dù hắn là ái tử của Trường Phong Vương cũng tuyệt đối không nên đắc tội.

“Phụ thân, con hiểu rồi.

” Mặc dù trong lòng Kê Khinh Vũ có chút không phục, nhưng cảnh giới chênh lệch lại là thật.

Ánh mắt của Kê Trường Phong lại quét một vòng trên đài cao, âm thanh cuộc đối thoại vừa rồi tuy là không lớn, nhưng lại không có ý giấu giếm, với tai thính mắt tinh của người tu hành thì mỗi một câu nghe rõ ràng, bọn họ lần lượt lộ ra vẻ nghiêm nghị, thiếu đi vài phần kiêu căng của chủ nhân.

Kê Trường Phong khẽ gật đầu, trong lòng lại thở dài, nếu trong Vân Phàm tông có thể có một Lý Thanh Sơn thì tốt rồi, bây giờ, trong số đệ tử môn nhân, hoàn toàn nhìn không ra ai mà tương lai có thể kế thừa y bát của hắn.

Nói đến kết cục, Cửu Châu mới là căn cơ của phương thế giới này, ít nhất là gốc rễ của đạo tu hành nhân loại.

Tuy là Nam Hải rộng lớn, chi chít khắp nơi trên đảo cũng có không ít người tu hành, nhưng người có thể đạt tới cảnh giới của hắn lại như lông phượng sừng lân, trái lại, trong biển sâu Thủy tộc yêu vương lại có không ít.

Hình thức hoàn toàn trái ngược với Cửu Châu, thế lực dị nhân và Yêu tộc hơn xa thế lực của nhân loại.

Đây cũng là tình huống không thể tránh khỏi, không giống như giao nhân và Thủy tộc trời sinh đã lấy biển làm nhà, nhân loại vẫn phải đặt chân lên mặt đất, không có hàng tỷ chúng sinh thì đâu có ngàn vạn người tu hành.

Mặc dù diện tích các đảo Nam Hải rộng lớn, thành thị thậm chí quốc gia đều có rất nhiều, nhưng nhân khẩu lại vô cùng có hạn, thường thường vất vả kinh doanh rất nhiều năm, một trận gió bão lớn lại có thể giết trăm vạn người, những người tu hành thì còn có thể ngăn cản những thiên tai này, nhưng nếu gặp phải một yêu vương nào đó muốn đổi khẩu vị, lập tức sẽ là họa diệt môn, cho dù là một vài yêu soái ra tay, số người tu hành có thể ngăn cản cũng không nhiều.

Đương nhiên, người tu hành vận khí xấu như vậy thật ra cũng không nhiều, Thủy tộc đã quen ăn cá tôm rồi, cũng chưa chắc nguyện ý đổi thành ăn thịt người.

Nam Hải thật sự quá rộng lớn, hải đảo phân bố cũng quá rộng, cũng không có nhiều tranh chấp như vậy, người tu hành bình thường vẫn có thể sống tương đối an bình, tùy tiện chiếm giữ một hòn đảo nhỏ là có thể tu hành, tự mình tự túc vẫn không khó, cho nên ẩn tu tán tu rất nhiều.

Nhưng lại phải đối mặt với một vấn đề khác, tài nguyên quá mức khan hiếm, trao đổi quá mức thiếu thốn, quá trình đạo tu hành phát triển không thể nào so sánh với Cửu Châu.

Nam Hải Kiếm Các vẫn duy trì liên lạc với Vụ Châu, không ngừng tranh giết với Vạn Độc giáo, thoạt nhìn là một loại hao tổn vô vị, nhưng truyền thừa của mỗi một đời chủ nhân Kiếm Các chưa bao giờ xuất hiện ngắt khúc.

Kê Trường Phong cân nhắc, ánh chiều tà cuối cùng cũng sắp tan đi, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía sâu trong biển rộng:“Tới rồi!”Gió biển đột nhiên khuấy động, biển lớn dập dềnh.

Cuồng phong cuốn theo sóng biển đánh về phía bờ biển, thuyền cảng ở trong sóng lớn xóc nảy giãy giụa, thuyền lớn miễn cưỡng còn có thể duy trì thăng bằng, một vài thuyền nhỏ thì trực tiếp bị đánh lật, khiến đám người cả kinh từng trận kêu lên: “Ôi chao, thuyền của ta!”Nhưng rất nhanh không còn ai nghĩ đến chuyện thuyền nữa, gió thổi càng thêm mãnh liệt khiến người ta không thể đứng vững, đám người giống như sóng lúa ngã về phía sau.

Sóng biển trở nên lớn hơn, hết đợt này đến đợt khác, dời núi lấp biển đẩy qua, giống như sóng thần, rất nhiều quỷ xui xẻo tới gần bờ biển thì bị cuốn vào sóng lớn, chết oan uổng.

Từng đoàn máu tươi tràn ngập ra, từng con cá mập đầu hổ bơi lội giữa sóng biển.

Sóng lớn đánh tới, người trên bãi biển nhao nhao chạy về phía sau, xô xô đẩy đẩy, giẫm đạp lẫn nhau, tiếng kinh hô cùng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, còn xen lẫn tiếng khóc của trẻ nhỏ, loạn thành một đống.

“Phụ thân!” Kê Khinh Vũ nhíu mày, các môn nhân khác cũng lộ vẻ khó chịu, mặc dù chết mấy phàm nhân không đáng gì, nhưng thật sự không cho Vân Phàm tông mặt mũi quá rồi.

Trước kia, mỗi lần Hải thị đều sẽ có phàm nhân chết, nhưng sẽ không có sóng to gió lớn như vậy, cũng sẽ không có hỗn loạn lớn thế này.

“Giao Nhân Vương xuất hành, tự có sóng gió đi theo!”Kê Trường Phong giơ tay lên ý bảo Kê Khinh Vũ bình tĩnh đừng nóng nảy, trên mặt còn nở nụ cười.

Trong lòng hơi tức giận, cũng không phải vì giao nhân mà là vì những phàm nhân hắn trị hạ.

Phàm nhân trong Tam Phàm thành này đúng là dưới sự bảo hộ của Vân Phàm tông được yên ổn quá lâu rồi, lần này lại có nhiều người không liên quan đến xem náo nhiệt như vậy, thật sự cho rằng người đông thế mạnh thì có thể không cố kỵ sao?Coi giao nhân bá chủ Nam Hải là dị tộc vây xem thì thôi đi, biết rõ giao nhân sắp tới, vậy mà còn có người dám bàn luận về mùi vị thịt giao nhân.

Thậm chí miệng còn phun ra lời tục tĩu, đúng là không biết tốt xấu.

Giao Nhân Vương chỉ phát tác như thế đã xem như khá kiềm chế rồi.

Hắn vì duy trì căn cơ Vân Phàm tông, cũng là sợ tâm tính của các đệ tử môn nhân sai lệch, cũng không hề cổ vũ bọn họ đối đãi vớ phàm nhân giống con kiến con cừu, còn nếu tuỳ tiện làm chuyện ác thì sẽ bị môn quy trừng phạt.

Mà đệ tử Vân Phàm tông phần lớn là đến từ Tam Phàm thành, quan hệ thân tộc có chút phức tạp.

Thời gian dài, sự kính sợ của phàm nhân đối với người tu hành cũng không sâu nữa, thậm chí còn có rất nhiều phê bình về phương thức thống trị của Vân Phàm tông, hôm nay cũng nên chịu một chút giáo huấn rồi.

Các giáp sĩ phía dưới bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng tỷ lệ nhân số của bọn họ quá nhỏ, nói chuyện căn bản cũng không ai thèm nghe, trực tiếp dùng binh khí duy trì trật tự, không nghe thì chỉ huy sẽ chuôi đao cán thương đập qua, nhưng mấy vạn người loạn lên, nào có dễ dàng áp chế như vậy.

Trên bờ biển, một vài người tu hành muốn ra tay tương trợ, dù sao cũng cùng là nhân tộc, cứ như vậy mà chết vô nghĩa dưới ảnh hưởng của giao nhân nhấc lên, ai mà cảm thấy vui vẻ cho được.

Nhưng khi liếc nhìn lên đài cao, bọn họ đều bỏ đi ý niệm này trong đầu, nếu đông chủ đã không ra tay, những người ngoài như bọn họ mà tuỳ tiện làm thay việc của người khác, nói không chừng sẽ đắc tội với Vân Phàm tông thậm chí là giao nhân, vì một vài tính mạng của phàm nhân, thật sự rất không đáng giá.

Sóng lớn vẫn đang lao tới, rất nhanh, trên bãi cát đã lộ ra một mảng đất trống lớn, đồng thời lại có hàng ngàn người xem náo nhiệt còn đang từ trong Tam Phàm thành xông tới, hoàn toàn không biết trên bãi biển đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.

“Hả?” Trong lòng Kê Trường Phong vừa động, ba luồng khí tức từ phương Bắc đang đến, một luồng ma khí lạnh lẽo dẫn đầu đi trước, luồng khí tức thứ hai theo sát phía sau lại là Phật quang ẩn hiện, cuối cùng là một luồng kiếm khí cuồn cuộn, như thể cảnh giới còn cao hơn hai người đi trước, nhưng không biết tại sao lại cam tâm tụt lại phía sau.

Mặc dù ba người này đều là tu vi Thiên Kiếp thứ hai, nhưng khí tức tản ra thì một tu sĩ Kim Đan tu sĩ bình thường còn lâu mới có thể so sánh được, vả lại tốc độ đều nhanh kinh người, trong nháy mắt đã bay đến trên không Cự Hạm đảo.

Phật quang và kiếm khí dừng lại, nhưng luồng ma khí kia lại không hề kiêng kỵ mà lướt qua các môn nhân đệ tử Vân Phàm tông, vô số người tu hành Nam Hải, thậm chí cả tông chủ Kê Trường Phong, hắn từ trên trời giáng xuống, đáp thẳng xuống vịnh biển.

Một nam tử mặc bạch y đứng giữa biển trời, vạt áo tung bay, mái tóc dài xõa tung ở phía sau, tung bay theo gió.

Trong phút chốc, biển lớn nhấp nhô bỗng nhiên bình tĩnh lại, sóng nước không cuồn cuộn nữa.

Thân hình cao lớn của nam tử như thể chắn ngang gió biển, các phàm nhân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã mất kiên nhẫn quay đầu lại rống một tiếng: “Câm miệng!”Giọng nói như sấm sét nổ tung, ẩn chứa sự uy hiếp cực lớn, đè ép tiếng hô hào của mấy vạn người xuống, tất cả đều kinh hãi tại chỗ, không dám nhúc nhích.

“Hắn là ai!”Kê Khinh Vũ không khỏi hỏi ra nghi vấn của tất cả người tu hành, ở Hải thị này sắp bắt đầu cuộc gặp mặt giữa “Trường Phong Vương” và “Giao Nhân Vương”, một tên nhóc dám chen ngàng chẳng lẽ chỉ là vì mấy phàm nhân?Một phần suy đoán của Kê Trường Phong không sai, Lý Thanh Sơn quả thật hẹn nhau với chủ nhân Kiếm Các ở đây, đương nhiên không chỉ là một Vu Vô Phong.

Tính toán chính xác thời gian bắt đầu giao nhân Hải thị, còn dẫn theo Vu Vô Phong và Tiểu An chạy tới Cự Hạm đảo.

Hắn cách xa vài chục dặm đã nghe được tiếng kêu thảm thiết nên chạy tới xem, sóng lớn cuồn cuộn, mấy vạn người ở đây chen chúc giẫm loạn, mặc dù hắn tự nhận mình không phải hạng người lương thiện gì, nhưng nhấc tay một cái là có thể cứu tính mạng người khác thì tuyệt đối không có đạo lý không cứu.

Hắn không rảnh lo lắng đám người tu hành này đang suy nghĩ cái gì, có lẽ lại là giai điệu phàm nhân như con kiến hôi, một tiếng rống trấn áp tình cảnh, lại nhìn về phía sâu trong biển rộng, hắn cảm giác một luồng khí tức khổng lồ sâu thẳm như biển, từ biển sâu hiện lên.

Đây là khí tức chỉ có vương giả mới có, Như Tâm đoán không sai, Giao Nhân Vương quả nhiên tới.

Bình Luận (0)
Comment