Tâm vi thần chi xá, Huyết chi chủ, Mạch chi tông, đối với người tu hành là vô cùng quan trọng, tâm huyết còn gọi là tinh huyết, tại thời điểm quan trọng của đấu pháp, thường cắn rách đầu lưỡi phun một ngụm máu trên pháp bảo pháp khí là có thể tăng cao uy lực lên rất nhiều, chuyển bại thành thắng, nhưng lại làm tổn thương không nhỏ đến đạo hạnh, thậm chí có thể mất mạng.
Nếu hắn suy đoán không sai, tư chất của nàng còn mạnh hơn dị nhân bình thường, lại tu hành công pháp “Vân Lô Thiên Thư” tuyệt thế bậc này, còn kéo dài đến bây giờ vẫn không thể độ kiếp, trong lòng Lý Thanh Sơn không khỏi than dài:- Tuy là ta cung cấp cho nàng không ít trợ giúp tu hành, nhưng bất tri bất giác cũng liên lụy đến tu hành của nàng.
Rõ ràng ôm mối hận không thể nào quên, thà rằng trở mặt với ta cũng khống muốn để cho ta mạo hiểm theo, tội gì phải làm vậy chứ!”Để Vạn Độc lão tổ tiếp tục tu “Nhiếp Độc Quỷ Vương Kinh” của hắn, Lý Thanh Sơn trở về Bát Hoang điện.
Tam Muội Bạch Cốt Hỏa trong suốt như lưu ly, gần như tràn ngập toàn bộ điện đường, trong đó có từng khuôn mặt méo mó của vu dân Thực Cốt, nhưng mà nhìn kỹ lại thì chỉ thấy ngọn lửa máu trắng trong suốt, giống như chỉ là ảo giác.
Tiểu An ngồi ngay ngắn trong ngọn lửa, máu thịt cả người cũng trở nên trong suốt, gần như hư vô, rõ ràng có thể thấy được một bộ xương trắng muốt, từng khô cốt ma lâu bay múa vờn quanh, răng va chạm vào nhau, giống như hát một khúc ca dao khủng bố, lại mơ hồ hàm chứa thiện ý.
Một luồng long ngâm đi dạo ở trong ngọn lửa, hiển nhiên Tiểu An cũng đem Thiên Long thiền xướng hóa vào tu hành “Chu Nhan Bạch Cốt Đạo”.
Lý Thanh Sơn chăm chú hồi lâu, cuối cùng không thể làm gì được nhún nhún vai, trở lại trước điện ngồi xuống, hộ pháp cho nàng.
Người ta đều nói cảnh tượng chu nhan hóa thành xương trắng có thể làm cho Phàm Ngu hiểu được dưới túi da xinh đẹp là xương trắng khủng bố, các loại nhan sắc chẳng qua chỉ là sự tưởng tượng huyền ảo.
Nhưng không hiểu sao lúc hắn nhìn hình ảnh xương trắng của nàng, từ nội tâm cũng cảm thấy thân thiết yêu thích, ngay cả một chút ý kinh khủng cũng không có, cảm giác mỗi một mấu xương cốt đều tản ra mỹ cảm lạ thường.
Không thể không nói, quan điểm thẩm mỹ của hắn vẫn luôn rất có vấn đề, vẫn cảm giác nguyên hình yêu ma của mình đều điên cuồng tàn khốc hơn so với Bắc Nguyệt tuấn mỹ và Lý Thanh Sơn cường tráng, hận không thể luôn luôn duy trì nguyên hình yêu ma, ở trên mặt đất, giữa núi non - trần truồng du ngoạn!Hắn nghiêm túc phác họa ra, đợi đến tương lai không cần che giấu thân phận nữa, giải quyết xong những mối thù thì xuất phát từ bờ biển Nam Hải, xuyên qua Cửu Châu, chạy như điên đến Sương Châu!“Ha ha, như vậy người trong thiên hạ đều sẽ trợn mắt há hốc mồm đấy! Ta như vậy có tính là biến thái không, không, thay vì nói là biến thái, chi bằng nói là cảm giác hoàn thiện bản thân, chẳng lẽ cái tôi của ta là biến thái? Quên đi, quan tâm nó là gì, chỉ cần là ta là được.
”Lý Thanh Sơn ở phương diện nào đó vô cùng tán thành Cùng Kỳ, lý trí thuần tuý tính toán lợi hại được mất, không ngừng theo cái lợi tránh cái hại, tuy dễ dàng đạt được lâu dài, nhưng nếu mỗi người đều như thế, vậy ta có khác gì những người khác.
Trừng phạt cái ác, phát huy cái thiện còn có thể được người thiện báo ân, có được danh tiếng tốt, hình thành một cỗ đại thế thật sự.
Mà trừng phạt cái ác, phát huy cái thiện có thể đạt được cái gì? Nếu kẻ ác đã là kẻ ác, chắc chắn sẽ không có chuyện tri ân báo đáp.
Đây hoàn toàn là một chủ nghĩa hành vi không có chút lợi ích gì, chỉ là vì thỏa mãn hứng thú mà khiêu chiến thường tục, quả thực giống như đứa trẻ ngoan cố tùy hứng, lại ẩn chứa sự tự tại.
Kiếp trước xem “Thủy Hử truyện”, mở đầu đã điểm danh một trăm lẻ tám gương mặt hảo hán - trấn áp một trăm lẻ tám ma đầu Thiên Cang Địa Sát ở trong Phục Ma điện, trong đó vừa có tàn bạo làm ác thực tâm giết người, lại có hành hiệp trượng nghĩa lấy bạo chế bạo, thoạt nhìn rất trái ngược nhau, nhưng bản chất lại không có bất kỳ khác biệt nào.
Thiện cũng được, ác cũng được, thoát khỏi lý tính tuỳ ý làm bậy, chỉ là một chữ “ma”.
Mà nó có thể lưu truyền trên thế gian, được người đời ca ngợi, bởi vì nó viết ma tính vô cùng nhuần nhuyễn.
Để cho người ta có thể đưa từng vị hảo hán một vào trong sách, đi làm những chuyện thường ngày không thể làm, chuyện không dám làm, có thể uống cạn một chén lớn, nói một tiếng khoái tai!“Hai chữ “Thần Ma” trong Thần Ma Cửu Biến không chỉ có thiện ác mà thôi! Linh Quy trọng bảo mệnh trường sinh mà không liên quan đến thị phi, Phượng Hoàng cũng trân trọng lông vũ, cho dù không có ý làm ác, cũng sẽ không gặp chuyện bất bình mà rống một tiếng kiêu ngạo.
”Mọi tâm niệm lưu chuyển trong lòng Lý Thanh Sơn, đối với “Thần Ma Cửu Biến” càng có nhận thức sâu sắc hơn.
Cùng lúc đó, Như Tâm cởi bỏ y phục và trang sức toàn thân, ngồi ngay ngắn trong Tiêu Ngọc lô, cả người lóe lên ánh sáng ngọc thạch, sau khi ăn một viên Đạo Hạnh đan mười năm trân quý, nàng liền thôi thúc Tiêu Ngọc lô, tự luyện chế bản thân như đan dược, lại vận chuyển Vân Lô Thiên Thư, ở trong cơ thể hình thành một cái vân lô, luyện hóa Đạo Hạnh đan.
Luyện đan quan trọng ở việc thuỷ hoả tương trợ, Tiêu Ngọc lô tuôn ra thủy hoả, hai tay nàng xoay tròn, nhét thủy hỏa vào lòng bàn tay, lại dung hợp cùng một chỗ rất kỳ diệu, hóa thành một chùm hỏa vân dần dần tràn ngập lên, bao phủ lấy thân hình của nàng.
Trong vân lô trong cơ thể cũng trào ra hai loại sức mạnh thủy hỏa, hơn nữa còn phun ra thuỷ hoả tinh thuần hơn Tiêu Ngọc lô rất nhiều, cũng tự nhiên dung hợp cùng một chỗ, nhanh chóng luyện hoá Đạo Hành đan.
Đừng nói là người tu hành tầm thường không làm được, cho dù có thể làm được cũng không thể như vậy, dược lực mãnh liệt lập tức tràn ngập tứ chi bách hài, cho dù là người hoá thành ngọc thạch vững chắc cũng gần như muốn bị căng bạo.
Thật sự phải thừa nhận loại phương thức tu hành này rất thống khổ, nhưng dường như nàng thật sự biến thành ngọc thạch vô tri vô giác, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, chỉ có lông mi khẽ rung động.
Nàng một lòng đa dụng, vừa khống chế Tiêu Ngọc lô, áp chế dược lực từ bên ngoài vào bên trong, vừa vận chuyển “Vân Lô Thiên Thư” luyện hóa Đạo Hạnh đan, cũng rèn luyện bản thân, đồng thời còn phải điều hòa lực thủy hỏa trong ngoài, nàng không chút do dự đẩy tốc độ tu hành đến cực hạn.
Nếu có một bước không cẩn thận, sẽ có nguy cơ nổ lò.
Lúc đó, sẽ không chỉ là Tiêu Ngọc lô nổ tung mà còn cả vân lô trong cơ thể nàng.
Đây không phải là nàng nóng lòng đột phá Thiên Kiếp lần hai, mà là tu hành Vân Lô Thiên Thư nhất định phải mạo hiểm.
Lịch sử Cửu Châu mênh mông như biển khói, công pháp cao cấp từ trên trời lưu truyền vào không chỉ có một loại “Vân Lô Thiên Thư”, sở dĩ không lưu truyền ra đương nhiên là vì sau khi người tu hành đạt được đều coi như báu vật mà không chịu truyền ra ngoài, cũng bởi vì độ khó tu hành của nó không phải lớn bình thường, yêu cầu đối với thiên phú không phải cao bình thường.
Cho dù tư chất may mắn phù hợp, bài trừ mọi khó khăn, cũng phải mạo hiểm rất lớn, không biết có bao nhiêu thiên tài chết ở trên mặt này.
Không biết có phải từ lúc cứu trị Sở Thiên hay không, bị hắn nhìn ra gì đó nên nói “Vân Lô Thiên Thư” này cực kỳ phù hợp nàng, tu hành tiến cảnh rất nhanh, đương nhiên cũng nhờ có lượng tài nguyên khổng lồ Lý Thanh Sơn cung cấp, chỉ riêng viên Đạo Hành đan mười năm lấy từ Vạn Độc giáo tới này, đã là có thể gặp mà không thể cầu.
Trong động không biết năm tháng, nhật nguyệt thay đổi liên tục, thời gian trôi qua, không biết đã qua bao lâu.
Một tiếng sấm rền từ chân trời xa xa truyền đến, nàng mở hai mắt ra:“Cuối cùng.
cũng tới rồi!”Từ hướng nam của bờ biển Nam Hải hơn một vạn tám ngàn dặm, có một hòn đảo lớn diện tích rộng lớn, hẹp dài ngay ngắn, tựa như một chiếc tàu khổng lồ trên biển, tên là “Đảo Cự Hạm”, ba ngọn núi trên đảo được sắp xếp song song, ở giữa lớn mà hai bên nhỏ, giống như cánh buồm của chiếc tàu khổng lồ, phân biệt tên là Đại Vân Phàm sơn, Trung Vân Phàm sơn, Tiểu Vân Phàm sơn.
Trên ba núi có vạn gian cung điện, được xây dựng theo phong cách kiến trúc độc đáo của Nam Hải, tráng lệ hào phóng, ân hiện trong mây mù lơ lửng, tựa như phủ đệ tiên nhân, chính là nơi đạo tu hành của Vân Phàm tông là tông môn đệ nhất Nam Hải.
Hai cây cầu đá trắng dài như cầu vồng xuyên qua mây, nối liền ba ngọn núi, nếu gió biển thổi tan mây mù, đứng ở đầu cầu sẽ có thể quan sát vạn hộ nhân gian phía dưới - nhà cửa xếp chồng lên nhau, đường phố thật dài, người đi đường qua lại, tràn ngập khí tượng nhân gian hồng trần vạn trượng.
Dòng người bắt đầu đi ra ngoài thành, tụ tập trên một bãi cát rộng bao la ở phía nam của đảo, một mảnh đông đúc giống như ổ kiến nổ tung, không biết tụ tập bao nhiêu vạn người, nhìn ngóng đến nơi sâu trong biển lớn, từng đội binh lính duy trì trật tự.
Giữa không trung còn cò rất nhiều người tu hành bay lơ lửng, không hề che giấu thân hình của mình, ngạo nghễ hưởng thụ sự kính sợ của phàm nhân phía dưới.
Vào tháng Tám có bệnh lên ban đỏ, ngay cả khi thời tiết ở miền Nam nóng bức, nhưng gió biển thổi hiu hiu cũng làm cho mọi người cảm thấy mát mẻ.
Mặt trời dần dần chìm xuống mực nước biển, giống như một vòng hồng ngọc, chiếu rọi biển trời ánh lên một mảnh đỏ cam, cảm giác mát mẻ càng tràn ngập.
Gió biển êm đềm, từng đợt sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ biển.
Cảng đậu rất nhiều thuyền lớn thuyền nhỏ, xếp hàng ngay ngắn từ thuyền to lớn đến thuyền tam bản, cái gì cần có đều có, tất cả đều nhấp nhô theo sóng biển.
Lúc này, còn có một vài chiếc thuyền từ ngoài biển đi tới, nháo nhác tìm kiếm vị trí dừng chân, hiển nhiên người tụ tập ở đây không chỉ là người trong Tam Phàm thành.
Nơi đây ồn áo náo nhiệt bằng tiếng địa phương của mình, nói chuyện với người khác nếu không quát lên thì không nghe được gì cả, càng ngày càng ầm ĩ vang trời.
“Mẹ ơi, năm nay sao lại nhiều người thế!”“Năm nào mà giao nhân Hải thị không nhiều người chứ?”“Nhưng năm nay là nhiều quá mức rồi!”“Ngươi vẫn còn quá trẻ! Xuỵt, ta nói cho ngươi biết, giao nhân mới đánh bại hoả nhân phương bắc, năm nay chắc chắn mang tới rất nhiều đồ vật!”“Ngươi nói cái gì cơ? Ta không nghe thấy gì cả!”.
Phía sau bãi cát là một ngọn đồi, bốn phía đều bị vây kín, phàm nhân không được tới gần, trên một tòa đài cao hùng vĩ, chín chín tám mươi mốt mặt cánh buồm trắng phấp phới, ở giữa sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi.
Một lão giả tóc trắng như tuyết ngồi ở chủ vị, môn nhân đệ tử chia ra hai nhóm trái phải, chính là Vân Phàm Tông tông chủ Kê Trường Phong dẫn theo đệ tử cả nhà chờ ở đây.
Kê Trường Phong nhìn ra biển sâu, tuy là ngồi yên không nhúc nhích, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bồng bềnh muốn bay.
“Phụ thân, giao nhân này tới thì tới.
Ngài cần gì phải đích thân nghênh đón!”Một thanh niên tuấn tú bên cạnh lão giả, bất bình nói.
“Khinh Vũ, năm nay có thể Giao Nhân Vương sẽ tới.
” Kê Truyền Phong quay đầu qua, đối xử phá lệ ôn hoà với ấu tử thiên tư bất phàm này.
“Giao Nhân Vương!” Kê Khinh Vũ lắp bắp kinh hãi, những năm trước, giao nhân Hải thị bình thường đều là giao nhân trưởng lão dẫn đội, không ngờ lần này lại là Giao Nhân Vương đến.
Mặc dù Vân Phàm tông là một trong những đại tông môn hiếm hoi trên các đảo Nam Hải, có đại tu sĩ được xưng là “Trường Phong Vương” Kê Trường Phong tọa trấn, xem như là thủ lĩnh của các phái Nam Hải, nhưng bàn về thực lực còn xa mới có thể chống lại vương đình Giao Nhân.
Hơn nữa, Vân Phàm tông cô độc ở trên Nam Hải, không bị vương triều Đại Hạ kìm hãm, cũng không được bảo vệ, cho dù bị diệt cũng không ai để ý tới, cho nên việc qua lại thân thiết với giao nhân là hết sức quan trọng.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy lễ nghĩa này quá nặng, làm mất đi thân phận “Trường Phong Vương”.
“Phụ thân cứ đến Vân Phàm sơn chờ là được rồi, đợi Giao Nhân Vương tới rồi lại đi ra nghênh đón cũng không muộn.
”“Vị Diệp đạo hữu kia của Kiếm Các cũng truyền tin, nói sẽ dẫn theo đệ tử đến đây.
” Ánh mắt Kê Trường Phong thâm sâu, nếu chỉ là Giao Nhân Vương đến đây, cũng coi như quen biết lẫn nhau, không cần lễ nghi như thế.
“Chủ nhân Kiếm Các!” Kê Khinh Vũ càng giật mình, tuy là Nam Hải Kiếm Các cũng ở trên Nam Hải, nhưng vị trí địa lý tương đối gần cương vực Cửu Châu, hơn nữa rất ít giao tiếp với các phái Nam Hải, cho nên ở Nam Hải thường bị nhận là tông môn Vụ Châu.
Kiếm tu không để ý lắm đến vật bề ngoài, giao nhân Hải thị cũng không quan trọng như vậy, các đời chủ nhân của Kiếm Các đã nhiều năm như thế, vị “Diệp các chủ” này vẫn là người đầu tiên đến tham gia giao nhân Hải thị, không biết có mục đích gì.
Kê Trường Phong nói tiếp: “Còn có Vạn Độc lão tổ ở Nam Cương, đại quản gia Bắc vương phủ, cùng với một Bạch Ưng thống lĩnh.
”Kê Khinh Vũ đã giật mình nói không nên lời, mặc dù Vạn Độc giáo cách đây mấy vạn dặm, nhưng danh tiếng của Vạn Độc lão tổ vẫn rất vang dội, Đại quản gia của Bắc vương phủ tuy là không có tu vi ba lần Thiên Kiếp, nhưng giá trị xuất hiện ở đây tuyệt đối không dưới một đại tu sĩ.
Mặc dù giao nhân Hải thị là một sự kiện trọng đại của đạo tu hành Nam Hải, nhưng đối với nhân vật này mà nói, căn bản không có bao nhiêu thứ để mắt tới, giao dịch trao đổi đều ở trong vòng tròn nhỏ cùng cấp bậc, căn bản không cần phải xuất đầu lộ diện, lúc này giao nhân Hải thị hình như rất không tầm thường.
Nhưng Bạch Ưng thống lĩnh thì tính là chuyện gì xảy ra? Chỉ có điều, lần này cũng có không ít tu sĩ Kim Đan vượt qua hai lần Thiên Kiếp đi tới giao nhân Hải thị, đạo tu hành Nam Hải chưa bao giờ được gặp những tay sai triều đình cấp bậc này.
“Chẳng trách phụ thân lại trang trọng như thế, những tiền bối này đều không thể tiếp đón chậm trễ, nhưng Bạch Ưng thống lĩnh này.
”“Bạch Ưng thống lĩnh tên là Lý Thanh Sơn, là nhân vật mới quật khởi của Nam Cương, trước mắt đã chiếm giữ Dã Nhân sơn, được xưng là Dã Nhân Vương.
”“Dã Nhân Vương?” Hề Khinh Vũ lập tức muốn bật cười, một Bạch Ưng thống lĩnh cũng dám xưng vương! Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kê Trường Phong, hắn mới vội vàng thu lại nụ cười.
“Tên gọi là Lý Thanh Sơn, ngươi tuyệt đối không được xem thường người này, hắn đến từ phương Bắc của Thanh Châu, mới vài năm ngắn ngủi đã quét sạch các tông môn ở Nam Cương, dùng Huyết Thệ Thư ràng buộc triệu tập một đám thủ hạ.
Vạn Độc giáo cũng chịu thiệt thòi lớn ở dưới tay hắn, các môn nhân đệ tử tử thương gần như không còn, Vạn Độc lão tổ cũng không làm gì được hắn.
Nghe nói, Bắc Việt vương phủ còn có lòng phong hắn làm thượng khanh nhưng lại bị hắn từ chối rồi.
”Kê Trường Phong nói, tuy Bắc Việt vương phủ cũng từng có ý phong hắn làm thượng khanh, nhưng hắn không muốn dính vào phân tranh trên con đường tu hành ở Cửu Châu nên đã từ chối, thế nhưng Lý Thanh Sơn này lại hết sức làm cho hắn không thể nào nhìn thấu.
“Vậy hắn còn dám đến! Hắn không sợ Vạn Độc lão tổ sao?”Kê Khinh Vũ lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Lý Thanh Sơn này thật đúng là không phải hạng người tầm thường, dựa vào tu vi Thiên Kiếp thứ hai lại dám kết tử thù với Vạn Độc lão tổ, hơn nữa còn không sợ hãi chạy đến giao nhân Hải thị, rốt cuộc là không sợ chết hay là tài cao lớn mật?