”Tiểu An bỗng nắm lấy tay hắn, bước về phía sau Bát Hoang Điện.
“Muốn đi đâu vậy?”Lý Thanh Sơn theo nàng đi tới cuối, phát hiện có một tấm cửa đá cổ xưa, phía sau cửa đá là hành lang đi về phía sâu trong lòng núi.
Lý Thanh Sơn từng dùng thần niệm dò xét, thấy ở nơi sâu trong Dã Nhân sơn có một đầm linh tuyền.
Điều này cũng không phải chuyện bất ngờ gì, hiển nhiên mảnh đất tuyệt vời hi hữu bậc này có đủ non nước rồi.
Linh mạch ở chỗ nào thì nước suối chỗ đó chắc chắn thành linh tuyền.
“Đến thì ngươi sẽ biết.
”Tiểu An kéo hắn bước xuống bậc thềm, bước từng bước về phía linh tuyền.
“Được rồi, theo ngươi hết.
”Lý Thanh Sơn xoa đầu nàng đầy cưng chiều, chợt nhớ ra nàng không cho làm thế, nhưng lần này nàng lại không tỏ vẻ phản đối.
Đi thẳng đến phần cuối bậc thềm thì lại có một cửa đá, chỉ thấy linh quang lọt qua khe cửa.
Mở cửa đá ra thì lập tức có một luồng khí nóng phả vào mặt, ẩn chứa linh khí tinh khiết, còn có tiếng bọt nước ùng ục ùng ục.
Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, hóa ra cái linh tuyền này lại là ôn tuyền, lúc dùng thần niềm tra xét thì cũng không chú ý tới những chi tiết này.
Vụ Châu có không ít núi lửa, mà ở Nam Cương còn nhiều hơn, còn có quần thể núi lửa lớn như Hỏa Dung sơn.
Tuy rằng Dã Nhân sơn không phải núi lửa, nhưng dòng chảy dung nham dưới lòng đất lại rất sát mặt đất, nên đã đun sôi linh tuyền.
Xung quanh được người ta xếp linh thạch thành một cái ao giản đơn, hơi nóng bốc lên tới đỉnh hang động rồi lại dồn dập ngưng tụ thành giọt nước nhỏ mà rớt xuống, có cái lại rơi vào trong ao, có cái rơi trên tảng đá, chẳng mấy chốc đã bốc hơi thành sương mù.
Sương mù dày đặc tựa như lúc nào cũng mưa lác đác, nước ao dập dờn trong vắt trong bóng tối, ngay cả sương mù cũng ẩn chứa linh quang, thật tráng lệ.
Lúc ban đầu, đám động chủ Dã Nhân sơn còn có thể chia nhau xuống lấy nước dùng để chế dược luyện khí, thế nhưng tất cả đám ma tu đều vì tư lợi mà không chịu bị thiệt thỏi chút nào, vừa đến đã dốc hết sức lấy nước, coi như không cần dùng ngay thì cũng tuyệt đối không để người ngoài được hời.
Chẳng mấy chốc mà rất nhiều mâu thuẫn đã nảy sinh vì phân chia không đều, nếu không có Huyết Thệ Thư ràng buộc thì gần như đã muốn đại chiến một trận.
Vì để tránh mâu thuẫn ngày càng gay gắt, linh tuyền cạn kiệt thì cuối cùng họ đã trực tiếp dùng Bát Hoang Trận niêm phong lại, không một ai động vào được, muốn dùng linh tuyền thì cũng chỉ có thể sử dụng một ít nhánh sông suối nguồn có linh khí khá loãng, giá trị không lớn lắm, từ đó mà tranh cãi mới coi như lắng xuống.
Sau khi Lý Thanh Sơn trở thành Dã Nhân Vương thì càng không một ai dám mở lời với hắn.
Mấy trăm vạn năm trôi qua, linh khí nơi này nồng đến độ cực kỳ kinh người, còn mạnh hơn nhiều so với trong Bát Hoang Điện.
Tuy không thể duy trì tu hành thường ngày, nhưng dùng để điều dưỡng lại rất tốt.
Tiểu An nói:“Có thể nghỉ ngơi ở nơi này.
”“Đúng là một nơi tốt, luôn ở dưới mi mắt mà chẳng chú ý tới, vẫn là ngươi tỉ mỉ.
”Lý Thanh Sơn khen một tiếng, tiến lên tách sương mù dày đặc ra, thổi phù phù một tiếng rồi nhảy vào trong ao.
Hơi nóng và linh khí xâm nhập vào mỗi một lỗ chân lông, hắn bỗng thốt ra một tiếng thở dài thoải mái, gối lên cạnh ao rồi duỗi tứ chi.
Chợt nghe thấy tiếng y phục rơi xuống đất, trong lòng hắn hơi lay động, từ từ xoay đầu lại.
Chỉ thầy Tiểu An tiến tới từ trong sương mù dày đặc, hiển nhiên tăng y xanh lơ đã bị cởi ra, trên người chỉ còn mặc một bộ áo lót màu trắng, chẳng mấy chốc nó đã bị hơi nóng làm ướt đẫm, gần như trong suốt.
Tóc dài đen nhánh buông thõng như thác nước, tách ra ở hai vai trắng nõn mới miễn cưỡng mang đến một ít tác dụng che đậy.
Nhưng mà trong lúc nàng cất bước thì thân thể trần trụi xinh đẹp vẫn như ẩn như hiện, có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng.
Lý Thanh Sơn cũng không kìm được mà cảm khái trong lòng:“Hiển nhiên nàng không còn là tiểu hài tử, nếu nàng không phải Tiểu An…”Hắn không nghĩ tiếp nữa, Tiểu An đã tới bên cạnh ao, mũi chân hạt đậu vạch nước ao ra, trượt vào trong nước tựa cá bơi lội, tạo nên một vòng gợn sóng lăn tăn, nó truyền tới bên cạnh hắn khiến trái tim hắn gần như cũng chậm mất một nhịp.
Một đống ấm áp mềm mại gần kề, Tiểu An ngửa đầu nhìn hắn chăm chú, con ngươi to lớn không còn trống rỗng không có tình cảm gì nữa, rõ ràng có cảm tình sâu sắc không kém bất cứ ai, gương mặt cũng nhuốm màu đỏ ửng, không khác nào thiên nữ trong truyền thuyết, mỹ lệ động lòng người tột cùng.
“Thanh Sơn, ta đẹp không?”Tiểu An hỏi, mái tóc dài như tảo biển ướt nhẹp bồng bềnh trong nước, dường như giọng nói cũng dập dờn.
“Vô cùng đẹp.
”Lý Thanh Sơn nghiêm túc đáp, quả thực đẹp đến nỗi người ta không đành lòng khinh nhờn, mà điều càng khiến hắn không muốn khinh nhờn chính là tình cảm đã vượt qua tình yêu nam nữ giữa đôi bên.
“Có thật không?”Trong con ngươi của Tiểu An dập dờn niềm vui sướng từ tận đáy lòng, hiển nhiên biết rõ “Chu Nhan” chỉ là một lớp da ảo ảnh bên ngoài, nhưng vẫn cực kỳ muốn được hắn khen ngợi.
“Thật.
”Lý Thanh Sơn cười gật gù.
“Vậy ngươi hôn nhẹ ta có được không?”Tiểu An hỏi với vẻ mặt gần như là ngây ngô.
“Không được!”Lý Thanh Sơn từ chối không chút khách khí, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của nàng bỗng suy sụp.
Hắn không khỏi cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp hang động, khuấy động sương mù cuồn cuộn.
Tiểu An nghe tiếng cười của hắn mà ngược lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, cũng không phải vì đôi bên chân thành mà là vì hành vi vô nghĩa của mình, để hắn bỗng dưng được cười nhạo.
Lý Thanh Sơn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của nàng như chuồn chuồn lướt nước:“Lần này hài lòng chưa!”Tiểu An sờ môi, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nhào vào trong ngực hắn.
Lý Thanh Sơn lắc đầu khẽ, Bạch Cốt cũng được, Chu Nhan cũng được, nàng vẫn luôn là người quý giá nhất của hắn.
Sau đó hắn lại mím môi, chẳng qua tiểu nha đầu này thật sự càng ngày càng muốn đòi mạng mà.
Mang theo một ý niệm, Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại, dần dần chìm vào trong suối nước nóng.
Cho dù nước suối nóng rực cũng không thể nào che giấu sự ấm áp của thân thể mềm mại trong ngực, một dòng nước ấm tuôn trào trong lòng, còn vượt xa dục niệm nhỏ bé không đáng kể kia.
Ôm nhau mà ngủ, thời gian dường như ngưng đọng vào giờ khắc này, bọn họ cũng thật sự mong mỏi như thế.
Cho đến khi có một tiếng sấm sét xuyên qua đất đá dày cộp truyền đến, Lý Thanh Sơn bỗng nhiên mở hai mắt ra, đây không phải là lôi đình tầm thường, mà là có người độ kiếp, trong tiếng sấm ẩn chứa thiên uy, đoán chừng là Thiên Kiếp lần hai, chẳng lẽ là Như Tâm?“Chúng ta ra ngoài xem thử đi!”Rào một tiếng, Lý Thanh Sơn ôm Tiểu An nhảy ra khỏi nước suối, một tay nhặt lấy y phục trên mặt đất, một tay vén tóc dài của nàng lên, không còn mái tóc dài và dòng nước che lấp, dáng người tuyệt đẹp lộ ra trước mắt, hô hấp của Lý Thanh Sơn chợt khựng lại, không chút kiêng dè thưởng thức một phen rồi mới tiếp tục mặc y phục cho nàng.
Tiểu An duỗi cánh tay, đưa tay vào trong ống tay áo, bình yên hưởng thụ sự chiếu cố của hắn.
Lý Thanh Sơn mặc y phục cho nàng, trong nháy mắt cột đai lưng, trong lòng hắn lại có một tia không nỡ, giống như dùng vải vóc che đậy minh châu, che lấp vẻ đẹp khuynh thế này, nhưng nghĩ lại, minh châu này thuộc về hắn, hắn lại thoải mái.
“Vẫn còn giày.
” Tiểu An lại giơ chân thon lên, khẽ đong đưa, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Đúng là biết hưởng phúc!” Lý Thanh Sơn lại ngồi xổm xuống cầm lấy một bàn chân nhỏ nhắn, nhẹ nhàng không nắm chặt, năm điểm trắng hồng nhỏ như hạt đậu, cũng là đẹp không sao tả xiết, hắn nhịn không được chơi đùa một chút, bên tai vang lên tiếng cười như tiếng chuông bạc, lại mang vớ và giày cho nàng.
“Lần này được chưa!” Lý Thanh Sơn đang muốn qua loa mặc y phục cho xong, Tiểu An lại ngăn cản hắn, mỉm cười nói: “Để ta cho ngươi cùng hưởng phúc.
”Nàng quay lại bắt đầu hầu hạ hắn, động tác lại dịu dàng tỉ mỉ nói không nên lời, cẩn thận sửa sang lại y phục, Lý Thanh Sơn nhìn biểu cảm nghiêm túc của nàng, cũng cảm thấy trong lòng yên bình.
Lúc mang giày, nàng còn len lén cào lòng bàn chân hắn, còn chưa đợi hắn bật cười, nàng đã cười rộ lên trước.
Trở lại Bát Hoang điện, Tiểu An lại không theo Lý Thanh Sơn đi ra ngoài xem độ kiếp, mà là ở lại tu hành.
Lý Thanh Sơn cũng đã cảm giác được, người độ kiếp không phải Như Tâm, đi ra ngoài nhìn thoáng qua, lại là chủ mẫu nào đó của thị tộc Dạ Du nhân.
Trải qua nhiều năm khổ tu như vậy, cuối cùng cũng chịu đựng đến một bước này.
Từng đạo thiên lôi xuyên qua hư không mà đến, đánh vào cảnh tượng âm u, trong quá trình mặc dù có vài phần mạo hiểm, nhưng dựa vào ưu thế là dị nhân, cùng với nhiều năm tích lũy, hữu kinh vô hiểm vượt qua Thiên Kiếp thứ hai.
Lý Thanh Sơn lập tức ban cho nàng một động phủ trên chủ phong Dã Nhân sơn, lại thưởng một ít đan dược.
Có vết xe đổ của Dạ Minh Châu, vị chủ mẫu này liền có vẻ vô cùng cung kính, cảm tạ Lý Thanh Sơn ban thưởng rồi lập tức trở về động phủ tu dưỡng.
“Xem ra vẫn cần một chút thời gian nữa!”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn động phủ của Như Tâm, không quấy rầy nàng.
Chỉ dặn dò Dạ Lưu Tô vài câu rồi xoay người trở lại Bát Hoang điện.
Mấy tháng sau, Vạn Độc lão tổ đi tới trước Bát Hoang điện, phục mệnh với Lý Thanh Sơn, kế hoạch luyện chế dịch bệnh của Như Tâm đã có thành công nhỏ.
Nhưng muốn thật sự bắt đầu thực hiện, vẫn phải chờ nàng vượt qua Thiên Kiếp lần hai, tấn thăng ôn quỷ lên một cảnh giới mới được, thế là bắt đầu bế quan.
“Nàng bảo lão hủ đem bình linh dược này chuyển cho vương thượng.
” Vạn Độc lão tổ dâng lên một cái bình ngọc nhỏ.
“Nước thuốc trong này được luyện chế bằng nguyên liệu gì thế?”Lý Thanh Sơn cầm lấy bình ngọc nhỏ, lần này có thể lĩnh hội phượng hoàng đệ nhị thần thông vào thời khắc mấu chốt là nhờ có linh dược của Như Tâm điều hoà nước và lửa, nếu không sẽ hao phí thời gian rất dài mới sống lại, hơn nữa còn không cách nào dung nhập ma tâm.
“Nước thuốc này sử dụng rất nhiều nguyên liệu, cũng không phải đặc biệt quý giá, nhưng theo lão hủ nhìn thấy, vị dược liệu quan trọng nhất là tâm huyết của nàng.
”“Tâm huyết!”Lý Thanh Sơn thoáng giật mình, lại dường như hiểu ra.
Vạn Độc lão tổ nói tâm huyết, đương nhiên không phải ý là hao phí tâm huyết, cũng không đơn giản là máu trong tim.