Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1383 - Chương 1392: Kinh Hãi

Chương 1392: Kinh Hãi

Trong điện lại không có mấy người có thể thấy rõ Tử Điện này, điện quang hừng hực, tiếng sấm gầm thét, làm cho người tu hành có tu vi yếu trong nháy mắt trở nên mắt mù tai điếc, trong lòng hoảng sợ: “Nếu mục tiêu của một kiếm này là ta, chẳng phải ta chắc chắn sẽ chết sao!”Ngay cả người tu hành tu vi tương đối mạnh cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Không ngờ Truyền Công trưởng lão này lại giỏi như thế, Nam Hải Kiếm Các vẫn luôn không để ý tới tu hành đạo của Nam Hải ta cũng không phải là không có nguyên nhân nha, một kiếm tu cộng thêm một thanh bảo kiếm hợp lại, thật sự là quá kinh khủng, có thể nói là dễ như trở bàn tay, đánh đâu thắng đó!”Ngay cả “vị trí số 7” kia cũng cảm thấy Truyền Công trưởng lão này chịu ngồi ở chỗ dưới của hắn thì đúng là bởi vì không quan trọng những hư danh này, nếu không hắn thật sự phải thoái vị nhường chỗ.

Tiếng nổ vang hồi lâu mới ổn định lại, Tiểu An vẫn đứng tại chỗ, cành đào rủ xuống bên cạnh, từng cánh hoa đào bay bổng, giống như còn không kịp vung kiếm ngăn cản.

Nàng đeo mặt nạ, làm cho mọi người không thể nhìn thấy biểu hiện tại của nàng.

Truyền Công trưởng lão đưa lưng về phía nàng, đứng ở ngoài mười bước, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, từ từ thu lại Tử Điện kiếm vào vỏ.

Thắng bại đã phân!Người tu hành đều cảm thấy như vậy, tuy rằng hầu hết họ đều không thấy rõ một kiếm kia, nhưng cũng không cản trở họ đánh giá kết quả trận chiến này.

Vẫn là “vị trí số 7” kia cảm giác được có gì không ổn, bởi vì Diệp Đoạn Hải luôn luôn trang trọng nghiêm túc, không để lộ hỉ nộ ái ố mà giờ lại giật mình, một chén rượu cứ như vậy dừng ở bên miệng.

Tầm mắt của Kê Trường Phong và Cộng Uyên đều rơi vào trên người Tiểu An, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hoàn toàn không thèm nhìn đến Truyền Công trưởng lão đang đứng gần hơn.

Chỉ có Công Dương tiên sinh nhìn mặt Truyền Công trưởng lão, biểu cảm trên mặt cũng kinh ngạc như thế.

Bóng lưng Truyền Công trưởng lão hơi rung động, hô hấp cũng có chút hỗn loạn.

Mà Lý Thanh Sơn đáng ghét kia lại khoang tay đứng đó, nụ cười càng thêm đáng ghét.

“Lý Thanh Sơn, ngươi còn cười được à, họ so xong thì nên đến chúng ta rồi, ta tuyệt đối không xếp hạng cuối cùng, ta muốn là người đầu tiên đánh với ngươi!” Lam trưởng lão trừng mắt nói với Lý Thanh Sơn.

“Được rồi, kiếm đạo đã chỉ điểm xong rồi, tiếp theo chính là ngươi!” Lý Thanh Sơn nói.

“Ngươi còn dám nói chỉ điểm, chẳng lẽ não rơi vào nước rồi à, mới vừa rồi nếu không phải lão đầu này nương tay thì nữ nhóc con này đã chết rồi!” Lam trưởng lão chỉ vào ánh mắt của mình, tỏ vẻ thấy rất rõ ràng.

“Ngươi.

Không.

với độ tuổi của ngươi.

Không thể nào có kiếm đạo như vậy!”Truyền Công trưởng lão bất ngờ xoay người, vẻ mặt kích động mà lại suy sụp, giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, làm cho chấm đỏ nhàn nhạt của mi tâm kia có vẻ hết sức nổi bật, đây đương nhiên không phải do chính hắn điểm lên.

“A! Nói vậy.

chuyện này không thể tin được! Lão đầu này vừa rồi người kiếm hợp nhất, hoàn toàn không lộ đầu!”Vẻ mặt Lam trưởng lão ngạc nhiên, hắn cũng thấy được Tiểu An vung cành đào lên, nhưng tốc độ thực sự chậm hơi của Tử Điện nhiều lắm.

Tiểu An tháo mặt nạ, không nói gì.

Ngoại trừ Lý Thanh Sơn ra, từ trước đến nay nàng đều không thích nói nhảm với người khác, ở Thiên Long thiền viện trực tiếp tu bế khẩu thiền, hiện tại cũng không muốn giải thích gì.

Lý Thanh Sơn cười nói: “Ta đã nói là trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, bây giờ tin rồi chứ! Không cần kiếm thật, là bọn ta không thù không oán, không muốn lấy tính mạng của ngươi mà thôi.

”Không ai biết, thật ra lời hắn nói là thật, chẳng qua đây không phải là thắng lợi cảnh giới gì, mặc dù Tiểu An là thiên phú kỳ tài, nhưng dù sao cũng không phải kiếm tu, kiếm pháp mạnh hơn nữa không thể nào vượt xa Truyền Công trưởng lão bốn trăm năm thầm nhuần kiếm đạo.

Đây là thắng lợi về thực lực, mặc dù trong tay nàng chỉ là một cành hoa đào, nhưng “trong lòng” lại có một luồng kiếm khí ẩn chứa Ngũ Tuyệt tiên nhân huyền ảo của kiếm đạo.

Trong nháy mắt giao chiến, nàng vận chuyển Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, từ sinh vào chết, từ sắc chuyển không, làm cho một kiếm nhất định phải có được của Truyền Công trưởng lão mất đi mục tiêu, kiếm tâm như mù.

Mà nàng mượn trạng thái này, hoàn toàn bày ra kiếm đạo Ngũ Tuyệt tiên nhân, giống như Ngũ Tuyệt tiên nhân phụ thể.

Nếu là người bình thường, ví dụ như Lý Thanh Sơn, cho dù là luyện hóa Tam Tuyệt Thư cũng không phát huy được trình độ này.

Truyền Công trưởng lão thấm nhuần kiếm đạo bốn trăm năm, so sánh với loại nhân vật truyền thuyết này còn kém mười vạn tám ngàn dặm, mà dùng “Tam Tuyệt Thư” nuôi kiếm khí lâu như vậy, cũng không thể nào yếu hơn uy lực của một kiếm bình thường của hắn.

Nói trắng ra, đây là “Chu Nhan Bạch Cốt Đạo” nghiền ép công pháp Kiếm Các, là “Tam Tuyệt Thư” nghiền ép Tử Điện kiếm, một cành hoa đào kia thuần túy chỉ là muốn giúp Lý Thanh Sơn trút giận, cho dù nàng dùng tay không cũng có thể thắng, Truyền Công trưởng lão bại cũng không oan uổng chút nào.

Lần này, đừng nói là bản thân Truyền Công trưởng lão, ngay cả Kê Trường Phong, Cộng Uyên, Diệp Đoạn Hải cũng bị kinh hãi.

Bình Luận (0)
Comment