Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1390 - Chương 1399: Chết Tốt

Chương 1399: Chết Tốt

Sương lạnh mỏng manh tràn ra từ người Cộng Uyên, các món ngon trước mặt lập tức bị bao phủ bởi một lớp băng sương, chén rượu trong tay nàng chợt vỡ vụn.

Tiếng răng rắc răng rắc vang lên, lớp băng sương lan ra bạch ngọc án, xuất hiện từng vết nứt.

Nhiệt độ trong điện đột ngột giảm xuống, khí lạnh bao trùm.

Tiếng kêu gào kinh ngạc của đám phàm nhân vang lên trong Tam Phàm thành, người lớn trẻ nhỏ đều đi ra đầu đường, ngửa đầu nhìn Vân Phàm sơn.

Mưa to từ trên trời giáng xuống, vừa đến gần đỉnh núi thì đã hóa thành mưa đá tuyết lớn, rơi lốp bốp lên mái ngói lưu ly.

“Cuối cùng nữ vương giao nhân cũng ra tay rồi sao? Vẫn là giao nhân thô bạo mà, lần này tiểu tử Lý Thanh Sơn kia lành ít dữ nhiều rồi!”Các tu sĩ rời khỏi Phi Liêm điện vẫn chưa trở về tu hành như lời họ nói, mà là ngóng nhìn Đại Vân Phàm sơn ở khoảng cách an toàn.

“Sư phụ, sư huynh hắn…”Bành Kinh Nghê nhìn bóng lưng Diệp Đoạn Hải đứng chắp tay, vẻ mặt đầy lo âu, nếu Lý Thanh Sơn đánh không lại nữ vương giao nhân thì nhất định phải điều động Vu Vô Phong ra tay, gần như là chắc chắn phải chết.

Diệp Đoạn Hải trầm mặc không nói.

“Chết thì tốt rồi!”Công Dương tiên sinh thở dài một tiếng ở trong lòng rồi lại lắc đầu, tuy rằng vô lý nhưng hắn luôn cảm thấy tiểu tử kia sẽ không chết trận ở đó, kỳ quái, quá kỳ quái!Sương lạnh từ từ ép về phía Lý Thanh Sơn, tiếng đóng băng ngày càng đến gần.

Dường như trên mặt Cộng Uyên cũng ngưng kết một lớp băng lạnh, mỹ lệ mà tàn khốc, hai mắt hóa thành đen kịt, thâm trầm tựa như biển rộng vực sâu.

Kê Trường Phong cũng không thể không đứng dậy cách xa, tránh né hàn khí, suy nghĩ:“Lần này nàng thật sự nổi giận rồi, ta lại không chịu ra tay giúp đỡ, sau này nhất định sẽ bị trách cứ!”Nếu ngươi chiếm thế thượng phong thì sao cứ không biết chừng mực như vậy, chẳng bằng cho Cộng Uyên một cái bậc thang, thật sự chọc nàng tức giận, thế thì có lợi ích gì chứ?”Chẳng qua hắn cũng hiểu rõ, đã đến bước này, cho dù Lý Thanh Sơn có cho bậc thang thì Cộng Uyên cũng chưa chắc sẽ xuống, trái lại chắc chắn còn thừa cơ ra tay.

Cộng Uyên không phải Diệp Đoạn Hải, không cần lo lắng cho an nguy của đệ tử.

Nàng cũng không phải Công Dương tiên sinh, chỗ dựa chính là sức mạnh của bản thân mình.

Có thể nói, thực lực của nàng là mạnh nhất trên Cự Hạm đảo, thế lực là mạnh nhất trên Nam Hải.

Diệp Đoạn Hải và Công Dương tiên sinh có lý do không thể không rút lui, mà nàng thì không có.

Tuy cũng hơi kiêng kỵ nhưng còn chưa đủ để nàng rũ bỏ tôn nghiêm vương giả, chịu thua với một con chó săn của triều đình mới đạt thiên kiếp thứ hai.

Thế là nàng chọn ra tay, ép sát từng bước, nếu họ lùi về sau thì lập tức lộ ra thế yếu, từ đó có thể dốc sức ra tay.

Nếu đứng yên thì hàn khí sẽ từ từ đóng băng họ, cho đến khi mất đi năng lực phản kháng.

Mà nếu phản kích thì không thể tốt hơn, vừa hay có thể để cho các trưởng lão giao nhân rút lui, nàng cũng không cần kiêng dè chút nào nữa.

Lúc này, Lý Thanh Sơn bắt đầu di chuyển, nhưng không phải lùi về sau mà là tiến tới một bước, bước một bước vào trong khu vực băng sương.

Các trưởng lão giao nhân đều là mèo già hóa cáo, biết rõ cơ hội nên muốn lui ra khỏi Phi Liêm điện.

Lúc này có một bóng trắng lóe lên, Tiểu An đứng ở trước cửa đại điện, nhìn chằm chằm họ không cảm xúc!“Tốc độ nhanh quá!”Các trưởng lão giao nhân kinh ngạc dừng bước, nhớ lại sự sắc bén của chiêu kiếm kia mà không một ai tự tin có thể chạy thoát thân dưới mũi kiếm đó.

“Đúng là đáng ghét.

Nhưng các ngươi đã dám tách ra thì ta sẽ xử lý từng kẻ một!”Đôi mắt của Cộng Uyên đầy vẻ âm u, nhìn Lý Thanh Sơn bước từng bước tới mà như nhìn một kẻ đã chết.

Công pháp mà nàng tu luyện là công pháp được truyền thừa từ thần quốc giao nhân thượng cổ, tên là Vạn Thủy Quy Khư.

“Quy Khư” là vực sâu không đáy trong truyền thuyết, nơi mọi loại nước hội tụ, cho dù là thiên hà thì cuối cùng cũng chảy về phía nơi đó.

Vì tu hành bộ Vạn Thủy Quy Khư này mà nàng cần ẩn mình trong biểu rộng vực sâu quanh năm, dùng bí pháp của giao nhân để kết nối với “Quy Khư” thần bí kia.

Quá trình tu hành cực kỳ gian nan, không chỉ thân thể phải chịu đựng áp lực nặng nề của biển rộng mà tinh thần càng bị dằn vặt sâu sắc.

Có nhiều lần nàng gần như đã rơi vào tuyệt vọng, linh hồn hoàn toàn bị hút vào trong Quy Khư, so sánh thì nỗi đau đớn trên thân thể không tính là gì cả.

Ngay cả vào thời đại thần quốc giao nhân hưng thịnh nhất thì cũng không có nhiều người tu hành bộ công pháp này, mà số người thành công lại càng ít.

Vì trải qua quá trình tu hành như vậy nên tính tình nàng càng lạnh lùng thâm trầm, đồng thời lại dễ dàng cuồng loạn, ngay cả đám giao nhân cũng vô cùng sợ nàng.

Hàn khí mà hiện tại nàng đang phóng ra ẩn chứa sức mạnh của Quy Khư lạnh lẽo tĩnh mịch.

Cho dù là Kê Trường Phong cũng không thể chịu đựng trong thời gian dài, Lý Thanh Sơn tiến từng bước như vậy thật sự là tự tìm đường chết.

Lý Thanh Sơn phóng thích ma khí đen đỏ, nhưng không có bất kỳ tác dụng chống đỡ nào, vẫn cảm nhận được từng cơn ớn lạnh thấu xương.

Y phục của hắn cũng bị đông cứng trong nháy mắt, bỗng nó vỡ nát và thay vào đó là ma khải, nhưng vẫn vô dụng.

Bình Luận (0)
Comment