Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1389 - Chương 1398: Nên Thế Nào?

Chương 1398: Nên Thế Nào?

“Khụ khụ, Kê tông chủ, cái kia.

Ta cũng xin cáo từ trước, hôm này uống nhiều rượu quá, lời nói cũng hơi mê sảng rồi, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.

Ha ha, thật đáng trách, thật đáng trách!”“Vị số bảy” kia cười nói, nụ cười không được tự nhiên cho lắm, dường như cái người vừa lúc nãy còn hăng hái muốn quyết một trận tử chiến với Lý Thanh Sơn không hề tồn tại, trong lòng thì tự mắng chính mình:“Đúng là đáng chết, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, điên rồi mới đi tranh đoạt vũng nước đục này.

Những đại nhân vật họ đấu tới đấu lui, ta xen vào làm gì, tu hành ở Nam Hải là được rồi, sao cứ muốn dính líu đến những tranh đấu này, xem trò vui không phải được rồi sao, tự mình nhảy vào làm gì.

Ngay cả Bắc Việt Vương cũng phải cho tiểu tử Lý Thanh Sơn kia mặt mũi, ta tức cái gì với hắn, nếu thật sự ra tay, nữ nhân tên Tiểu An kia mà chém một chiêu kiếm qua thôi thì ta cũng khó mà đỡ được!”“Ài, ta cũng không uống nổi nữa, xin cáo từ trước.

”“Kê tông chủ, xin thứ lỗi!”Những tu sĩ Nam Hải bị Lý Thanh Sơn gọi tên từ lâu đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Có “vị số bảy” dẫn đầu, đám người đều dồn dập đứng dậy cáo từ, ánh mắt lấp lóe, tầm mắt như muốn lách qua người Lý Thanh Sơn, có người trực tiếp cúi đầu nhìn mũi chân.

“Đứng lại!”Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.

“Ngươi.

Ngươi đừng quá đáng, nơi này là Vân Phàm tông.

Nơi này là Nam Hải, không phải Dã Nhân sơn của ngươi!”Toàn thân “vị số bảy” run lên, xoay đầu lại với vẻ mặt hết sức khó coi.

Trong số các tu sĩ Nam Hải khác có người đứng lại, có người chỉ lo cúi đầu đi ra ngoài, bước chân còn hơi nhanh hơn.

Những người đứng lại vừa nhìn thấy tình huống này thì cắn răng một cái, cũng hấp tấp đi ra ngoài, âm thầm suy nghĩ:“Chưa chắc đã gọi ta! Hừ, Lý Thanh Sơn ngươi có lợi hại đến đâu thì cũng đừng nghĩ bảo ta đứng lại là ta sẽ đứng lại.

Ngươi càng bảo ta đứng lại thì ta càng phải đi!”Mười mấy vệt sáng vèo vèo bay ra từ Phi Liêm điện, nhìn mây đen ngập trời mà tâm trạng lập tức trở nên vô cùng nhẹ nhàng:“Ta không chỉ rời đi, mà còn đi ra ngoài, ngươi làm khó được ta chắc? Cũng may, cũng may không phải gọi ta!”Có người liếc mắt nhìn lại “vị số bảy” kia, nói một câu “tự cầu phúc” rồi dứt khoát không quay đầu lại, lại còn oán giận ở trong lòng:“Nếu không phải ngươi nói lung tung thì sao chúng ta lại đến mức bị kéo vào, vô duyên vô cớ trêu chọc vị Dã Nhân Vương này! Tu hành ở Nam Hải chú trọng vào sự thái bình, ngươi cũng là người đứng đầu một phái, ngay cả đạo lý này mà cũng không hiểu.

”Bất kể có quay đầu lại hay không thì tốc độ đều chưa từng ngừng lại, cả đám người nhanh chóng biến mất trong màn mưa, chỉ còn dư lại “vị số bảy” đứng ở đó đối diện với Lý Thanh Sơn, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, hối hận đến mức miệng chua xót:“Tại sao muốn ta dừng lại chứ!”“Lý đạo hữu, người nào tha được thì hãy tha đi!”Kê Trường Phong lên tiếng.

“Vị số bảy” liếc mắt nhìn Kê Trường Phong đầy cảm kích, không phải hắn sợ chết, nếu thật sự đối đầu với kẻ địch mạnh thì hắn cũng không tiếc liều mạng một trận.

Hắn chỉ không muốn chết vì một vài nguyên nhân quái lạ.

ví dụ như vạ miệng nói nhiều.

Cảm giác này tựa như không có chuyện gì lại đi mò mông cọp, kết quả bị cọp ăn thịt.

E rằng cái chết ngu xuẩn như thể sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ tu hành đạo Nam Hải.

Lý Thanh Sơn chỉ nhìn khuôn mặt loáng thoáng lộ ra vẻ đau khổ mà cũng cảm thấy phát ngán, giết mặt hàng như này thì có ích lợi gì?Hắn cũng rất bất ngờ khi chuyện phát triển đến bước này, vốn đã chuẩn bị sẽ quyết một trận tử chiến, không ngờ Diệp Đoạn Hải và Công Dương tiên sinh lại chịu thua.

Hắn vừa không có thù sâu hận lớn gì với Nam Hải Kiếm Các và Bắc Vương Phủ, mà đối phương vẫn chịu xin lỗi hắn.

Hắn cũng không có lý do gì để nắm mãi không tha, không liều mạng với người ta không được.

Chỉ là vẫn còn một con “cá lớn”!Lý Thanh Sơn xoay người lại:“Cộng Uyên, cơn giận của thất phu ta phải làm sao?”Sắc mặt nữ vương giao nhân biến đổi bất thường, nếu Lý Thanh Sơn dám vô lễ gọi thẳng tên nàng như lễ vào một lát trước thì nàng nhất định sẽ cho hắn chút màu sắc.

Nhưng hiện tại, nhìn đại điện đột nhiên trống không, còn có bóng dáng “vị số bảy” kia bay ra khỏi đại điện như chạy trốn, nên bỗng chốc nàng không có gì để nói.

Ngay cả các trưởng lão giao nhân cũng cảm thấy bất an, không dám tiếp tục tùy ý quát lớn trước mặt nam nhân này.

Kê Trường Phong há miệng nhưng không nói gì, hắn có thể khuyên Lý Thanh Sơn buông tha cho một người không liên quan, nhưng liên quan đến nữ vương giao nhân thì cũng chỉ đành để họ tự xử lý, tránh trêu chọc vào bất kỳ bên nào.

Diệp Đoạn Hải có thể chịu thua vì đệ tử của mình, Công Dương tiên sinh cũng có thể xin lỗi vì an nguy của mình, thế nhưng Cộng Uyên lại không buông bỏ được.

Nếu vào lúc nãy, nàng còn thể việc nghĩa không từ nan mà trở mặt với Lý Thanh Sơn, nhưng hiện tại nàng không thể nào ra quyết định này.

Chưa kể đến việc rốt cuộc Lý Thanh Sơn ẩn giấu thực lực sâu nhường nào, chỉ riêng Tiểu An kia đã khó đối phó rồi.

Nàng bình tĩnh không sợ, nhưng những thuộc hạ giao nhân này lại không mạnh như vậy, không thể bị tổn thất một cách vô nghĩa.

Nếu Kê Trường Phong ra tay giúp đỡ, dựa vào trận pháp của Vân Phàm sơn cũng đủ để áp chế hai người này.

Nhưng hiển nhiên Kê Trường Phong không có ý này, vẫn duy trì dáng vẻ trung lập.

Kê Trường Phong và giao nhân Nam Hải chỉ là quan hệ hợp tác, không phải là thuộc hạ, chắc chắn cũng không vì nữ vương giao nhân không vui mà kết tử thù với Thiên Long thiền viện.

Lý Thanh Sơn ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn nữ vương giao nhân tiến không được lùi không xong, trong lòng cực kỳ vui sướng.

Sau khi hắn đưa ra lựa chọn thì hiện tại đến lượt người khác lựa chọn.

Ngươi có dám đánh một trận?

Bình Luận (0)
Comment