Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1388 - Chương 1397: Thiên Phải Theo Địa

Chương 1397: Thiên Phải Theo Địa

Diệp Đoạn Hải dừng bước, hai nam tử cao to như nhau cùng giao đấu bằng ánh mắt.

Thời gian như dừng lại, khí tức ngưng tụ nhưng không phát tán.

Tất cả đều nín thở, tựa như có tảng đá đè lên ngực.

Tiếng kiếm rung chợt dừng lại! Tay phải nắm chặt thành quyền!Diệp Đoạn Hải ghìm chuôi kiếm, nhưng Lý Thanh Sơn lại nhíu nhíu mày rồi buông nắm đấm ra.

Diệp Đoạn Hải chợt mở hai mắt:“Lần so kiếm này là các ngươi thắng, chờ ngươi ăn uống no nê xong thì chúng ta nói chuyện riêng!”Sau đó hắn mặc kệ phản ứng của Lý Thanh Sơn mà đi tới bên cạnh Truyền Công trưởng lão rồi vỗ vỗ vai hắn, nghênh gió đón mưa mà ra khỏi đại điện, không ngoảnh đầu lấy một lần, trông bóng lưng có chút tiêu điều.

Mấy vị đệ tử trưởng lão Kiếm Các cũng theo sát phía sau.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó mà tin nổi, chủ nhân Kiếm Các nổi tiếng tính tình kiên cường quyết đoán, vậy mà trực tiếp bị bức lui khi đối mặt với một tiểu tử hậu bối còn chưa vượt qua thiên kiếp thứ ba!Vu Vô Phong thở phào một hơi, vừa vui mừng lại vừa thở dài:“Sư phụ, là Vô Phong có lỗi với người!”Giận dữ giết người là bổn phận của kiếm tu, nhưng Diệp Đoạn Hải không chỉ có một mình, mà còn là Các Chủ của Nam Hải Kiếm Các, cần phải lấy đại cục làm trọng, suy tính cho toàn bộ tông môn, cho nên cuối cùng cũng không thể vung ra chiêu kiếm đó.

Khi Lý Thanh Sơn không muốn lấy đại cục làm trọng thì lại có người giữ gìn đại cục!“Ha ha, lúc nãy chúng ta chỉ đùa chút thôi, đạo hữu cần gì nghiêm túc như vậy? Nếu mạo phạm chỗ nào thì xin hãy tha lỗi, ta tự phạt một chén, xem như là nhận tội với đạo hữu!”Công Dương tiên sinh vừa nở nụ cười vừa đứng, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:“Kê tông chủ, tửu lượng của lão hủ không tốt, xin phép đi nghỉ ngơi trước.

”Bỗng như nhớ ra cái gì đó:“À đúng rồi, Bắc Vương bệ hạ biết Dã Nhân Vương là người thích rượu, lần này đặc biệt để ta mang một vò rượu ngon tới, ngay cả lão phu cũng rất thèm, mong ngày mai sẽ được uống ké.

”Không đợi Kê Trường Phong đứng dậy tiễn thì đã nhanh chân bước đi, Vạn Độc lão tổ chạy tới sóng vai với hắn, Như Tâm thì theo ở phía sau.

Mọi người trợn mắt ngoác miệng, đại quản gia của Bắc Việt vương phủ lại chủ động nhận lỗi! Lẽ nào không giống với tưởng tượng, vị Công Dương tiên sinh này thật sự vẫn luôn là một người hiền lành? Diệp Đoạn Hải chọn rút lui thì còn dễ hiểu, dù sao đồ đệ yêu thích cũng bị người ta nắm trong tay, nhưng Công Dương tiên sinh sợ cái gì? Lẽ nào sợ Lý Thanh Sơn nổi giận hại người, nhưng Ngân Long Vương ở ngay trên bầu trời, Vạn Độc lão tổ thì ở bên cạnh, ai có thể làm hắn bị thương chứ.

Lại nói chẳng phải Vạn Độc lão tổ cũng có thù sâu hận lớn với Lý Thanh Sơn hay sao?Đừng nói là họ, ngay cả Kê Trường Phong cũng rất bất ngờ:“Cả Bắc Việt Vương chủ động tặng rượu lấy lòng, đến cùng Lý Thanh Sơn này có lai lịch gì? Tại sao lại có mặt mũi lớn như vậy? Lẽ nào mục đích lớn nhất của vị quản gia trong chuyến đi lần này là Lý Thanh Sơn? Nếu không thì sao lại chịu nhịn cục tức này.

”Hắn không biết Lý Thanh Sơn từng tặng Bắc Việt Vương một vò rượu, lần này là có qua có lại thôi, chỉ biết rằng bản thân không uổng nổi vò rượu này.

Công Dương tiên sinh bước qua ngưỡng cửa mà cảm thấy nhẹ cả người, không khỏi quay đầu lại liếc mắt một cái, Lý Thanh Sơn cũng đang nhìn về phía hắn, dáng vẻ có hơi tiếc nuối.

Hắn thì chắp tay cười, sau đó tầm mắt lướt qua Vạn Độc lão tổ, trái tim chợt trùng xuống.

Hiển nhiên lúc nãy hắn đã có ý ra tay, muốn diệt trừ hai thiên tài Lý Thanh Sơn và Tiểu An của Thiên Long thiền viện ở trong Phi Liêm điện này, sau đó thuận thế chèn ép tu hành đạo ở Nam Hải luôn.

Nhưng khi hắn đang muốn bàn bạc với Vạn Độc lão tổ ở bên cạnh thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Biểu hiện của Vạn Độc lão tổ thật sự là quá bình tĩnh!Nhưng Lý Thanh Sơn gần như đã tiêu diệt Vạn Độc giáo! Mối thù không đội trời chung như vậy, mà từ khi Vạn Độc lão tổ tiến vào Phi Liêm điện này lại không hề có biểu hiện gì.

Dù cho lúc Lý Thanh Sơn khiêu khích mọi người thì hắn cũng không nói một câu nào chĩa mũi nhọn vào Lý Thanh Sơn.

Nếu Vạn Độc lão tổ là người tính tình thâm trầm thì cũng thôi, nhưng hắn lại nổi tiếng là hẹp hòi.

Chuyện khác thường chắc chắn có yêu!Chỗ nương tựa quan trọng nhất của chuyến đi lần này lại xuất hiện biến hóa không thể dự đoán, điều này làm cho Công Dương tiên sinh thấy rất bất an, cho nên hắn không bàn bạc với Vạn Độc lão tổ nữa, mà cẩn thận quan sát phản ứng của Vạn Độc lão tổ.

Khi Diệp Đoạn Hải dẫn đầu đám môn đồ rồi rút lui, Vạn Độc lão tổ cũng không có ý ra tay, Công Dương tiên sinh nhạy cảm ngửi được mùi nguy hiểm nên lập tức quyết định từ bỏ cơ hội lần này, nhịn cục tức này xuống, để cho chuyện này trở lại quỹ đạo vốn có.

Khi Lý Thanh Sơn không muốn ngấm ngầm chịu đựng thì lại có người chọn ngấm ngầm chịu đựng!

Bình Luận (0)
Comment