Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1387 - Chương 1396: Phải Nuốt Lời

Chương 1396: Phải Nuốt Lời

Tuy hai người đấu võ mồm không ít nhưng hắn cũng không chán ghét Lý Thanh Sơn, trái lại còn cảm thấy khá khâm phục, nếu không thì sao lại mặc cho Lý Thanh Sơn ngồi ở trên đầu hắn mãi đến tận khi tới cảng.

Mấy ngàn năm tuổi của hắn vẫn còn đó, tuy nữ vương giao nhân mạnh nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ là một bé gái, mà hắn cũng không cảm thấy Lý Thanh Sơn nói một câu mạo phạm nào để đáng bị dồn vào chỗ chết.

“Ngươi không sai, ngươi đi ra ngoài đi!”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Lam trưởng lão một cái thật sâu, nắm đấm tay phải hơi buông lỏng.

Lam trưởng lão hồn nhiên không biết mình vừa dạo một vòng bên ranh giới sinh tử, nếu thật sự nghe theo lệnh Cộng Uyên mà đi dạy dỗ Lý Thanh Sơn thì hắn đã không định giữ lại đầu hắn rồi, tuy có chút thiện cảm nhưng nếu đứng ở phe đối lập thì chỉ có giết mà thôi.

Hắn vừa hơi vui mừng, lại có chút tiếc nuối, sát ý Hổ Ma sôi trào bùng phát, sáng quắc như lửa khiến toàn thân hắn tỏa nhiệt, đây mới là cảm giác hắn thích nhất.

“Ngươi…”Lam trưởng lão âm thầm lo lắng, muốn dồn sức kéo Lý Thanh Sơn ra ngoài nhưng giật nảy cả mình, vì thân thể bảy thước này vẫn không nhúc nhích tựa như núi cao:“Không thể nào, vậy mà sức mạnh của hắn lại vượt xa ta!”Lý Thanh Sơn quay về phía đám tu sĩ Nam Hải và nói:“Những người không bị ta nhắc đến lúc nãy cũng đi ra ngoài đi!”Có lẽ kế hoạch hoàn mỹ của Linh Quy không phù hợp với hắn, suy nghĩ để sau khi sức mạnh đạt đến một trình độ nhất định mới phơi bày thân phận Bắc Nguyệt, rồi quyết chiến với Long Vương Mặc Hải thật sự là quá bảo thủ.

Bỏ đi, không cần nghĩ nhiều như thế, trước hết tóm đám người này đến để luyện tay một chút là được rồi.

Cũng không ngạc nhiên chút nào khi Tiểu An gỡ mặt nạ bằng đồng thau xuống, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.

Nghe thấy lời này của Lý Thanh Sơn thì những người trong điện đều lạnh cả sống lưng, hắn muốn làm gì đây? Người bình thường nói năng lỗ mãng, bị nữ vương giao nhân chán ghét thì chắc chắn trong lòng sẽ nghĩ cách chạy trốn như thế nào để tránh cơn giận lôi đình, ngược lại dáng vẻ hắn lại là quyết tâm phải ở lại đây.

Cộng Uyên nhíu chặt lông mày, không hiểu sao có hơi sợ hãi.

“Vương thượng, kính xin cân nhắc!”Vu Vô Phong ngăn ở trước mặt Lý Thanh Sơn.

“Xin lỗi Vô Phong, xem ra ta phải nuốt lời rồi!”Trên mặt Lý Thanh Sơn lại hiện ra nụ cười, nhưng hoàn toàn khác với lúc nãy, có vẻ chân thành hơn nhiều, còn có sự sảng khoái từ tận đáy lòng.

Hôm nay tùy tiện giết một đệ tử của trưởng lão Nam Hải Kiếm Các thì cũng sẽ nảy sinh mối thù không thể hóa giải với Vu Vô Phong, đương nhiên hắn sẽ không già mồm bận tâm đến lời hứa gì, cứ để Vu Vô Phong vượt qua thiên kiếp thứ ba sẽ tìm hắn báo thù.

“Đó chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, người muốn làm việc lớn thì không chú ý chuyện vặt vãnh, mong vương thượng lấy đại sư làm trọng!”Vu Vô Phong vừa khuyên bảo Lý Thanh Sơn vừa quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Diệp Đoạn Hải.

Điều hắn lo sợ nhất không phải là an nguy của mình, mà là vì mình mà toàn bộ Nam Hải Kiếm Các rơi vào tình thế nguy hiểm.

“Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, kiếm đạo này vô cùng huyền diệu, hoàn toàn không giống kiếm đạo của Kiếm Các, gợi mở rất nhiều cho ta, đạt được lợi ích không nhỏ!”Truyền Công trưởng lão đột nhiên đi tới trước mặt Tiểu An, chắp tay hành lễ cung cung kính kính.

Vân Phàm sơn đứng sừng sững trên sóng lớn mênh mang, chẳng biết từ lúc nào mà từng ụ mây bắt đầu kéo dài liên miên, che lấp bầu trời sao mênh mông, đen xịt đè trên Vân Phàm sơn, dường như muốn chạm đến nóc của Phi Liêm Điện trên đỉnh núi, Ngân Long Vương lơ lửng giữa trời lúc ẩn lúc hiện trong biển mây.

Mưa gió nổi lên, bầu trời đen kịt.

Gió to cuốn những giọt mưa to như hạt đậu nành tràn vào trong Phi Liêm điện, đèn thủy thạch anh sang trọng đan xen chiếu sáng cung điện trống trải như ban ngày, chiếu ra cái bóng của mỗi người ở ngay dưới chân họ.

Trên bức họa bích ở phía sau Cộng Uyên và Kê Trường Phong là Phong thần Phi Liêm trong truyền thuyết đang ở trên cao quan sát những gương mặt ngạc nhiên sửng sốt.

Trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng mưa gió.

Một tiếng sấm rền ầm ầm vang lên, dựa vào ánh chớp sáng ngời mà bóng dáng của Truyền Công trưởng lão đã biến mất ở dưới chân và đến trước người Tiểu An.

Ánh mắt của mọi người tụ lại trên người Diệp Đoạn Hải.

Này là ý gì? Lẽ nào ý của hắn là dù thế nào cũng sẽ không chịu thua!Diệp Đoạn hải vẫn ôm ấp cổ kiếm, cau mày nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn.

Bỗng hắn đứng dậy, từ từ đi về phía Lý Thanh Sơn.

Kiếm khách phàm nhân có thể giết người khi cách mười bước, đại kiếm tu thì sao?Huống chi là năm bước, ba bước, một bước!Phân Hải kiếm rung không ngớt, kiếm ý ngưng tụ như thành thực thể, mỗi một bước bước ra cũng có thể khiến biển rộng lui lại hai bên.

Nhưng mà Lý Thanh Sơn không lùi mà ngẩng đầu nhìn Diệp Đoạn Hải, tựa như một cây cột trụ vững vàng, đối mặt với từng bước dồn ép của đại kiếm tu và chiến ý không những không suy yếu, trái lại tăng vọt liên tiếp, còn lao ra đại điện xông thẳng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment