Nụ cười vẫn luôn hiện diện trên khuôn mặt hắn biến mất, sắc mặt hơi trầm xuống, chỉ là một sự biến hóa vẻ mặt đơn giản nhưng dường như đã xé rách lớp ngụy trang, thay vào đó là khí thế hung ác.
Hắn vốn mang lại cho người ta cảm giác phóng khoáng dũng cảm, nhưng đó chỉ là hình dung về hình dáng nhân loại.
Hổ Ma không có cái gọi là phóng khoáng, chỉ có hung tàn thích giết chóc, mài răng hút máu, tàn nhẫn ăn người!Như câu “chủ nhục thần chết”, thấy nữ vương và Các Chủ bị khiêu khích thì đám giao nhân, Kiếm Các trưởng lão đều đứng bật dậy, đang muốn tiến lên trách mắng Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn hơi nheo mắt lại, xích mang thoáng hiện, lướt qua khuôn mặt của mọi người.
Họ lập tức cứng họng và cảm thấy sợ hãi, dường như chỉ một giây sau sẽ bị vồ giết tại chỗ, nên lùi về sau rồi bày ra dáng vẻ phòng ngự theo bản năng.
Cả đám không hẹn mà cùng đứng lên, sau đó lùi một bước, tuy rằng phản ứng lại ngay lập tức nhưng khí thế đã bị áp chế hoàn toàn, lời trách mắng nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, á khẩu nghẹn lời.
Tuy Lý Thanh Sơn không sử dụng thần thông, nhưng Hổ Ma đã hòa vào trong huyết mạch và linh hồn của hắn, mỗi một động tác, một nụ cười hay vẻ tức giận đều thể hiện rõ ràng.
“Lệ khí nặng quá!Trong lòng Công Dương tiên sinh cảm thấy kính sợ, tuy trên người hắn có pháp bảo bảo mệnh nhưng không hề có chút cảm giác an toàn nào, vì vậy mà quay sang nhìn về phía Vạn Độc lão tổ theo bản năng.
“Đúng là mãng phu tự tìm đường chết, sỉ nhục đám tu hành giả Nam Hải thì cũng thôi, vậy mà ngươi cũng dám khiêu khích bọn ta? Chưa kể đến việc bọn ta đều chẳng hiểu gì, cho dù là gây xích mích công khai thì ngươi cũng phải nhịn xuống, không chịu nổi thì chắc chắn phải chết! Chẳng qua có thể coi đây là một cơ hội, hắn vốn có mối đại thù diệt môn với Vạn Độc lão tổ, hiện tại lại bị chủ nhân Kiếm Các và nữ vương giao nhân chán ghét, lẽ nào thật sự có ba đầu sáu tay phải không? Có muốn trực tiếp từ bỏ kế hoạch ban đầu, dồn hắn vào chỗ chết luôn không!”Công Dương tiên sinh thân là đại quản gia của Bắc Việt vương phủ, đi khắp mười vạn dặm Vụ Châu này, tới chỗ nào mà người ta chẳng phải kính hắn ba phần, dù là đại tu sĩ cũng phải khách khí.
Hắn đã trải qua bao nhiêu năm không bị người ta mỉa mai trực tiếp như vậy, trong lòng không khỏi tức giận để che giấu đi cảm giác sợ hãi kia.
Trước nay hắn là người bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, không ngờ Lý Thanh Sơn lại “không khôn ngoan” như vậy, trong lòng châm chước từ ngữ, cân nhắc lợi và hại, bỗng chốc khó mà quyết đoán được.
“Đúng là thất phu!”Cộng Uyên cười khẩy nói, đã là nữ tử thì không thể không để ý đến dung mạo của mình, có thể nói Lý Thanh Sơn bảo nàng giữ lại hai chữ “mỹ nhân” cho mình tựa như là “nói trúng tim đen”, khiến nàng rất không thoải mái, mà điều càng không thể nhịn được đó là uy nghiêm vương giả bị mạo phạm.
Từ cổ chí kim, tôn nghiêm của kẻ bề trên là yếu ớt nhất, một câu nói sai chính là bất kính, trực tiếp gọi họ tên chính là mưu phản, thậm chí ngay cả cái tên cũng là cấm kỵ.
“Thất phu cả giận, máu bắn năm bước!”Lý Thanh Sơn xoay đầu lại, nheo mắt nhìn nữ vương giao nhân rồi bỗng lộ ra thần sắc uy nghiêm.
Không nhịn được việc nhỏ thì sẽ hỏng việc lớn, vì để đạt được lợi ích tốt nhất thì ngầm chịu đựng là điều tất yếu.
So với Ngưu Ma ngu xuẩn mất khôn và Hổ Ma thích giết chóc hiếu chiến, thì Linh Quy bình tĩnh và trí tuệ mới là phương pháp tốt nhất để tìm vận may tránh tai họa.
Hắn hiểu những đạo lý này, nhưng hiểu không có nghĩa là sẵn lòng làm như thế, nhân sinh mà cứ suy tính mọi chuyện, chỉ làm điều đúng đắn thì còn có ý nghĩa gì?Đôi lúc cứ không muốn nhịn, không muốn lùi bước, có sai thì lại làm sao?“Được, ta xem ngươi làm thế nào để máu phun năm bước! Cho ngươi ba phần nhan sắc mà ngươi thật sự coi mình là Dã Nhân Vương à! Lam trưởng lão, dạy dỗ hắn cho ta!”Cộng Uyên lập tức trở nên thâm trầm như vực sâu, nàng vốn chán ghét bài xích nhân loại, vốn dĩ trong lòng có hơi hiếu kỳ nên miễn cưỡng cho phép Lý Thanh Sơn đứng ngang hàng với nàng, từ đó đã tích lũy một xíu bất mãn, giờ phút này thấy hắn không biết điều như thế, thật sự coi mình là một đại nhân vật thì lập tức bùng nổ.
Nếu là người bình thường thì có lẽ chỉ dạy dỗ một hồi, nhưng một khi kết thù với thiên tài như vậy thì nhất định phải bóp chết.
Lam trưởng lão hơi do dự, quạt hương bồ tựa như bàn tay lớn chộp về phía vai của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn bỗng nhìn lại, không tránh cũng không né:“Ngươi thật sự muốn làm kẻ thứ hai?”“Còn phải nói à!”Trong lòng Lam trưởng lão căng thẳng, biết rõ thực lực của Lý Thanh Sơn vô cùng nhỏ bé yếu ớt nhưng không ngờ rằng đến lúc đối đầu lại bị hắn gây áp lực lớn đến vậy, không khỏi nhớ tới một câu hắn từng nói:“Có vài ngươi, ngươi không đạp trên đầu hắn thì hắn sẽ không coi ngươi là người!”Hai bàn tay khổng lồ của Lam trưởng lão đè lên hai vai Lý Thanh Sơn, cười nói:“Chỗ này quá nhỏ, hỗn tiểu tử, chúng ta ra ngoài tranh tài đi!”Sau đó lại truyền âm:“Đừng liều chết vì chuyện một câu nói, không đáng giá!”