Thời gian trôi qua một cách vội vàng, chớp mắt đã vài ngày trôi qua.
Mưa to như trút nước, gào thét giữa đất trời, không có ý muốn dừng lại.
Nhìn về hướng chân trời bốn phía, lấp lánh ánh sáng vàng rực rỡ, mạ một lớp viền vàng cho những đám mây, ánh nắng mặt trời chiếu xuống biển lớn.
Nếu là từ trên cao nhìn lại, sẽ phát hiện toàn bộ Cự Hạm đảo bị bao phủ dưới một đám mây đen thật dày, mà những nơi khác thì thời tiết đều sáng sủa, từng đóa mây trắng trôi nổi.
Một tòa Vân Sơn theo gió biển đến gần bầu trời Cự Hạm đảo, giống như bị nuốt chửng, hoà nhập vào đám mây đen thật dày, khiến thế mưa trở nên lớn hơn, mà bất luận gió biển thổi thế nào, mây đen vẫn không hề không nhúc nhích.
Đây đương nhiên là thủ đoạn của giao nhân, giao nhân không thích rời khỏi biển đi vào đất liền, chỉ có mưa mới có thể khiến các nàng thoải mái một chút.
Bình thường giao nhân đương nhiên không có thủ đoạn như vậy, nhưng lần này Hải thị, cường giả giao nhân do Cộng Uyên cầm đầu rất nhiều, làm tiên thiên thủy linh, lại sống trong hơi nước dồi dào ở trên biển Nam Hải, mây bay mưa bão cũng không tính là gì.
Truyền thuyết kể lúc Long tộc xuất hành, không cần thi triển bất kỳ pháp thuật nào cũng tự có mây mưa đi theo, chính là cái gọi là “Vân Tòng Long”.
Trung tâm của trận mưa bão là một hồ nước, trên hồ trống rỗng nổi lên một tòa cung điện tráng lệ, vách tường cột điện, mái hiên cong, toàn bộ là do dòng nước đông lạnh tạo thành.
Mưa rơi xối xả vào cung điện, khuấy động từng vòng gợn sóng, bao phủ trong mưa bụi mờ mịt, đầy vẻ đẹp ảo giác và lộng lẫy.
Lúc này, sương mù trên hồ tách ra hai bên, một lão giả để râu chòm, đầu mọc sừng sơn dương, đi cùng một trưởng lão giao nhân vào bờ.
“Không cần tiễn!”Công Dương tiên sinh chắp tay, lại một lần nữa từ hành cung giao nhân đi ra, dù tính cách hắn trầm lắng cũng khó nén vẻ mặt ủ rũ.
Đây đã là lần thuyết phục thứ năm trong mấy ngày qua, mức giá đưa ra lần sau đều cao hơn lần trước, đã vô hạn tiếp cận giới hạn, nhưng Cộng Uyên vẫn cương quyết không buông lỏng.
Nếu như chỉ có chuyện này cũng thôi đi.
Mấy ngày nay, hắn liên tục thăm hỏi Kê Trường Phong và Diệp Đoạn Hải, còn có Lý Thanh Sơn đáng ghét kia, mục đích chỉ có một là lôi kéo họ lên chiến xa Bắc Quốc, trở thành thượng khanh Vương phủ, nhưng tất cả đều thất bại.
Kết quả này khiến người ta rất khó chấp nhận được, quả thực là thất sách hiếm có trong đời hắn.
“Lý Thanh Sơn!” Công Dương tiên sinh cắn răng thầm hận, từ lúc bị ép lui ở Phi Liêm điện, hắn đã có dự cảm kết quả sẽ thế này.
Lòng người khó đoán, Lý Thanh Sơn với tu vi Thiên Kiếp thứ hai, chắc chắn phải mạnh mẽ một chút mới có thể khiến đám người Diệp Đoạn Hải đối đãi bình đẳng, tiến hành giao dịch thuận lợi.
Công Dương tiên sinh cũng thể hiện uy phong của Bắc vương phủ mà, hắn cũng là tu vi Thiên Kiếp thứ hai, nhưng không ngờ vừa mới vừa đi tới Vân Phàm tông, đã bị một tên tu sĩ có cảnh giới còn thấp hơn hắn chèn ép ngay lập tức, điều này vô hình trung tạo ra một ảnh hưởng lớn.
Mà biểu hiện quái dị của Vạn Độc lão tổ lại càng làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của hắn.
Vốn dĩ hắn định mượn quan hệ đối địch của Vạn Độc lão tổ với Nam Hải Kiếm Các, Dã Nhân sơn để tiến hành ép buộc nhất định, Vương phủ không cần trực tiếp ra tay, chỉ cần thoáng ủng hộ Vạn Độc lão tổ thì Diệp Đoạn Hải và Lý Thanh Sơn phải xem xét hậu quả.
Nhưng ở trên Phi Liêm điện, hắn và Vạn Độc lão tổ không đồng lòng, sao có thể thoát khỏi ánh mắt tinh tế của những người đó.
Một bước sai, từng bước sai.
Ngoại trừ lúc đầu, mấy lần hắn đến đàm phán với Cộng Uyên đều là đến đây một mình, cái thế này lại yếu đi không ít, càng chưa nói đến uy áp của Diệp Đoạn Hải và Lý Thanh Sơn.
“Tiểu tử này đến Vụ Châu, quả nhiên không có chuyện tốt! Tiềm lực mà hắn và Tiểu An biểu hiện ra lại quá mức kinh người, phải bảo Việt vương bệ hạ suy nghĩ lại, để phòng rắc rồi có thể xuất hiện thôi.
Nếu có thể khiến họ mãi mãi ở lại Vụ Châu, lợi ích là không đánh chết hai đại tu sĩ Thanh Châu, nhưng có lẽ cũng không cần.
”Công Dương tiên sinh nhìn lên “Ngân Long Vương” trong mây mù, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, biến mất trong màn mưa.
Ngay sau khi Công Dương tiên sinh rời đi, một bóng người đeo mặt nạ đã đến trước hành cung của giao nhân, khom người nói: “Cầu kiến nữ vương bệ hạ.
”Trong chốc lát, sương mù dày đặc lại tách ra.
Như Tâm bước lên mặt hồ, từng bước đi về phía hành cung giao nhân, nước mưa dưới mặt hồ kích động, truyền đến tiếng cười động lòng người, từng bóng dáng xinh đẹp bơi lội, chăm chú nhìn nàng.
Một nữ giao nhân xinh đẹp thò mặt ra khỏi mặt nước, tò mò hỏi: “Này, ngươi tên gì thế?”Như Tâm nhìn nàng, nhớ tới một cái tên đã rất lâu rồi, lại im lặng không trả lời, nàng đi thẳng tới trước hành cung, dừng bước một lát, nhìn kỹ một lượt mới lộ ra vẻ mặt hoài niệm ẩn dưới mặt nạ nặng nề, không ai có thể thấy.
Nam Hải, ta đã trở lại rồi.
Nàng cất bước vào trong hành cung giao nhân, tiếng mưa gào thét bỗng nhiên đi xa, bày ra trước mặt chính là một thế giới nước.
Rất nhiều nữ giao nhân xinh đẹp bơi lội trong nước chơi đùa, những đuôi cá đủ màu như màu xanh đậm, ửng đỏ, màu xanh lá, tạo ra từng quỹ đạo đầy màu sắc.