Lý Thanh Sơn cũng đã đoán ra được Thôn Hỏa Nhân có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này chắc chắn là nhờ vào “Ngân Long Vương”, lại dời mắt nhìn về phía đường chân trời, “Ngân Long Vương” đã biến mất ở cuối mặt biển, xem ra Bắc Vương Phủ cũng không có ý định trực tiếp ra tay.
“Không lẽ tên Công Dương tiên sinh kia tự tin có thể đánh sập được Vân Phàm Tông đến thế sao? Bên phía Như Tâm chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ!”Nhưng lại nghĩ đến có một tên “thượng khanh” là Vạn Độc Lão Tổ ở bên cạnh, chỉ cần không phải Bắc Việt Vương trực tiếp trở mặt thì không có bao nhiêu người dám đụng vào Như Tâm, cũng coi như yên tâm, tiếp tục đứng hóng chuyện.
Trên bầu trời đỏ rực như lửa, Chúc Diễm nói:“Quả nhiên tên “Trường Phong Vương” này cũng có chút thủ đoạn lợi hại đó, họ chiếm cứ địa lợi, cứ kéo dài thời gian sẽ rất bất lợi cho chúng ta.
”“Chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi, để tôi!”Chúc Tai – Thôn Hỏa Nhân nữ tính duy nhất khinh thường nói.
“Được! Phá trận cho ta!”Thiên hỏa lưu tinh đột nhiên dừng lại không rơi xuống nữa, ánh lửa trên cơ thể của Chúc Phần đột nhiên tối xuống, nó truyền đến trên cơ thể của Chúc Tai, Chúc Tai giơ cao “Địa Hỏa Lệnh”, chỉ tay thẳng về phía Vân Phàm Sơn.
“Địa phát đại hỏa, đất khô vạn dăm!”Ầm ầm, Cự Hạm Đảo đột nhiên chấn động, rung lắc kịch liệt, giống như có một con cự thú cuồng táo bị trấn áp dưới mặt đất từ từ thức tỉnh, muốn phá tan áp chế trói buộc trên người, thi triển ra sức mạnh hủy diệt mọi thứ.
“Thì ra là thế!”Lý Thanh Sơn hiểu ra, thì ra những ngôi sao băng lửa từ trên trời rơi xuống chẳng qua chỉ là để chuẩn bị cho đòn tấn công vào ngay lúc này.
Đúng là ở trên biển rộng núi sông như thế này thì Cộng Uyên và Kê Trường Phong sẽ càng có ưu thế về địa lợi hơn, nếu Thôn Hỏa Nhân muốn thắng thì nhất định phải phá hư địa lợi của họ.
Mấy cái hố do mấy viên sao băng lửa đập ra lúc này đột nhiên nhô lên cao, biến thành hơn trăm cái đồi núi, làmnứt ra từng khe hở, bắn ra màu đỏ chói mắt.
“Các ngươi!”Kê Trường Phong thay đổi sắc mặt nói.
Đùng đùng đùng đùng.
Tiếng vang lớn vang lên liên miên không ngừng, đồi núi biến thành từng ngọn núi lửa, dung nham phun trào ra bên ngoài, trong nháy mắt đã phá tan áp chế của Cộng Uyên và Kê Trường Phong.
Khói đen bốc lên tận trời, từng con sông lửa tùy ý chảy xuôi, biến Cự Hảm Đảo thành một vùng đất hoang vu khô cằn, làm cho Lý Thanh Sơn nhớ đến khung cảnh trên Hỏa Dung Sơn, Cự Hạm Đảo này đã tương đương với một Hỏa Dung Sơn loại nhỏ.
Dù là biển rộng vô biên thì cũng phải nhờ đại địa chịu tải, mà bên dưới đại địa chính là biển lửa dung nham cuồn cuộn đang chảy xuôi, dù ở bất cứ nơi nào, Thôn Hỏa Nhân cũng đều sẽ chiếm cứ được ưu thế địa lợi.
Nhưng Cự Hạm Đảo lại không phải một hòn đảo núi lửa, muốn đưa đến địa hỏa mãnh liệt như thế này, nhất định phải dùng thiên hỏa oanh kích trước mới được, thiên hỏa lưu tinh lúc nãy chỉ là một khúc nhạc dạo, bây giờ mới là phần cao trào!Lực phòng ngự của đại trận hộ sơn mạnh hay yếu thì phẩm cấp của trận pháp chỉ chiếm một nửa, một nửa còn lại nằm ở mặt địa lợi, càng ở khu vực động thiên phúc địa thì lực phòng ngự sẽ lại càng mạnh.
Mà địa hỏa đang phun trào ra đang điên cuồng phá hư khu phúc địa Cự Hạm Đảo này, ăn mòn linh mạch ngầm bên dưới.
Tiểu Vân Phàm Sơn vốn còn đang ngoan cường chống đỡ, nhưng theo địa hỏa dần xâm nhập vào, ánh sáng của đại trận hộ sơn nhanh chóng tối xuống, nhanh chóng bị lửa lớn thiêu thủng, cung điện ban công, hoa cỏ cây cối lập tức biến thành tro tàn, một đống người tu hành muốn bay lên trời, muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp bay đi được bao xa cũng đã bị cháy lan đến thành từng ngọn lửa, rơi từ trên trời xuống, binh khí trên người họ đều bị hòa tan, biến thành một bộ phận của biển lửa.
Chỉ có một thanh niên cưỡi một mảnh thuyền nhỏ giống như lông chim, bay vút lên thoát khỏi sóng nhiệt biển lửa, bay nhanh về phía Đại Vân Phàm Sơn, nhưng lông chim cũng nhanh chóng bị bốc cháy.
Kê Khinh Vũ hô lớn:“Cha cứu ta!”Kê Trường Phong vung cờ Phi Liêm lên, một ngọn gió lốc phá tan biển lửa, cuốn về phía Kê Khinh Vũ.
“Chết đi!”Chúc Tai vung “Địa Hỏa Lệnh” lên.
Đùng!Một ngọn núi lửa phun trào, phun ra một cột lửa, mạnh mẽ cắt đứt con gió lốc kia.
Gương mặt điển trai của Kê Khinh Vũ tràn ngập sợ hãi, trong nháy mắt đã biến thành một bộ xương khô, biến thành tro bụi.
“Khinh Vũ!”Khóe mắt Kê Trường Phong giống như muốn nứt ra, hắn muốn bồi dưỡng con trai cưng, để hắn ở trên Tiểu Vân Phàm Sơn chủ trì cục diện, tiếp đón những người tu hành ở Nam Hải có tu vi yếu kém, đặt nền móng cho sự phát triển của tương lai, không ngờ lại bị rơi vào mối tai họa bất ngờ này.
Người thường đã chết thì còn có thể triệu tập, nhưng trên Tiểu Vân Phàm Sơn đều là đệ tử môn đồ tuyển chọn rất khắt khe mới chọn ra được, mỗi một người chết đi đều làm Kê Trường Phong đau lòng, con trai cưng cùng chung dòng máu lại càng là tổn thất không thể nào đền bù, lập tức nổi giận hét lê:“Ta và Thôn Hỏa Nhân các ngươi không chết không thôi!”“Nhân loại ngu xuẩn, giữ được mạng của mình trước rồi lại tính sau! Lâu lắm rồi không được đốt lửa sảng khoái như thế này, ta thích nhất là biến “phúc địa” của các ngươi thành “tai địa”, “Chúc Tai” ta chính là tai nạn của loài người các ngươi!”Chúc Tai cười điên cuồng, mang theo thù hận đối với con người.