Nhưng Thôn Hỏa nhân lại cầm Thần Hỏa Lệnh trong tay, khiến cho tia hy vọng cuối cùng của Cộng Uyên bị dập tắt, họ muốn giết nàng!Cự Hạm Đảo cháy, ánh lửa ngút trời chiếu sáng toàn bộ hải vực, thậm chí đứng ngoài trăm dặm vẫn nhìn thấy được ngọn lửa.
Chỉ có ba đỉnh núi cao trên đảo vẫn đang đứng vững trong biển lửa, dựa vào chút lực lượng cuối cùng của đại trận thủ sơn hứng chịu sự oanh tạc của thiên hỏa lưu tinh!"Kê Trường Phong, ngươi và giao nhân dây dưa không rõ, cử hành biết bao nhiêu lần hải thị, đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn bảo toàn tính mạng ư? Nhìn cho rõ đi, ngươi và cả Vân Phàm Tông của ngươi đều sẽ hóa thành tro tàn!"Lúc này Chúc Phần mới trả lời câu hỏi của Kê Trường Phong, giọng nói hắn tràn ngập sự khinh thường.
Giao nhân Nam Hải không ngừng dựa vào hải thị để giao lưu với nhân loại, trao đổi những thứ mà trong biển không có.
Tính tình của Thôn Hỏa nhân không phù hợp để trao đổi với nhân loại, dần dà Vân Phàm Tông đã trở thành mối họa lớn trong lòng Thôn Hỏa nhân.
Chỉ là trước đây họ chưa chắc chắn có thể giết Kê Trường Phong nên mới ngấm ngầm chịu đựng đến bây giờ.
Bây giờ sự hận thù trong lòng họ như hóa thành thực chất, trực tiếp bùng nổ!Giao nhân hải thị bị Thôn Hỏa nhân chấm dứt hoàn toàn!Mặt Kê Trường Phong bị ánh lửa hắt lên thành màu đỏ bừng, gió núi mát mẻ biến thành sóng nhiệt cuồn cuộn, thổi quần áo hắn bay phấp phới, toàn bộ đất trời đều là tiếng ngọn lửa cháy lách tách, đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ có ngọn lửa lớn vô biên vô hạn, tất cả mọi thứ cực khổ gầy dựng trên núi Vân Phàm đều biến thành tro tàn trong chớp mắt.
Mục đích chính của chuyến đến thăm này của Cộng Uyên chính là muốn mời hắn cùng nhau hợp tác ra tay để đối phó với Thôn Hỏa Nhân, lại bị hắn khéo léo từ chối, nhưng ngay trong giây phút này hắn mới phát hiện ra bản thân đã lún quá sâu vào trong trận chiến này, đã không thể tự làm chủ được nữa.
Hắn lập tức nổi giận gầm to:“Bắt đầu từ ngày hôm nay, Vân Phàm Tông của ta và Hỏa Dung Sơn không chết không ngừng!”Cờ Phi Liêm đột nhiên bay ra, đón gió biến to hơn mười trượng.
Trên lá cờ lớn màu xanh lơ, thần thú Phi Liêm giương nanh múa vuốt, giống như muốn bay đi.
“Trường phong vạn dặm, chết hết cho ta!”Hai tay Kê Trường Phong nắm chặt lấy cột cờ, đột nhiên vung lên, Phi Liêm rít gào, giống như tiếng gió to gào thét.
Gió mạnh cuốn bay hết tất cả mọi thứ, xua tan ngọn lửa mãnh liệt đang bám trên Vân Phàm Sơn đi, lại đè ép hỏa thế trên Cự Hạm Đảo xuống, không trung đột nhiên trở nên trong xanh.
“Kê đạo hữu, ta giúp ngươi một tay!”Cộng Uyên phi thân bay vào trong đỉnh núi, hàn khí màu xanh nhạt cuộn trào tuôn ra, dung hợp với cơn gió mạnh do cờ Phi Liêm tạo ra, biến thành dòng nước lạnh cuồn cuộn, vài ngôi sao băng thiên hỏa từ trên trời giáng xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị đông cứng thành một cục băng.
“Ta cũng muốn xem xem các ngươi làm cách nào phá Vân Phàm Tông của ta, hôm nay chỉ cần Vân Phàm Tông không bị tiêu diệt, tương lai nhất định sẽ trả lại cho các ngươi gấp mười lần!”Râu tóc Kê Trường Phong bay phấp phới, có vài phần cuồng liệt, vung vẩy mạnh lá cờ, gió mạnh từ trên biển bốn phương tám hướng thổi đến.
Trong đất trời chỉ toàn là tiếng gió gào thét, giọng nói của hắn cũng hòa vào trong tiếng gió, giống như tiếng rống giận của Phong Thần.
Tuy rằng hàn khí của Chung Uyên không hoành tráng được đến như thế, nhưng ngược lại nó lại càng khắc chế được ngọn lửa mạnh hơn, trong âm thầm, cả tòa Vân Phàm Sơn đều bị đông lại, không còn cảm nhận được chút nóng bức nào, ngược lại giống như đang ở trong trời đông giá rét.
Nàng giang đôi tay ngọc của mình ra, ngâm nga giao ca động lòng người, như lời tụng xướng lại như nguyền rủa, cùng lúc đó còn giơ cao băng tinh quyền trượng, nó và các vật trang sức băng tinh trên người nàng đều tỏa ra ánh sáng xanh vô cùng lộng lẫy.
Biển rộng ầm ầm đáp lại, sóng lớn nối tiếp nhau xông lên, liên tục bị ngọn lửa lại cho bốc hơi, nhưng chúng nó lại không hề dừng lại, hơi nước càng lúc càng dày đặt, chồng chất thành từng lớp ở bên ngoài Cự Hạm Đảo, bị ngọn lửa nhuộm thành màu đỏ bừng, lộ ra khủng cảnh kỳ ảo vô cùng tráng lệ.
Trên đỉnh Vân Phàm Sơn, hai ánh sáng màu thanh lam giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, cùng nhau chống chọi với ba Thôn Hỏa Nhân Vương, vậy mà lại không có chút yếu thế nào.
Họ một người là chủ nhân của Vân Phàm Sơn, một người khác lại là bá chủ của Nam Hải, sông núi biển cả sẽ giúp đỡ họ cuồn cuộn không ngừng, lại có pháp trận ngăn cản đòn tấn công của Thôn Hỏa Nhân, họ lại càng có thể dùng toàn lực, không hề có chút kiêng dè nào.
“Đòn tấn công của ba tên Thôn Hỏa Nhân này rất đột ngột, nhưng điểm mạnh của ngọn lửa chính là lực bùng nổ và sức phá hoại, nếu như đánh lâu dài thì không có khả năng sẽ chịu nổi Cộng Uyên và Diệp Đoạn Hải.
Nhưng nếu muốn dùng một lần tấn công đánh sập đại trận hộ sơn của một đại tông môn lớn như Vân Phàm Tông thì sao lại dễ như thế được, trừ phi con “Ngân Long Vương” kia ra tay thì mới có khả năng.
”