Hắn còn chưa vượt qua lần thiên kiếp thứ ba mà đã ác độc như thế rồi, nếu thật sự vượt qua lần thiên kiếp thứ ba thì sẽ còn lợi hại đến mức nào nữa, dựa vào tuổi tác của hắn, đây gần như đã là chuyện đương nhiên, nếu so với tên Kê Trường Phong đã sắp sửa hết tuổi thọ thì đây mới là mối uy hiếp thật sự, cần phải bóp chết từ trong trứng nước.
Cộng Uyên đột nhiên cảm thấy Lý Thanh Sơn thuận mắt hơn rất nhiều, so với cái tên Kê Trường Phong cứ luôn lo trước lo sau, suốt ngày chỉ muốn làm người trung lập thì hắn mới coi như là lập trường kiên định, chí khí ngút trời.
Đương nhiên, nếu hắn có thể liều mạng giết chết một tên Thôn Hỏa Nhân Vương thì lại càng tốt.
Lý Thanh Sơn cười to:“Chúc Diễm, không ngờ ngươi cũng khá tinh mắt đấy chứ, nhưng còn chưa biết được ai sống ai chết đây! Cộng Uyên nữ vương, ta nói này, ta cũng có thù oán với Thôn Hỏa Nhân.
Hiện tại ngươi cũng nên may là lúc ở trong điện Phi Liêm ngươi không có trở mặt với ta đi!”“Hừ, vậy còn không nhanh chạy qua đây cùng ta hợp lực đối phó với kẻ địch?”Giọng của Cộng Uyên cũng mềm mại đi một vài phần, kẻ địch của kẻ địch chính bằng hữu.
Đứng trước nguy cơ sống còn như thế này, chút mâu thuẫn trong quá khứ chẳng đáng là gì cả.
“Được thôi!”Lý Thanh Sơn bay đến đỉnh nói, thì thầm nói nhỉ:“Nhưng ta còn có một điều kiện nho nhỏ, nghe nói ngươi có một “trái tim của vực sâu”, nếu ngươi cho ta thì ta sẽ giúp ngươi chạy trốn, thế nào?”“Sao ngươi biết được?”Cộng Uyên hơi thay đổi sắc mặt, vốn đã có rất ít người tu hành Vạn Thủy Quy Khư, ở trong giao tộc cũng không có bao nhiêu người biết được trái tim của vực sâu, một tên tiểu tử đến từ Thanh Châu tại sao lại biết nhiều đến thế, trong đầu chợt xuất hiện một ý tưởng:“Ngươi quen biết tên nghiệt tử kia?”“Ngươi đừng quan tâm đến việc làm sao ta biết được, ta chỉ hỏi ngươi có chịu cho hay không thôi?”Lý Thanh Sơn nói.
“Ngươi nằm mơ đi!”Thấy hành vi “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của” của Lý Thanh Sơn, Cộng Uyên nổi giận, chút hảo cảm vừa mới nảy sinh lập tức bị quăng đến chín tầng mây.
“Vậy thì tuỳ ngươi.
Nhưng ta khuyên ngươi vẫn nên suy xét một chút đến đại cục thì hơn.
”Lý Thanh Sơn lui về chỗ cũ, khoanh tay đứng đó tiếp tục hóng chuyện.
Đúng là cục diện trước mắt rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn bình tĩnh suy xét một chút lại phát hiện ra nguy hiểm này cũng không trí mạng, ngược lại còn là một cơ hội hiếm có.
Nếu ba tên Thôn Hỏa Nhân Vương này nhắm vào hắn, vậy mới là nguy cơ sinh tử thật sự, nguy hiểm không thua gì khi đối mặt với Long Vương Mặc Hải.
Nhưng mục tiêu đầu tiên của bọn họ vẫn cứ là Cộng Uyên, mà hắn cũng không cho rằng bản thân có thể xếp thứ hai, một khi để Kê Trường Phong chạy thoát thì thật sự sẽ là mối tử thù không đợi trời chung, như vậy tác dụng khi Hỏa Dung Sơn đánh chết Cộng Uyên cũng sẽ bị giảm nhỏ đi rất nhiều.
Có hai người này đứng chặn ở phía trước, hắn tự tin cảm thấy chạy trốn là không thành vấn đề.
Phương hoàng niết bàn đủ để thừa nhận một đòn tấn công trí mạng, lực ngưu ma chấn động của hắn cũng đủ để đấm nát phong tỏa ranh giới, chỉ cần rời khỏi Cự Hạm Đảo, trực tiếp kích phát đại na di phù chạy trốn, Thôn Hỏa Nhân cũng không thể nào tách ra để đuổi giết hắn được, nói không chừng hắn còn có thể thừa dịp Hỏa Dung Sơn trống không để làm chút chuyện gì đó.
Gương mặt Cộng Uyên cứng lại, nếu không phải có kẻ địch ở ngay bên cạnh, nàng gần như không khống chế được muốn ra tay làm thịt Lý Thanh Sơn, trong lòng lại vô cùng khó hiểu:“Không lẽ hắn thật sự có cách chạy thoát sao? Chuyện này không thể nào, ba cái Thần Hỏa Ấn đã phong tỏa Cự Hạm Đảo thành một nơi liệt hỏa tuyệt vực, đến cả chính mình cũng không thể nghĩ ra được cách rời khỏi.
”Đôi bên giao lưu trong thời gian cực ngắn, cũng không lãng phí đến một giây.
Đại Vân Phàm Sơn hơi lắc lư, dung nham nóng cháy trào dâng ở dưới chân núi, lửa lớn mãnh liệt thiêu đốt, đại trận hộ sơn tỏa ra linh quang chống đỡ, nhưng sau khi bị mất đi căn cơ cũng nhanh chóng tối xuống.
“Đã chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng! Được lắm, ta cho các ngươi chết chung một chỗ, cùng nhau xuống hoàng tuyền!”Chúc Tai hừ lạnh, Địa Hỏa Lệnh múa may tạo ra một vòng tròn lửa.
Lửa lớn trên Cự Hạm Đảo ào ào chạy về phía Đại Vân Phàm Sơn, trong nháy mắt, không ngờ đã bao phủ núi lớn cao ngạn trượng, biến nó thành Hỏa Diệm Sơn.
Kê Trường Phong cũng không còn rảnh để múa may cờ Phi Liêm, dùng toàn lực thao tác đại trận hộ sơn, râu tóc đều bị ánh lửa hắt lên thành màu đỏ bừng, quát to:“Diệp đạo hữu, ngươi còn đang do dự cái gì nữa?”Diệp Đoạn Hải vẫn không hề nhúc nhích, nếu bàn về sức chiến đấu chính diện, hắn thân là đại kiếm tu, rất có khả năng chính là người mạnh nhất trên đảo, nếu hắn ra tay, ba chọi ba, cũng còn có thể đánh một trận.
“Diệp các chủ, Thôn Hỏa Nhân chúng ta yêu ghét rạch ròi, ngươi dẫn theo đệ tử của ngươi rời đi đi! Nhưng ngươi vẫn nên suy xét lại lời mời của Việt Vương bệ hạ, nếu không trong tương lai, ngọn lửa ở Vân Phàm Tông sẽ đốt đến Nam Hải Kiếm Các!”Chúc Diễm nói ngay, đây là lời căn dặn của Bắc Việt Vương, cũng là vì bọn họ có chút kiêng dè thực lực của Diệp Đoạn Hải.
Mục đích lớn nhất của chuyến đi lần này của bọn họ chính là đánh chết Cộng Uyên, nếu lại có thêm một đại kiếm tu làm kẻ địch, sẽ phát sinh thêm rất nhiều biến cố, quyết đoán bỏ qua.