Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1409 - Chương 1418: Điều Kiện“Cứ Việc Tới Đi.

Chương 1418: Điều Kiện“Cứ việc tới đi.

”Trong mắt Diệp Đoạn Hải hiện lên chút ánh sáng sắc lạnh, biết rõ Thôn Hỏa Nhân cố ý nhắc đến Bắc Việt Vương là để hấp dẫn thù hận.

Hắn vốn dĩ không có ý định nhảy vào vũng nước đục này, nếu không đã ra tay từ lâu rồi.

Hắn đang định dẫn theo đệ tử rời đi, lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn, hắn đã từng hứa sẽ ra tay giúp Lý Thanh Sơn một lần, mà hiện tại có vẻ như đây là lúc Lý Thanh Sơn cần giúp đỡ nhất.

Nếu Lý Thanh Sơn mở miệng thì hắn sẽ rất khó xử.

Chiến đấu với Thôn Hỏa Nhân một trận, hắn có vài phần nắm chắc có thể bỏ trốn, nhưng chỉ sợ những môn đồ đệ tử này đều phải chết ở đây, âm thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ dẫn theo nhiều người như vậy đi ra ngoài, thân là kiếm khách, đương nhiên là phải một thân một mình, không có bất cứ vướng bận nào.

“Diệp các chủ, không cần nhìn ta, ngươi đi đi! Chỉ là ba tên Thôn Hỏa Nhân cỏn con, còn không thể uy hiếp đến tính mạng của ta, ngươi cũng mang Vu Vô Phong đi luôn đi, quay về tu hành cho tốt, chờ đến khi ngươi quyết tâm độ kiếp thì ta sẽ lập tức giải trừ huyết thệ.

”Lý Thanh Sơn không thèm để ý xua tay, hắn khó khăn lắm mới có thể đổi được một lần nhờ người này ra tay, không thể lãng phí ở nơi này được.

“Lý đạo hữu, ngươi làm vậy không phải là tự chặt đứt đường sống của mình sao!”Kê Trường Phong căng thẳng, Cộng Uyên cũng hận Lý Thanh Sơn đến nghiến răng nghiến lợi, kể từ đó, tình huống lại sẽ càng thêm nguy hiểm, gần như muốn cắt đứt đường sống cuối cùng.

“Các ngươi đừng nhìn ta, người ta không có thù không có oán gì với Thôn Hỏa Nhân, vốn dĩ cũng đã không có ý định ra tay.

Đường sống của chính mình không lẽ còn phải đi cầu xin người khác sao? Chỉ là đánh một trận thôi mà!”Lý Thanh Sơn nói.

“Dã Nhân Vương, tốt lắm, Diệp Đoạn Hải nhớ kỹ!”Diệp Đoạn Hải chắp tay nói với Lý Thanh Sơn, lộ ra một chút vẻ kính trọng, mang theo môn đồ đệ tử, tạo thành kiếm trận lao ra khỏi Đại Vân Phàm Sơn, Thôn Hỏa Nhân quả nhiên cũng tự nhường ra một con đường đi, biển lửa tách sang hai bên, tùy ý để Diệp Đoạn Hải chui vào trong biển rộng, trong nháy mắt đã biến mất tăm.

“Khoan đã, chúng ta cũng không có thù không có oán với Thôn Hỏa Nhân, không phải Thôn Hỏa Nhân yêu ghét rất rạch ròi sao? Xin hãy tha cho chúng ta một con đường sống!”“Đúng vậy đúng vậy, ta luôn rất ghét giao nhất, tuyệt đối không có ý tưởng muốn trở thành địch với Dã Nhân Sơn.

”Người tu hành ở Nam Hải lớn tiếng nói, thề thốt khẳng định sẽ cắt đứt quan hệ với Vân Phàm Tông và Nam Hải giao nhân.

Chúc Phần nói:“Ha, ngươi có biết Thôn Hỏa Nhân ghét nhất là cái gì không? Là kẻ yếu! Bởi vì các ngươi quá yếu, cho nên hôm nay đều phải chết!”Các người tu hành ở Nam Hải chửi ầm lên, lại chỉ khiến cho Chúc Phần cười càng thêm điên cuồng, nói với Chúc Diễm:“Diễm Vương, cũng đã đến lúc rồi, đến lượt ngươi ra tay!”“Ta đã rất nôn nao rồi!”Chúc Diễm giơ “Nhân Hỏa Lệnh” lên cao, sức mạnh của Chúc Phần và Chúc Tai đều tụ tập ở trên người hắn, “Nhân Hỏa Lệnh” bốc lên ngọn lửa lớn hừng hực.

“Nhân phát đại hỏa, Hỏa Thần giáng lâm! Tất cả đều chết hết đi!”Ngọn lửa hừng hực cao ngàn trượng đang đốt chạy Đại Vân Phàm Sơn đột nhiên cuốn lên, tụ tập ở bên nhau.

Tiếng rồng ngâm cao vút vang lên, một con rồng lửa từ trong biển lửa gầm thét lao ra, vẩy và móng đều có đủ, nanh vuốt rõ ràng, ra một chiêu thần long bái vĩ đập mạnh lên trên đại trận, linh quang chớp tắt liên tục.

“Cứ thế thôi sao?”Lý Thanh Sơn nhướng mày, nếu so với thiên hỏa và địa hỏa thì “nhân hỏa” này cũng yếu quá rồi, tuy rằng con hỏa long này có được thực lực của yêu vương bình thường, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, còn nói cài gì mà chết hết đi chứ!Cộng Uyên đột nhiên vội vàng dùng thần niệm nói với Lý Thanh Sơn:“Nếu ngươi có thể giúp ta thoát khỏi nơi này, ta sẽ cho ngươi mượn trái tim của vực sâu một năm!”“Mười năm!”“Ba năm!”“Năm năm!”“Được!”Hình như Cộng Uyên đang rất lo lắng chuyện gì đó, nhanh chóng đồng ý với lời yêu cầu của Lý Thanh Sơn, mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi trò chuyện này, lại có một tiếng rồng ngâm vang lên, hai con rồng quấn cùng nhau bay vút lên, vẻ mặt của Cộng Uyên lại càng thêm nghiêm trọng, đột nhiên, hai con rồng đang bay song song cùng nhau đột nhiên uốn lượn, một đôi chân khổng lồ do ngọn lửa ngưng tụ mà thành đạp lên trên thần rồng, tiếp tục nhìn theo đôi chân to lớn kia, một bóng dáng khổng lồ dần dần như ẩn như hiện trong biển lửa, bắt đầu thành hình.

Đó là một Hỏa Diễm Cự Thần đạp chân lên hai con rộng, cơ thể to lớn giống như núi cao, toàn thân tỏa ra khí tức hoang dã nguyên thủy, gương mặt giấu bên trong ngọn lửa vặn vẹo không thể nhìn thấy rõ, nhưng mỗi một người tu hành đều cảm nhận được cảm giác áp bách từ trước đến nay chưa từng có, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Lý Thanh Sơn nhíu mày, loại cảm giác này giống như khi hắn đối mặt với Long Vương Mặc Hải, hơn nữa khác với vẻ thay đổi thất thường của Long Vương Mặc Hải, Hỏa Diễm Cự Thần tỏa ra khí tức cuồng bạo này chắc chắn có tính công kích càng mạnh hơn.

Một khi nó ra tay, chắc chắn sẽ long trời lở đất, bất cứ người nào ở nơi này đều khó có thể trực diện chống chọi.

Bình Luận (0)
Comment